Mùa Xuân Đã Đến Bên Em
Tác giả: Candy
Ngôn tình;Học đường
Chương 1: Gặp lại người thân thất lạc
Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua lớp rèm cửa, rọi sáng căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Diệp. Không khí trong nhà tràn ngập niềm vui, tiếng cười nói rộn ràng sau bao năm mong ngóng. Diệp Thanh Mai nhẹ nhàng ngồi bên cửa sổ, tay nâng chén trà nóng, nhìn ra ngoài sân vườn rực rỡ hoa đào.
Cô tiểu thư nhỏ nhắn, ốm yếu nhưng xinh đẹp ấy là niềm tự hào của cả gia đình họ Diệp. Dù sức khỏe không tốt, nhưng tinh thần của Thanh Mai luôn mạnh mẽ và lạc quan, cô là ánh sáng ấm áp trong mắt cha mẹ và anh trai.
“Ba ơi, mẹ còn chưa về sao?” Thanh Mai thỏ thẻ hỏi ông Diệp, người đang ngồi bên cạnh cô, ánh mắt chứa chan sự quan tâm.
Ông Diệp nhẹ nhàng cười, “Mẹ con đang trên đường, sẽ về sớm thôi. Có điều đặc biệt hôm nay, mọi người hãy chuẩn bị đón một người rất quan trọng.”
Tiếng xe hơi dừng trước cửa, và rồi cánh cửa mở ra, bà Diệp – người mẹ dịu dàng với ánh mắt rưng rưng hạnh phúc – bước vào cùng một cô gái thanh tú, mang vẻ đẹp mỏng manh pha chút lạnh lùng nhưng dịu dàng. Đó chính là Diệp Như Ý, cô con gái thứ 9 mà gia đình đã tìm kiếm suốt hơn mười năm qua.
“Con đã trở về rồi,” bà Diệp nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má khi ôm chầm lấy Như Ý.
Diệp Thanh Mai nhìn em gái mới về với ánh mắt tràn ngập yêu thương, dường như cô hiểu rằng cuộc sống của gia đình họ sẽ không còn như trước nữa.
Chưa kịp ngồi yên, tiếng chuông cửa vang lên, Diệp Hạo – anh trai Thanh Mai – bước vào cùng với người bạn thân nhất của mình, Tần Lạc. Chàng thiếu gia họ Tần, với vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhưng lại toát lên vẻ quý phái khó cưỡng.
“Đây là Tần thiếu gia, bạn thân của anh,” Diệp Hạo giới thiệu, ánh mắt thân thiết với Tần Lạc.
Tần Lạc gật đầu chào mọi người, ánh mắt dừng lại một thoáng trên Diệp Thanh Mai, ánh nhìn vừa lạnh lùng vừa tò mò.
Không khí trong phòng bỗng dịu dàng, ấm áp hơn bao giờ hết. Cuộc gặp gỡ định mệnh đã bắt đầu, mở ra một hành trình ngọt ngào, đầy ắp tình cảm gia đình và những câu chuyện thanh xuân vườn trường đầy màu sắc.
Buổi trưa, không gian trong phòng khách vẫn ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ. Diệp Như Ý, dù chưa quen với không khí nhộn nhịp của gia đình sau nhiều năm xa cách, nhưng ánh mắt cô đã sáng lên những tia hi vọng và hạnh phúc.
“Em không ngờ mình lại được về nhà, được gặp lại tất cả mọi người,” Như Ý thỏ thẻ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động.
Diệp Thanh Mai bước đến bên, nắm lấy tay em gái. “Em đừng lo, giờ đây mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại những gì đã mất.”
Anh trai Diệp Hạo đứng gần đó, ánh mắt ấm áp khi nhìn hai em gái. “Mọi người trong nhà luôn là một. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn bảo vệ hai em.”
Tần Lạc, người đứng bên cạnh Diệp Hạo, nhìn họ với ánh mắt khó dò. Thường ngày anh lạnh lùng, ít nói, nhưng giờ đây, trong lòng có một cảm giác khó tả khi chứng kiến cảnh tượng này.
Bên ngoài sân vườn, những bông hoa đào khoe sắc thắm như chào đón một mùa xuân mới trong cuộc đời của gia đình họ Diệp.
Buổi chiều, Thanh Mai và Như Ý cùng nhau dạo quanh khu vườn, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt của hai người con gái đã lâu ngày gặp lại.
“Em nhớ nhà quá,” Như Ý nói, đôi mắt đẫm nước. “Mười năm qua là một chặng đường dài, nhưng giờ đây, em sẽ không để tuột mất tình cảm gia đình nữa.”
Thanh Mai mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. “Em đã trở về, và từ nay, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Ở một góc khuất trong vườn, Tần Lạc lặng lẽ đứng nhìn theo hai cô gái, lòng bất giác chùng xuống. Anh biết rằng, từ lúc này, cuộc đời mình sẽ gắn bó chặt chẽ với gia đình họ Diệp, với cô tiểu thư bệnh kiều mà anh không thể rời mắt.
---
Chương 2: Bước chân vào ngôi trường mới
Sáng hôm sau, Diệp Thanh Mai cùng em gái Như Ý chuẩn bị đến trường. Không khí trong phòng đầy náo nức, pha lẫn chút hồi hộp. Sau bao năm vắng bóng, hai cô gái sẽ bước chân vào ngôi trường mới – nơi lưu giữ những ký ức tuổi học trò, đồng thời mở ra những chương mới của cuộc đời.
Thanh Mai chỉnh lại mái tóc, ánh mắt kiên định nhìn vào gương. Cô không còn là cô bé ốm yếu ngày nào, giờ đây là hình ảnh của một nữ sinh thanh tú, bản lĩnh và đầy quyết tâm. Như Ý bên cạnh, gương mặt trong trẻo, hơi nhợt nhạt vì sức khỏe còn yếu, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên niềm tin và khát khao vươn lên.
Trước cổng trường, đã có rất đông học sinh tụ tập. Thanh Mai lập tức thu hút sự chú ý bởi vẻ ngoài kiêu sa và khí chất khác biệt. Các bạn gái ngước nhìn, vừa ngưỡng mộ, vừa tò mò. Còn Như Ý thì nhận được ánh mắt trìu mến, thương cảm bởi cô tiểu thư bệnh kiều được gia đình bao bọc.
Bất chợt, một bóng người bước tới gần. Tần Lạc, trong bộ đồng phục chỉnh tề, đứng bên cạnh Diệp Hạo. Ánh mắt anh lạnh lùng, phong thái ung dung khiến nhiều học sinh phải ngước nhìn.
“Anh Hạo, cậu lại đưa Tần thiếu gia đến trường à?” Một bạn học trêu chọc. Diệp Hạo cười nhạt, “Bạn thân tôi, cậu ấy tới đây cũng để học tập thôi.”
Tần Lạc không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh hướng về phía Diệp Thanh Mai khiến trái tim cô gái nhỏ rung động lạ kỳ.
Ngày đầu tiên, Thanh Mai nhanh chóng hòa nhập vào lớp học. Cô không ngần ngại giơ tay phát biểu, khiến nhiều bạn nữ ngạc nhiên vì sự thông minh và tự tin. Dù sức khỏe còn yếu, nhưng ý chí của cô luôn mạnh mẽ và kiên cường.
Như Ý thì chậm rãi hơn, được nhiều bạn giúp đỡ, đặc biệt là từ những người bạn tốt bụng trong lớp. Cô biết, mình sẽ phải nỗ lực rất nhiều để không phụ lòng gia đình và những người yêu thương.
Buổi học kết thúc, Tần Lạc đến bên Thanh Mai. “Cố gắng giữ sức khỏe, đừng quá áp lực.” Giọng anh trầm thấp, ấm áp khác xa vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thanh Mai ngước nhìn, ánh mắt dịu dàng. “Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng.”
Từ đó, mỗi ngày đến trường không chỉ là học tập, mà còn là những rung động nhẹ nhàng, những tình cảm âm thầm nảy nở giữa hai con người trẻ trung, đầy hứa hẹn.
---
Chương 3: Lạnh lùng mà dịu dàng
Ngày qua ngày, Diệp Thanh Mai dần trở thành tâm điểm của trường. Sự thông minh, mạnh mẽ, cùng vẻ đẹp dịu dàng của cô khiến không ít người ngưỡng mộ. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc lạnh lùng, để che giấu những yếu đuối bên trong.
Tần Lạc vẫn giữ khoảng cách, dù ánh mắt anh luôn lặng lẽ theo dõi từng bước đi của cô. Anh không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc, đặc biệt với những chuyện liên quan đến tình cảm. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Thanh Mai, trái tim anh lại xao xuyến, muốn được bảo vệ cô theo cách riêng.
Một buổi chiều sau giờ học, khi mọi người đã ra về, Thanh Mai vẫn còn ngồi lại thư viện. Cô miệt mài ôn tập, cố gắng không để sức khỏe kém ảnh hưởng đến kết quả học tập. Đột nhiên, Tần Lạc xuất hiện, đặt trước mặt cô một ly nước.
“Uống đi, đừng để mất sức,” anh nói bằng giọng trầm ấm, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm hiếm hoi.
Thanh Mai hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười nhẹ. “Cảm ơn anh.”
Giây phút ấy, khoảng cách giữa hai người như được xóa nhòa. Họ không cần lời nói dài dòng, chỉ cần ánh mắt và hành động cũng đủ hiểu nhau.
Những ngày sau đó, Tần Lạc bắt đầu chủ động giúp đỡ Thanh Mai trong học tập cũng như cuộc sống. Anh âm thầm bảo vệ cô khỏi những rắc rối nhỏ ở trường, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp mà lâu nay chưa từng có.
Trong khi đó, Diệp Như Ý cũng ngày càng hòa nhập với cuộc sống mới, dưới sự quan tâm đặc biệt của gia đình. Dù yếu ớt, nhưng cô không ngừng cố gắng, để trở thành người con gái mà ba mẹ, anh trai và cả Thanh Mai có thể tự hào.
Tình bạn giữa Tần Lạc và Diệp Hạo ngày càng gắn bó, và cũng từ đó, cuộc sống của ba người dần khép lại những nỗi đau quá khứ, mở ra một tương lai tràn đầy hy vọng.
---
Chương 4: Sức mạnh từ gia đình
Những ngày tháng trôi qua trong sự ấm áp của gia đình và tình bạn. Diệp Thanh Mai cảm nhận rõ sự thay đổi trong cuộc sống của mình. Cô không còn là cô bé ốm yếu, nhút nhát ngày nào, mà dần trở nên mạnh mẽ, tự tin hơn rất nhiều.
Một buổi tối, khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, ông bà Diệp không giấu được niềm vui khi nhìn thấy các con trưởng thành. Bà Diệp nhẹ nhàng nói với Thanh Mai: “Con gái à, gia đình luôn là sức mạnh để con đứng vững trước mọi thử thách.”
Anh trai Diệp Hạo gật đầu, ánh mắt trìu mến nhìn em gái. “Dù có chuyện gì xảy ra, anh và cả nhà sẽ luôn ở bên cạnh hai em.”
Như Ý, dù còn yếu, vẫn gắng gượng đứng lên, nắm lấy tay Thanh Mai. “Em hứa sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Thanh Mai nhìn em gái, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, không gì có thể chia lìa gia đình mình.”
Lúc này, Tần Lạc cũng đứng bên cạnh, ánh mắt trầm tư, như muốn nói lên lời cam kết bảo vệ cô và gia đình cô suốt cuộc đời.
Tình cảm gia đình càng ngày càng bền chặt, tạo nên sức mạnh vô hình giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Và chính từ đây, những câu chuyện ngọt ngào, những rung động đầu đời trong sáng của tuổi trẻ bắt đầu thấm đẫm vào từng khoảnh khắc cuộc sống.
---
Chương 5: Những rung động đầu tiên
Thời gian trôi qua, những ngày tháng ở trường dần trở nên quen thuộc với Diệp Thanh Mai và Diệp Như Ý. Cả hai đều bắt đầu có những người bạn thân thiết, những kỷ niệm đẹp và những thử thách mới.
Tần Lạc vẫn luôn âm thầm bên cạnh Thanh Mai, mỗi khi cô gặp khó khăn, anh đều là người đầu tiên xuất hiện để giúp đỡ. Mỗi ánh mắt lạnh lùng của anh dần mềm mại hơn khi nhìn cô tiểu thư kiều diễm ấy.
Một ngày nọ, trong tiết học thể dục, Thanh Mai không may bị trượt chân và ngã. Cả lớp ồn ào hẳn lên, nhưng Tần Lạc nhanh chóng chạy tới, nâng cô lên và nhẹ nhàng hỏi han. Ánh mắt anh dịu dàng khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
“Em có sao không?” Anh hỏi, giọng trầm thấp mà chân thành.
Thanh Mai hơi bối rối, ánh mắt né tránh, nhưng rồi cũng mỉm cười. “Em ổn, cảm ơn anh.”
Cảm giác ấm áp từ sự quan tâm ấy khiến trái tim cô thổn thức lần đầu tiên.
Trong lúc đó, Diệp Như Ý cũng nhận được nhiều sự yêu mến từ bạn bè và gia đình. Cô ngày càng mạnh mẽ hơn, biết cách đối mặt với thử thách, không còn là cô bé bệnh kiều mong manh nữa.
Một buổi tối, cả gia đình họ Diệp cùng nhau dạo quanh khu vườn, ánh đèn lung linh như những vì sao rơi xuống. Tần Lạc đứng bên cạnh Thanh Mai, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và quyết tâm.
“Thanh Mai, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em,” anh thì thầm.
Cô gái nhìn anh, tim rung động nhưng vẫn giữ vẻ kiên cường. “Anh là bạn thân của anh trai em, em không muốn mọi chuyện phức tạp.”
“Anh sẽ không để điều đó xảy ra,” Tần Lạc nói chắc nịch.
Tình yêu bắt đầu nảy nở trong những khoảnh khắc giản đơn như thế, âm thầm nhưng đầy sức mạnh.
---
Chương 6: Rào cản và quyết tâm
Dù tình cảm giữa Tần Lạc và Diệp Thanh Mai ngày càng gần gũi, không phải mọi chuyện đều suôn sẻ. Gia đình, bạn bè, và những định kiến xã hội bắt đầu tạo ra những rào cản nhỏ khiến họ phải đối mặt.
Anh trai Diệp Hạo, dù rất quý mến Tần Lạc, vẫn lo lắng về mối quan hệ giữa bạn thân và em gái mình. “Anh không muốn em bị tổn thương, Lạc à,” anh nói với bạn thân một cách nghiêm túc.
Tần Lạc gật đầu, ánh mắt kiên định. “Anh biết, và anh sẽ bảo vệ Mai bằng tất cả sức lực của mình.”
Thanh Mai cũng cảm nhận được áp lực từ bên ngoài. Cô chưa từng nghĩ tình cảm này lại phức tạp đến vậy. Nhưng nữ cường trong cô không cho phép mình bỏ cuộc.
Một ngày, khi gặp khó khăn trong học tập và sức khỏe, Thanh Mai định từ bỏ mọi thứ. Nhưng Tần Lạc và gia đình đã đứng bên cô, động viên và giúp cô vượt qua.
“Em không cô đơn,” anh nói, nắm chặt tay cô.
Sự ủng hộ của gia đình và Tần Lạc chính là nguồn sức mạnh giúp Thanh Mai tiếp tục chiến đấu với khó khăn, đồng thời mở lòng đón nhận tình cảm chân thành của chàng thiếu gia lạnh lùng.
---
Chương 7: Bước ngoặt của trái tim
Sau những thử thách, những khoảng cách dần được thu hẹp, tình cảm giữa Tần Lạc và Diệp Thanh Mai ngày càng trở nên sâu sắc hơn. Anh không chỉ là người bạn thân thiết mà còn là người bảo vệ, là điểm tựa vững chắc của cô.
Một buổi tối, trong buổi dạ tiệc của trường, Tần Lạc xuất hiện bên cạnh Thanh Mai với vẻ lạnh lùng thường ngày nhưng ánh mắt tràn đầy ấm áp. Anh nhẹ nhàng đưa tay, mời cô cùng khiêu vũ.
Cả sân khấu như lắng đọng khi hai người bước vào vòng tay nhau, hòa quyện trong điệu nhạc ngọt ngào. Ánh mắt họ trao nhau như nói lên tất cả những điều chưa thể thốt thành lời.
Diệp Thanh Mai cảm nhận rõ sự an toàn và bình yên trong vòng tay người thiếu gia lạnh lùng nhưng yêu thương cô hơn bất cứ ai.
Từ đó, họ không ngần ngại thể hiện tình cảm một cách tinh tế và sâu sắc, mở ra một chương mới của tình yêu thanh xuân ngọt ngào, hạnh phúc.
---
Chương 8: Viên mãn bên nhau
Thời gian tiếp tục trôi, tình yêu của Tần Lạc và Diệp Thanh Mai ngày càng bền chặt và sâu sắc. Họ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống và học tập. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều tràn ngập tiếng cười, sự quan tâm và sẻ chia.
Gia đình họ Diệp cũng hòa thuận hơn bao giờ hết, với sự trở về của cô con gái thất lạc và sự xuất hiện của thiếu gia Tần Lạc như một thành viên thân thiết trong gia đình. Diệp Như Ý ngày càng khỏe mạnh hơn, được cả nhà yêu thương, chăm sóc.
Một ngày đẹp trời, trong không gian ấm cúng của gia đình, Tần Lạc chính thức ngỏ lời cầu hôn Thanh Mai. Giây phút ấy, mọi người đều rơi nước mắt vì hạnh phúc.
“Thanh Mai, anh không chỉ là bạn thân của anh trai em, mà còn là người yêu em, người muốn cùng em đi hết cuộc đời này.”
Thanh Mai nắm chặt tay anh, ánh mắt rạng ngời: “Em đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của riêng mình.”
Kết thúc bằng một đám cưới nhỏ ấm áp, nơi mọi người yêu thương hòa quyện trong niềm vui và hy vọng, tình yêu của họ trở thành câu chuyện ngọt ngào nhất trong tuổi thanh xuân.
( Kết thúc)