Chương 15: Mơ tỉnh – hay tỉnh mộng?
Tỉnh dậy, tui dụi mắt mấy lần.
Trần nhà quen.
Mền gối quen.
Tiếng mẹ gọi ngoài cửa cũng… quen nốt:
– Ngân ơi! Dậy đi học trễ rồi kìa con!
Tui bật dậy. Tay còn cầm điện thoại mở khung chat chưa gửi.
> “Anh… đừng đi.”
Ủa gì vậy trời? Mơ hả? Mấy cái cảm xúc đau buốt tim gan, mấy lần giận dỗi, hiểu lầm, rồi cả cái lúc thấy Anh đứng lặng trong mưa — hóa ra… chỉ là giấc mơ thôi sao?
Tui lật đật thay đồ, chạy xe đến quán cũ.
Đứng trước chỗ đó, tim đập mạnh.
Vẫn hy vọng gì đó – dù nhỏ xíu.
Nhưng...
Quán không còn.
Biển hiệu “Tiệm cà phê không bán cho người vội vã” cũng biến mất.
Chỉ là mặt bằng trống, vắng hoe. Cỏ dại mọc.
Tui tự nhéo má:
– Á… đau thiệt!
Vậy… là tỉnh rồi hả? Tất cả chỉ là mơ?
Tui bật cười. Rồi thở dài:
– Chưa kịp giải quyết gì… Anh biến mất tiêu vậy là sao trời?
Tự hỏi có khi nào… duyên âm không? Nghĩ tới nổi da gà, tui bỏ chạy về nhà.
---
Chiều đó, nhắn tin cho con bạn thân Quỳnh Anh:
> “Tao gặp duyên âm hay gì rồi bay ơi. Tao nhớ ổng quá.”
Nó rep cái lẹ:
> “Mày coi phim ma ít lại. Học hành đi cưng.”
Ừ thì cũng đành. Trở lại cuộc sống bình thường, không còn Anh, không còn quán.
Chỉ còn vài mảnh ký ức lạ lùng thỉnh thoảng chạy qua đầu.
---
Cho tới một ngày...
Đang đi học, tui thấy một anh khối trên đang chơi bóng chuyền.
Nắng chiếu ngang mặt ổng. Tóc hơi ướt mồ hôi.
Tui đứng hình.
Là ổng. Là Anh. Là "Nhật Anh".
Tui hỏi mấy bạn gần đó:
– Ơ… bạn kia tên gì vậy?
– Nhật Anh á, học 12A. Đẹp trai dữ hông?
Tui gật gật. Tim đập như sấm.
Hóa ra… là người thật.
Tối đó, tui mở nhật ký, viết một dòng:
> “Mơ gì mà giống thật quá vậy trời…”
Hôm biết Nhật Anh học 12A, ngày nào tui cũng… vô tình ghé ngang khu lớp đó.
Không phải rình đâu. Là đi học… rồi ghé.
Tui không hiểu tại sao tim lại đập nhanh vậy mỗi khi nhìn thấy Anh.
Có lần ổng đi lướt ngang qua, tui phải nép vào cột, giả vờ bấm điện thoại.
Nhưng mắt vẫn len lén nhìn theo bóng lưng quen thuộc.
Ngộ ghê. Người mình từng gặp “trong mơ” mà bây giờ… lại thật đến vậy.
Mỗi ngày, tui cố tìm mảnh vỡ ký ức. Từng nét mặt, từng cử chỉ của Anh.
Có khi giống, có khi khác.
Nhưng ánh mắt đó, cái nhìn xa xăm, cái nhíu mày mỗi khi im lặng… vẫn y như vậy.
Và tui bắt đầu tìm cách tiếp cận.
---
Tuần sau, trường có giải thể thao liên lớp.
Tụi bạn lớp tui rủ nhau đi cổ vũ – tui gật liền.
Vì lớp 12A có tham gia. Và tất nhiên… Nhật Anh cũng có.
Ngày đó, tui mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc cao, mang theo cặp bánh gạo (vì có lời đồn ổng thích món đó).
Ngồi trên khán đài, tui lén nhìn xuống sân suốt.
Nhật Anh mặc áo thể thao, tay đeo băng đội trưởng.
Trông vừa mạnh mẽ, vừa lạnh lùng.
Mỗi lần Anh ghi điểm, mấy bạn gái hú hét.
Tui không hú. Nhưng trong lòng thì hú dữ lắm.
Sau trận đấu, tui lấy hết can đảm, chen qua đám đông.
Tính đưa bánh gạo… mà chưa biết nói sao.
Đang lóng ngóng thì…
– Bạn tìm ai hả?
Tui giật mình. Là giọng của Anh.
Ổng đang nhìn tui. Mồ hôi còn lấm tấm trán, nhưng ánh mắt dịu nhẹ.
Tui ú ớ:
– À… tui… thấy trận đấu hay á… nên… ờ…
Ổng gật đầu, cười nhẹ:
– Vậy hả, cảm ơn nghen.
Tui chìa bịch bánh gạo ra:
– Nè… cho bạn. Nghe nói bạn thích mà…
Ổng hơi sững lại. Mắt nhìn bịch bánh, rồi nhìn tui.
Một giây. Hai giây. Tui bắt đầu thấy… quê.
Tính rút tay về thì ổng nhận lấy, rồi hỏi:
– Mình quen nhau chưa ta?
Câu hỏi đó, làm tim tui ngưng vài nhịp.
Tui cười, nhẹ nhẹ:
– Chắc… chưa. Nhưng có thể quen không?
Ổng nhìn tui thêm lần nữa, như đang dò đoán gì đó.
Ánh mắt không phải kiểu lạnh lùng, mà là kiểu… hình như Anh cũng nhớ ra gì đó.
Rồi ổng gật nhẹ:
– Ừ. Quen.
---
Tối đó, tui viết vào nhật ký một dòng dài:
> “Hôm nay, tui không mơ. Mà là thật. Và từ ngày mai, tui sẽ đi từng bước để tìm lại giấc mơ năm nào – lần này, bằng chính đôi chân mình.”
Sáng nay trời âm u, y chang hôm đầu tui thấy Anh trong giấc mơ.
Tui mặc áo khoác hồng nhạt, tóc búi lơ ngơ, định bụng đi học xong về thẳng.
Vậy mà trưa tan học, vừa bước ra cổng, tui đã thấy Nhật Anh đứng bên chiếc xe đạp đen quen quen.
Ổng cũng nhìn tui. Không chào. Không nói.
Chỉ là… ánh mắt đó… không giống người lạ.
Tui bước chậm lại. Trong đầu nghĩ: “Chắc là ai cũng nhìn mình vậy thôi.”
Nhưng vừa lướt qua, tui nghe ổng nói – rất nhỏ, đủ tui nghe:
– Hôm nay không làm ở quán hả?
Tui đứng khựng. Mắt mở to.
Quay lại thì ổng giả vờ bấm điện thoại.
Tui ngập ngừng:
– Quán nào?
Ổng nhìn tui một lúc, rồi khẽ lắc đầu:
– À không. Nhầm người rồi.
Nhầm hả? Ủa? Sao biết tui từng làm quán?
Tui bước đi nhanh hơn. Tim thì đập loạn.
---
Chiều đó, về tới nhà, tui đem chuyện kể với nhỏ Quỳnh Anh.
– Ê mày… Nhật Anh nói câu gì lạ lắm. Hỏi tao sao không đi làm quán nữa.
Nó đang gặm bánh tráng dở cũng sững lại:
– Ủa? Nó nhớ mày hả? Mà mày từng làm quán thiệt hả?
Tui gật đầu:
– Trong mơ á. Mà lúc đó giống như thiệt lắm. Mơ nguyên cái quán, cả cuộc sống trong đó luôn.
Quỳnh Anh nhìn tui chằm chằm, rồi nói:
– Đừng giỡn nha. Hồi năm ngoái tao có đi ngang một cái quán cũ, biển tên dễ thương lắm… hình như là “Tiệm cà phê không bán cho người vội vã” gì á. Nhưng sau đó, nó đóng cửa đột ngột.
Tui dựng thẳng lưng:
– Gì? Mày nói gì?
Nó gật đầu thiệt tình:
– Ừ, tao nhớ rõ mà. Vì cái tên ngộ lắm. Còn có một anh phục vụ siêu đẹp trai. Nhưng tao đi có 2 lần rồi không thấy mở nữa.
Tui ngồi thừ người ra.
Không lẽ… tui không mơ?
Không lẽ… quán đó từng thật, Anh từng thật, và tụi tui từng tồn tại trong đời nhau?
---
Tối hôm đó, tui lang thang tìm từ khóa “tiệm cà phê không bán cho người vội vã” trên mạng.
Không có gì. Không ảnh. Không tin.
Chỉ duy nhất… một bài viết cũ của ai đó, không có tên tác giả, ghi:
> “Có những nơi chỉ mở cửa cho người đủ kiên nhẫn.
Có những người, chỉ xuất hiện trong đời ta… khi ta thật sự chậm lại để lắng nghe.”
Tui đọc lại câu đó nhiều lần.
Rồi bật cười. Rồi… thấy mắt ướt ướt.