Góc nhìn yêu đương từ bàn cuối
Tác giả: Trinh Xuân
Nữ chính: Trương Thanh Ngọc – cô gái trầm tính, học giỏi, sống nội tâm, luôn ngồi bàn đầu.
Nam chính: Hoàng Khắc Nam – cậu học sinh lạnh lùng, bí ẩn, hay ngủ gật ở bàn cuối, học lực trung bình.
Chương 1: Chuyển ghế và cái liếc mắt đầu tiên
Tiết đầu tiên của buổi sáng thứ Hai luôn bắt đầu bằng tiếng chuông và... tiếng gọi điểm danh của cô chủ nhiệm.
Trương Thanh Ngọc ngồi ngay ngắn ở bàn đầu, mở sách Ngữ văn như một phản xạ quen thuộc. Cô gái ấy – gương mẫu, ít nói, luôn đứng đầu lớp và... không mấy ai để ý, ngoại trừ mỗi khi cần hỏi bài.
“Bạn Thanh Ngọc, em chuyển xuống bàn cuối ngồi tạm nhé. Bàn đầu phải để cho hai bạn mới.”
Cả lớp ồ lên. Bàn cuối – chỗ “tử thần” gần cửa sổ, xa bảng, nơi của những học sinh bị cô giáo gọi tên nhiều nhất.
Thanh Ngọc hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng gật đầu, xách cặp đi xuống. Cạnh cô, một dáng người cao gầy đang nằm dài trên bàn, áo đồng phục xộc xệch, tóc rối, tai vẫn đeo tai nghe một bên. Không cần hỏi cũng biết – Hoàng Khắc Nam.
Người con trai lạ lùng, ít nói, học lực bình thường, thường xuyên đi học muộn, và là nhân vật khiến thầy cô “phát ngán”.
Thanh Ngọc kéo ghế ngồi xuống. Cô không nói gì. Cậu cũng không.
Chỉ có một khoảnh khắc rất nhỏ – rất thoáng – Khắc Nam nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Ánh mắt ấy... không hẳn là lạnh lùng, cũng chẳng phải hiếu kỳ. Mà là một thứ ánh nhìn đầy im lặng, khiến cô không biết phải đọc vị nó thế nào.
Từ hôm ấy, thế giới của Thanh Ngọc có thêm một góc nhìn mới – từ bàn cuối, nơi cô bắt đầu nhìn thấy những điều chưa từng thấy... và một người chưa từng để tâm.
_ _ _
Chương 2: Gã lười học và cô nàng chăm chỉ
“Cậu học bài chưa?” – Thanh Ngọc quay sang hỏi khẽ.
Hoàng Khắc Nam không đáp, chỉ gật đầu... kiểu gật cho có. Mắt cậu vẫn dán vào ô cửa sổ, nơi nắng rơi thành từng vệt dài trên sàn lớp.
Tiết Toán sắp bắt đầu. Thầy Quang nổi tiếng “hỏi bất kỳ” – và bàn cuối luôn là mục tiêu yêu thích của thầy.
“Cậu chắc chứ? Bài số 3 có công thức biến đổi khó mà…” – cô nhíu mày.
“Cậu học giùm luôn đi.” – Khắc Nam đáp, không thèm quay lại, giọng cộc lốc.
Thanh Ngọc trừng mắt. Từ bao giờ cô – học sinh gương mẫu – lại bị kéo vào kiểu đối thoại này?
Nhưng rồi… thay vì phản ứng, cô lôi một tờ giấy ra, viết nhanh mấy dòng hướng dẫn, đẩy sang. Khắc Nam liếc nhìn, đọc lướt, rồi… cười nhạt.
“Cô giáo bàn đầu giờ thành gia sư bàn cuối rồi à?”
“Không học thì đừng trách bị gọi tên.”
“Bị gọi riết rồi quen.”
Cô lặng thinh. Cậu lại quay mặt đi, gác tay lên trán như định ngủ tiếp.
---
Vài ngày sau, tiết Toán, thầy Quang gọi:
“Khắc Nam, lên bảng làm bài số 3!”
Cả lớp đồng loạt ngoái nhìn. Thanh Ngọc khẽ liếc sang. Khắc Nam đứng dậy, rút giấy nháp – tờ giấy với nét chữ gọn gàng của cô.
Cậu giải bài. Đúng. Gọn. Không dư một bước.
Thầy gật gù: “Tốt. Lần đầu tiên thầy thấy em làm bài nghiêm túc.”
Cả lớp vỗ tay. Khắc Nam bước về chỗ, chẳng buồn biểu cảm gì. Nhưng khi ngang qua Thanh Ngọc, cậu thả tờ giấy vào hộc bàn cô.
Dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: “Cảm ơn. Không học nhưng có đọc.”
Thanh Ngọc khẽ mỉm cười – nụ cười rất nhỏ, đủ để một người ngồi bàn cuối lỡ nhìn sang cũng thấy tim mình lỡ một nhịp.
_ _ _
Chương 3: Lớp học có hai mùa
Tháng mười, Đà Lạt chớm lạnh.
Lớp học buổi sáng cũng vì thế mà se se, bảng đen thỉnh thoảng mờ đi vì hơi nước bám lại. Thanh Ngọc vẫn ngồi ở bàn cuối, đã quen với ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ và tiếng lá rơi ngoài sân trường.
Cô không nói chuyện với Khắc Nam nhiều, nhưng dạo gần đây… họ nói chuyện với nhau vừa đủ. Một vài câu hỏi bài, một vài mẩu giấy nhỏ, một cái liếc nhìn khi thầy giảng điều gì đó buồn cười.
“Cậu mang áo khoác không?” – Ngọc quay sang hỏi khi thấy cậu khẽ rùng mình.
“Không. Quen rồi.” – Khắc Nam đáp, mắt không rời cuốn truyện tranh giấu dưới bàn.
Ngọc thở dài, tháo tai nghe ra khỏi tay cậu.
“Đừng giấu. Thầy Tư Toán dễ nhưng phát hiện thì vẫn ghi sổ đầu bài.”
“Cậu có biết cười không đấy?” – cậu quay sang, nheo mắt nhìn.
“Còn cậu có biết học không?”
Cả hai bật cười – một âm thanh ngắn ngủi mà ấm hơn cả nắng lọt qua cửa sổ.
---
Giờ ra chơi, cô ra sân sau ngồi đọc sách – một thói quen từ hồi lớp 7.
Lần này, cậu đến ngồi cạnh. Không hỏi han, cũng chẳng xin phép – như thể đó là điều tự nhiên.
“Cậu đọc gì mà chăm vậy?”
“Tiểu thuyết. Buồn nhưng đẹp.”
“Cậu sống như sách luôn nhỉ.”
“Còn cậu sống như... truyện tranh à?”
Cậu im lặng một lúc, rồi bất ngờ nghiêm túc:
“Tớ sống như một câu chuyện không có người đọc.”
Ngọc khựng lại. Không gian như lặng đi một chút.
Cô khẽ quay sang. Nắng lấp lánh trên tóc cậu, nhưng ánh mắt lại tối lại – như thể phía sau cái vẻ bất cần ấy là cả một cơn giông chưa bao giờ tan.
“Vậy… cho tớ đọc cậu nhé?” – cô cười dịu dàng.
Khắc Nam hơi ngạc nhiên. Nhưng thay vì nói gì, cậu chỉ lặng lẽ gật đầu.
Lúc đó, Thanh Ngọc biết – lớp học này đang có hai mùa:
Một mùa thu lạnh ngoài kia…
Và một mùa xuân rất khẽ, đang nảy mầm ở… bàn cuối.
– – –
Chương 4: Người thứ ba… hay chỉ là gió lùa qua tim?
Tuần mới bắt đầu bằng một tin bất ngờ: lớp có học sinh chuyển về.
Một cô gái cao, tóc nâu dài, mắt sắc sảo bước vào lớp trong tiếng xì xào bàn tán. Cô mỉm cười tự tin, ngồi xuống... bàn cuối, sát bên Khắc Nam, còn Thanh Ngọc được trả về lại bàn đầu.
“Là Hạ Vy. Bạn cũ Khắc Nam đấy. Hồi cấp 2 từng học chung.” – ai đó thì thầm.
Ngọc giật mình. Cô không ngờ trái tim mình lại thấy... trống.
Từ hàng ghế đầu, cô chẳng còn thấy được góc nghiêng quen thuộc của ai đó nữa. Cũng chẳng còn những tờ giấy nhỏ hay những câu hỏi lặng lẽ.
Chỉ có hình ảnh Hạ Vy hay cười nói, đôi khi cúi xuống gần Khắc Nam, đôi khi gọi cậu bằng cái tên thân mật “Nam ơi” khiến tim Ngọc thoáng chùng xuống.
– – –
Giờ ra chơi, Thanh Ngọc ngồi một mình ở sân sau, nơi từng có hai người. Lần này chỉ có gió, và vài chiếc lá khô trôi trên bậc đá.
Bất ngờ, một bóng áo quen thuộc xuất hiện.
“Trốn tớ à?” – Khắc Nam hỏi.
Ngọc nhìn lên. Cậu đứng đó, hai tay đút túi, ánh mắt hơi ngập ngừng. Không có Hạ Vy đi cùng.
“Không. Chỉ là... chỗ này quen.”
Khắc Nam ngồi xuống cạnh, khoảng cách không thay đổi – vẫn vừa đủ gần để nghe tiếng thở, vừa đủ xa để không chạm vào tim.
“Cậu nghĩ gì khi thấy Vy ngồi cạnh tớ?” – cậu hỏi, bất chợt.
Ngọc im lặng một nhịp. Rồi khẽ nói:
“Tớ không nghĩ gì cả. Nhưng… gió đổi hướng thì người ta hay lạnh, dù chẳng ai làm gì sai.”
Cậu cười. Lần này, nụ cười rất chậm.
“Ngốc. Vy chỉ là quá khứ. Còn cậu, là người tớ chưa kịp bắt đầu.”
Ngọc quay sang nhìn. Gió vẫn thổi, nhưng không còn lạnh như lúc nãy nữa.
Vì có một thứ đang ấm lên, từng chút một – từ tim... đến má.
---
Chương 5: Khi người giỏi mắc sai lầm
Bảng điểm giữa kỳ được dán lên sáng thứ Năm.
Trương Thanh Ngọc – người luôn đứng đầu lớp – lần đầu tiên tụt xuống hạng 4.
Cô đứng lặng rất lâu trước tờ giấy A4 dán nghiêng nghiêng trên bảng thông báo. Những con số đỏ lừ, những cái tên xếp trên, và ánh mắt xì xào phía sau.
“Không phải vì ngồi bàn cuối mà lười học đi đấy chứ?”
“Nghe nói dạo này thân với Hoàng Khắc Nam lắm...”
Những lời nói như gió, nhưng gió này không mát. Nó xoáy vào lòng Ngọc thành từng cơn khó chịu, hụt hẫng, xấu hổ.
---
Chiều hôm đó, cô không ra sân sau, không mở sách, cũng không trả lời tin nhắn “Cậu đâu rồi?” từ Khắc Nam.
Lần đầu tiên, cô sợ chính mình. Sợ việc đã để bản thân rơi lệ vì một người, rồi quên mất mục tiêu từng ôm ấp bao lâu.
Đến tối, Khắc Nam gọi. Ngọc không bắt máy. Tin nhắn đến sau đó:
> “Tớ không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu vì tớ mà cậu buồn... tớ xin lỗi.”
> “Tớ chỉ muốn cậu vui. Và nếu bàn đầu là nơi khiến cậu vững vàng, tớ sẽ không kéo cậu xuống nữa.”
Ngọc nhìn màn hình một lúc lâu.
Rồi gõ lại:
> “Tớ không thất bại vì cậu. Chỉ là lần đầu biết thích một người, tớ đã quên mất bản thân cũng cần được yêu.”
Gửi xong, cô khẽ thở ra. Một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng là thứ nước mắt nhẹ nhõm – như thể chính cô cũng đang học lại cách trưởng thành trong cảm xúc.
---
Sáng hôm sau, cô lại ngồi ở bàn đầu. Nhưng khi quay xuống cuối lớp, Khắc Nam vẫn ngồi đó, mắt nhìn cô, và... mỉm cười.
Dù xa, nhưng cô biết: nếu thật lòng, khoảng cách nào cũng có thể bước qua.
---
Chương 6: Cơn mưa bất chợt và lá thư không gửi
Tuần sau, trời mưa suốt.
Những cơn mưa mùa đông đến bất chợt, lạnh ngắt, ào xuống giữa tiết học khiến cả lớp hoang mang, vội vã đóng cửa sổ. Riêng Khắc Nam – như thường lệ – vẫn lười nhác, dựa đầu vào tường, mắt nhìn về phía bàn đầu.
Thanh Ngọc không quay lại. Nhưng cô biết… cậu đang nhìn.
Và rồi một ngày mưa lớn, trống trường vang lên khi lớp tan học, ai nấy vội vã chạy khỏi lớp, chỉ còn hai người nán lại: một người quên mang áo mưa, một người cố tình không về sớm.
“Cậu không đi à?” – Khắc Nam hỏi, tựa vai vào khung cửa, tay bỏ trong túi áo khoác.
“Đợi mưa tạnh.”
“Hay đợi ai đó?”
Ngọc quay đi, cười nhạt. Cậu đến gần, lấy trong cặp ra một chiếc bì thư gấp làm tư, nhàu nhẹ.
“Cái này… viết từ hôm cậu không trả lời tin nhắn.”
“Lá thư?”
“Ừ. Nhưng không đủ can đảm để gửi.”
Ngọc cầm lấy, tay run nhẹ. Cơn mưa ào ào bên ngoài không lớn bằng tiếng tim trong ngực.
Lá thư viết tay, nguệch ngoạc, thiếu dấu chấm, và đầy thật lòng.
> “Tớ chưa từng để ý ai quá lâu, cho đến khi có một người kéo tớ ra khỏi u ám, bằng ánh mắt nghiêm túc và cách hỏi bài khô khan của mình.”
> “Tớ chưa từng nghĩ một ngày mình sẽ muốn đứng bên ai đó ở phía sáng. Nhưng giờ, tớ muốn cố gắng – không phải để hơn ai, mà để đi cùng cậu một đoạn đường nào đó.”
> “Nếu cậu chưa sẵn sàng để thích tớ, thì tớ sẽ đợi. Chỉ xin đừng rời mắt khỏi tớ… như tớ đã chẳng rời mắt khỏi cậu, từ bàn cuối hôm ấy.”
Ngọc đọc xong. Không nói gì. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng môi lại mỉm cười.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi.
Nhưng bên trong lớp học, có một trái tim đã ấm lại – vì được chạm tới bằng sự chân thành nhất.
---
Chương 7: Hẹn nhau dưới tán hoa dầu
Trường thông báo: “Tuần tới tổ chức buổi ngoại khóa dã ngoại tại khu du lịch sinh thái hồ Tuyền Lâm.”
Cả lớp vỡ òa. Đứa bàn kế hoạch mang loa, đứa rủ nhau chuẩn bị đồ ăn vặt, còn Trương Thanh Ngọc… hơi bối rối khi biết nhóm mình có cả Khắc Nam.
“Cậu đi thật à?” – cô hỏi.
“Không đi thì ai canh chỗ cho cậu ngồi ngắm cây ngắm lá?” – cậu nhún vai.
Ngọc không đáp, chỉ lén quay mặt đi giấu nụ cười.
---
Ngày dã ngoại, trời đẹp lạ. Hồ nước trong xanh, mây thấp, gió mát rượi. Cả lớp tản ra, người chụp hình, người chơi trò chơi. Ngọc mang theo sách, định tìm góc yên tĩnh… nhưng khi quay lại, đã thấy Khắc Nam đứng chờ.
“Đi đâu đó?”
“Đi tìm yên bình.”
“Cho tớ theo với.”
Và thế là họ đi. Không mục đích, không bản đồ – chỉ có tiếng bước chân lạo xạo trên lá khô, và gió khẽ đùa mái tóc cô gái nhỏ.
Cuối cùng, họ dừng lại dưới một cây hoa dầu đang bay rợp trời.
Cánh hoa xoay xoay, rơi xuống mặt đất như những cánh chong chóng nhỏ. Ngọc ngẩng đầu, mắt long lanh.
“Hồi nhỏ, tớ từng ước nếu nhặt được hoa dầu đang xoay, điều ước sẽ thành sự thật.”
“Vậy ước đi.”
“Ước gì…” – cô ngập ngừng.
“…một ngày nào đó, tớ và cậu có thể ngồi lại nơi này – không vì ngẫu nhiên, mà vì lựa chọn.”
Cậu cúi xuống, nhặt một cánh hoa vừa rơi vào tóc cô.
“Vậy hôm nay là ngày đầu tiên cho điều ước ấy.”
---
Lúc trở về, trời bắt đầu sầm. Nhưng trong lòng hai người… lại sáng hơn bao giờ hết.
Vì giữa một buổi dã ngoại tưởng như vô tình, họ đã tự tay viết nên khoảnh khắc đầu tiên của riêng mình – nơi có hoa dầu bay và một lời hứa chưa thành lời.
---
Chương 8: Một cái nắm tay, hai nhịp tim
Từ sau buổi dã ngoại, lớp học trở nên khác lạ với Thanh Ngọc.
Không phải vì giáo viên đổi lịch hay kiểm tra đột xuất – mà vì mỗi lần quay lại, ánh mắt Khắc Nam luôn chờ sẵn. Không ồn ào, không thúc ép. Chỉ là ở đó – đủ gần để khiến cô bối rối, đủ xa để cô muốn bước tới.
---
Chiều thứ Sáu, trời hửng nắng sau nhiều ngày mưa. Học xong, Ngọc rẽ vào tiệm sách cũ cuối phố – nơi cô hay ghé mỗi khi lòng cần yên tĩnh.
Không ngờ, Khắc Nam cũng ở đó.
“Trùng hợp ghê.”
“Không trùng hợp đâu. Tớ theo cậu.”
Cô tròn mắt. Cậu cười, lật một cuốn truyện cũ:
“Cậu từng nói chỉ ai hiểu cậu mới biết cậu sẽ ghé tiệm sách này vào cuối tuần. Nên… tớ thử hiểu cậu một chút.”
Ngọc ngồi xuống, đối diện cậu, giữa hai người là quyển sách “Chuyện người con gái tên là Bình Yên”.
“Vậy… cậu hiểu tớ đến đâu rồi?” – cô hỏi nhỏ.
“Hiểu rằng cậu giỏi che giấu nỗi buồn. Rằng cậu luôn cố mạnh mẽ, nhưng lại dễ tổn thương vì những điều rất nhỏ. Hiểu rằng cậu là người đầu tiên khiến tớ muốn học giỏi lên… chỉ để đủ tự tin ngồi cạnh.”
Ngọc im lặng. Tay khẽ siết góc bàn.
Và rồi – trong một khoảnh khắc mà thế giới như chậm lại – cậu đưa tay sang.
“Có thể chưa gọi tên được mối quan hệ này. Nhưng nếu cậu cho phép, tớ muốn nắm tay cậu… từ giờ cho đến khi cậu không còn muốn rời nữa.”
Ngọc nhìn bàn tay ấy. Không hoàn hảo, không ấm lắm – nhưng thành thật đến lạ.
Cô đưa tay ra. Chạm nhẹ.
Lần đầu tiên, hai nhịp tim hòa vào nhau.
Không cần nói yêu, vì đôi khi một cái nắm tay đã đủ chắc chắn cho một đoạn đường dài.
---
Chương 9: Không phải ai cũng thích chuyện hai người
Kể từ buổi chiều nắm tay trong tiệm sách, mối quan hệ giữa Thanh Ngọc và Khắc Nam không cần phải nói rõ… nhưng ai cũng cảm nhận được sự thay đổi.
Ánh mắt họ tìm nhau giữa đám đông. Giờ ra chơi, Ngọc vẫn lên thư viện nhưng giờ có thêm một người ngồi đối diện. Bữa trưa, cô không còn ăn vội trong im lặng, vì có một cậu con trai ngồi cạnh, thi thoảng gắp cho cô miếng trứng – dù bản thân lại thích trứng nhất.
Nhưng rồi, sự bình yên ngọt ngào ấy không kéo dài được bao lâu.
---
Chiều hôm đó, sau giờ học, Ngọc bị gọi ra hành lang.
Là Hạ Vy.
“Cậu với Khắc Nam… chính thức rồi à?”
Ngọc hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu nhẹ.
Hạ Vy cười, nhưng ánh mắt lại lạnh:
“Cậu biết không, Khắc Nam từng hứa sẽ không để ai xen vào cuộc sống học trò của cậu ấy. Vì cậu ấy sợ bị vướng bận, sợ tổn thương, sợ mất tập trung.”
Ngọc im lặng.
“Còn cậu thì sao? Cậu có đủ mạnh để đi cùng cậu ấy đến cuối năm? Hay chỉ là một cơn thích nhất thời, rồi cả hai lại làm tổn thương nhau?”
Câu hỏi đó như một nhát cắt vào những bối rối mà Ngọc đang cố giấu.
Cô về nhà, nằm lặng trong bóng tối. Không phải vì sợ Hạ Vy, mà vì sợ bản thân mình cũng đang lạc hướng. Sợ tình cảm này là thứ kéo cô ra khỏi con đường từng đặt ra từ đầu năm học.
Tin nhắn của Khắc Nam đến lúc 22h:
> “Cậu sao vậy? Tớ đợi cậu ở chỗ cũ, nhưng cậu không đến.”
Ngọc định không trả lời. Nhưng cuối cùng vẫn viết:
> “Nếu chuyện tụi mình khiến cậu phải chọn giữa học và thích… thì tớ sẽ là người rút lui trước.”
Tin nhắn chưa kịp gửi, thì có cuộc gọi đến.
Là Khắc Nam.
Cô bấm nghe, chỉ nghe được một câu duy nhất:
> “Nếu vì cậu mà tớ cố gắng được, thì chẳng việc gì phải chọn. Cậu là lý do, không phải vật cản.”
Ngoài trời, mưa lại rơi – như lần đầu họ ngồi cùng nhau dưới mái hiên lớp học.
Nhưng lần này, cô không trốn chạy nữa.
---
Chương 10: Mỗi người một áp lực
Kỳ thi giữa kỳ đang đến gần. Áp lực học tập siết chặt từng ngày – cả lớp như chuyển sang chế độ “chạy nước rút”.
Trương Thanh Ngọc trở lại nhịp học cũ: thư viện – bàn học – sách vở xếp đầy. Nhưng lần này khác… vì cô không còn học một mình.
Hoàng Khắc Nam – người từng trốn học nhóm, từng gà mờ với mấy bài hình học – giờ đây ngồi đối diện cô mỗi chiều, lặng lẽ làm bài, thi thoảng ngẩng lên hỏi nhỏ:
“Chỗ này có phải thiếu bước không?”
“Công thức này là của bài logarit hôm trước đúng không?”
Cô gật đầu, chỉ nhẹ, mắt ánh lên niềm vui khó giấu.
Nhưng càng gần thi, áp lực càng lớn.
---
Tối hôm đó, Khắc Nam nhắn tin:
> “Mai tớ không lên thư viện được. Có chút việc nhà.”
Ngọc không nghi ngờ, chỉ đáp:
> “Ừ. Nhớ giữ sức khỏe.”
Nhưng sáng hôm sau, cô tình cờ nghe bạn cùng lớp nói:
> “Khắc Nam dạo này trốn học nhóm hoài. Ở nhà phụ mẹ vì ba cậu ấy mới nhập viện. Nặng lắm.”
Ngọc chết lặng.
Cô vội lướt lại đoạn tin nhắn tối qua. Ngắn ngủi, nhẹ bẫng – nhưng không hề nói dối. Chỉ là… giấu bớt sự mệt mỏi đi, để cô không lo.
Cả ngày hôm đó, Ngọc học không vào. Cô chỉ muốn đến bên cậu – không phải để hỏi bài, mà để nói:
“Tớ ở đây. Khi cậu mệt, tớ sẽ là chỗ tựa.”
---
Tối, cô gõ cửa nhà Khắc Nam. Mẹ cậu bất ngờ nhưng vẫn mở, giọng mệt mỏi.
Cậu từ trong bếp chạy ra, mắt ngạc nhiên:
“Cậu… sao lại đến?”
“Đến để kiểm tra bài thi của cậu.” – Ngọc cười, chìa ra một tập đề.
Cậu lặng nhìn, rồi khẽ cúi đầu – nụ cười thoáng hiện giữa những lo toan.
Cô ngồi xuống bên cạnh:
“Thi giữa kỳ không phải chuyện quan trọng nhất. Nhưng nếu cậu không thi, thì tớ sẽ không có ai cạnh tranh điểm cao đâu đấy.”
Khắc Nam bật cười khẽ. Giữa căn bếp nghèo ánh sáng, hai con người gồng mình vì kỳ thi và vì gia đình, bỗng tìm được nhau – không vì điểm số, mà vì sự thấu cảm âm thầm không cần gọi tên.
---
Chương 11: Không ai ngờ được tên đứng đầu lại là…
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc trong tiếng thở phào và cả những cái gục đầu trên bàn vì cạn sức. Cả lớp rơi vào trạng thái chờ điểm – hồi hộp, nửa mong chờ, nửa sợ hãi.
Thanh Ngọc vẫn học như thường lệ, nhưng lần đầu tiên cô không quan tâm tới xếp hạng. Cô chỉ quan tâm một điều: Khắc Nam đã làm hết sức mình chưa.
Và rồi… bảng điểm được dán lên bảng tin.
Đám đông ùa lại, chen chúc, rì rầm.
Rồi một giọng hét lớn vang lên:
“Sốc quá trời ơi! Khắc Nam đứng thứ ba khối A1?!”
Cả hành lang nổ tung.
Cô gái đứng xa – Trương Thanh Ngọc – chỉ khẽ cười. Một nụ cười vừa bất ngờ vừa đầy tự hào.
Cậu bước lại, tóc rối bù, mồ hôi chưa kịp lau sau tiết thể dục:
“Được không?”
Ngọc gật đầu, mắt sáng như sắp khóc.
“Cậu giỏi thật đấy.”
“Không. Chỉ là… tớ có lý do để không bỏ cuộc.”
Câu nói khiến cô ngẩn người. Có lẽ lần đầu tiên, cô cảm thấy: hạng nhất hay không cũng chẳng còn quá quan trọng nữa, vì người cô thích – người ngồi bàn cuối, từng bị coi là “không chịu học” – nay đã đi được rất xa, bằng chính nỗ lực và cả một trái tim chân thành.
---
Buổi chiều, khi cả lớp về hết, cậu để lại một tờ giấy nhỏ trên bàn cô:
> “Cảm ơn cậu đã không bỏ cuộc với tớ. Tớ từng ghét trường học, ghét điểm số, ghét luôn chính mình. Nhưng từ lúc có cậu, tớ thấy… mình cũng có thể trở nên tốt hơn.”
Ngọc đọc, mỉm cười.
Không cần hoa hồng, không cần quà cáp. Một lời cảm ơn đúng lúc, một người chịu cố gắng vì mình – là món quà lớn nhất giữa tuổi học trò.
---
Chương 12: Ngày tuyên dương và ánh mắt giữa đám đông
Sân trường rực rỡ cờ hoa, tiếng loa vang rộn ràng. Buổi lễ tuyên dương học sinh xuất sắc diễn ra trang trọng dưới ánh nắng mai.
Thanh Ngọc đứng giữa các bạn, trái tim cô đập nhanh không phải vì hồi hộp, mà vì cậu đang ở đó — Hoàng Khắc Nam, đứng kế bên, gương mặt rạng rỡ.
Khi tên Khắc Nam được xướng lên, cả trường vỗ tay nồng nhiệt. Cậu cúi đầu cảm ơn, ánh mắt chợt tìm kiếm, dừng lại trên Thanh Ngọc.
Giữa hàng trăm ánh mắt, chỉ có họ nhìn nhau — một ánh nhìn ấm áp, chứa đựng biết bao điều chưa nói thành lời.
---
Sau buổi lễ, mọi người đổ ra sân chơi. Ngọc và Khắc Nam đứng lặng bên gốc cây hoa dầu quen thuộc.
Cậu lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
“Cậu nhớ lần đầu tiên mình ngồi dưới cây này không?” Khắc Nam hỏi.
“Nhớ.” Ngọc cười nhẹ.
Cậu mở hộp — bên trong là một chiếc vòng tay mảnh mai, có khắc dòng chữ: “Cùng nhau đi tiếp.”
“Đây là lời hứa của tớ. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ luôn cố gắng cùng cậu bước tiếp trên con đường này.”
Ngọc nhìn cậu, mắt rưng rưng.
“Còn tớ,” cô nói, “sẽ không để cậu đi một mình.”
---
Dưới tán cây hoa dầu, ánh nắng trải dài, hai người trẻ tựa như hai mảnh ghép cuối cùng hoàn thiện bức tranh tuổi học trò — đầy hứa hẹn và những khởi đầu mới.
---
Chương 13: Những ngày tháng bên nhau và thử thách mới
Sau buổi lễ tuyên dương, Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Họ không chỉ là bạn học mà còn là chỗ dựa tinh thần, cùng nhau trải qua những ngày học căng thẳng, cùng sẻ chia những niềm vui, nỗi buồn.
---
Một chiều cuối tuần, khi hai người cùng ngồi học bài dưới tán cây hoa dầu, điện thoại của Khắc Nam reo lên.
Là tin nhắn từ bố cậu:
> “Tình hình sức khỏe đang xấu đi, cần cậu về nhà gấp.”
Không khí bỗng chùng xuống. Khắc Nam nhìn Ngọc, ánh mắt đượm buồn.
“Có lẽ tớ phải về quê vài hôm,” cậu nói.
Ngọc nắm lấy tay cậu:
“Dù có chuyện gì, tớ sẽ luôn ở đây chờ cậu quay lại.”
---
Khắc Nam lên xe về quê với tâm trạng nặng trĩu, còn Ngọc đứng lại, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm.
Cô biết, những thử thách phía trước còn nhiều, nhưng họ đã có nhau – và đó là sức mạnh lớn nhất để vượt qua mọi khó khăn.
---
Chương 14: Khoảng cách và những lời nhắn gửi
Những ngày Khắc Nam về quê trôi qua trong sự im lặng và nhớ nhung.
Thanh Ngọc cố gắng duy trì liên lạc qua tin nhắn và gọi điện, nhưng cậu thường bận rộn bên gia đình, nhiều lúc không thể trả lời ngay.
---
Mỗi tối, Ngọc vẫn ngồi bên bàn học, nhìn ra cửa sổ — nơi ánh đèn đường mờ ảo như những giọt nắng cuối ngày đang dần tắt.
Cô gửi tin nhắn cho Khắc Nam:
> “Dù xa cách, tớ vẫn ở đây. Đợi cậu trở về, cùng nhau bước tiếp.”
Một vài ngày sau, Khắc Nam trả lời:
> “Cảm ơn cậu. Cậu là động lực lớn nhất để tớ không gục ngã.”
---
Khoảng cách khiến tình cảm của họ thêm phần thử thách, nhưng cũng trở nên sâu đậm hơn.
Ngọc hiểu rằng, không phải lúc nào cũng phải bên cạnh nhau mới là yêu — đôi khi, tình yêu còn là sự kiên nhẫn, là niềm tin và lời hứa không rời xa dù có khó khăn đến đâu.
---
Chương 15: Trở lại và những đổi thay
Ngày Khắc Nam trở lại trường cũng là ngày trời nắng rực rỡ.
Thanh Ngọc đứng đợi ở cổng lớp, mắt dõi theo bóng dáng quen thuộc bước vào lớp. Cậu có vẻ gầy đi nhiều nhưng ánh mắt vẫn sáng, đầy quyết tâm.
---
Cả lớp vỡ òa khi thấy Khắc Nam xuất hiện trở lại, ai cũng vỗ tay cổ vũ.
Cậu mỉm cười, giọng trầm ấm:
“Cảm ơn mọi người đã chờ đợi. Tớ sẽ cố gắng hơn nữa, không chỉ cho mình mà còn cho những người luôn tin tớ.”
---
Ngọc bước tới, nắm chặt tay cậu:
“Chúng ta cùng nhau tiếp tục, nhé?”
Khắc Nam gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Vâng, vì chúng ta không còn là riêng lẻ nữa.”
---
Chương 16: Áp lực và sự sẻ chia
Kỳ thi học kỳ cuối năm đang đến gần, không khí trong lớp dần trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Khắc Nam dù đã trở lại, nhưng vẫn chịu nhiều áp lực từ việc học và trách nhiệm gia đình. Ánh mắt cậu thường ánh lên vẻ mệt mỏi, đôi khi lạc lõng giữa đám đông.
---
Thanh Ngọc nhận ra điều đó. Cô không chỉ là người bạn đồng hành học tập mà còn muốn trở thành chỗ dựa tinh thần cho cậu.
Một chiều, khi cả lớp học nhóm tại thư viện, Ngọc nhẹ nhàng đặt tay lên vai Khắc Nam:
“Có chuyện gì, cậu nói với tớ nhé. Đừng giữ một mình.”
Khắc Nam nhìn cô, đôi mắt ươn ướt:
“Cảm ơn cậu… Có lẽ tớ đã quá gồng mình.”
---
Cả hai cùng ngồi lại, chia sẻ những nỗi lo, những áp lực mà họ đang mang.
Tình cảm không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn là sự thấu hiểu và đồng hành qua những ngày khó khăn nhất.
---
Chương 17: Bất ngờ giữa lớp học
Một buổi sáng bình thường, lớp A1 đang học môn Văn thì cô giáo bỗng thông báo một tin khiến cả lớp náo nhiệt:
“Trường chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi hùng biện cấp thành phố. Ai muốn đăng ký thì đăng ký ngay hôm nay!”
---
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam nhìn nhau, ánh mắt cùng lóe lên sự háo hức lẫn hồi hộp.
“Cậu có nghĩ nên tham gia không?” Ngọc hỏi.
Khắc Nam gật đầu:
“Đây là cơ hội tốt để mình thử sức và cũng là cách để rèn luyện bản thân.”
---
Hai người quyết định cùng nhau đăng ký, vừa làm bạn đồng hành vừa là đối thủ hỗ trợ nhau hoàn thiện từng bài nói.
Những buổi luyện tập căng thẳng xen lẫn tiếng cười, những phút giây lúng túng, cả những lần thất bại nhỏ khiến họ càng gắn kết hơn.
---
Cuộc thi không chỉ là thử thách kiến thức mà còn là bước ngoặt trong mối quan hệ của họ — khi mà tình bạn và tình yêu được kiểm chứng qua sự cố gắng và lòng tin.
---
Chương 18: Những ngày luyện tập và sự đồng hành
Những buổi chiều sau giờ học, thư viện trở thành nơi quen thuộc của Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam.
Họ cùng nhau luyện tập bài hùng biện, sửa từng câu chữ, tập cách thể hiện cảm xúc và giọng nói.
---
Có lúc Ngọc mắc lỗi phát âm, Khắc Nam nhẹ nhàng sửa, còn cô thì lại giúp cậu nhớ các dẫn chứng trong bài.
Không khí căng thẳng xen lẫn tiếng cười, cả hai dần hiểu rằng hành trình này không chỉ là cuộc thi mà còn là cách để họ gần nhau hơn.
---
Mỗi lần luyện tập xong, Khắc Nam nhìn Ngọc và nói:
“Cảm ơn cậu đã luôn ở bên. Nếu không có cậu, tớ không biết mình sẽ thế nào.”
Ngọc cười nhẹ:
“Chúng ta cùng nhau mà. Đó là sức mạnh.”
---
Chương 19: Ngày thi hùng biện — Ánh đèn sân khấu và sự cố bất ngờ
Ngày thi hùng biện cuối cùng cũng đến.
Sân khấu được trang trí lộng lẫy, các thí sinh trong bộ đồng phục chỉnh tề, ai cũng căng thẳng và háo hức.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam đứng bên nhau, cổ vũ, động viên lẫn nhau.
---
Đến lượt Khắc Nam, cậu bước lên sân khấu với ánh mắt kiên định nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Khi bắt đầu phần trình bày, cậu bất ngờ bị khàn giọng, khiến giọng nói bị lạc nhịp và nhỏ hơn bình thường.
---
Khán giả bắt đầu xì xào, Khắc Nam suýt ngập ngừng.
Bỗng từ dưới hàng ghế, Thanh Ngọc đứng dậy, cất tiếng cổ vũ khích lệ:
“Cậu làm được mà, cứ tự tin lên!”
---
Cậu lấy lại bình tĩnh, hít sâu và tiếp tục phần thi của mình một cách trọn vẹn, ánh mắt đầy quyết tâm.
Dù không phải người chiến thắng, nhưng Khắc Nam đã chứng minh bản thân không bỏ cuộc trước khó khăn — điều đó quý giá hơn tất cả.
---
Chương 20: Khoảnh khắc riêng tư và lời hứa mới
Sau cuộc thi hùng biện, lớp học vang lên những tràng pháo tay và lời khen dành cho tất cả các thí sinh.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam bước ra sân trường, nơi chỉ còn lại ánh hoàng hôn nhẹ nhàng phủ xuống.
---
Khắc Nam nhìn Ngọc, giọng thật lòng:
“Cảm ơn cậu đã luôn bên cạnh tớ, nhất là lúc tớ hoảng loạn trên sân khấu.”
Ngọc mỉm cười, mắt long lanh:
“Không ai bỏ rơi ai đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau tiến bước, dù phía trước còn nhiều thử thách.”
---
Giữa ánh hoàng hôn tím mộng mơ, họ nắm chặt tay nhau — không chỉ là bạn, mà còn là những người đồng hành của tuổi trẻ, cùng nhau viết tiếp câu chuyện đẹp mang tên Góc Nhìn Yêu Đương Từ Bàn Cuối.
---
Chương 21: Ánh sáng cuối con đường
Kỳ thi cuối năm đã đến gần, áp lực học tập bao trùm lên từng học sinh trong lớp A1.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam cùng nhau ôn luyện, trao đổi bài vở và động viên nhau không ngừng.
---
Dù có những lúc mệt mỏi, căng thẳng, nhưng họ biết rằng ánh sáng cuối con đường đang chờ đón.
“Cố lên nhé, chỉ còn vài bước nữa thôi.” Ngọc nói với giọng kiên định.
Khắc Nam nắm tay cô, mỉm cười:
“Có cậu bên cạnh, tớ tin mình sẽ làm được.”
---
Giữa những trang sách và lời thì thầm của tuổi học trò, họ tiếp tục bước đi — không chỉ là con đường học vấn mà còn là hành trình trưởng thành, bên nhau và cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
---
Chương 22: Khoảng lặng giữa những ngày học tập
Trước ngày thi, lớp A1 có một buổi dã ngoại nhỏ do ban cán sự tổ chức nhằm giúp các bạn giảm bớt áp lực.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam cùng các bạn hòa mình vào những trò chơi nhẹ nhàng, tiếng cười vang khắp sân trường.
---
Trong khoảnh khắc ấy, mọi muộn phiền như được rửa trôi.
Ngọc nhìn Khắc Nam, ánh mắt dịu dàng:
“Đôi khi, nghỉ ngơi cũng là cách tốt nhất để chuẩn bị cho những ngày khó khăn phía trước.”
Khắc Nam gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
---
Buổi dã ngoại trở thành điểm tựa tinh thần quý giá, giúp họ tiếp tục bước vào kỳ thi với tâm thế vững vàng hơn.
---
Chương 23: Ngày thi bắt đầu
Sáng sớm, tiếng còi báo hiệu giờ thi vang lên rộn ràng khắp trường.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam đứng ở cổng trường, chuẩn bị bước vào phòng thi với tâm thế vừa hồi hộp vừa quyết tâm.
---
Bước chân vào phòng thi, ánh mắt họ chạm nhau — một lời động viên không cần nói thành lời.
Những câu hỏi khó, những áp lực thời gian, nhưng họ biết: không chỉ mình, mà còn có nhau đồng hành trên con đường này.
---
Kỳ thi bắt đầu, tiếng bút lách tách hòa vào nhịp thở căng thẳng nhưng đầy hy vọng của tuổi học trò.
---
Chương 24: Hồi hộp và nhẹ nhõm sau kỳ thi
Kỳ thi kết thúc, những gương mặt học sinh lần lượt bước ra khỏi phòng thi với đủ cung bậc cảm xúc.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam trao nhau một nụ cười nhẹ, như thể đã cùng vượt qua một thử thách lớn.
---
Ngọc thở phào, nói:
“Cuối cùng thì cũng xong rồi.”
Khắc Nam gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng:
“Dù kết quả thế nào, chúng ta đã cố gắng hết sức.”
---
Giữa khoảng không yên bình của sân trường, họ biết rằng mỗi bước đi dù khó khăn vẫn là hành trình quý giá, giúp họ trưởng thành hơn từng ngày.
---
Chương 25: Chờ đợi và niềm tin
Những ngày sau kỳ thi là khoảng thời gian chờ đợi đầy hồi hộp của cả lớp A1.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam thường cùng nhau ôn bài nhẹ nhàng, trò chuyện về những dự định trong tương lai, giữ cho tinh thần luôn tích cực.
---
Bạn bè trong lớp cũng động viên nhau, cùng chia sẻ những câu chuyện vui buồn để giảm bớt áp lực.
Ngọc nhìn Khắc Nam, nói:
“Dù kết quả ra sao, tớ tin chúng ta sẽ luôn tiến bước.”
Khắc Nam mỉm cười đáp lại:
“Cùng nhau, không gì là không thể.”
---
Niềm tin và sự kiên nhẫn trở thành sợi dây gắn kết họ, giúp vượt qua mọi thử thách phía trước.
---
Chương 26: Những bước chân đầu tiên
Kết quả thi cuối năm được công bố, những con điểm tốt đẹp đã phần nào đền đáp cho sự cố gắng không ngừng nghỉ của lớp A1.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam cùng đứng giữa sân trường, nhìn về phía tương lai rộng mở.
---
“Chúng ta đã làm được,” Ngọc nói nhẹ nhàng, ánh mắt rạng rỡ niềm vui.
Khắc Nam nắm lấy tay cô, chắc chắn:
“Đây mới chỉ là khởi đầu. Cùng nhau bước tiếp, nhé.”
---
Họ biết rằng phía trước là những thử thách lớn hơn, nhưng với tình bạn và tình yêu đang dần nảy nở, họ sẽ không đơn độc.
---
Chương 27: Khám phá cảm xúc mới
Mùa hè đến, sân trường vắng dần nhưng lòng Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam lại dấy lên những cảm xúc mới mẻ.
Họ cùng nhau khám phá những sở thích chung, những sở thích tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại khiến họ gắn bó hơn.
---
Một buổi chiều, dưới tán cây phượng vĩ, Khắc Nam ngập ngừng hỏi:
“Ngọc à, cậu có bao giờ nghĩ về… chuyện sau này chưa?”
Ngọc ngước nhìn, ánh mắt bối rối nhưng chân thành:
“Tớ nghĩ, miễn là chúng ta luôn cùng nhau, thì mọi chuyện đều có thể.”
---
Cảm xúc chớm nở, tình bạn dần chuyển thành điều gì đó sâu sắc hơn, nhưng họ vẫn giữ cho mình những bước chân nhẹ nhàng, trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.
---
Chương 28: Kỷ niệm dưới tán phượng
Một ngày hè rực rỡ, lớp A1 tổ chức buổi họp mặt cuối năm dưới tán cây phượng vĩ già.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam cùng các bạn ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe những kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò.
---
Khắc Nam lấy ra một chiếc vòng tay tự làm, nhẹ nhàng trao cho Ngọc:
“Đây là kỷ niệm cho những ngày chúng ta đã cùng trải qua. Mong rằng, dù có đi đâu, cậu vẫn luôn nhớ về tớ.”
Ngọc xúc động, vòng tay ôm chặt lấy tay Khắc Nam:
“Tớ cũng vậy. Đây sẽ là dấu ấn đẹp nhất trong tuổi thanh xuân của tớ.”
---
Dưới ánh nắng vàng rực, giữa tiếng ve kêu và hương phượng ngọt ngào, họ cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc — không chỉ là tình bạn, mà còn là những cảm xúc đầu đời trong sáng và ngọt ngào.
---
Chương 29: Sóng gió đầu tiên
Chỉ vài ngày sau buổi họp mặt dưới tán phượng, một tin đồn bất ngờ lan rộng khắp lớp A1.
Thanh Ngọc nghe được lời đồn về việc Khắc Nam có người khác, khiến cô bối rối và đau lòng.
---
Cô quyết định đối mặt trực tiếp với Khắc Nam để làm rõ mọi chuyện.
“Cậu thật sự đang nghĩ gì? Có phải cậu đã thay đổi?” Ngọc hỏi, giọng nghẹn ngào.
Khắc Nam trầm ngâm, rồi nhìn cô bằng ánh mắt chân thành:
“Tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tớ chỉ muốn bảo vệ cậu khỏi những chuyện không hay.”
---
Sóng gió đầu đời khiến họ hiểu rằng tình cảm không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng sự tin tưởng và thẳng thắn mới là điều quan trọng nhất để giữ gìn một mối quan hệ.
---
Chương 30: Xóa tan hiểu lầm
Sau buổi trò chuyện căng thẳng, Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam dành thời gian để nói chuyện thẳng thắn hơn về những điều chưa rõ ràng.
Khắc Nam giải thích về tin đồn, rằng đó chỉ là sự hiểu lầm do một vài người trong lớp cố tình thêu dệt.
---
Ngọc dần cảm thấy nhẹ nhõm, cô nói:
“Chỉ cần cậu thành thật và bên tớ, mọi chuyện đều có thể vượt qua.”
Khắc Nam nắm chặt tay cô, khẳng định:
“Đúng vậy. Tớ không bao giờ muốn mất cậu.”
---
Hai người cùng nhau hứa sẽ luôn tin tưởng và không để bất cứ điều gì làm rạn nứt tình cảm đang dần lớn lên trong lòng họ.
---
Chương 31: Bước tiến mới
Sau những sóng gió, mối quan hệ giữa Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam trở nên sâu sắc và bền chặt hơn bao giờ hết.
Họ quyết định công khai tình cảm trước bạn bè trong lớp, không còn ngần ngại hay giấu diếm.
---
Ngày một buổi họp lớp, Ngọc và Khắc Nam tay trong tay bước vào, nhận được những ánh mắt và tiếng vỗ tay ủng hộ.
Khắc Nam nhẹ nhàng nói với Ngọc:
“Chúng ta sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện này, không chỉ là bạn bè mà còn là người yêu.”
Ngọc mỉm cười, trái tim tràn đầy hạnh phúc:
“Đúng vậy, từ bàn cuối đến mọi nẻo đường phía trước.”
---
Chương 32: Vượt qua thử thách học tập
Sau khi chính thức trở thành một cặp đôi, Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam vẫn giữ vững tinh thần học tập nghiêm túc.
Dù có thêm những giây phút ngọt ngào bên nhau, nhưng họ không để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến kết quả học tập.
---
Cả hai cùng nhau lên kế hoạch ôn luyện, giúp đỡ nhau giải bài tập khó và chia sẻ những phương pháp học hiệu quả.
Bạn bè trong lớp ngưỡng mộ sự cân bằng giữa tình yêu và học hành của họ, xem đó như một nguồn cảm hứng.
---
Chương 33: Sự kiện đặc biệt của lớp
Lớp A1 chuẩn bị tổ chức một buổi văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam được phân công cùng nhau chuẩn bị tiết mục múa đôi, khiến cả lớp và thầy cô đều háo hức chờ đợi.
---
Qua những buổi tập luyện căng thẳng nhưng đầy vui vẻ, cả hai không chỉ thắt chặt tình cảm mà còn học được cách phối hợp ăn ý và tin tưởng lẫn nhau.
---
Ngày biểu diễn, ánh đèn sân khấu rực rỡ, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Tiết mục của Ngọc và Khắc Nam trở thành điểm nhấn đặc biệt, ghi dấu một kỷ niệm đẹp trong tuổi học trò.
---
Chương 34: Cảm xúc sau buổi biểu diễn
Sau buổi biểu diễn thành công rực rỡ, lớp A1 tràn ngập niềm vui và tiếng cười.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam đứng bên nhau, nhìn ánh đèn sân khấu dần tắt, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
---
Ngọc thỏ thẻ:
“Chưa bao giờ tớ cảm thấy hạnh phúc đến vậy.”
Khắc Nam mỉm cười:
“Chỉ cần cậu vui, mọi cố gắng đều xứng đáng.”
---
Giây phút ấy, họ nhận ra rằng không chỉ tình yêu, mà cả những kỷ niệm bên nhau sẽ là hành trang quý giá suốt đời.
---
Chương 35: Giao thoa cảm xúc
Mùa hè dần trôi qua, nhưng cảm xúc trong lòng Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam vẫn đầy nhiệt huyết và hy vọng.
Họ cùng nhau chia sẻ những dự định cho tương lai, những ước mơ chưa được thực hiện và những kế hoạch chưa kể.
---
Ngọc nhẹ nhàng nói:
“Dù đường đi có khó khăn, tớ muốn cậu luôn là người đồng hành bên tớ.”
Khắc Nam nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự chân thành:
“Tớ cũng vậy, cùng nhau đi đến cuối con đường.”
---
Tình yêu của họ không chỉ là những phút giây ngọt ngào mà còn là sự giao thoa của những ước mơ, hy vọng và quyết tâm.
---
Chương 36: Thử thách mới xuất hiện
Khi hai người đang hào hứng với những dự định tương lai thì một tin tức bất ngờ làm cả lớp xôn xao: sẽ có một kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh diễn ra trong vài tháng tới.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam nhận ra đây là thử thách lớn không chỉ cho bản thân mà còn cho tình cảm của họ.
---
Ngọc nhìn Khắc Nam, đôi mắt quyết tâm:
“Chúng ta phải cố gắng nhiều hơn nữa, không chỉ vì điểm số mà còn vì tương lai.”
Khắc Nam gật đầu, nắm chặt tay cô:
“Cùng nhau vượt qua thử thách này, tớ tin chúng ta sẽ làm được.”
---
Họ bắt đầu lên kế hoạch ôn luyện kỹ càng, nhưng cũng không quên giữ gìn sự gắn kết trong tình cảm giữa những ngày căng thẳng.
---
Chương 37: Những ngày luyện tập gian nan
Những ngày đầu luyện thi học sinh giỏi bắt đầu với sự căng thẳng và áp lực đè nặng.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam dành hàng giờ mỗi ngày bên sách vở, bàn luận bài tập và cùng nhau giải quyết những phần kiến thức khó nhằn.
---
Dù mệt mỏi, họ vẫn tìm cách khích lệ nhau:
“Chỉ cần kiên trì, mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp.”
“Cậu là động lực lớn nhất để tớ không bỏ cuộc.”
---
Tình cảm của họ được thử thách qua những ngày học hành vất vả, nhưng chính sự sẻ chia và đồng hành giúp họ càng thêm gắn bó và vững vàng.
---
Chương 38: Khoảnh khắc nhẹ nhàng giữa những ngày luyện tập
Giữa những ngày luyện thi căng thẳng, Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam dành cho nhau một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi bên hồ nước gần trường.
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng soi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên không gian yên bình, giúp họ tạm quên đi áp lực và mệt mỏi.
---
Ngọc nhẹ nhàng nói:
“Dù khó khăn đến đâu, có cậu bên cạnh, tớ thấy mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn.”
Khắc Nam mỉm cười, nhìn vào mắt cô:
“Cậu là nguồn động lực lớn nhất của tớ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”
---
Khoảnh khắc ấy như tiếp thêm sức mạnh cho họ, giúp họ tiếp tục hành trình đầy thử thách phía trước với tâm thế kiên cường và lạc quan.
---
Chương 39: Bước tiến mới trong luyện thi
Sau khoảnh khắc yên bình bên hồ, Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam lấy lại tinh thần và tiếp tục hành trình luyện thi với quyết tâm cao hơn.
Họ cùng nhau đặt ra những mục tiêu cụ thể từng tuần, phân chia thời gian hợp lý để cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi.
---
Tiến bộ từng ngày khiến cả hai cảm thấy tự tin hơn trước kỳ thi sắp tới.
Ngọc nhìn Khắc Nam, nở nụ cười:
“Chúng ta đang đi đúng hướng rồi.”
Khắc Nam đáp lại:
“Chỉ cần không bỏ cuộc, thành công sẽ mỉm cười với chúng ta.”
---
Tinh thần đồng đội và sự sẻ chia trở thành điểm tựa vững chắc, giúp họ tiến gần hơn đến ước mơ của mình.
---
Chương 40: Ngày thi chính thức
Sau nhiều tháng nỗ lực không ngừng nghỉ, ngày thi học sinh giỏi cấp tỉnh cuối cùng cũng đến.
Không khí trong trường căng thẳng hơn thường ngày. Các thí sinh đều mang theo ánh mắt quyết tâm và lo lắng.
---
Trước khi bước vào phòng thi, Hoàng Khắc Nam nắm tay Thanh Ngọc thật chặt:
“Đừng lo. Tớ tin cậu sẽ làm tốt.”
Ngọc mỉm cười, gật đầu:
“Tớ cũng tin ở cậu. Gặp nhau ở cổng trường lúc kết thúc nhé.”
---
Cả hai bước vào phòng thi trong im lặng nhưng đầy quyết tâm. Trong lòng họ, không chỉ là mong muốn đạt giải, mà còn là lời hứa sẽ cùng nhau chạm đến những điều tốt đẹp nhất của tuổi trẻ.
---
Chương 41: Sau cánh cửa phòng thi
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc bài thi vang lên, Thanh Ngọc buông bút thở phào, tim đập rộn ràng vì nhẹ nhõm lẫn hồi hộp.
Bước ra khỏi phòng, cô nhìn quanh tìm một ánh mắt quen thuộc — và rồi bắt gặp Khắc Nam đang đợi sẵn ở hành lang với nụ cười nhẹ.
---
“Ổn chứ?” — Khắc Nam hỏi, ánh mắt dịu dàng.
Ngọc gật đầu, khẽ cười: “Cũng tạm ổn... Có vài câu hơi xoắn não, nhưng tớ đã cố hết sức.”
Khắc Nam đưa cho cô một chai nước lạnh: “Chúng ta đã làm hết mình rồi. Bây giờ... chỉ cần tin vào bản thân thôi.”
---
Hai người cùng bước chậm rãi về phía cổng trường, lòng nhẹ tênh vì biết mình không cô đơn trên hành trình vừa qua.
---
Chương 42: Bảng tin rộn ràng
Một buổi sáng đầu tuần, bảng tin trường đông nghịt học sinh đứng xem — kết quả kỳ thi học sinh giỏi đã được dán lên.
Thanh Ngọc tim đập thình thịch. Cô chen nhẹ vào đám đông, mắt lướt nhanh qua danh sách.
---
Tên cô — Trương Thanh Ngọc: Giải Ba.
Và ngay bên dưới — Hoàng Khắc Nam: Giải Nhì.
Ngọc sững lại một giây, rồi cười rạng rỡ. Khắc Nam bước đến từ phía sau, chạm nhẹ vai cô:
“Chúc mừng, học sinh giỏi quốc dân.”
Ngọc quay lại, mắt long lanh:
“Cậu cũng vậy, không uổng công những ngày cắm trại bên đống đề cương.”
---
Cả hai cùng bật cười. Niềm vui không chỉ đến từ tấm bằng khen, mà còn từ sự đồng hành và cùng nhau trưởng thành qua từng thử thách.
---
Chương 43: Khúc ngoặt cảm xúc
Sau kỳ thi, tưởng chừng mọi thứ sẽ yên bình, nhưng giữa Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam lại bắt đầu có khoảng lặng.
Càng gần đến kỳ thi học kỳ, lịch học thêm dày đặc khiến cả hai ít có thời gian nói chuyện như trước.
---
Một buổi chiều tan học, Ngọc ngồi một mình ở bàn cuối, nơi từng là “góc yêu thương” của hai người.
Khắc Nam đi ngang qua, khựng lại vài giây, rồi lại bước tiếp.
Ngọc nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng nhen lên cảm giác hụt hẫng không tên.
---
Tối đó, tin nhắn Khắc Nam gửi đến:
“Ngủ sớm nhé. Dạo này tớ không giỏi thể hiện, nhưng… chưa từng ngừng quan tâm cậu.”
Ngọc khẽ mỉm cười. Có lẽ tình cảm thật sự, không phải lúc nào cũng cần ồn ào.
---
Chương 44: Gần lại một lần nữa
Sáng thứ Bảy, lớp tổ chức buổi lao động tổng vệ sinh trường. Dù mệt, không khí lại vô cùng náo nhiệt.
Thanh Ngọc được phân công dọn khu vực sân sau, và thật tình cờ — Hoàng Khắc Nam cũng ở nhóm đó.
---
Ban đầu, cả hai chỉ trao nhau vài câu xã giao, nhưng dần dần, sự ngượng ngùng được thay bằng những câu chuyện nhỏ, những nụ cười lén.
Khi cùng nhau kéo túi rác lớn ra cổng trường, Khắc Nam đột nhiên lên tiếng:
“Tớ xin lỗi, vì đã để cậu cảm thấy lạc lõng mấy hôm nay.”
Ngọc im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Tớ hiểu. Mỗi người đều có những lúc mỏi mệt. Nhưng cảm ơn cậu… vì vẫn luôn quay lại.”
---
Khoảnh khắc ấy, mọi hiểu lầm tan biến. Họ không cần nói quá nhiều, vì ánh mắt đã đủ để chạm đến trái tim nhau.
---
Dưới đây là Chương 45 của truyện Góc Nhìn Yêu Đương Từ Bàn Cuối:
---
Chương 45: Buổi hẹn đầu tiên
Chủ nhật, trời se lạnh, Thanh Ngọc nhận được tin nhắn từ Hoàng Khắc Nam:
“Chiều nay rảnh không? Tớ muốn mời cậu đi đâu đó.”
Ngọc hơi bất ngờ, nhưng trái tim lại khẽ rung lên.
“Vẫn nhớ đường ra quán trà sữa lần trước chứ?” — cô đáp lại.
---
Buổi hẹn diễn ra đơn giản: một quán nhỏ với ánh đèn vàng, hai ly trà sữa và những câu chuyện không đầu không cuối.
Không có hoa hay nến, chỉ có ánh mắt trao nhau và tiếng cười thật lòng.
---
Khắc Nam nhìn Ngọc, giọng nhỏ nhẹ:
“Có lẽ tớ không phải người giỏi thể hiện, nhưng... tớ muốn nghiêm túc với cảm xúc này.”
Ngọc cúi đầu, má ửng hồng, đáp khẽ:
“Tớ cũng không chắc sẽ là chuyện mãi mãi… nhưng ít nhất, hôm nay là một khởi đầu đẹp.”
---
Và như thế, họ chính thức bước vào chương mới của tuổi trẻ — một chương có tên: yêu nhau.
---
Chương 46: Khi lớp biết chuyện
Sáng thứ Hai, cả lớp đang rôm rả thì một tin đồn lan nhanh như gió: Trương Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam đang hẹn hò!
Không ai rõ nguồn tin từ đâu, nhưng ánh mắt tò mò và những lời thì thầm bắt đầu xuất hiện.
---
“Ngọc! Cậu với Khắc Nam thật à?” – nhỏ bạn bàn trên hỏi đầy phấn khích.
Ngọc hơi ngập ngừng, nhưng rồi khẽ gật đầu.
Ở phía cuối lớp, Khắc Nam chỉ cười nhạt khi bị bạn trêu, không chối cũng chẳng giấu.
---
Dù có vài ánh nhìn ghen tị, nhưng phần lớn là lời chúc mừng, sự ủng hộ và những cái vỗ vai đầy thân thiện.
Bạn bè thật ra, không cần hiểu hết, chỉ cần không phán xét — vậy là đủ.
---
Chương 47: Cơn ghen không tên
Mọi chuyện tưởng chừng suôn sẻ cho đến khi một sự kiện nhỏ khiến trái tim Thanh Ngọc khẽ chùng xuống.
Trong buổi học nhóm của lớp, Khắc Nam được phân làm việc chung với một bạn nữ khá thân thiện — Minh Thư.
---
Minh Thư cười nói vui vẻ, thường xuyên chạm nhẹ vào vai Khắc Nam khi nói chuyện. Dù biết đó chỉ là sự tự nhiên, nhưng ánh mắt ấy, tiếng cười ấy... khiến Ngọc thấy khó chịu lạ thường.
Cô không nói gì, chỉ im lặng. Nhưng sự im lặng đôi khi lại là khoảng cách khó thấy.
---
Tan học, Khắc Nam đuổi kịp cô ở cầu thang:
“Ngọc... cậu giận à?”
Ngọc lắc đầu, nhưng mắt không nhìn thẳng.
“Minh Thư chỉ là bạn học. Trong mắt tớ... không ai so được với cậu.” – cậu nói, giọng nhẹ như gió chiều.
---
Ngọc mím môi, rồi cười nhẹ. Hóa ra, đôi khi yêu cũng cần học cách tin nhau, để trái tim không vì những điều nhỏ nhặt mà lạc nhịp.
---
Chương 48: Đêm hội trường rực rỡ
Trường chuẩn bị tổ chức đêm hội văn nghệ cuối học kỳ, nơi mà tất cả học sinh đều háo hức chờ đợi.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam cũng tham gia cùng nhóm bạn, cùng nhau tập luyện cho tiết mục văn nghệ lớp.
---
Dưới ánh đèn sân khấu lấp lánh, cả lớp cười nói rộn rã, những khoảnh khắc thân mật giữa Ngọc và Khắc Nam khiến mọi người xung quanh cảm nhận được tình cảm ấm áp giữa họ.
---
Sau buổi biểu diễn, Khắc Nam nhẹ nhàng nắm tay Ngọc, thì thầm:
“Đêm nay thật đẹp, cũng như cậu trong mắt tớ.”
Ngọc đỏ mặt, nhưng nụ cười thì tươi sáng hơn bao giờ hết.
---
Đêm hội không chỉ là dịp để họ thể hiện tài năng mà còn là một kỷ niệm khó quên, đánh dấu bước trưởng thành trong tình yêu của đôi trẻ.
---
Chương 49: Kỷ niệm và thử thách mới
Ngày hôm sau sau đêm hội, không khí trong lớp vẫn còn rộn ràng. Ai cũng vui vẻ nhắc về những tiết mục đặc sắc và khoảnh khắc đáng nhớ.
Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam cũng tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ bé bên nhau.
---
Thế nhưng, thử thách mới không chờ đợi họ lâu. Cô giáo chủ nhiệm thông báo lớp sắp phải tham gia một kỳ thi tập thể, đòi hỏi sự hợp tác và quyết tâm cao.
Cả lớp đồng lòng, nhưng áp lực cũng hiện rõ trong ánh mắt mỗi người.
---
Ngọc nhìn Khắc Nam, nắm tay nhẹ:
“Dù có khó thế nào, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, phải không?”
Khắc Nam gật đầu, ánh mắt chắc chắn:
“Luôn luôn như vậy.”
---
Chương 50: Khép lại một chặng đường — Mở ra tương lai
Sau bao ngày luyện tập căng thẳng, kỳ thi tập thể cuối cùng cũng kết thúc với kết quả ngoài mong đợi: lớp của Thanh Ngọc và Hoàng Khắc Nam giành giải Nhất toàn trường.
Niềm vui lan tỏa khắp mọi nơi, còn với hai người, đó là dấu mốc cho một hành trình trưởng thành đầy kỷ niệm.
---
Trong buổi lễ tổng kết, Khắc Nam nắm tay Ngọc, nhìn sâu vào mắt cô:
“Cảm ơn vì đã luôn ở bên tớ, dù khó khăn đến đâu.”
Ngọc mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
“Chúng ta đã cùng nhau viết nên những ngày tháng không thể quên.”
---
Bàn cuối lớp học — nơi bắt đầu mọi chuyện — giờ trở thành biểu tượng cho một tình yêu trong sáng và một tình bạn bền chặt.
Họ biết rằng phía trước còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần có nhau, mọi điều đều trở nên dễ dàng hơn.
---
Kết thúc mở, đầy hy vọng cho tương lai.
---