CHÚNG TA ĐÃ TỪNG RẤT YÊU
Tác giả: Ba nhóc tì
Ngôn tình;Ngoại Tình
CHƯƠNG 1: NGỌT NGÀO NHƯ MÙA HẠ
⸻
Ánh nắng vàng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, rót những tia sáng ấm áp lên khuôn mặt dịu dàng của cô. Mùi hương nhẹ thoang thoảng từ chiếc váy hoa mùa hè như ôm trọn cả căn phòng nhỏ, nơi hai người thường quây quần bên nhau. Trong không gian ấy, tình yêu của họ không cần những lời hoa mỹ rườm rà, chỉ là những cử chỉ quan tâm thật thà và những lời nói ngọt ngào đến tan chảy.
Anh đứng cạnh cô, nhìn ánh mắt sáng ngời của người con gái mà anh đã yêu hơn ba năm qua. Đôi mắt ấy, dù không lộng lẫy như người ta thường miêu tả, lại chứa đựng cả thế giới – một thế giới mà anh muốn chở che và giữ mãi bên mình. “Em biết không,” anh nói bằng giọng trầm ấm, “mỗi lần nhìn thấy em cười, anh như được tiếp thêm sức mạnh để bước tiếp.”
Cô mỉm cười, cảm giác tim mình như đang bay bổng, như có hàng ngàn chú bướm đậu đầy trong lồng ngực. “Anh ngọt quá,” cô thẹn thùng đáp lại, đôi má hồng lên vì xấu hổ.
Tình yêu của họ không chỉ là những lời nói yêu thương, mà còn là sự quan tâm từng li từng tí trong cuộc sống thường nhật. Anh luôn nhớ nhắc cô uống thuốc đúng giờ mỗi khi cô ốm, còn cô thì tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng, dù chỉ là một chiếc bánh mì kẹp giản dị, nhưng đủ làm anh thấy ấm lòng.
Những đêm hè nóng bức, cô ngồi bên cạnh anh, tay trong tay, cùng nhau nghe nhạc và kể cho nhau nghe những câu chuyện nhỏ bé, bình dị mà chỉ riêng họ mới hiểu. Ánh đèn đường nhấp nháy qua cửa sổ như đang ghen tị với hạnh phúc tràn ngập trong căn phòng nhỏ.
⸻
“Anh đã bao giờ nghĩ đến tương lai chưa?” cô hỏi một tối, giọng dịu dàng như làn gió mát.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt chan chứa yêu thương. “Tương lai của anh… là có em bên cạnh.”
Cô mỉm cười, những lo lắng trong lòng dường như tan biến.
Anh là người đàn ông mà cô từng mơ về – không chỉ bởi vẻ ngoài điển trai, mà còn bởi trái tim biết rung động và chân thành. Còn anh, cô chính là chốn bình yên giữa những sóng gió cuộc đời, là người khiến anh tin vào tình yêu chân thật.
⸻
Cuộc sống của họ như một bản nhạc dịu dàng, đều đều nhưng không kém phần ngọt ngào. Mỗi ngày trôi qua là một lần họ dành cho nhau những lời nói ngọt ngào, những cái ôm ấm áp, những nụ hôn nhẹ nhàng trên trán khi cô say giấc.
Nhưng dù hạnh phúc đến đâu, cuộc sống cũng không tránh khỏi những khoảnh khắc nhỏ bé khiến lòng người chùng xuống.
Một buổi chiều cuối tuần, anh nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Giọng nói bên kia nhẹ nhàng nhưng đầy sắc lạnh khiến tim anh bỗng nhiên nặng trĩu. Anh lặng người, rồi khẽ thở dài, nhìn về phía cô đang cười vui bên bàn ăn.
Cô không hề hay biết, còn anh thì đang cố giấu đi sự bối rối trong lòng.
⸻
Có những ngày, anh lặng lẽ nhắn tin với ai đó, chỉ trong tích tắc, rồi vội vàng tắt điện thoại khi cô bước vào phòng. Cô nhìn thấy ánh mắt anh xa xăm, nhưng chọn cách im lặng, vì cô tin rằng tình yêu sẽ vượt qua mọi thử thách.
⸻
Họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều mùa yêu thương. Từ những buổi sáng đầu tiên thức dậy bên nhau, đến những chiều mưa lất phất, khi anh bất chợt đưa tay lau những giọt nước mắt lặng lẽ của cô.
“Em đừng lo, anh luôn ở đây,” anh nói, giọng ấm áp như một lời thề.
Cô tin, rằng dù thế nào, anh sẽ luôn là người đàn ông ấy – người sẽ không bao giờ rời xa cô.
⸻
Thế nhưng, giữa những phút giây bình yên ấy, sâu trong trái tim anh, một cơn sóng ngầm bắt đầu hình thành. Đó là một sự thôi thúc lạ lùng mà anh không thể giải thích, khiến anh bắt đầu nhìn về phía khác, nơi mà sự quyến rũ và vật chất xen lẫn.
⸻
Anh không nói với cô, không nói với bất kỳ ai, nhưng chính sự im lặng ấy đang dần rạn nứt bức tranh tình yêu hoàn hảo mà họ cùng nhau vẽ nên.
Tháng Sáu, thành phố nắng rực rỡ như ánh mắt anh nhìn cô vào ngày đầu gặp mặt.
Họ gặp nhau trong một quán cà phê nhỏ nằm trên tầng ba của một toà nhà cũ kỹ. Cô khi đó là nhân viên marketing mới vào nghề, còn anh là phó phòng thiết kế, lịch lãm và điềm tĩnh, người luôn khiến các cô gái trong công ty phải trộm nhìn mỗi lần đi ngang.
Nhưng không ai ngờ được rằng, anh lại chú ý đến cô – một cô gái nhỏ bé, giản dị, hay xỏ chân vào đôi sneaker cũ, thích đọc sách ở góc phòng trong giờ nghỉ trưa.
“Em thích uống gì?” – anh từng hỏi cô như thế, lần đầu mời cô đi cà phê.
“Latte. Nhưng đừng bỏ đường. Đắng một chút, mới nhớ được lâu.”
Anh cười, ánh mắt dịu dàng, khẽ đáp: “Anh cũng vậy.”
⸻
Từ hôm đó, họ gắn bó không rình rang, không ồn ào. Yêu nhau như thể thế giới ngoài kia chẳng còn ai khác. Mỗi buổi sáng, anh đón cô đi làm. Mỗi buổi chiều, họ cùng nhau về nhà, dù chỉ là chiếc phòng trọ bé tí nằm sâu trong con hẻm nhỏ, không điều hoà, không ban công, nhưng đầy ắp tiếng cười và hơi thở của hai con người đang yêu.
Cô nấu ăn không khéo, nhưng anh ăn tất cả. Cô hay quên, anh nhắc hoài không chán. Có lần cô làm cháy cả nồi canh, anh vừa ho vừa ăn mà vẫn bảo: “Cháy cháy vầy mới giống vợ chồng son.”
Cô từng bật khóc vì thấy mình quá vụng về. Anh ôm lấy cô, thì thầm vào tai:
“Chỉ cần em còn nấu, anh còn ăn.”
⸻
Đó là những ngày mà hạnh phúc giản dị đến mức khiến người ta ngây ngốc tin rằng tình yêu là mãi mãi.
Cô hay ghi chú lên tủ lạnh những dòng chữ dễ thương:
• “Nhớ uống thuốc hen nhé!”
• “Tối nay ăn cơm nha, em có món mới!”
• “Em yêu anh. Mãi mãi.”
Còn anh thì để lại những mảnh giấy nhỏ dán trên gương phòng tắm:
• “Em cười đẹp nhất khi ngáp.”
• “Chúc em ngày mới ngọt ngào như nụ hôn lúc sáng.”
• “Vợ anh đẹp dã man.”
⸻
Có lần họ đi du lịch Đà Lạt, cùng nhau leo đồi, dắt tay nhau đi qua những con đường mù sương, lạnh run mà vẫn bật cười vì tranh nhau… chiếc bánh tráng nướng. Cô chụp thật nhiều ảnh, lưu giữ từng khoảnh khắc. Còn anh? Anh chỉ nhìn cô qua ống kính điện thoại, bảo rằng:
“Ảnh đẹp nhất là em ở trong anh.”
⸻
Nhưng không ai biết, chính vào một ngày trở về từ Đà Lạt ấy, là lần đầu tiên anh trả lời tin nhắn bằng một nụ cười… không dành cho cô.
⸻
Thời gian trôi như thể chẳng để lại dấu hiệu rõ ràng nào. Nhưng cô bắt đầu cảm nhận được điều gì đó đang dần phai nhạt.
Anh bắt đầu về muộn hơn. Những tin nhắn “Em ăn gì chưa?” hay “Đi đường cẩn thận nhé” vơi dần, rồi mất hẳn. Có những đêm anh viện lý do công việc để không về nhà, và dù cô cười nhẹ, nói không sao, trái tim cô dường như co lại từng chút một.
Cô không tra hỏi. Cô tin anh.
Cô còn nhớ có lần anh ôm cô từ phía sau, trong bếp, khi cô đang cắt hành đến cay mắt. Anh dụi đầu vào gáy cô, nói khẽ:
“Nếu một ngày anh thay đổi, em có đánh anh không?”
Cô quay lại, cười rất nhẹ:
“Không. Em chỉ rời đi.”
⸻
Lúc ấy anh lặng đi, một giây.
Nhưng rồi anh lại cười, như thể chưa từng hỏi gì cả.
⸻
Những dấu hiệu của sự rạn nứt bắt đầu rõ hơn trong những bữa cơm im lặng, những cái ôm trở nên hờ hững, những lần anh cầm điện thoại quá lâu, nhưng khi cô đến gần thì nhanh chóng úp màn hình xuống.
Cô tự nhủ mình nhạy cảm. Nhưng trực giác của người phụ nữ yêu thật lòng chưa từng sai.
⸻
Một đêm, anh về muộn. Rất muộn.
Mùi nước hoa lạ bám vào cổ áo anh. Không phải mùi cô hay dùng – thứ hương dịu nhẹ của hoa nhài và xà phòng. Đây là một thứ hương nồng đậm, quyến rũ, ngây ngất.
Cô không hỏi. Chỉ lặng lẽ vào phòng tắm, giặt chiếc áo sơ mi trắng mà cô từng ủi phẳng phiu mỗi sáng.
Nước bẩn loang màu xám trong chiếc thau nhựa nhỏ. Mùi nước hoa vẫn chưa phai.
⸻
Cô bắt đầu gầy đi, mắt thâm quầng vì khó ngủ. Anh vẫn ở đó – đôi khi, vẫn dịu dàng, vẫn gọi cô là “bé con” như thói quen cũ. Nhưng cô cảm nhận được rõ ràng: anh đang yêu ai khác.
Và cô bắt đầu sợ những ngày cuối tuần – khi anh “phải đi công tác” bất ngờ, khi điện thoại anh đổ chuông mà anh vội bước ra ngoài ban công, trả lời thật khẽ, thật nhanh.
⸻
Cô thử ôm anh như trước – nhưng vòng tay giờ đây chỉ chạm được cái bóng nhạt nhoà của một người đàn ông đang dần xa lạ.
Cô từng nghĩ, chỉ cần mình kiên trì, chỉ cần mình vẫn yêu, thì anh sẽ quay về.
Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ rời bỏ. Vì trong trái tim cô, anh là duy nhất.
⸻
Cho đến một ngày, khi cô mở laptop anh để quên ở nhà, vô tình thấy bức ảnh chụp trong khách sạn ven biển – người đàn ông quen thuộc ấy đang ôm một người phụ nữ lạ. Họ cười, rất hạnh phúc. Rất… tự nhiên.
Cô cứng đờ. Nhìn vào màn hình, tay cô run bần bật.
Người phụ nữ ấy… đẹp. Quyến rũ. Sang trọng.
Cô ta không phải kiểu người có thể bị xem thường. Và trong ánh mắt anh – cái ánh mắt từng khiến cô tan chảy – đang ánh lên tia đê mê mà cô chưa từng nhìn thấy khi anh ở bên mình.
⸻
Cô không khóc. Chỉ ngồi đó, rất lâu, trong căn phòng tràn ngập ánh hoàng hôn nhạt màu.
Ngày hôm đó, là lần đầu tiên cô biết, một người có thể chết đi trong lòng khi vẫn còn sống.
CHƯƠNG 2: PHẢN BỘI
Anh thay đổi.
Một cách trơ trẽn và rõ rệt.
Ban đầu là những cuộc gọi “bận họp” lúc đêm muộn, sau đó là những buổi hẹn hò bị hủy vào phút chót, lý do luôn hoàn hảo như một bản sao chép: khách hàng quan trọng, dự án khẩn cấp, đi công tác không báo trước. Anh từng là người kiên nhẫn chờ cô tan ca, dù chỉ để được nắm tay cô trên đoạn đường ngắn ngủi về nhà. Giờ thì một tin nhắn “Anh bận” cũng lạnh lùng như gió mùa tràn về trong đêm.
Chiếc điện thoại của anh dường như là vật bất khả xâm phạm. Màn hình luôn úp mặt, thông báo biến mất chỉ trong tích tắc, còn anh thì cảnh giác như thể đang cầm một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Đôi mắt từng nhìn cô đầy âu yếm giờ đây chỉ thoáng lướt qua như nhìn một người xa lạ.
Linh cảm của một người phụ nữ yêu — nhạy bén đến mức tàn nhẫn.
Và cô bắt đầu quan sát. Ghi nhớ. Từng chi tiết nhỏ nhoi.
Áo sơ mi mang mùi nước hoa lạ. Một vệt son đỏ nhạt từng in trên cổ áo anh mà anh cười trừ bảo “bị đồng nghiệp nữ trêu đùa”.
Tin nhắn đến lúc nửa đêm: “Em nhớ anh. Đêm nay em vẫn không ngủ được.”
Và rồi: “Cả người em còn mùi anh…”
Cô cứng người khi đọc những dòng chữ ấy. Không phải vì ngạc nhiên. Mà vì sự xác nhận — cho tất cả những gì cô đã nghi ngờ.
⸻
Anh ngoại tình.
Không chỉ là một cuộc tình vụng trộm. Mà là thứ nghiện ngập đầy bản năng.
Cô ta tên Minh, giám đốc Marketing của công ty anh, hơn anh năm tuổi, đã có chồng và một đứa con gái nhỏ đang học mẫu giáo quốc tế. Phụ nữ thành đạt, sắc sảo, quyền lực. Và vô cùng giỏi trong việc quyến rũ đàn ông.
Minh cho anh mọi thứ — danh vọng, cơ hội thăng tiến, những mối quan hệ ngầm mà chỉ cần vài bữa tiệc, anh đã được kéo vào những bàn đàm phán bạc tỷ. Nhưng thứ giữ anh lại không chỉ là quyền lực. Mà là tình dục — nóng bỏng, điên cuồng và đầy cám dỗ.
⸻
Đêm đầu tiên ở khách sạn, khi cô ta kéo cà vạt anh, dồn anh vào cửa kính tầng 20, thì anh không còn là chính mình. Anh run rẩy như một đứa trẻ lạc vào mê cung nhục cảm, nơi cô ta là kẻ dẫn đường lão luyện. Mùi nước hoa phương Đông, làn da đàn bà từng trải, tiếng rên rỉ đầy chủ động… mọi thứ khiến anh phát cuồng.
Cô ta biết cách khơi gợi bản năng trong anh — vuốt ve anh bằng lưỡi, cào cấu bằng móng tay, trói buộc anh bằng những lời thì thầm ngay lúc cao trào:
“Anh là của em.”
“Vợ chưa cưới của anh… làm sao thỏa mãn được như em, đúng không?”
“Anh ngoan, em sẽ cho anh cả thế giới.”
Và anh ngoan thật. Lúc đó, cả thể xác lẫn lý trí đều dâng lên cho người đàn bà ấy.
Mỗi đêm ở bên Minh là một cơn sốt. Cô ta không yêu anh. Cô ta kiểm soát anh. Nhưng anh lại thèm khát điều đó. Bị điều khiển, bị nuốt chửng, bị ngấu nghiến như một món đồ chơi đắt tiền. Sau mỗi lần, cô ta dúi vào tay anh một món quà: đồng hồ hiệu, chìa khóa căn hộ sang trọng, hay một khoản tiền đầu tư nhỏ mà chỉ cần gật đầu là anh có thể trở thành phó giám đốc chi nhánh.
Và anh tự nhủ: “Chỉ là một thời gian thôi. Khi đủ vững, mình sẽ quay về với cô ấy. Với tình yêu thật sự.”
Nhưng tình yêu thật sự của anh — đang rạn vỡ từng ngày, ngay trong chính đôi mắt ấy. Đôi mắt từng tin anh đến tận cùng.
Cô từng nghĩ, tình yêu sẽ đủ mạnh để giữ anh lại.
Vì họ đã bên nhau ba năm, vượt qua bao thăng trầm, có những ngày chỉ cần một ánh mắt là hiểu nhau, có những đêm mưa, anh ôm cô thật chặt và nói:
“Anh không cần gì cả, chỉ cần em.”
Nhưng giờ đây, cô ngồi trước gương, ánh đèn vàng vỡ ra trên làn da tái nhợt, và nghĩ: “Chẳng có gì là mãi mãi cả.”
⸻
Khi đọc tin nhắn trên điện thoại anh — thứ anh vô tình để quên khi vội vã ra khỏi nhà — cô không khóc. Chỉ im lặng. Đầu óc trống rỗng.
“Anh nhớ cảm giác bên trong em. Căng đầy và ướt át như lần đầu tiên. Hôm nay có nhớ em không?”
“Cứ nghĩ đến anh là em lại muốn. Đêm qua anh làm em điên lên mất…”
Những từ ngữ như móng vuốt cào vào tim cô. Không cần phải gọi điện, không cần tra hỏi. Những dòng chữ ấy đã nói tất cả.
Anh không chỉ phản bội.
Anh ham muốn một người đàn bà khác.
Anh thuộc về người khác — bằng cách đàn ông nhất, bản năng nhất.
⸻
Cô nôn thốc trong nhà vệ sinh. Không phải vì ghê tởm anh, mà vì bản thân mình yếu đuối đến mức vẫn muốn tha thứ.
Tối đó, anh về nhà, thấy cô đang ngồi trong phòng tối, đèn không bật. Cô hỏi anh:
“Anh có yêu em không?”
Anh chần chừ một nhịp: “Sao em lại hỏi thế?”
Cô không nói gì. Chỉ nhìn anh, đôi mắt lạnh buốt, như xuyên thẳng vào tận nơi đen tối nhất trong con người anh.
Cô biết. Anh biết cô biết. Nhưng cả hai đều diễn. Một trò chơi mỏi mệt. Cô cố gắng bình thường, nấu bữa tối anh thích, nhẹ nhàng hỏi han, còn anh cố gắng giữ nét mặt bình thản, nhưng cái siết tay lỏng lẻo và cái ôm hờ hững của anh đã nói lên tất cả.
⸻
Cô thử thay đổi.
Cô mua váy ngủ mới — ren đen táo bạo, thứ trước giờ cô không bao giờ mặc. Cô học trang điểm sắc sảo hơn, bắt đầu đặt nước hoa Pháp, lén mua bộ nội y đắt tiền mà anh từng vô tình khen trên quảng cáo.
Đêm ấy, cô chủ động.
Cô quấn lấy anh, hôn anh, thậm chí cưỡi lên người anh như những cô gái trong phim. Nhưng anh chỉ nằm đó, để mặc cô dẫn dắt, ánh mắt anh mở nhưng không có cô trong đó. Sau khi xong, anh quay mặt vào tường.
Và cô khóc — trong im lặng.
⸻
Rồi một hôm, cô đi theo anh.
Trời đổ mưa nhẹ, đủ để giấu những giọt nước mắt lăn dài.
Cô thấy anh bước vào khách sạn. Một lát sau, người phụ nữ đó xuất hiện — váy bó sát, đôi giày cao gót, mái tóc nâu buông lơi.
Họ hôn nhau ngay tại sảnh. Không cần giấu giếm.
Anh cười. Một nụ cười mà lâu rồi cô không thấy — nhẹ nhõm, đầy ham muốn.
Trái tim cô như có ai đó bóp nghẹt. Cô không gào lên, không xông vào, không làm ầm. Cô quay đi, lảo đảo như một kẻ mất trí, về nhà và mở rượu. Lần đầu tiên trong đời, cô uống đến nôn mửa.
⸻
Vài hôm sau, anh về nhà, thấy cô thu dọn đồ đạc.
Anh chặn lại:
“Em làm gì vậy?”
Cô nhìn anh. Lần này không khóc, không van xin.
Chỉ nói: “Anh đi đi. Em không giữ anh nữa.”
Anh cầm tay cô, hoảng hốt:
“Em biết rồi sao? Nhưng nghe anh nói… chuyện này… không như em nghĩ…”
Cô cười. Một nụ cười lạnh hơn cả cái tát:
“Đừng sỉ nhục trí thông minh của em. Anh lên giường với cô ta bao nhiêu lần rồi? Bao nhiêu đêm gọi tên cô ta trong mơ, anh có biết không?”
Anh im lặng.
Một lúc sau, anh ngồi phịch xuống ghế, tay ôm đầu.
“Anh xin lỗi… nhưng… cô ấy cho anh nhiều thứ mà em không có. Cô ấy có quyền lực, có tiền, có thể giúp anh phát triển. Và… bên cô ấy, anh được làm đàn ông.”
Cô như bị tát vào mặt. Không phải vì câu nói, mà vì giấc mộng đẹp mà cô từng tin — giờ chính anh đập nát.
⸻
Cô đã cố gắng.
Cô đã níu giữ.
Nhưng người không còn muốn ở lại — thì giữ làm gì?
Và thế là cô rời đi. Không khóc. Không oán trách. Chỉ để lại một lời cuối:
“Sau này, khi nhìn lại, anh sẽ biết — anh vừa đánh mất điều quý giá nhất đời mình.”
CHƯƠNG 3: QUAY LẠI
Mất cô rồi, anh mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào.
Căn hộ vẫn còn nguyên mùi hương của cô — mùi lavender dịu nhẹ từ lọ tinh dầu cô vẫn hay nhỏ vào máy xông trước khi ngủ. Nhưng bây giờ, không còn ai đặt báo thức giúp anh, không ai nhắc anh uống thuốc, không còn ai gọi “Anh ơi, về ăn cơm.”
Chỉ là một căn hộ lạnh ngắt, trống trơn và câm lặng.
Giống hệt như trái tim anh lúc này.
⸻
Minh — người đàn bà từng khiến anh ngất ngây trong những cơn thèm khát — bây giờ trở nên nặng nề và chật chội như một cái bóng không thể dứt ra.
Sau khi chồng cô ta phát hiện chuyện vụng trộm, mọi thứ sụp đổ như domino.
Cô ta bị sa thải, tài khoản công ty bị đóng băng, chồng cô ta đệ đơn ly hôn và giành toàn bộ quyền nuôi con. Còn anh?
Anh bị điều chuyển xuống chi nhánh tỉnh lẻ, mọi mối quan hệ trước đó cũng lạnh nhạt dần. Ai cũng biết anh là “thằng trẻ con bị đàn bà dắt mũi”.
⸻
Anh gọi cho cô. Nhiều lần.
Cô không nghe.
Anh đến nhà. Cô không mở cửa.
Anh nhắn tin. Chỉ nhận lại đúng một dòng:
“Anh đã chọn rồi. Đừng làm phiền em nữa.”
Anh muốn phát điên. Muốn lao đến mà gào lên: “Anh sai rồi! Anh chỉ yêu em thôi!”
Nhưng anh biết, những lời đó giờ quá muộn.
⸻
Một đêm, anh đứng trước cửa nhà cô, giữa cơn mưa rào xối xả, ướt sũng từ đầu đến chân. Anh không gọi, chỉ đứng đó — như kẻ tội đồ đang đợi phán quyết.
Cô bước ra. Mắt cô đỏ, có lẽ vừa khóc, hoặc vì mưa tạt.
Anh mở miệng, giọng run rẩy:
“Anh xin lỗi…”
Cô nhìn anh, lặng thinh. Một lúc lâu sau mới hỏi:
“Anh muốn gì nữa?”
“Anh muốn… làm lại từ đầu. Anh mất em rồi anh mới biết, mọi thứ anh cần không phải là tiền, là danh vọng, mà là em. Là những bữa cơm em nấu, là đôi dép em mua cho anh, là giọng em hát khi rửa bát… Là em, là em của những ngày giản dị và chân thành.”
Cô lắc đầu, nghẹn ngào:
“Anh từng có em, anh chọn từ bỏ. Anh không chỉ phản bội, anh phủ nhận tất cả những gì em đã cho. Làm sao em tin anh được nữa?”
Anh gục xuống, nước mưa hòa với nước mắt:
“Em có thể mắng, có thể đánh anh, nhưng đừng im lặng. Đừng quay lưng với anh như em chưa từng tồn tại trong đời anh…”
⸻
Sau hôm đó, anh không đến nữa.
Cô tưởng mình sẽ nhẹ nhõm, nhưng lòng lại trống rỗng.
Anh sai — điều đó không cần tranh cãi. Nhưng hình ảnh anh đứng dưới mưa, ánh mắt anh đêm ấy — hoảng loạn, tuyệt vọng — cứ bám lấy cô từng đêm.
Cô không muốn tha thứ. Nhưng cũng không thể ghét anh mãi.
Rồi một ngày, cô tình cờ nhìn thấy anh trong hiệu sách nhỏ quen thuộc. Anh gầy đi, mắt thâm quầng, đang lật cuốn sách cũ mà trước đây cả hai từng đọc chung.
Cô bước vào.
Anh ngẩng lên, chết sững.
Cô hỏi: “Vẫn còn đọc sách à?”
Anh gật, mắt ngấn nước.
Cô im lặng một lúc rồi nói:
“Em chưa tha thứ. Nhưng em đồng ý… cho anh một cơ hội — nếu anh thật sự muốn sửa sai.”
⸻
Từ đó, anh như sống lại. Anh không vội vã giành lấy cô. Anh học lại cách quan tâm, cách lắng nghe. Không phải bằng những món quà hay lời hứa, mà bằng thời gian, sự kiên nhẫn, và lòng chân thành.
Anh đến đón cô mỗi chiều, dù cô có đồng ý hay không. Đứng dưới nhà, mang theo trà sữa loại cô thích.
Anh gửi mail xin lỗi dài ba trang, không biện minh, chỉ kể lại từng ngày yêu nhau và nơi anh đã đánh mất chính mình.
Anh nói: “Chỉ cần em còn cho anh một ánh mắt, anh sẽ đi tiếp đoạn đường đó, dù em có chờ anh ở cuối hay không.”
⸻
Một năm sau, vào đúng ngày kỷ niệm lần đầu họ gặp nhau, anh quỳ xuống giữa khung cảnh trang trí đơn giản — hoa trắng, ánh nến, và bài nhạc cô yêu thích.
Anh nói:
“Không phải ai cũng có cơ hội yêu lại người từng bị mình làm tổn thương.
Nếu hôm nay em đồng ý, anh sẽ không chỉ là người yêu — mà là người gìn giữ trái tim em đến hết cuộc đời này.”
Cô rơi nước mắt, gật đầu.
Họ ôm nhau. Không còn cay đắng.
Chỉ có những nhịp tim đã học cách trưởng thành sau giông bão.
⸻
Một năm sau
Họ kết hôn.
Đám cưới không xa hoa, chỉ là tiệc nhỏ bên bạn bè thân thiết. Nhưng ánh mắt họ trao nhau rực cháy như ngày đầu.
Còn Minh — người đàn bà từng tưởng mình có thể kiểm soát mọi thứ — giờ một mình nơi văn phòng thuê tạm, không chồng, không con, không danh vọng. Mỗi lần nhìn lại, cô chỉ có thể cay đắng mỉm cười:
“Người đàn ông từng say mê tôi nhất… cuối cùng cũng chọn tình yêu chân thật nhất.”
⸻
KẾT TRUYỆN
Tình yêu, khi đi qua phản bội, nếu vẫn còn đủ dũng cảm để tha thứ và thay đổi, thì điều chờ đợi ở cuối con đường có thể không phải là vết sẹo — mà là một trái tim lành lặn hơn, mạnh mẽ hơn, và yêu sâu sắc hơn.
HẾT.
Mọi người hãy ấn theo dõi, like và bình luận cảm nhận giúp mình có nhiều động lực viết truyện
Mình mới sáng tác một truyện siêu thú vị trên MangaToon! Mong nhận được sự ủng hộ của mọi người!
https://noveltoon.vn/vi/share/5057998