HỒ SƠ NGƯỜI ĐÃ CHẾT
Tác giả:
Huyền Dị/Phạm tội;Hack não
CHƯƠNG 1: CÁI CHẾT ĐƯỢC DỰNG
22 giờ 17 phút.
Khoa cấp cứu, Bệnh viện trung ương.
Ba nhân viên y tế khẩn trương đẩy băng ca xuyên qua hành lang dài, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo phản chiếu lên gương mặt bất động của cô gái nằm đó. Làn da cô nhợt nhạt, có vết bầm ở cổ, vết cháy loang lổ bên vai. Mùi khét nhẹ vẫn còn bám trên tóc và quần áo.
“Nạn nhân nữ, khoảng 27-30 tuổi. Được phát hiện trong một căn hộ xảy ra hỏa hoạn, đã ngừng thở tại hiện trường. Có dấu hiệu bị đầu độc trước khi lửa bùng phát.”
Bác sĩ trực, nam, giọng khàn mệt mỏi vì ca trực kéo dài, liếc qua hồ sơ trên tay.
“Đưa xuống phòng lạnh. Khai tử tại hiện trường rồi, không hồi sức.”
⸻
23 giờ 03 phút.
Nhà đại thể.
Tiến sĩ Lâm – trưởng khoa Pháp y, 43 tuổi, nghiêm cẩn, kín tiếng, nổi tiếng vì không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong một ca tử thi nào – ngồi trước bàn làm việc, đèn vàng hắt xuống gương mặt đã có nhiều nếp nhăn.
“Tên nạn nhân: Nguyễn Mai Chi.”
“Bác sĩ nội trú khoa tâm thần.”
“Ghi chú riêng: từng xin truy cập hồ sơ nội bộ tháng trước, lý do mập mờ.”
Ông dừng lại. Tên cô quen thuộc. Không phải chỉ vì ông từng thấy cô trên hành lang, mà vì cách đây không lâu, chính cô từng lặng lẽ đến tìm ông, hỏi về những hồ sơ bệnh án bị niêm phong bất thường.
“Bác sĩ Lâm, có bao giờ ông gặp những bệnh nhân… biến mất khỏi hệ thống không? Không có giấy chuyển viện, không có tử vong, không có xuất viện?”
Lúc đó, ông đã từ chối trả lời. Nhưng ánh mắt cô gái ấy thì vẫn ở lại trong tâm trí ông.
⸻
23 giờ 31 phút.
Túi xác được đặt lên bàn mổ. Ánh đèn trắng lạnh hắt xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Vết bỏng không sâu, chỉ làm đỏ da. Nhưng vùng cổ có vết tím kéo dài, đều – như bị ép bằng vật mềm. Không có dấu hiệu kháng cự mạnh.
Bác sĩ Lâm đeo găng. Ông cẩn trọng mở khóa túi, rồi cúi xuống kiểm tra đồng tử.
Đồng tử không giãn hoàn toàn.
Tim ông khẽ nhói.
Một người chết thực sự thì đồng tử sẽ giãn rộng hoàn toàn trong vòng 30 phút đầu sau khi tim ngừng. Với cái xác này – có điều gì đó chưa đúng.
Ông đặt ngón tay lên động mạch cảnh. Không có mạch. Nhưng… ông cảm thấy một rung động rất nhỏ, thoáng qua.
Tim không đập. Nhưng cơ vẫn còn điện.
Ông cúi xuống, đưa ống nghe tim áp sát lồng ngực.
“Thình…”
…
“Thình…”
Cách vài chục giây mới có một nhịp. Rất yếu. Gần như không tồn tại.
“Bradycardia cực độ.”
“Cô ấy… vẫn còn sống.”
Một người bình thường không thể sống với nhịp tim như vậy – trừ khi bị đầu độc bằng một loại thuốc làm ức chế hoàn toàn hệ thần kinh trung ương. Lâm nhớ ngay đến một loại: Clozapine liều cực cao – một thuốc kháng loạn thần, nếu dùng sai liều có thể làm tim ngừng, hô hấp dừng nhưng não vẫn còn hoạt động ở mức thấp.
“Ai đó muốn cô chết, nhưng không muốn để lại dấu vết bạo lực.”
“Họ đầu độc cô bằng Clozapine, rồi đốt nhà để xóa chứng cứ.”
“Nếu hôm nay tôi không trực… cô đã bị mổ tử thi như một xác chết bình thường.”
Lâm tháo găng. Ông nhìn cô gái một lần nữa – đôi môi khô khốc, mi mắt mỏng như giấy. Vẫn còn thở. Rất nhẹ.
⸻
00 giờ 21 phút.
Bác sĩ Lâm nhấn nút nội bộ, báo hoãn mổ vì “phát hiện nghi vấn kỹ thuật”. Rồi ông gọi một nhân viên hậu cần riêng, yêu cầu dọn phòng chứa mẫu máu tầng B1 – vốn đang trong quá trình cải tạo, không có hệ thống camera.
“Tôi cần nơi đó làm kho bảo quản tử thi riêng. Có lệnh từ hội đồng đạo đức y khoa.”
(Lệnh giả. Nhưng không ai dám hỏi.)
Cô gái được đưa xuống tầng hầm bằng cáng kín. Không một ai biết.
⸻
3 ngày sau.
Mai tỉnh dậy. Cô mất một phần trí nhớ ngắn hạn, phản xạ chậm, run rẩy, nhưng não bộ dần hồi phục.
Cô mở mắt lần đầu – ánh sáng lờ mờ, tiếng máy tạo oxy phát ra từng nhịp đều đặn. Rồi cô thấy bác sĩ Lâm.
“Tôi đang… ở đâu?”
“Cô đang sống.”
Mai ho dữ dội. Cơ thể đau như vừa bị xé toạc. Cô cố nhớ lại. Căn nhà. Bữa tối. Ly nước cam. Cơn choáng. Tiếng vỡ. Lửa. Hình như có người… đứng trước cửa… và khóa nó lại.
“Ai đó… muốn tôi chết.”
“Tôi biết,” Lâm đáp gọn. “Và tôi nghĩ cô biết vì sao.”
Mai cố ngồi dậy. “Ông đã cứu tôi?”
“Tôi không cứu người. Tôi làm pháp y. Nhưng tôi cứu sự thật.”
Ông đặt trước mặt cô một bản in hồ sơ y tế: Danh sách 5 bệnh nhân mất tích không dấu vết trong 6 tháng. Mỗi người đều có kết luận “chuyển viện”. Nhưng không nơi nào nhận được họ.
“Cô từng hỏi tôi về những bệnh nhân này. Cô không nói lý do. Tôi không ép. Nhưng khi tôi thấy tên cô trong túi xác, tôi hiểu.”
Mai gật đầu. Nước mắt chảy xuống má mà cô không hề hay biết.
“Tôi không thể điều tra. Tôi đã bị cảnh cáo khi chạm vào hồ sơ đó. Nhưng cô… cô vẫn còn đường đi.”
⸻
7 ngày sau.
Mai có danh tính giả. Điện thoại mới. Tóc cắt ngắn. Cô sống trong tầng kỹ thuật, mỗi ngày thay phiên ra ngoài dưới vai trò “trợ lý bảo trì”.
Ban đêm, cô quay về khu tâm thần. Ban ngày, cô đi kiểm tra các khu xét nghiệm, kho dữ liệu, tìm cách truy cập hệ thống hồ sơ cũ. Từng mảnh ký ức về sự bất thường trong bệnh viện dần trở lại – những toa thuốc không được kê chính thức, những bệnh nhân bị tiêm “liều thử nghiệm”, những ánh mắt sợ hãi không thể gọi tên.
Cô đang ghép lại bức tranh. Từng chút một.
⸻
Đêm thứ 9.
Cô đứng trước khu chung cư cũ. Nhìn lên ban công tầng 6, nơi Hà Duy, người yêu cô suốt 3 năm, đang ngồi hút thuốc, mắt trống rỗng.
Anh không biết cô đang sống. Chính anh là người đã ký nhận xác cô – một cái xác cháy biến dạng, nhưng được “nhận diện” bằng chiếc vòng cổ cô thường đeo.
Mai biết rõ: chiếc vòng đó cô đã bỏ trong ngăn kéo hôm xảy ra án mạng.
“Ai đó đã dựng xác. Và khiến anh tin em đã chết.”
Cô muốn chạy đến, ôm anh, nói tất cả. Nhưng rồi cô lùi lại.
“Nếu anh biết, anh sẽ không đứng ngoài. Và họ sẽ giết anh.”
Cô quay đi. Bóng đổ dài trên vỉa hè ướt nước mưa. Một chiếc ô tô lặng lẽ lướt qua sau lưng cô. Cô không quay đầu. Nhưng ánh mắt trong gương chiếu hậu của ai đó đã nhìn thấy.
⸻
Mai còn sống. Và cô đang đào sâu vào thứ mà lẽ ra nên bị chôn vùi.
⸻
📌 (Hết chương 1)
Tiếp theo: Chương 2 – Hà Duy và cuộc điều tra ngược về “cái chết” của Mai.
CHƯƠNG 2: KẺ TÌM BÓNG MA
Ngày 15 tháng 3 – 10 ngày sau cái chết của Mai.
Căn phòng trọ của Hà Duy ngập ánh sáng nhưng lạnh lẽo như chính những đêm anh không ngủ. Kể từ hôm ký tên vào giấy xác nhận tử thi, anh chưa từng tin người con gái ấy đã thật sự rời đi.
Không ai tin anh. Tất cả giấy tờ đều hợp lệ: giấy chứng tử có chữ ký của bác sĩ pháp y, biên bản giám định tử thi, báo cáo pháp y xác nhận nguyên nhân tử vong do suy hô hấp cấp sau khi uống độc chất clo hữu cơ, được xác nhận bởi Trung tâm Giám định pháp y thành phố.
Anh đã nhìn thi thể. Nhưng là nhìn qua lớp kính cách ly, bởi thi thể đã trương phình và bắt đầu phân hủy do tác động của hóa chất. Chỉ vài vết nhận dạng được – tóc, hình xăm nhỏ dưới tai, và chiếc vòng cổ Mai thường đeo. Cảnh sát cho rằng không cần xét nghiệm ADN – mọi bằng chứng đã quá rõ.
Nhưng một người yêu bằng trực giác luôn biết: Có điều gì đó… không đúng.
⸻
Ngày 16 tháng 3 – 09:10 sáng. Bệnh viện đa khoa thành phố.
Duy đến gặp điều dưỡng trưởng khoa Cấp cứu – chị Tường Vy, người từng trực cùng Mai.
“Em chỉ muốn hỏi vài chuyện. Hôm Mai được đưa vào viện hôm 2 tháng 3, chị có nhớ gì lạ không?”
Tường Vy nhìn quanh, hạ giọng: “Mai vào ca chiều hôm đó, trực từ 14h đến 22h. Khoảng 17h cô ấy xin nghỉ sớm vì đau đầu. Chưa tới 18h thì có người phát hiện Mai bất tỉnh trong phòng lưu trữ thuốc. Lúc ấy đã gần tan ca.”
“Camera có ghi lại không?”
Cô lắc đầu: “Không. Camera hành lang bị lỗi kỹ thuật từ hôm trước. Phòng lưu trữ lại không có camera – khu đó vốn chỉ cho điều dưỡng vào. Cảnh sát đã hỏi rồi. Họ kết luận là tai nạn do uống nhầm hóa chất.”
“Mai là điều dưỡng trưởng, không thể có chuyện nhầm như vậy.”
Tường Vy không đáp. Nhưng cái nhíu mày của chị nói thay cho rất nhiều điều.
⸻
16 tháng 3 – 13:00. Khu kỹ thuật hệ thống – tầng 1, bệnh viện.
Duy không thể tiếp cận dữ liệu camera theo cách thông thường. Nhưng anh có một người bạn học cũ – Phong – hiện đang làm nhân viên kỹ thuật hệ thống cho bệnh viện.
Phong ban đầu từ chối. “Tớ biết cậu đau. Nhưng đây là vi phạm quy chế bảo mật.”
“Phong… Chỉ cần đoạn từ 16h đến 18h ngày 2 tháng 3. Nếu không có gì bất thường, tớ sẽ dừng lại ngay.”
Phong im lặng một lúc, rồi đưa anh vào phòng điều khiển phụ. “Chỉ xem. Không được sao chép.”
⸻
Màn hình hiện lên từng đoạn hình ảnh hành lang khoa Cấp cứu. 16h13 – Mai đi ngang qua, mặt hơi nhợt. Một điều dưỡng đi cùng hỏi gì đó, Mai chỉ gật đầu rồi bước vào phòng lưu trữ.
Thời gian trôi đến 16h52, bỗng màn hình đen. Một dòng chữ nhỏ hiện lên góc trái: “GHI HÌNH GIÁN ĐOẠN – KHÔNG XÁC ĐỊNH.”
“Lỗi này là sao?” Duy quay sang.
Phong gõ lệnh kiểm tra. Sau vài giây, mặt anh căng ra.
“Ổ cứng có đoạn bị ghi đè. Không phải lỗi kỹ thuật bình thường. Ai đó đã dùng quyền admin để xóa thủ công – nhưng được ngụy tạo bằng lệnh hệ thống. Người bình thường không thể làm được điều này.”
Duy lặng người. Trong đầu anh vang lên một câu hỏi lạnh buốt: Ai có quyền truy cập hệ thống an ninh mức cao?
⸻
17 tháng 3 – Trung tâm pháp y thành phố.
Duy mượn danh nghĩa “người nhà nạn nhân” để xin lại bản tóm tắt báo cáo giám định. Thư ký yêu cầu giấy tờ xác minh, anh đưa bản sao giấy chứng tử, và chờ nửa tiếng trong căng thẳng.
Cuối cùng, anh nhận được bản trích lục (loại dành cho thân nhân, không ghi chi tiết mổ nội tạng).
Nguyên nhân tử vong: Ngộ độc cấp tính bởi clo hữu cơ (hóa chất thường dùng trong tẩy rửa công nghiệp).
Chẩn đoán tử thi: Tím tái niêm mạc, phổi phù nặng, phế nang xuất huyết, mùi hóa chất đặc trưng. Không phát hiện dị vật, không có dấu vết bạo lực.
Kết luận: Tử vong trước khi nhập viện từ 1–2 giờ. Nguyên nhân tử vong phù hợp với ngộ độc qua đường uống.
Duy cau mày. Mai được phát hiện lúc gần 18h. Nghĩa là cô ấy uống hóa chất từ 16h? Nhưng camera mất dữ liệu từ 16h52…
⸻
17 tháng 3 – tối.
Trong căn phòng tối, Duy lần lại từng dòng báo cáo, từng khung hình camera. Một suy nghĩ lóe lên:
Nếu ai đó hạ độc, phải có động cơ.
Anh mở email cũ của Mai – từng được cô chia sẻ mật khẩu để lưu ảnh chung. Trong thư mục “Tài liệu”, anh thấy một tập tin: “Báo cáo nội bộ – thuốc tháng 2”. Bản báo cáo ghi chi tiết các loại thuốc tồn kho, hóa chất cấp phát và tỉ lệ thất thoát.
Có một dòng bị bôi đỏ: “Clorine 10% – sử dụng bất thường 7 chai, chưa xác minh lý do.” Ngày ghi nhận: 1 tháng 3 – đúng 1 ngày trước khi Mai bị phát hiện bất tỉnh.
Mai đang điều tra thất thoát hóa chất. Và cô bị đầu độc bằng chính loại hóa chất ấy?
⸻
18 tháng 3 – 9h sáng. Bệnh viện.
Duy đến khoa Giải phẫu bệnh lý, nơi lưu giữ các mẫu mô và sinh phẩm liên quan đến tử thi.
Anh hỏi: “Xin lỗi, tôi muốn xác nhận… mẫu mô từ thi thể Mai – người tử vong ngày 2 tháng 3 – vẫn còn lưu không?”
Nhân viên pháp y tra máy tính, rồi lắc đầu: “Không. Mẫu đã bị hủy hôm 8 tháng 3 – đúng 5 ngày sau giám định. Theo quy định, mẫu không có yêu cầu lưu giữ hoặc khi vụ án không được khởi tố sẽ bị tiêu hủy sau 5–7 ngày.”
Duy siết chặt nắm tay.
Mọi thứ đang bị xóa… từ từ, gọn gàng, đúng quy trình – nhưng có ai đó đang thao túng phía sau.
⸻
18 tháng 3 – 21h30.
Duy ngồi một mình trong công viên gần bệnh viện. Gió đêm lồng lộng.
Anh rút điện thoại, nhìn tấm ảnh cuối cùng của Mai: nụ cười ánh lên trong nắng chiều.
“Em không thể chết như vậy,” anh thì thầm. “Nếu em còn sống, hãy cho anh một dấu hiệu.”
Một bóng người bước ra từ bóng tối phía sau hàng cây. Nhẹ, nhanh, và gần như không gây tiếng động.
Duy giật mình quay lại. Người ấy đội mũ, đeo khẩu trang, đứng lặng vài giây. Rồi… lặng lẽ đặt một phong bì lên ghế đá, rời đi.
Duy vội mở ra.
Bên trong là một tờ giấy – chỉ vỏn vẹn dòng chữ viết tay:
“Đừng tin ai trong bệnh viện. Cô ấy chưa chết. – L”
⸻
Kết thúc chương 2.
CHƯƠNG 3: SỰ THẬT TRỞ VỀ
⸻
Buổi chiều, bệnh viện trung tâm phủ một màu xám lạnh bởi ánh nắng hiếm hoi xuyên qua mây mù. Hà Duy đứng dưới hành lang khu pháp y, tay siết chặt mảnh giấy photo mà anh vừa giành được sau bao lần gõ cửa. Đó là bản sao báo cáo mổ tử thi tạm thời—một bản ghi chép kỳ lạ thiếu rất nhiều thông tin.
“Không rõ nguyên nhân tử vong, chờ kết quả xét nghiệm bổ sung.”
Không có ngày giờ mổ chính xác. Không có chữ ký bác sĩ thực hiện. Và phần “Phụ lục” – nơi thông thường sẽ ghi rõ dấu hiệu sinh tồn – lại bị… cạo trắng.
“Làm sao có thể?” Duy lẩm bẩm.
Anh đã dành hơn một tuần lang thang từ Sở y tế đến phòng hành chính bệnh viện, rồi xin tiếp cận hệ thống lưu trữ hình ảnh giám sát. Điều bất thường nằm ở đoạn băng ngày Mai được chuyển đến nhà xác: camera khu vực mổ pháp y đột ngột mất tín hiệu đúng 2 tiếng, lý do được ghi là “bảo trì hệ thống kỹ thuật khẩn cấp.” Ngẫu nhiên? Duy không tin vào sự ngẫu nhiên khi liên quan đến người anh yêu.
Kể từ ngày nhận xác Mai – một cái xác lạnh ngắt với phần mặt bị biến dạng bởi vết bỏng hóa chất—Duy chưa từng chấp nhận trái tim mình đang khóc cho một ngôi mộ trống rỗng.
⸻
Tối đó, anh quay lại bệnh viện, mang theo một hy vọng mong manh. Bằng một lời giới thiệu từ người bạn làm trong ngành an ninh y tế, anh hẹn gặp lại bác sĩ Lâm.
Vị trưởng khoa pháp y 43 tuổi tiếp anh trong phòng làm việc cũ kỹ ở tầng hầm. Trên bàn là đống hồ sơ xếp gọn, những vết cà phê còn loang trên nền giấy.
“Anh Duy…” – Lâm ngồi xuống đối diện – “Tôi biết anh không tin Mai đã chết.”
“Và bác cũng biết… cô ấy còn sống.”
Không có sự phủ nhận nào. Chỉ là một khoảng lặng rất dài.
Duy nín thở. Trái tim anh đập rộn ràng như sắp vỡ tung.
“Tôi nhận ra điều đó ngay lúc mổ khám.” – Giọng bác sĩ Lâm trầm xuống. “Chúng tôi được lệnh pháp y khẩn vì một vụ nghi đầu độc bằng chất cực độc khó phát hiện. Nhưng khi lật phần cổ của cô ấy lên để tìm vết tiêm… tôi phát hiện tĩnh mạch vẫn còn co giật nhẹ. Tim chưa hoàn toàn ngừng đập.”
“Vì sao bác không báo cảnh sát?” – Duy siết chặt tay ghế.
“Vì Mai đã viết cho tôi một mẩu tin trước đó.” – Lâm rút từ hộc bàn một tờ giấy cũ nát, chữ viết nguệch ngoạc bằng bút chì:
“Nếu tôi rơi vào tình trạng sống dở chết dở – xin đừng khai báo. Hãy giấu tôi. Tôi đang theo dấu một âm mưu trong bệnh viện này. Họ đang theo dõi tôi.”
Duy run tay đón lấy mảnh giấy.
“Tôi không có bằng chứng gì khi đó, và nếu tôi khai cô ấy còn sống, họ sẽ đến xử lý cô ấy như xử lý rác. Tôi đành niêm phong kho lạnh số 2 – vốn đang trong giai đoạn bảo trì – và đưa cô ấy vào đó. Hệ thống camera hôm đó bị tôi xử lý tạm ngưng. Chỉ một mình tôi biết nơi cô ấy nằm.”
“Còn bây giờ?”
“Cô ấy đã tỉnh cách đây ba hôm.” – Lâm nói, ánh mắt sáng lên. “Nhưng không muốn ai biết. Tôi chỉ cho cô ấy một điện thoại dùng một lần, thuốc dưỡng tim và kháng độc. Cô ấy đang điều tra tiếp.”
⸻
Duy bước ra khỏi phòng, trái tim nặng trĩu lẫn rối bời. Cô ấy còn sống. Mai – người con gái anh yêu suốt 5 năm – đang tồn tại, đâu đó trong thành phố này, lặng lẽ như bóng ma. Vì lý do gì đó, cô không muốn anh dính líu.
⸻
Ba ngày sau.
Một email nặc danh gửi đến hộp thư cá nhân Duy:
Nếu anh thật sự muốn biết toàn bộ sự thật, hãy đến tiệm sách cũ số 14, hẻm 6, đường Tôn Thất Tùng. Lúc 10h tối nay.
Không chữ ký. Không hình ảnh.
10 giờ kém mười lăm, Duy có mặt. Ánh đèn vàng le lói, hàng sách phủ bụi, và mùi giấy cũ ẩm mốc thấm vào áo. Cánh cửa gỗ khép hờ.
Anh đẩy nhẹ vào.
Bên trong, một bóng người đứng quay lưng lại. Mái tóc đen dài. Gầy guộc. Và quen thuộc đến nghẹt thở.
“Mai…” – Duy thốt lên.
Người đó quay lại. Gương mặt tiều tụy, đôi mắt sâu thẳm. Nhưng nụ cười run rẩy, chỉ dành riêng cho anh.
“Duy…” – cô bật khóc.
Anh lao đến, ôm chầm lấy cô, mặc kệ nước mắt, mặc kệ vết sẹo trên má cô chưa lành.
“Em còn sống… em thật sự còn sống…”
“Em xin lỗi… vì đã để anh đau khổ…”
“Em đi đâu, tại sao…?”
Mai kéo anh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ nhỏ, bên chiếc bàn ọp ẹp giữa tiệm sách. Cô bắt đầu kể—từng chi tiết về cái đêm định mệnh đó: một cuộc hẹn giả, ly nước có vị lạ, cảm giác cơ thể đóng băng và mắt tối sầm. Cô chỉ kịp nhét mẩu giấy nhờ bác sĩ Lâm trước khi bất tỉnh. Sau đó tỉnh dậy trong kho lạnh.
“Từ đó đến nay, em sống như kẻ bị săn đuổi. Có kẻ muốn em chết vì em biết bí mật của họ: một đường dây buôn bán nội tạng ngay tại bệnh viện.”
⸻
Duy nắm lấy tay cô, ánh mắt không còn sợ hãi. Chỉ có quyết tâm.
“Vậy chúng ta cùng điều tra. Em không còn đơn độc.”
“Nhưng sẽ nguy hiểm lắm, Duy…”
“Em đã suýt chết một lần, còn anh… suýt chết vì mất em. Anh không sợ nữa.”
Mai nhìn sâu vào mắt anh. Lần đầu tiên sau bao ngày trốn chạy, trái tim cô có cảm giác được trở về.
⸻
Cuối chương 3
Họ bắt tay nhau, chính thức bắt đầu cuộc điều tra bí mật. Nhưng đâu đó, có một cặp mắt đang theo dõi từ xa, ghi lại từng chuyển động của họ…
CHƯƠNG 4: TRUY SÁT
Căn phòng nhỏ nơi Mai và Duy ẩn náu trong khu nhà kho cũ của một bệnh viện bị bỏ hoang ven thành phố vẫn vương mùi ẩm mốc và bụi bặm. Từ sau khi cả hai quyết định cùng điều tra về âm mưu phía sau cái chết giả của Mai, họ sống lặng lẽ, di chuyển bí mật, tránh mọi kết nối mạng hay sử dụng danh tính thật. Duy đã gửi đơn xin nghỉ phép dài hạn, viện lý do khủng hoảng tâm lý sau cái chết của người yêu — một cách để tránh bị theo dõi thêm.
Thế nhưng, họ không biết rằng thời gian của họ đang bị thu hẹp.
⸻
1. BẰNG CHỨNG TRỞ MẶT
Hồ sơ mà Mai tìm được từ phòng lưu trữ kín của bệnh viện cho thấy một điều kinh khủng: ba cái tên trùng khớp trong danh sách bệnh nhân tử vong gần đây — đều có dấu hiệu bị đầu độc bằng cùng một loại hợp chất glycoside không màu, không mùi, khó phát hiện nếu không xét nghiệm chuyên biệt.
Duy siết chặt tay. “Em chắc chứ? Những người này đều chết mà không có ai yêu cầu khám nghiệm kỹ?”
Mai gật đầu, mắt đỏ hoe: “Và cả ba đều từng có hồ sơ điều trị tâm thần… tại trung tâm nơi em từng thực tập.”
“Chết tiệt. Em đang bị đuổi giết vì phát hiện ra một chuỗi thanh trừng?” Duy gằn giọng, trán nổi gân. Anh nắm lấy tay cô. “Chúng ta phải đến trung tâm ấy.”
“Không thể đi thẳng. Chúng ta cần chứng cứ đủ để vạch mặt người đứng sau. Và… em nghi có người trong nội bộ pháp y liên quan.”
⸻
2. TRUY SÁT LẦN MỘT
21h45. Đêm đó, họ lặng lẽ rời khỏi nơi trú ẩn để đến gặp một nhân viên pháp y cũ — bác sĩ Minh, người từng hợp tác cùng Mai trong một vài ca khám nghiệm. Minh hẹn họ ở một bãi đỗ xe bỏ hoang, nơi ông nói đã giữ lại bản sao phiếu xét nghiệm máu một trong ba nạn nhân.
Xe vừa dừng, Duy đã cảm thấy bất an. Không đèn, không có xe nào khác. Không có dấu hiệu của Minh.
“Ở lại xe.” Duy ra hiệu.
Anh bước ra, tay siết chặt chiếc baton phòng thân. Vừa đi được ba bước, một ánh đèn pha đột ngột bật sáng từ phía sau. Một tiếng “đoàng!” xé toạc không khí. Viên đạn cắm thẳng vào cửa xe, ngay chỗ Mai ngồi.
“Mai! Nằm xuống!” Duy hét lớn, lao trở lại xe, kéo cô chui xuống gầm.
Một bóng người lao ra từ góc khuất, tay cầm khẩu Glock. Duy bám lấy thùng xe phía sau, kéo theo Mai, lách vào một khe nhỏ. Tiếng bước chân rượt đuổi vang lên nặng nề.
“Tụi nó muốn giết chúng ta… không phải dọa nữa,” Mai thở dốc, tay cô lạnh toát.
“Em tin anh chứ?” Duy thì thầm.
Mai gật đầu, ánh mắt quyết liệt.
Duy mở điện thoại, bấm mã khẩn. Một âm thanh phát ra từ đồng hồ đeo tay anh — tín hiệu gọi về một người bạn thân trong ngành cảnh sát hình sự. Anh không thể báo thẳng lên tổng đài vì không ai biết Mai còn sống, nhưng anh biết bạn mình sẽ hiểu tín hiệu.
⸻
3. SỰ XUẤT HIỆN CỦA KẺ THỨ BA
Ngay khi tiếng còi xe cảnh sát vang xa từ đầu đường, bóng đen biến mất như tan vào bóng tối. Cảnh sát đến sau đó, nhưng không tìm thấy ai — và tất nhiên cũng không có “Minh” nào gọi báo án hay để lại dấu vết.
Tại hiện trường, Mai lặng người nhìn vỏ đạn còn vương trên đất. “Chuyên nghiệp. Họ dùng Glock với đầu đạn 9mm có thiết kế giảm âm. Không phải dân thường.”
Duy giơ tấm ảnh chụp từ camera hành trình: một gương mặt thoáng qua — là bác sĩ trưởng ca mổ của bệnh viện hôm ấy, Trần Dũng. Người từng được cho là không liên quan, nhưng lại có quá nhiều quyền tiếp cận thi thể của cô khi “đã chết”.
“Anh ta từng bị điều tra nội bộ vì sửa hồ sơ tử thi. Nhưng được giữ lại vì thiếu chứng cứ,” Mai thì thầm.
Duy khựng lại. “Vậy là… người che giấu em khỏi việc bị mổ pháp y không chỉ có bác sĩ Lâm?”
“Có thể Lâm biết một phần, nhưng không đủ sức dẹp sạch dấu vết camera hay giữ kín chuyện lâu đến thế. Phải có một ai nữa trong hệ thống.”
⸻
4. CHẠM MẶT KẺ PHẢN BỘI
Ngày hôm sau, nhờ sự giúp đỡ từ bạn Duy trong đội điều tra, họ có được hồ sơ ra vào của bệnh viện hôm xảy ra vụ việc.
Một cái tên nổi bật: Thượng tá Nguyễn Văn Tâm, Trưởng phòng giám định pháp y của công an tỉnh, xuất hiện tại khu pháp y từ 2h sáng đến 3h sáng — đúng khoảng thời gian thi thể Mai bị chuyển về và “xác nhận tử vong”.
“Anh ta không có lý do gì để có mặt ở đó,” Duy thốt lên.
Mai lạnh sống lưng: “Anh ta từng đến trung tâm tâm thần — nơi ba nạn nhân kia từng điều trị.”
Họ quyết định đột nhập vào văn phòng của ông Tâm trong một chuyến công tác tỉnh — với sự hỗ trợ gián tiếp của bác sĩ Lâm, người âm thầm gửi họ sơ đồ bố trí bên trong tòa nhà.
⸻
5. CẠM BẪY
Đêm hôm đó, trong bóng tối lạnh lẽo của trụ sở pháp y, Duy và Mai lẻn vào qua lối thoát hiểm.
Mọi thứ diễn ra trơn tru — quá trơn tru.
Họ tìm thấy một két sắt nhỏ trong ngăn kéo bàn của ông Tâm, bên trong chứa một ổ cứng. Trước khi kịp xem, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Hệ thống điện phụt tắt. Một cái bóng xuất hiện nơi cửa sổ kính phản chiếu.
Một tiếng “cạch”. Ổ khóa bị khóa từ bên ngoài.
Mai hoảng hốt, Duy kéo cô nép sát vào góc tường. Từ khe thông gió, một làn khói mỏng bắt đầu lan vào. Duy nhận ra mùi: ether — chất gây mê cực mạnh, nếu hít đủ sẽ khiến bất tỉnh trong vài phút.
“Lùi lại! Nhanh!” Anh kéo Mai đập vỡ cửa sổ nhỏ, luồn ra mái nhà. Một phát đạn sượt ngang tai anh khi họ nhảy xuống mái tôn bên cạnh.
Cả hai lao vào màn đêm, mang theo ổ cứng — bằng chứng sống về đường dây giết người bịt đầu mối liên quan đến các bệnh nhân từng điều trị tâm thần.
⸻
6. GIỮA RANH GIỚI SỐNG VÀ CHẾT
Trốn trong một nhà nghỉ rẻ tiền vùng ngoại ô, Mai nằm lặng trên giường, thở dốc. Duy đang ngồi, mở ổ cứng bằng laptop của anh.
Bên trong là hàng chục tập tin video, hồ sơ bệnh án giả mạo, phiếu xét nghiệm bị chỉnh sửa. Và một thư mục tên: “X-03 – Hồ sơ đặc biệt”.
Họ mở ra — và thấy hình ảnh của Mai, trước khi “chết”.
Một đoạn video cho thấy cô bị tiêm thứ gì đó trong lúc bất tỉnh — chính là thuốc glycoside cực độc. Và người tiêm… là bác sĩ Dũng, dưới sự giám sát của thượng tá Tâm.
“Em… đã suýt chết thật,” Mai thì thầm, tay run lên.
Duy không trả lời. Anh cúi xuống, nắm chặt tay cô. “Không sao. Em còn sống. Và chúng ta có bằng chứng.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Mai, rơi xuống bàn tay anh. “Duy… nếu một ngày em lại biến mất… anh sẽ…”
Duy siết tay cô, ánh mắt kiên quyết: “Anh sẽ đốt cả thế giới này để tìm em.”
⸻
7. HỒI KẾT CỦA TỘI ÁC CHƯA ĐẾN
Khi ánh sáng đầu ngày len qua cửa sổ bụi mờ, cả hai đều biết, cuộc chiến thực sự mới bắt đầu.
Họ có chứng cứ.
Họ có niềm tin.
Nhưng họ cũng biết, kẻ đứng sau — không dễ dàng buông tha.
Mai rướn người, thì thầm vào tai Duy: “Em còn một người nữa cần gặp… người từng suýt mất mạng khi giúp em thoát chết hôm ấy.”
Duy nhìn cô: “Bác sĩ Lâm?”
Mai gật đầu.
Một cuộc tái ngộ khác đang chờ.
Và phía sau nó — là bí mật lớn nhất vẫn chưa được hé lộ.
CHƯƠNG 5: BÓNG TỐI CUỐI CÙNG
Những ngày cuối cùng của tháng Sáu. Thành phố nắng gắt, oi nồng như mang theo thứ không khí rình rập của một vụ án đang dần đến hồi kết thúc.
Sau đêm bị truy sát ở căn nhà trọ ven sông, Mai và Hà Duy chuyển đến một địa điểm bí mật — căn hộ dưới tên bác sĩ Lâm, người giờ đây chính thức đứng về phía họ, hỗ trợ bằng mọi kỹ thuật pháp y và hồ sơ lưu trữ trong giới hạn quyền hạn của mình. Từ đây, họ bắt đầu siết chặt các đầu mối, chuẩn bị bước vào hồi kết — phơi bày những cái tên đứng sau vụ đầu độc và che giấu Mai.
⸻
1. Sự thật từ phòng thí nghiệm
“Tôi đã có kết quả phân tích lại chất độc.” – Bác sĩ Lâm đặt lên bàn một tập tài liệu đóng dấu đỏ từ trung tâm giám định độc chất.
Duy lật qua, ánh mắt sắc lạnh: “Ricin. Một loại độc cực mạnh, nhưng có nguồn gốc thực vật. Vậy ai có khả năng tiếp cận được nó?”
Mai khựng lại. Một cái tên loé lên trong tâm trí cô — Giang, đồng nghiệp tại khoa nội trú, người từng tham gia một đề tài nghiên cứu độc tố thí nghiệm trên động vật. Không ai khác có kỹ năng và điều kiện lấy loại chất này dễ dàng như cô ta.
“Chưa đủ.” – Duy ngăn lại. “Chúng ta cần bằng chứng. Có động cơ, có khả năng là chưa đủ để kết tội.”
Bác sĩ Lâm gật đầu: “Chúng tôi vừa tìm được camera nội bộ cũ tại kho lưu mẫu sinh học. Có một bản sao lưu chưa bị hệ thống tự động xóa.”
⸻
2. Băng ghi hình định mệnh
Căn phòng giám sát trong bệnh viện đã được khóa. Nhưng Lâm có quyền mở khóa nội bộ.
Họ tua lại băng, đúng khoảng 3 ngày trước khi Mai bị hôn mê.
Đúng 1 giờ 18 phút sáng.
Một người đội mũ, mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, bước vào kho độc chất.
Bằng phần mềm phân tích bước đi và dáng người, hệ thống cho ra kết quả trùng khớp 94% với Trịnh Giang.
Duy nắm chặt tay: “Vẫn chưa đủ kết tội. Nhưng đủ để đối chất.”
Mai đứng dậy. “Tôi sẽ gặp cô ta.”
⸻
3. Cuộc chạm mặt trong phòng điều trị
Giang không bất ngờ khi thấy Mai còn sống. Cô ta nhếch môi: “Mày dai thật đấy.”
Mai ngồi xuống. “Vì sao? Tôi chưa từng làm gì cô.”
Giang bật cười: “Vì mày là rào cản. Là cái bóng hoàn hảo mà tao không bao giờ vượt qua được. Tao cần mày biến mất.”
Cô ta không né tránh: “Ricin được lấy từ hạt thầu dầu mà bệnh viện có trong kho nghiên cứu. Tao lén bỏ vào nước truyền của mày hôm trực ca.”
Mai nhíu mày: “Còn bác sĩ Trí?”
“Là thằng ngu tin tao. Tao bảo nó đừng khám kỹ. Kết luận đột tử do tim ngừng — đơn giản.”
Duy bước vào đúng lúc, máy ghi âm vẫn chạy.
“Cô vừa tự kết tội mình rồi.”
⸻
4. Vén màn âm mưu
Tối hôm đó, Giang bị bắt giữ tạm giam để điều tra. Nhưng còn một mắt xích nữa.
Người chỉ đạo phía sau.
Mai nhớ lại: Đêm đó, cô từng nghe lén được một cuộc gọi của Giang. Cô ta nhắc đến cái tên “Anh Khánh” — một cán bộ quản lý cấp phòng, có quyền phân bổ ngân sách và cả phê duyệt hồ sơ nghiên cứu khoa học.
Một cuộc gặp ngầm được sắp xếp. Lần này, Hà Duy mặc thiết bị ghi âm kín.
Tại quán café trong khuôn viên bệnh viện, Duy bước đến, ngồi xuống trước mặt Khánh.
“Anh nghĩ vụ Giang bị bắt đã kết thúc?”
Khánh nhìn lên. Lạnh lùng.
“Cậu là ai?”
“Người yêu của nạn nhân tưởng đã chết. Và là người nắm giữ tất cả lời khai của Giang.”
Khánh định bỏ đi, nhưng hai điều tra viên từ phía Sở Y tế đã bao vây.
⸻
5. Cuộc đối đầu cuối cùng
Tại phiên thẩm vấn kín, Giang khai toàn bộ. Khánh là người đứng sau, lo sợ Mai phát hiện ra việc ông ta khai khống chi phí nghiên cứu, nên đã ra lệnh “loại trừ”.
Hắn dùng Giang như công cụ. Đổi lại, hứa đưa cô ta đề tài cấp bộ và cơ hội du học.
Mai và Duy được mời ra làm nhân chứng.
“Lúc đó tôi biết mình sẽ chết.” – Mai nói trước Hội đồng. “Tôi chỉ không ngờ… là vì tôi đã quá trung thực.”
Duy nắm lấy tay cô.
⸻
6. Phán quyết & bình minh
Hai tháng sau.
Khánh và Giang bị truy tố tội danh giết người có chủ đích, cản trở điều tra, và tham nhũng trong ngành y tế. Phán quyết: chung thân cho Khánh, 20 năm tù cho Giang.
Bác sĩ Lâm được tuyên dương âm thầm vì cứu một sinh mạng khỏi bị chôn sống.
Mai được phục hồi danh dự. Nhưng cô quyết định xin nghỉ việc.
⸻
7. Hôn lễ dưới nắng chiều
Một chiều cuối thu.
Mai khoác váy trắng bước ra từ cánh cửa nhỏ bên bờ biển. Duy đợi sẵn, ánh mắt dịu dàng và vững vàng hơn bao giờ hết.
Họ đã đi qua một hành trình mà chỉ có họ mới hiểu được đau đớn, mất mát và cả hy vọng là thế nào.
Khi mục sư hỏi: “Con có đồng ý bên người ấy, kể cả khi sự sống bị treo trên lằn ranh cái chết?”
Mai cười: “Con đã từng chết. Nhưng anh ấy là người khiến con muốn sống lại.”
⸻
8. Hồi ức cuối cùng
Tối hôm đó, khi mọi người ra về hết, Duy ôm Mai trên ban công phòng cưới.
“Có điều này anh chưa từng nói…” – anh thì thầm.
“Gì cơ?”
“Đêm anh nhận xác em, tim anh cũng ngừng đập. Nhưng anh tin… nếu em còn đâu đó trên đời, em sẽ tìm đường quay về.”
Mai tựa đầu vào ngực anh.
“Và em đã quay lại. Để cùng anh hoàn tất hồ sơ của người đã chết. Nhưng người đã chết đó… giờ đang sống hơn bao giờ hết.”
⸻
HẾT
Mọi người hãy bấm theo dõi mình, thả like và bình luận cảm xúc khi đọc truyện giúp mình có thật nhiều động lục ra thêm những tác phẩm hay
Mình mới sáng tác một truyện siêu thú vị trên MangaToon! Mong nhận được sự ủng hộ của mọi người!
https://noveltoon.vn/vi/share/5057998