Hùng từng là một học bá top 1 trong bảng xếp hạng trường nhưng bây giờ là một đống đổ nát.....
Hùng ngồi bệt trên sàn nhà, mắt đỏ hoe, nhìn vết bầm tím mới xuất hiện trên cổ tay mình. Ánh đèn vàng yếu ớt chiếu lên những vết thương chưa kịp lành, như những lời nhắc nhở tàn nhẫn về anh.
Cánh cửa phòng bật mở mạnh, Dương bước vào, bước chân nặng nề, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Anh nói với em lần cuối,” giọng Dương trầm xuống, không một chút thương xót, “Em là của anh. Em không được phép từ chối.”
Hùng run rẩy, cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân như muốn gãy vụn. “Anh… anh đừng…”
Dương không để ý, chỉ một tay túm lấy cổ áo Hùng, kéo cậu lại gần.
“Câm mồm! Không được nói không với anh.”
Nước mắt Hùng lăn dài, hòa cùng nỗi đau thể xác và tinh thần. Cậu không thể cãi, không thể chạy trốn. Vì trong lòng, dù đau đớn tột cùng, vẫn chỉ biết gọi tên anh là “người duy nhất”.
Một cú tát không báo trước khiến Hùng ngã khuỵu, máu chảy từ khóe môi. Dương đứng đó, im lặng nhìn, như thể đang đếm từng vết thương anh tạo ra.
“Em tưởng rằng em có thể trốn thoát sao? Cứ tưởng em là ai chứ? Đồ ngốc.”
Hùng nuốt nước mắt, thầm thì: “Em yêu anh… dù anh có làm em đau đến đâu…”
Dương cười khẩy, lạnh lùng như băng: “Yêu ư? Đó chỉ là cái cớ để em chịu đựng. Đừng mơ hão huyền.”
Cánh cửa đóng sầm. Hùng nằm im trên sàn, tim như bị bóp nghẹt, một lần nữa đắm chìm trong bóng tối của chính mình.
Chiếc xe đen bóng lướt qua con đường vắng, dừng trước cổng biệt thự lạnh lẽo. Người bước xuống là một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc lạnh, khó đoán.
Anh ta tên là Khánh – bạn cũ của Dương, người luôn lặng lẽ theo dõi từng bước chân của Dương và Hùng từ bóng tối.
Khánh tiến vào nhà, nhìn thấy Hùng ngồi co ro trong góc phòng, mặt tái mét, đôi mắt đầy sợ hãi.
“Cậu không nên ở đây nữa,” Khánh thì thầm, gần như cảnh báo.
Dương xuất hiện ngay sau lưng, giọng lạnh lùng như băng:
“Khánh, việc của tôi, đừng xen vào.”
Khánh cười khẩy: “Anh nghĩ mình có thể giữ cậu ta mãi mãi sao? Cậu ấy cần được giải thoát, dù là từ tay anh.”
Không khí căng thẳng bao trùm, Dương siết chặt nắm đấm, mắt lấp lánh như sắp bùng nổ.
Hùng lặng lẽ nhìn cả hai người đàn ông trước mặt, trong lòng như có một tia sáng nhỏ bé – hy vọng hay thảm họa, cậu cũng chưa biết.
Đêm lạnh buốt, biệt thự chìm trong im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn.
Khánh nhẹ nhàng mở cửa phòng Hùng, nhìn thấy cậu vẫn co ro trên giường, mắt đỏ hoe, thân hình gầy guộc như sắp gãy.
“Dậy đi, cậu phải theo tôi ra ngoài. Đây là lần cuối.”
Hùng nhìn Khánh, trong lòng chập chờn sợ hãi và hy vọng.
Chỉ cần một sai lầm, cậu sẽ lại rơi vào tay Dương – người mà cậu vừa sợ vừa không thể từ bỏ.
“Em… em không biết sẽ đi đâu…”
Khánh nắm tay cậu thật chặt: “Chỉ cần đi theo tôi, mọi chuyện sẽ khác.”
Lặng lẽ, họ rời khỏi phòng, len qua hành lang tối, tránh sự canh giữ của lính gác. Khánh có kế hoạch kỹ lưỡng, từng bước một.
Bên ngoài, chiếc xe đợi sẵn trong bóng đêm. Hùng ngoảnh lại, nhìn căn biệt thự – nơi chứa đựng vết thương và tình yêu quái đản.
Một giọng nói vang lên từ phía xa:
“Dương đang đến.”
Khánh không nói gì, kéo Hùng nhanh hơn. Tiếng bước chân gấp gáp vang lên…
Tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong hành lang, từng tiếng thở hổn hển như nhịp đập điên cuồng của trái tim.
“Đừng để chúng chạy thoát!” Dương gầm lên, ánh mắt rực lửa.
Khánh kéo Hùng chạy như bay qua những cầu thang hẹp, tim đập mạnh từng nhịp như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Hùng mệt đến mức không thở nổi, từng bước chân như muốn ngã quỵ.
Chợt, Dương lao tới, túm lấy cổ áo Hùng, kéo mạnh khiến cậu ngã sõng soài xuống sàn.
“Em tưởng có thể chạy thoát khỏi anh sao?” giọng Dương khàn đặc, vừa giận vừa đau.
Khánh lao vào ngăn cản, nhưng Dương đẩy mạnh khiến anh ta lùi lại vài bước.
Dương ngồi lên người Hùng, nắm lấy cằm cậu, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Em nghĩ anh sẽ tha cho em sao? Em là của anh, không ai được chạm vào em ngoài anh.”
Hùng nhìn thẳng vào mắt Dương, giọng khàn đặc:
“Anh nhầm rồi… em chỉ là con rối trong tay anh mà thôi. Một con rối bị đứt dây.”
Dương bỗng câm lặng, tay run lên. Anh siết mạnh hơn, vừa muốn giữ lấy, vừa sợ mất.
Khánh đứng dậy, hét lên:
“Dương, thả cậu ta ra! Em ấy không thuộc về anh!”
Một trận hỗn chiến bắt đầu, tiếng vật lộn, tiếng hét vang vọng trong căn biệt thự lạnh lẽo.
Và trong lòng Hùng, một nỗi tuyệt vọng không thể gọi tên đang lớn dần
Tiếng đập mạnh vang lên liên tiếp, máu từ vết thương mới chảy ra, hòa cùng những tiếng thở dồn dập.
Khánh không ngờ mình lại bị Dương hạ gục nhanh chóng như vậy. Một cú đấm trời giáng khiến anh ngã vật xuống sàn lạnh lẽo.
“Hết rồi, Khánh,” Dương nói, giọng lạnh tanh như băng, mắt ánh lên sự tàn nhẫn tuyệt đối. “Nếu ai dám cướp em khỏi tôi, tôi sẽ cho họ biết thế nào là đau đớn thật sự.”
Hùng đứng bên cạnh, run rẩy nhìn cảnh tượng ấy. Cậu cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, giữa sự sợ hãi và tuyệt vọng không lối thoát.
Dương quay sang nhìn Hùng, giọng thầm thì:
“Em sẽ không chạy được đâu. Không ai có thể cứu em ngoài anh.”
Hùng cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài, tim như tan vỡ từng mảnh. Cậu biết, dù muốn thoát khỏi vòng tay ngược đãi ấy, thì chính mình cũng đã bị trói chặt bằng những xiềng xích vô hình.
💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙