Tôi gặp em lần đầu… là tại Hà Nội.
Mùa thu Hà Nội ẩm ướt, se lạnh, vừa dịu dàng… lại mang man mác u buồn. Và… tôi cũng vậy.
Em là nàng thơ, còn tôi… chỉ là một chàng trai xa lạ.
Một chàng trai… mà em có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhớ tên.
Em rực rỡ như ánh nắng đầu thu, còn tôi chỉ là bóng râm âm u, lặng lẽ đứng nhìn.
Tôi cứ lén lút nhìn em, ngắm dáng hình của cô gái 18 tuổi trong tà áo trắng ấy.
Trong khoảnh khắc ấy… tôi đã muốn cưới em.
Một suy nghĩ ích kỷ mà tôi giấu nhẹm, tôi yêu nó… như yêu ánh nhìn đầu tiên ấy.
Nhưng tôi biết thân biết phận. Em là ánh sáng, tôi chỉ là người qua đường.
Trước ngày rời Hà Nội, tôi biết bản thân sẽ không còn cơ hội học cùng em nữa.
Ước gì… tôi đã có thể chủ động, một lần thôi, để không bỏ lỡ cả tuổi thanh xuân ấy.
Em là ánh sáng trong lòng tôi, là mối tình đầu khiến tôi lần đầu biết buồn, biết sợ rời xa.
Hà Nội năm ấy thật đẹp…
Nếu có thể quay lại, tôi ước gì mình được trở về tuổi 18, khi em vẫn còn ở đó – ở một góc trời yên bình tôi từng nhìn theo.
Chỉ là… mấy năm sau, tôi đã 25, đã có một công việc ổn định ở miền Nam xa lạ…
Còn em… nàng thơ trong lòng tôi… vẫn mãi tuổi 18.