Em Biết Anh Đang Ở (Ngôn Tình)
Tác giả: Cáo Vui Vẻ
Ngọt sủng;Ngôn tình
Tào Việt Khang là một bác sĩ đa khoa kiêm bác sĩ tâm lý. Mười năm hành nghề, nhưng anh chỉ có hai bệnh nhân chính thức – và cũng là hai trường hợp đặc biệt: khiếm khuyết vị giác bẩm sinh và rối loạn vị giác.
Lục Vy và Lâm Dịch.
Mỗi lần nghĩ đến hai người này, anh đều tự hỏi: Kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì vậy?
Hôm nay, như thường lệ, anh ghé qua quán ăn của Lâm Dịch. Nhưng ngay khi vừa bước đến cửa, cả người anh cứng đờ.
Trên tấm kính dán một tờ giấy lớn, dòng chữ in đậm đập thẳng vào mắt anh:
"TIỂU NHÂN VÀ TÀO VIỆT KHANG CẤM VÀO."
…?
"Tiểu nhân" và "Tào Việt Khang"?
Một cơn gió lạnh lướt qua gáy anh.
Anh rút điện thoại ra, định gọi cho Lâm Dịch, nhưng rồi lại hạ tay xuống. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào lòng anh – vừa bực bội, vừa nực cười. Đám nhóc này lớn rồi, có thế giới riêng rồi, nên mình bị đá văng ra cũng là chuyện hiển nhiên thôi, đúng không? Nhưng nếu đúng vậy… sao anh lại thấy trong ngực có chút chua xót như thế này?
Mười năm trước, Lục Vy và Lâm Dịch đều là những đứa trẻ có vấn đề. Một người thì không cảm nhận được vị giác, một người thì rối loạn vị giác đến mức ăn thứ gì cũng giống nhau.
Khi ấy, họ không có ai để dựa vào. Anh là người duy nhất ở bên, là người cố gắng giúp họ hiểu rằng thế giới này vẫn có chỗ cho họ.
Vậy mà bây giờ, bị chính hai kẻ đó đá ra khỏi thế giới của họ.
"Hay lắm, nuôi ong tay áo." Anh cười lạnh, bước đi, nhưng trong lòng lại có một cảm giác an tâm, giống như cha mẹ thấy con mình trưởng thành vậy.
Bất ngờ, một bóng người lao đến. Nếu không phản xạ nhanh, anh chắc chắn đã bị đâm sầm vào.
Cô gái trước mặt vội cúi đầu, giọng gấp gáp: "Xin lỗi! Xin lỗi!"
Tào Việt Khang nhíu mày. Hình như… họ chưa hề chạm vào nhau?
Cô gái có vẻ luống cuống quá mức, động tác cúi gập người thành thục như thể đây không phải lần đầu tiên. Một sự hoảng sợ quá đáng.
Đây không phải là sự luống cuống bình thường. Nó giống như một phản xạ được rèn luyện qua nhiều năm – cúi đầu, xin lỗi, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt người khác. Tào Việt Khang không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa kính.
Anh lục lại trí nhớ và nhận ra cô chính là thư ký riêng của Lục Vy.
Cô ấy vội vàng rời đi, bước thẳng vào quán ăn của Lâm Dịch.
Anh nghĩ, có lẽ đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua. Nhưng không ngờ, vài ngày sau, anh lại thấy cô trong văn phòng của Lục Vy.
"Làm phiền anh rồi." Lục Vy tỏ ra áy náy, "Cô ấy không chịu một mình đến gặp anh..."
Tào Việt Khang nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa.
Triệu Mẫn.
Cô cúi gằm, hai bàn tay siết chặt như muốn bấu vào nhau.
Anh chạm nhẹ vào tay cô. Một cái chạm gần như không có lực.
Nhưng không có phản ứng.
Không hề giật mình, không lùi lại, cũng không có chút bất tiện nào.
Chẳng lẽ cô không cảm thấy gì?
Tào Việt Khang nhìn cô chằm chằm, lần đầu tiên, anh nghiêm túc xem xét một người bệnh mà không nghĩ về cách điều trị. Anh chỉ nghĩ - cô đã sống như thế này bao lâu rồi?
Chỉ có sự tĩnh lặng đến mức kỳ lạ.
Tào Việt Khang im lặng vài giây, rồi thở dài trong lòng.
"Mình rốt cuộc đã gây thù chuốc oán gì với cái nghề này vậy? Một người không cảm nhận được vị giác, một người vị giác rối loạn, giờ lại thêm một bệnh nhân không có xúc giác... Bác sĩ tâm lý thôi mà, sao mình toàn gặp những trường hợp kỳ lạ thế này?"
Anh lặng lẽ quan sát cô. Bình thường, khi gặp bệnh nhân, anh luôn giữ thái độ chuyên nghiệp. Nhưng lần này, anh cảm thấy có điều gì đó khác biệt - một cảm giác mà chính anh cũng không thể gọi tên.
Không phải thương hại. Mà giống như anh đang nhìn thấy chính mình trong cô.
"Sao cô không tìm đến bác sĩ sớm hơn?"
Triệu Mẫn hơi giật mình, nhưng vẫn cúi đầu.
"Tôi không nghĩ mình cần chữa." Giọng cô rất khẽ, như thể sợ chính mình nghe thấy.
Triệu Mẫn từng có một tuổi thơ rất bình lặng. Nhưng rồi, năm mười tuổi, cô nhận ra mình khác biệt. Hôm ấy, trong lớp học, một bạn cùng lớp bị thương ở đầu gối. Cô bé ấy khóc nức nở, nước mắt giàn giụa, nhưng Triệu Mẫn chỉ đứng nhìn.
Bạn bè xung quanh xúm lại hỏi han, còn cô thì chẳng cảm thấy gì cả.
Không thương xót, không lo lắng.
Không một chút cảm xúc nào.
Cô kể chuyện này với mẹ, nhưng người phụ nữ chỉ mỉm cười, xoa đầu cô. "Mẫn Mẫn, con chỉ là người ít bộc lộ cảm xúc thôi. Không sao cả."
Mẹ xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng như thể mọi chuyện thực sự chẳng có gì to tát. Nhưng rồi, chỉ vài tháng sau, bà rời đi, mang theo cả nụ cười dịu dàng ấy. Triệu Mẫn không khóc, cũng không chạy theo giữ mẹ lại. Chỉ đứng yên trước cửa, lặng lẽ nhìn bóng lưng bà dần biến mất. Lúc ấy, cô nghĩ: À, thì ra chuyện một người biến mất cũng đơn giản như thế thôi.
Nhưng nó không đơn giản như thế.
Khi mẹ cô rời đi vì một cuộc hôn nhân thất bại, khi cha cô lao đầu vào công việc và để cô lại một mình, khi từng người rời xa cô mà không một ai ngoái lại…
Cô vẫn không cảm thấy gì.
Đến một ngày, cô ngồi trước gương, tự hỏi: "Mình có thực sự tồn tại không?"
Nếu không có cảm giác, liệu cô có khác gì một cái bóng?
Tào Việt Khang im lặng.
Không cần chữa? Là vì đã quen với sự vô cảm này? Hay là vì… cô ấy không tin rằng có ai trên đời này có thể giúp cô cảm nhận được?
Cô ấy có lẽ đã sống quá lâu trong thế giới không có cảm giác. Đến mức, việc có cảm giác lại trở thành điều xa xỉ.
Anh chậm rãi nói: "Cô phải đến phòng khám của tôi mỗi ngày."
"Tôi không cần điều trị." Cô lặp lại, như thể đó là một chân lý hiển nhiên. "Tôi vẫn sống tốt đến bây giờ."
Tào Việt Khang không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn cô. Một cái nhìn khiến cô có cảm giác mình đang bị bóc tách từng lớp.
"Vậy sao cô lại ngồi đây?" Anh hỏi nhẹ.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe.
"Tại sao?"
"Vì tôi muốn thử một lần," anh nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt cô, "Muốn xem liệu tôi có thể kéo cô ra khỏi thế giới lạnh lẽo của mình hay không."
Triệu Mẫn mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
Tào Việt Khang thản nhiên bỏ qua ánh mắt hóng hớt của Lục Vy.
Ban đầu, mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Mỗi ngày, Triệu Mẫn đều đến phòng khám. Họ thử nghiệm nhiều phương pháp, từ chạm vào vật có nhiệt độ khác nhau, đến tiếp xúc với các bề mặt thô ráp. Nhưng sau nhiều tuần, vẫn không có tiến triển.
Những tuần tiếp theo, Triệu Mẫn vẫn không có phản ứng với bất kỳ kích thích nào. Dù là đá lạnh, nước nóng, hay bề mặt nhám ráp, cô vẫn bình thản như thể mọi thứ chẳng liên quan đến mình.
Nhưng rồi, một sự cố xảy ra.
Hôm ấy, Tào Việt Khang rời phòng khám một lát để lấy tài liệu. Khi quay lại, anh thấy Triệu Mẫn đang đứng cạnh bàn, ngón tay lướt nhẹ qua một con dao mổ vô tình bị bỏ quên.
Những giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền nhà.
"Cô làm gì vậy?!" Anh lao đến, vội cầm tay cô lên.
Triệu Mẫn chớp mắt, có chút bối rối. "Tôi không cảm thấy gì cả."
Cô thực sự không biết mình bị thương.
Tào Việt Khang siết chặt tay cô, cảm giác tức giận trào lên. "Không cảm thấy gì thì cô cũng phải cẩn thận chứ!"
Giọng anh trầm khàn, mang theo chút tức giận. Nhưng chính anh cũng không rõ, anh đang giận vì cô bất cẩn, hay vì sự bình thản đến lạnh lẽo của cô. Anh siết chặt tay cô, cảm nhận được làn da mềm mại dưới đầu ngón tay mình, nhưng điều khiến anh khó chịu là cô chẳng có chút phản ứng nào. Giống như… một con rối không có dây thần kinh vậy.
Triệu Mẫn chớp mắt. Lần đầu tiên, cô thấy anh mất bình tĩnh.
"Có phải vì tôi không cảm thấy đau, nên anh cũng không cần phải để ý không?" Cô đột nhiên hỏi.
Anh khựng lại. Câu hỏi ấy, quá quen thuộc. Ngày bé, khi anh một mình đối mặt với nỗi cô đơn, anh cũng từng tự hỏi như thế.
"Không." Anh thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, siết chặt. "Cô không cảm thấy gì. Nhưng tôi cảm thấy."
Anh lấy bông băng cầm máu, nhưng ngón tay anh run nhẹ. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác bất lực.
Lần đầu tiên, anh nhận ra: nếu không có cảm giác, cô ấy sẽ không bao giờ biết khi nào mình tổn thương.
Không chỉ là tổn thương thể xác.
Cả tâm hồn cô cũng có thể rỉ máu như thế này mà chính cô không hay biết.
Và kỳ lạ là, Tào Việt Khang lại bắt đầu… cảm thấy không vui vì điều đó.
Không phải vì anh thất vọng với kết quả.
Mà vì mỗi lần nhìn thấy cô ngồi lặng lẽ trong góc phòng, ánh mắt lạc lõng, anh lại cảm thấy một thứ gì đó nhoi nhói trong lòng.
____________
Khi còn nhỏ, Tào Việt Khang từng tự hỏi: "Nếu mình biến mất, liệu có ai để ý không?"
Câu hỏi ấy, giống hệt câu hỏi mà sau này Triệu Mẫn đã tự hỏi chính mình.
Gia đình Tào Việt Khang không có bất kỳ tổn thương rõ ràng nào, nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghẹt thở. Cha mẹ anh đều là những người theo đuổi sự nghiệp, họ không đánh mắng, không quát tháo, nhưng cũng chẳng bao giờ thật sự quan tâm đến cảm xúc của con trai mình. Họ nuôi dạy anh bằng những nguyên tắc rõ ràng, bằng những kế hoạch tỉ mỉ, nhưng tuyệt nhiên không có chỗ cho những thứ cảm xúc thừa thãi.
"Không cần phải khóc." Mẹ anh đã từng nói thế khi anh vấp ngã rướm máu.
"Không cần phải vui mừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt." Cha anh từng buông một câu khi anh hớn hở khoe điểm số cao.
Thế giới của họ vận hành bằng lý trí. Và họ kỳ vọng anh cũng như vậy.
Tào Việt Khang học cách kìm nén cảm xúc, học cách không biểu lộ quá nhiều, học cách sống theo khuôn khổ được vẽ sẵn. Nhưng càng lớn, anh càng nhận ra có điều gì đó sai sai. Khi thấy bạn cùng lớp òa khóc vì một vết thương nhỏ, anh không hiểu vì sao họ lại phản ứng mạnh như thế. Khi ai đó thổ lộ niềm vui hay nỗi buồn, anh chỉ biết đứng nhìn, không biết phải đáp lại ra sao.
Anh dần nhận ra — có lẽ mình khác với họ.
Không phải vì anh không có cảm xúc. Mà vì anh không biết cách bộc lộ nó.
Khoảnh khắc thay đổi đến vào một ngày mưa. Khi đó, anh khoảng mười bốn tuổi, ngồi trong thư viện trường, chăm chú đọc một cuốn sách tâm lý. Một giáo viên trẻ tình cờ đi ngang, nhìn thấy anh.
"Em thích ngành tâm lý à?"
Anh không đáp, nhưng cô giáo kia vẫn mỉm cười.
"Ngành này thú vị lắm. Vì có những người không biết cách cảm nhận, và cũng có những người cảm nhận được, nhưng không biết cách bộc lộ. Nếu có ai đó giúp họ hiểu, giúp họ diễn đạt cảm xúc của mình, thì thế giới của họ sẽ thay đổi."
Câu nói ấy khiến anh bỗng chốc sững lại.
Lần đầu tiên, anh có một suy nghĩ kỳ lạ — liệu có ai trên đời giống mình không?
Và nếu có, liệu anh có thể giúp họ?
Một ngày nọ, khi họ đang ngồi đối diện nhau, anh chợt hỏi: "Nếu tôi biến mất, cô có cảm thấy gì không?"
Triệu Mẫn ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.
Lần đầu tiên, cô nhận ra đây không chỉ là một câu hỏi. Đây là một phép thử. Anh đang thử cô. Nhưng thử để làm gì? Để xác nhận rằng cô thực sự không cảm thấy gì? Hay để tìm kiếm một tia hy vọng nào đó trong đôi mắt cô?
Câu hỏi này… giống hệt những gì cô từng tự hỏi chính mình.
Khi bố mẹ ly hôn. Khi cô bị bạn bè xa lánh vì quá "kỳ lạ". Khi cô nhìn thấy người duy nhất quan tâm đến mình rời đi, nhưng bản thân lại không thể khóc nổi.
"Nếu mình biến mất, có ai cảm thấy gì không?"
Cô đã nghĩ câu trả lời là không.
Nhưng giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt trầm ổn của anh, cô bỗng cảm thấy câu trả lời có thể không còn đơn giản như trước nữa.
Cô không trả lời. Nhưng Tào Việt Khang đã biết đáp án.
Anh khẽ thở dài.
Lần đầu tiên, anh có một suy nghĩ điên rồ, rằng nếu cô không thể cảm nhận thế giới này, vậy thì…
Liệu anh có thể khiến cô cảm nhận được anh không?
Mấy năm sau.
Tào Việt Khang như thường lệ đưa tay ra trước mặt Triệu Mẫn.
"Muốn thử chạm vào không?"
Triệu Mẫn im lặng.
Những ngày qua, anh vẫn thường chủ động cầm tay cô, nhưng hôm nay, không hiểu sao anh lại để cô quyết định.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt cô thoáng qua một tia dao động.
Cô nhớ lại những năm tháng trước kia, khi thế giới chỉ là một khoảng trống vô vị.
Nhưng bây giờ, thế giới không còn trống rỗng nữa.
Cô do dự. Cô không biết tại sao.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô: ‘Chuyện này có quan trọng không? Cô đâu có cảm giác.’
Nhưng rồi, cô lại nhớ đến đôi mắt anh. Nhớ đến những lần anh kiên nhẫn chờ đợi, nhớ đến cách anh vẫn ở đó dù cô không thể cảm nhận gì.
Và thế là, lần đầu tiên trong đời, cô thử tin tưởng vào một điều gì đó.
Cô vươn tay.
Khoảnh khắc đó, thế giới như ngừng lại.
Tào Việt Khang sững sờ. Anh không ngờ… cô lại là người chủ động.
Tào Việt Khang nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của cô đang tiến đến gần. Không một chút do dự, không chậm trễ - cô chỉ đơn thuần là đưa tay ra.
Khi những ngón tay cô chạm vào tay anh, cô không cảm thấy gì.
Nhưng anh cảm nhận được.
Một hơi ấm. Rất mờ nhạt, rất mong manh, nhưng vẫn là hơi ấm. Không phải từ nhiệt độ cơ thể cô, mà từ chính hành động của cô.
Một hơi ấm mang theo một tia tin tưởng, một bước tiến mà có lẽ ngay cả cô cũng không nhận ra.
Hơi siết chặt.
Lần đầu tiên trong đời, cô thử đặt niềm tin vào một người khác.
Anh nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay mình, rồi chậm rãi nắm chặt lại.
"Mẫn Mẫn…"
Triệu Mẫn ngẩng đầu, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt sáng hơn bao giờ hết.
"Em không cảm nhận được." Cô nói, giọng bình tĩnh. "Nhưng em biết… anh đang ở đây."
Lần đầu tiên, anh cảm thấy công việc bác sĩ tâm lý của mình không phải là một nghề nghiệp đơn thuần nữa. Nó là một hành trình. Một hành trình kéo một người ra khỏi bóng tối, và cũng là một hành trình khiến chính anh không còn cô độc
Và thế là đủ.
Vài tuần sau.
Triệu Mẫn ngồi bên cửa sổ, mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài. Những ngày qua, cô dần quen với sự hiện diện của Tào Việt Khang, quen với hơi ấm bàn tay anh. Nhưng… liệu cô có thực sự thay đổi không?
Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào cốc trà nóng trước mặt.
Vẫn không có cảm giác.
Nhưng lần này, cô không rụt tay lại ngay. Cô thử giữ tay trên cốc lâu hơn một chút. Dù không cảm nhận được nhiệt độ, nhưng ít nhất… cô biết mình đang chạm vào một thứ gì đó.
Cô không còn sợ việc cảm nhận thế giới nữa. Dù chậm rãi, dù khó khăn, nhưng cô biết mình đang tiến về phía trước.
Một ngày nào đó, có lẽ cô sẽ cảm nhận được hơi ấm của cuộc sống. Và có lẽ, hơi ấm đầu tiên… sẽ là từ Tào Việt Khang.
Một buổi sáng, Triệu Mẫn bước ra khỏi nhà, để mặc ánh nắng xuyên qua lớp áo mỏng. Gió thổi lướt qua gò má cô. Cô không cảm thấy gì cả. Nhưng lần đầu tiên, cô không bận tâm đến điều đó. Cô thử giang tay ra một chút, để mặc bản thân đứng dưới bầu trời bao la.
Cô không chắc mình sẽ thay đổi được hoàn toàn hay không. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Vì giờ đây, cô đã hiểu – ngay cả khi cô không cảm nhận được thế giới, thì thế giới vẫn có người đang cảm nhận cô.