Chương 3: Lời Nguyền Không Lời
Người thứ ba đến với ngôi nhà số 0 không mang theo bất kỳ hy vọng nào. Tất cả chỉ còn là sự tò mò đan xen với nỗi sợ âm ỉ.
Đêm đó, không phải tiếng thở dài hay tiếng gõ tường. Thay vào đó là sự im lặng bất thường – một thứ im lặng dày đặc đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim mình đập rộn ràng.
Trong căn phòng tối om, một chiếc gương cũ kỹ phản chiếu ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu. Nhưng hình ảnh trong gương không phải là phản chiếu của người đứng trước, mà là bóng dáng một người khác, xa lạ và vô hồn.
Người ấy lặng người khi thấy bóng mình bị méo mó, kéo lê trong tấm gương như bị mắc kẹt giữa hai thế giới.
Tiếng thì thầm vang lên, không phải từ ngoài cửa, mà từ chính trong lòng người đó: “Đừng để quá khứ giam cầm linh hồn...”
Ngôi nhà số 0 không chỉ là nơi chứa đựng những bí mật đã chết, mà còn là cái bẫy, nơi những vết thương chưa lành sẽ lại bị rỉ máu, và những ám ảnh được thổi bùng không thể dập tắt.