Bệnh Kiều Nhà Họ Lục, Cấm Yêu!
Tác giả: Candy
Ngôn tình;Ngọt sủng
Chương 1: Gặp Gỡ Dưới Ánh Nắng
Lục Tinh Hà vốn không bao giờ thích những cuộc tiệc ồn ào. Mỗi khi có dịp, cô chỉ thích được thu mình trong góc vườn nhỏ của biệt thự rộng lớn nhà họ Lục — nơi duy nhất cô cảm thấy yên bình và an toàn.
Hôm nay, gia đình cô tổ chức một bữa tiệc thân mật để chào đón vị khách đặc biệt: Thẩm Hàn Dật — bạn thân của anh trai cô, một người đàn ông khiến mọi người trong thành phố phải nể phục. Đó là lần đầu tiên Tinh Hà nhìn thấy anh, và cô chưa từng nghĩ ánh mắt ấy lại khiến cô bối rối đến vậy.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chiều nhảy múa trên những cánh hoa sen nở rộ trong hồ nhỏ phía sau biệt thự. Tinh Hà ngồi lặng lẽ bên gốc cây, trong tay là cuốn sách mà cô yêu thích nhất. Cô không để ý đến tiếng bước chân vang nhẹ phía sau cho đến khi một bóng người cao lớn hiện ra, đứng lặng bên cạnh cô.
“Lục tiểu thư, chị hai anh hai nhờ tôi đem lời mời cô xuống dùng bữa,” giọng nói trầm ấm vang lên, như một luồng gió nhẹ quét qua tâm hồn cô.
Tinh Hà nhướng mắt lên, lần đầu tiên cảm thấy có chút rung động trước sự lạnh lùng nhưng tinh tế của người đàn ông đứng trước mặt.
Anh là Thẩm Hàn Dật — một tổng tài lạnh lùng, người duy nhất trong thành phố này mà mọi phụ nữ đều thầm mơ ước, nhưng anh lại không hề tỏ ra chút quan tâm nào với bất cứ cô gái nào, cho đến khi ánh mắt ấy gặp ánh mắt cô hôm nay.
Thẩm Hàn Dật không thể rời mắt khỏi gương mặt thanh tú, trong trẻo của cô gái ngồi bên hồ sen. Đó là một sự thuần khiết hiếm có, một vẻ đẹp khiến anh cảm thấy trái tim mình như bị đánh thức.
Anh khẽ thở dài, rồi dùng giọng nói vẫn luôn lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự quan tâm dịu dàng: “Lục tiểu thư, hôm nay hãy để tôi làm người bảo vệ cho cô.”
Tinh Hà không biết phải đáp thế nào, chỉ lặng lẽ gật đầu, trong lòng dậy lên những cảm xúc lạ lùng mà cô chưa từng trải qua.
Bữa tiệc tối hôm đó không ồn ào như cô tưởng. Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, mọi người trò chuyện vui vẻ, nhưng ánh mắt Thẩm Hàn Dật luôn theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhất của Tinh Hà.
Anh không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy được che chở, được nâng niu — một cảm giác xa lạ nhưng ấm áp.
Tinh Hà bắt đầu nhận ra, trong thế giới rộng lớn ngoài kia, có một người sẵn sàng quan tâm đến cô không phải vì trách nhiệm hay lễ nghi, mà là bởi trái tim thật sự rung động.
Kết thúc buổi tiệc, Thẩm Hàn Dật nhìn cô lần cuối trước khi bước ra cửa, giọng nói vẫn vang vọng bên tai: “Lục tiểu thư, ngày mai tôi sẽ đến đón cô ra ngoài một lần, để cô thấy thế giới bên ngoài không đáng sợ như cô nghĩ.”
Tinh Hà cười nhẹ, lòng ngập tràn hy vọng: “Anh Thẩm, tôi sẽ đợi.”
---
Chương 2: Cô Em Gái Cấm Đụng
Sáng hôm sau, trời se lạnh nhẹ, hơi sương còn đọng trên lá. Thẩm Hàn Dật đứng trước cổng biệt thự nhà họ Lục, thở dài. Anh không hề là người hay chờ đợi, nhưng hôm nay anh chờ đợi một cách kiên nhẫn.
Lục Tinh Hà xuất hiện trong chiếc áo len màu kem, mái tóc mềm mại buông nhẹ trên vai, ánh mắt e dè nhưng đầy tò mò. Cô không ngờ mình lại có một người bạn như anh – lạnh lùng, xa cách, nhưng lại âm thầm quan tâm từng chi tiết nhỏ bé.
Ba người anh trai của cô – những chàng trai cao lớn, rắn rỏi và đầy uy quyền – đứng đằng sau cửa sổ, nhìn Thẩm Hàn Dật bằng ánh mắt khó hiểu pha lẫn cảnh giác. Họ chưa từng để ai ngoài gia đình lại gần em gái mình như thế.
“Anh Thẩm, em sẵn sàng chưa?” giọng cô nhỏ nhẹ, như một lời thầm thì với chính mình.
Anh gật đầu, không nói nhiều, chỉ đưa tay ra — một cử chỉ giản đơn nhưng đủ để khiến trái tim tiểu thư bệnh kiều rung lên bần bật.
Dưới sự dẫn dắt của anh, lần đầu tiên Lục Tinh Hà bước ra khỏi khuôn viên biệt thự rộng lớn mà cô gọi là nhà. Đường phố bên ngoài đông đúc, ồn ào — một thế giới mà cô chưa từng dám chạm tới. Nhưng hôm nay, bên cạnh anh, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, an toàn.
Anh không cầm tay cô quá chặt, cũng không buông lơi mà chỉ âm thầm đi cạnh, như một chiếc bóng vững chắc. Cô thấy tim mình dần bớt nhút nhát, dần biết mở lòng hơn.
Họ dạo quanh một quán trà nhỏ ấm áp, nơi Thẩm Hàn Dật gọi món theo sở thích của cô từng tiết lộ qua những câu chuyện với anh trai cô. Cô ngỡ ngàng khi thấy anh nhớ đến những điều nhỏ nhặt nhất: từ vị trà, cách pha, đến món bánh cô thích ăn nhất.
“Anh nhớ em thích ngọt đúng không?” Anh hỏi, ánh mắt không đổi biểu cảm.
Lục Tinh Hà gật nhẹ, nụ cười e thẹn nở trên môi. Cô không biết từ bao giờ, ánh mắt ấy đã trở thành thứ cô mong đợi mỗi ngày.
Sau bữa trà, họ cùng nhau đi bộ bên hồ, nơi mùa đông vẫn còn phủ sương mỏng trên mặt nước. Thẩm Hàn Dật bất chợt hỏi:
“Em sợ thế giới ngoài kia đến thế nào mà không dám rời khỏi nhà?”
Tinh Hà ngước nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như sao trời.
“Em… em không sợ thế giới, chỉ là… em sợ mất đi sự an toàn mà gia đình đã tạo cho em. Và hơn hết, em sợ… không có anh bên cạnh.”
Lời nói ấy như thắp lên một ngọn lửa ấm áp trong tim Thẩm Hàn Dật. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, thì thầm: “Anh sẽ luôn ở đây, bên em.”
---
Chương 3: Bức Tường Của Những Bí Mật
Ngày hôm sau, Thẩm Hàn Dật bất ngờ nhận được lời mời từ gia đình Lục Tinh Hà, một buổi trà chiều tại phòng khách sang trọng của biệt thự. Anh biết đây không phải chỉ đơn thuần là một bữa tiệc, mà là sự quan sát, thử thách của những người thân yêu dành cho anh.
Gia đình Lục Tinh Hà – từ ba mẹ đến các anh trai – đều có vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc như chính anh. Nhưng trong ánh mắt của họ vẫn ánh lên sự ấm áp dành cho cô em gái nhỏ bé, yếu ớt nhưng kiên cường.
“Anh Thẩm, anh đừng làm Tinh Hà tổn thương,” người anh cả của cô nói, giọng trầm trầm như muốn cảnh báo.
Thẩm Hàn Dật chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, không lời nào, nhưng ánh mắt anh thể hiện rõ ràng một lời cam kết: “Tôi đến đây không phải để làm tổn thương, mà để bảo vệ.”
Lục Tinh Hà ngồi nép bên cạnh, lòng dạ rối bời. Cô biết mình vẫn chưa thể hoàn toàn mở lòng với Thẩm Hàn Dật, dù trong sâu thẳm đã cảm nhận được sự an toàn và dịu dàng mà anh mang lại.
Thời gian trôi qua, anh không chỉ là người bảo vệ mà còn là người bạn tâm giao, người duy nhất cô có thể dựa vào. Mỗi khi cô yếu đuối, anh là bờ vai vững chắc; mỗi khi cô sợ hãi, anh là ánh sáng dẫn lối.
Một buổi tối nọ, trong ánh đèn vàng ấm áp của phòng khách, Thẩm Hàn Dật bất ngờ đặt tay lên tay cô, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát: “Tinh Hà, anh không muốn chỉ là bạn nữa. Anh muốn trở thành người mà em tin tưởng nhất, người mà em có thể gọi là ‘anh’.”
Lục Tinh Hà ngẩn người, tim đập mạnh như muốn vỡ tung. Cô biết, tình cảm trong cô cũng đã thay đổi. Từ sự e dè, ngần ngại, giờ đây là ngọn lửa rực cháy.
“Anh… em cũng vậy,” cô nói nhỏ, ánh mắt đẫm lệ nhưng rạng rỡ.
Bức tường lạnh lùng ngăn cách giữa hai con người dần dần đổ vỡ, nhường chỗ cho một tình yêu ngọt ngào, chân thành và sâu sắc.
---
Chương 4: Lời Thú Nhận Dưới Trời Đêm
Sau lời nói chân thành của Thẩm Hàn Dật, trong lòng Lục Tinh Hà vẫn còn bỡ ngỡ. Cô không ngờ rằng người đàn ông lạnh lùng ấy lại dũng cảm thổ lộ tình cảm với mình.
Buổi tối hôm đó, bầu trời trong vắt, trăng sáng như rọi thẳng vào căn phòng nhỏ nơi hai người đang ngồi bên nhau.
Tinh Hà nhìn anh, giọng hơi run:
“Anh… anh thật sự muốn như vậy sao? Với một người như em, nhỏ bé, bệnh kiều, chưa từng bước chân ra ngoài nhiều như thế?”
Thẩm Hàn Dật mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Em có biết không, chính cái nhỏ bé đó mới khiến anh muốn bảo vệ em hơn ai hết. Anh không quan tâm đến bệnh tật, gia đình hay những điều người khác nghĩ. Với anh, chỉ cần em hạnh phúc, được an toàn là đủ.”
Cô cười nhẹ, nước mắt lăn dài trên má:
“Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được yêu thương như thế… Anh thật sự là người đầu tiên khiến em tin vào tình yêu.”
Thẩm Hàn Dật nắm lấy tay cô, giọng nói đầy quyết tâm:
“Anh sẽ không để ai làm tổn thương em. Ngay cả bản thân anh cũng vậy.”
Lục Tinh Hà nhìn thẳng vào mắt anh, nói nhỏ nhưng chắc chắn:
“Vậy anh hãy hứa với em, sẽ luôn ở bên em, không rời xa, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Anh cúi đầu, môi chạm nhẹ lên trán cô, thì thầm:
“Anh hứa.”
Giây phút ấy, hai trái tim lặng lẽ hòa làm một. Sự lạnh lùng của anh dần tan biến, thay vào đó là một tình yêu ngọt ngào, sâu sắc.
---
Chương 5: Bóng Tối Bất Ngờ
Sau vài ngày trôi qua kể từ lời hẹn ước dưới ánh trăng, không khí trong biệt thự Lục gia dần trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Lục Tinh Hà vẫn luôn cảm nhận được một điều gì đó đang rình rập cô – một bóng đen không thể nhìn thấy, nhưng lại hiện diện rất rõ trong tâm trí.
Một chiều, khi cô đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, chiếc điện thoại bất ngờ rung lên. Trên màn hình hiện lên một số lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Cô hồi hộp nhấc máy, giọng người bên kia vang lên lạnh lùng, đong đầy đe dọa:
“Lục Tinh Hà, em đừng quá tin tưởng vào Thẩm Hàn Dật. Anh ta không phải người mà em nghĩ đâu. Những gì anh ta làm chỉ là vở kịch, đừng để bản thân trở thành con rối.”
Tim cô đập nhanh, đầu óc choáng váng. Cô nhìn ra ngoài cửa, nơi hoàng hôn dần buông xuống, bóng tối bắt đầu nuốt chửng mọi thứ. Lục Tinh Hà không biết mình phải làm gì, chỉ cảm thấy lạnh buốt từ trong xương.
Cùng lúc ấy, cách biệt vài km, Thẩm Hàn Dật nhận được một tin nhắn tương tự từ một số điện thoại ẩn danh:
“Nếu anh thực sự quan tâm đến cô ấy, hãy dừng lại ngay. Nếu không, sẽ có người phải trả giá.”
Anh đứng trước cửa sổ căn hộ, ánh mắt sắc lạnh, từng đường nét trên khuôn mặt như được chạm khắc bởi băng giá. Đây không phải là lời đe dọa đầu tiên anh nhận được, nhưng lần này thì khác. Người ta đang nhắm thẳng vào Lục Tinh Hà – người anh yêu nhất.
Buổi tối, khi gặp Lục Tinh Hà trong căn phòng nhỏ phủ đầy ánh đèn vàng, anh nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trầm khàn nhưng đầy kiên quyết:
“Có người đang cố gắng chia rẽ chúng ta, muốn em rời xa anh.”
Tinh Hà nhìn anh, đôi mắt long lanh như muốn khóc:
“Em không sợ… chỉ sợ anh không thể bảo vệ em.”
Anh mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, lòng dạ dịu lại:
“Anh không chỉ bảo vệ em, mà sẽ tiêu diệt tất cả những ai dám làm tổn thương em. Em là của anh, không ai có quyền chạm vào.”
Từ ngày đó, cuộc sống của họ như bị cuốn vào một cơn bão. Những cuộc gọi đe dọa, những ánh mắt dò xét từ xa, và những bí mật đen tối từ quá khứ của Thẩm Hàn Dật dần được hé lộ.
Lục Tinh Hà không thể giấu nổi sự lo lắng, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mỗi khi cô yếu đuối, Thẩm Hàn Dật lại trở thành chiếc phao cứu sinh, giữ cô khỏi chìm vào biển khơi của bất an.
Một tối nọ, khi cả hai đang đi bộ trong công viên, cô bất ngờ ngã quỵ vì cơn đau kéo đến dữ dội – căn bệnh lâu năm khiến cô yếu ớt mỗi lúc càng hành hạ cô nhiều hơn. Anh lập tức ôm lấy cô, chạy vội vào xe.
“Anh không để em chết. Không ai được phép lấy đi em khỏi anh,” anh thì thầm, giọng đầy đau đớn và quyết tâm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tình yêu của họ không chỉ là sự ngọt ngào, mà còn là sự kiên cường, sức mạnh để vượt qua mọi bóng tối đang đe dọa.
---
Chương 6: Bí Mật Đen Tối
Sau đêm cô ngã quỵ trong công viên, sức khỏe của Lục Tinh Hà càng ngày càng yếu đi, nhưng cô vẫn kiên cường như một bông hoa tuyết giữa mùa đông lạnh giá. Thẩm Hàn Dật trở thành chỗ dựa duy nhất của cô, từng ngày chăm sóc tận tình, không rời nửa bước.
Một chiều muộn, khi cô đang nghỉ ngơi trong phòng, điện thoại của anh vang lên. Một giọng nói trầm thấp, đầy ẩn ý:
“Thẩm Hàn Dật, em nghĩ mình có thể giấu được quá khứ? Người ta đang chờ ngày em sụp đổ để trả thù. Em có dám bảo vệ người con gái kia không?”
Anh thở dài, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi:
“Đừng để cô ấy vướng vào những chuyện không liên quan. Tất cả là do anh.”
Lục Tinh Hà nghe thấy, bước ra cửa phòng, ánh mắt kiên nghị:
“Anh không cô đơn đâu. Em sẽ cùng anh đối mặt tất cả.”
Thẩm Hàn Dật quay sang nhìn cô, trong ánh mắt lạnh lùng xen lẫn ấm áp:
“Em không sợ sao?”
Tinh Hà mỉm cười:
“Có sợ chứ, nhưng vì anh, em sẵn sàng.”
Từ đó, anh bắt đầu kể cho cô nghe về quá khứ tăm tối: những âm mưu, những kẻ thù từ lâu đời, và lý do anh luôn phải giữ khoảng cách với mọi người.
“Anh là người duy nhất em có thể tin,” cô nói, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Nhưng kẻ thù không dễ dàng bỏ qua. Một ngày, khi cả hai đang dạo phố, một chiếc xe đen bất ngờ lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Thẩm Hàn Dật nhanh chóng đẩy Lục Tinh Hà tránh sang một bên, bản thân anh chịu cú đâm mạnh vào tường. Máu từ vết thương chảy xuống, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn hướng về cô, lo lắng và quyết tâm.
“Em ổn chứ?” anh hỏi, giọng nghẹn ngào.
Tinh Hà gật đầu, nước mắt trào ra:
“Anh đừng như thế nữa. Em không muốn mất anh.”
Thẩm Hàn Dật ôm cô vào lòng, thì thầm:
“Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua.”
---
Chương 7: Bước Ngoặt Định Mệnh
Sau vụ tai nạn bất ngờ, Thẩm Hàn Dật được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nghiêm trọng, còn Lục Tinh Hà vẫn bàng hoàng đứng bên cạnh, lòng tràn đầy lo lắng không nguôi.
Ngày đêm chờ đợi bên giường bệnh, cô cảm nhận được sự yếu ớt trong hơi thở của anh, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy.
Bất ngờ, một người phụ nữ xuất hiện trong bệnh viện — người phụ nữ với ánh mắt sắc lạnh, nụ cười đầy mưu mô. Đó là Diệp Vy, người từng là bạn gái cũ của Thẩm Hàn Dật, cũng là người từng giấu những bí mật đen tối về anh.
Diệp Vy đi thẳng đến trước mặt Lục Tinh Hà, giọng nói như dao cắt:
“Em thật ngây thơ khi nghĩ rằng anh ta yêu em. Anh ta chỉ lợi dụng em thôi. Nếu em không muốn đau lòng, hãy tránh xa anh ta đi.”
Tinh Hà không đáp lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt Diệp Vy với một sự kiên cường bất ngờ:
“Tình yêu không phải lợi dụng. Em tin anh ấy… và cả chính bản thân mình.”
Nhưng khi cô quay lại nhìn Thẩm Hàn Dật, thì thấy anh đang mở mắt, ánh nhìn yếu ớt nhưng chứa đầy quyết tâm:
“Tinh Hà… đừng nghe cô ta…”
Vừa nói dứt lời, anh lại rơi vào trạng thái mê man. Lục Tinh Hà khóc nức nở bên giường, trong lòng không ngừng tự hỏi: rốt cuộc ai mới là người thật sự đứng sau mọi chuyện?
Ngày hôm sau, một lá thư bí mật được gửi tới tay cô, bên trong là những bức ảnh và lời cảnh báo khiến cô choáng váng:
“Anh ấy không phải là người anh nói với em.”
Lục Tinh Hà đau đớn và bối rối, cô bắt đầu nghi ngờ tất cả. Nhưng trái tim vẫn thổn thức vì Thẩm Hàn Dật.
Ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, anh bất ngờ tỉnh lại, nắm chặt tay cô:
“Anh sẽ giải thích hết mọi chuyện. Đừng rời xa anh.”
Câu chuyện chưa kết thúc, mà mới chỉ bước vào ngã rẽ nguy hiểm nhất.
---
Chương 8: Ánh Sáng Cuối Đường Hầm
Thẩm Hàn Dật tỉnh lại, đôi mắt vẫn còn chút mệt mỏi nhưng ánh nhìn kiên định không thay đổi. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Tinh Hà, giọng nói khàn khàn nhưng đầy sức mạnh:
“Em à, anh xin lỗi vì đã giấu em quá nhiều chuyện. Quá khứ của anh không trong sạch như em tưởng.”
Lục Tinh Hà nhìn anh, mắt đỏ hoe, kiên nhẫn chờ đợi anh kể hết mọi chuyện.
Thẩm Hàn Dật thở sâu, bắt đầu giải thích:
“Anh từng vướng vào một cuộc tranh chấp quyền lực trong giới kinh doanh ngầm. Có những kẻ thù thâm độc luôn muốn triệt hạ anh và những người anh yêu thương. Diệp Vy… cô ấy cũng từng là người anh tin tưởng nhất, nhưng cuối cùng lại phản bội anh.”
Anh kể về những âm mưu, những đêm dài bất an, và cả những lần anh phải đứng ở ranh giới sự sống và cái chết.
“Nhưng anh chưa bao giờ quên em. Chính em là ánh sáng giúp anh đứng dậy, là lý do để anh tiếp tục chiến đấu.”
Lục Tinh Hà lặng người, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp và tin tưởng hơn bao giờ hết. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, giọng thì thầm:
“Dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ bên anh. Cùng anh vượt qua mọi khó khăn.”
Sau những ngày tháng đầy biến cố, Lục Tinh Hà được chăm sóc đặc biệt để hồi phục sức khỏe. Thẩm Hàn Dật từ đó trở nên dịu dàng hơn, không còn tỏ ra lạnh lùng mà thay vào đó là những cử chỉ quan tâm tinh tế khiến cô cảm động sâu sắc.
Trong một buổi tối đẹp trời, dưới ánh đèn lung linh của biệt thự Lục gia, Thẩm Hàn Dật quỳ xuống, trao cho cô chiếc nhẫn lấp lánh:
“Lục Tinh Hà, em có đồng ý làm người đồng hành của anh trọn đời này không?”
Mắt cô rưng rưng hạnh phúc, nở nụ cười ngọt ngào:
“Em đồng ý.”
Tình yêu của họ được gắn kết không chỉ bằng những lời nói, mà bằng sự tin tưởng và bao dung sau tất cả sóng gió.
---
Chương 9: Ánh Nắng Nhỏ Trong Ngôi Nhà Ấm Áp
Ba năm sau ngày cưới.
Ngôi biệt thự nằm nép mình bên sườn núi, bao quanh bởi cánh rừng thông xanh mướt. Bên trong, tiếng cười giòn tan vang lên khắp nhà. Lục Tinh Hà đang trong bếp, cẩn thận chuẩn bị bữa sáng, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc. Thẩm Hàn Dật bước vào từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo vợ, thì thầm:
“Em vẫn dịu dàng như ngày đầu anh gặp.”
Cô bật cười:
“Anh vẫn dẻo miệng như ngày nào.”
Từ phía cầu thang, một giọng trẻ con vang lên nghiêm túc:
“Ba mẹ lại phát đường buổi sáng nữa rồi.”
Cậu bé khoảng sáu tuổi, gương mặt lạnh tanh, đôi mắt đen sâu như bản sao thu nhỏ của Thẩm Hàn Dật – chính là Thẩm Gia Huy, con trai lớn của họ.
Ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ nhắn hớt hải chạy theo anh trai, giọng nũng nịu vang lên:
“Anh ơi! Chờ em với! Em còn chưa kịp lấy kẹp tóc hình con mèo!”
Cô bé là Thẩm Tinh Di, ba tuổi, hoạt bát, đáng yêu, đôi mắt sáng long lanh và... đặc biệt là rất "bám anh trai".
Gia Huy quay lại, cau mày:
“Em không cần kẹp mèo để ăn sáng. Nhanh lên, mẹ đang nấu trứng lòng đào kìa.”
Tinh Di lập tức lao vào ôm lấy chân anh trai, mè nheo:
“Em muốn anh đút em ăn cơ!”
Gia Huy dù mặt vẫn lạnh như băng, nhưng tay lại đưa ra nắm lấy tay em, dẫn xuống bếp, miệng lẩm bẩm:
“Thật là phiền… nhưng em là em gái của anh, không ai được bắt nạt em ngoài anh.”
Thẩm Hàn Dật nhìn con trai, gật đầu hài lòng:
“Giống anh thật.”
Lục Tinh Hà mỉm cười, mắt ánh lên niềm vui sâu lắng:
“Gia Huy giống anh nhưng trái tim lại ấm áp lắm. Còn Tinh Di… giống em, nghịch ngợm nhưng ngọt ngào.”
Bữa sáng hôm ấy, cả nhà quây quần bên nhau, tiếng cười nói không dứt. Sau bao bão giông, giờ đây họ đã có một gia đình trọn vẹn – nơi tình yêu được tiếp nối qua hai đứa trẻ mang trong mình cả sự mạnh mẽ và dịu dàng.
Thẩm Hàn Dật nhẹ nắm tay vợ, nhìn hai đứa trẻ nô đùa:
“Em đã mang đến cho anh cuộc đời mới. Một gia đình thật sự.”
Lục Tinh Hà tựa đầu vào vai anh, thì thầm:
“Còn em… chỉ cần anh là chồng, là ba của các con, là bình yên của em… thế là đủ.”
(Kết thúc)