Chết Trong Nhà Mình
Tác giả: tacc gia deppzai
Huyền Dị/Phạm tội
Ngọn đèn pha chiếc Mercedes G-Class cắt ngang màn đêm đặc quánh của khu rừng thông, vẽ lên những vệt sáng run rẩy trên thân cây cổ thụ sừng sững, cao vút như những cột đá của một ngôi đền thiêng cổ đại. Chiếc xe sang trọng, bóng bẩy dừng lại trước cánh cổng sắt rỉ sét, cao quá đầu người, bị dây thường xuân và rêu phong bám víu dày đặc, gần như nuốt chửng cả lối vào. Đó là một cánh cổng cổ kính, nặng nề, dường như đã đứng đó từ rất lâu, lặng lẽ chứng kiến vô vàn bí mật của khu rừng.
Từ ghế lái, một người phụ nữ trẻ tuổi bước xuống. Cô sở hữu vẻ ngoài thanh lịch, mái tóc đen nhánh buộc gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh phảng phất nét kiêu sa, và đôi mắt sắc sảo, lạnh lùng ẩn chứa một sự từng trải lạ thường. Đó là Hạ Anh, nữ đại gia nổi tiếng trong giới bất động sản, người vừa chốt giá căn biệt thự này chỉ sau một lần tham quan, không hề bận tâm đến những lời đồn đại ma mị bao quanh nó suốt hàng thập kỷ. Với Hạ Anh, một giao dịch là một giao dịch. Một biệt thự có vẻ đẹp kiến trúc độc đáo, nằm biệt lập giữa không gian xanh mướt của rừng cây là một tài sản giá trị, bất kể lịch sử đen tối của nó ra sao.
Nỗi ám ảnh về những tiếng nói vô hình đã theo Hạ Anh từ thuở ấu thơ. Khi những đứa trẻ cùng tuổi còn đang chơi đùa vô tư, Hạ Anh đã phải vật lộn với những tiếng thì thầm văng vẳng bên tai, những hình ảnh chớp nhoáng của những khuôn mặt mờ ảo, những lời thỉnh cầu thê lương mà chỉ một mình cô nghe thấy. Chúng đến từ những không gian không xác định, len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm trí cô, khiến cô sợ hãi, cô đơn và khác biệt. Bà nội cô, một người phụ nữ quyền năng với đôi mắt sắc như dao cau và kiến thức uyên thâm về thế giới tâm linh cổ xưa, là người duy nhất hiểu được Hạ Anh. Bà đã cho cô uống một loại huyết tương đặc biệt của dòng tộc – cái thứ mà bà gọi là "máu của bà" – và tự tay xăm lên bả vai phải của cô một hình bùa chú phức tạp, ẩn dưới lớp da thịt, chỉ nổi lên khi cô gặp nguy hiểm. Bà nói, đó không chỉ là một hình xăm, mà là một lá chắn, một tấm khiên vô hình được dệt nên từ linh lực của tổ tiên, giúp cô tránh khỏi những thế lực tâm linh đen tối nhất, những linh hồn vất vưởng không được siêu thoát, hay những lời nguyền độc địa.
"Nó sẽ bảo vệ con, Hạ Anh," bà nội từng nói, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt đầy sự nghiêm trọng, "Nhưng con phải nhớ, không có lá chắn nào là tuyệt đối. Con người có thể bị đánh bại bởi chính sự bướng bỉnh và lòng tham của mình."
Hạ Anh không bao giờ quên lời bà. Cô đã tin tưởng vào lá bùa đó như một lẽ sống. Nó là thứ duy nhất giúp cô duy trì sự bình tĩnh, kiểm soát năng lực của mình, và tồn tại trong một thế giới mà cô cảm thấy mình luôn là kẻ ngoài cuộc.
Đêm đầu tiên tại biệt thự, Hạ Anh nằm trên chiếc giường Kingsize giữa căn phòng ngủ chính rộng lớn. Ngọn đèn chùm pha lê từ trần nhà cao vút rọi thứ ánh sáng vàng dịu, nhưng không thể xua tan hết những góc khuất u tối trong căn phòng. Bên ngoài, khu rừng bắt đầu cựa mình. Gió rít qua những tán thông già, tạo nên bản giao hưởng thì thầm, rì rào nghe như tiếng thở dài của một sinh vật khổng lồ.
Những âm thanh quen thuộc bắt đầu xuất hiện, nhưng lần này, chúng khác lạ hơn. Chúng không còn là những tiếng nói đơn lẻ từ các oan hồn vất vưởng cô từng gặp. Chúng là một bản hợp xướng rùng rợn, một điệp khúc của vô số giọng nói, vang vọng khắp ngôi nhà, xuyên qua từng bức tường đá lạnh lẽo, luồn lách vào từng kẽ hở của tâm trí cô.
Ban đầu, chúng chỉ là những tiếng thì thầm vô định, mơ hồ. "Đi đi... rời khỏi đây..." Một giọng nói yếu ớt, như tiếng gió thoảng qua. Rồi một giọng khác, sắc lạnh hơn, vang lên từ một nơi nào đó không xác định: "Ngôi nhà này... không phải của cô..." Chúng không cố gắng gây hại, chỉ lặp đi lặp lại một lời cảnh báo duy nhất, như một vòng xoáy không ngừng: rời khỏi đây, rời khỏi đây...
Hạ Anh cố gắng trấn tĩnh. Cô hít thở sâu, nhắm mắt lại, cảm nhận hình xăm trên bả vai như một nguồn năng lượng ấm áp, một lớp bảo vệ vô hình. Cô tự nhủ, đây chỉ là những oan hồn bình thường, cố gắng cảnh báo người sống. Cô đã quen với điều đó.
Nhưng khi đêm dần khuya, những tiếng thì thầm không còn là những lời cảnh báo vô định nữa. Chúng bắt đầu kết nối với nhau, tạo thành những câu chữ rõ ràng hơn, và đáng sợ hơn.
"Cô sẽ giống chúng tôi... giống chúng tôi thôi..."
"Cái chết đang chờ cô... ở dưới hầm..."
Những âm thanh đó len lỏi vào giấc ngủ của cô, biến nó thành những cơn ác mộng kinh hoàng. Hạ Anh thấy mình bị trói chặt trong một căn phòng lạnh lẽo, ẩm ướt, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Những bàn tay gầy guộc, mục nát vươn ra từ bóng tối, cấu xé da thịt cô, thì thầm những lời nguyền rủa bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa mà cô không hiểu nhưng lại cảm nhận được sự ghê rợn của nó. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể dường như không còn nghe theo ý chí.
Có lúc, cô nhìn thấy những khuôn mặt méo mó, đôi mắt trắng dã vô hồn, không có đồng tử, nhìn chằm chằm vào cô từ mọi phía. Họ là những oan hồn bị giam cầm, những nạn nhân trước của ngôi nhà. Họ không nói, chỉ gào thét không tiếng động, những vết cắt trên cổ, những ngón tay bị chặt lìa hiện rõ mồn một. Họ van xin cô rời đi, gương mặt biến dạng trong sợ hãi trước khi tan biến vào hư vô, để lại mình cô đối mặt với bóng tối và sự tuyệt vọng. Hạ Anh cảm nhận được nỗi đau tột cùng của họ, nỗi sợ hãi khi bị lột xác, bị tước đi sự sống một cách tàn bạo. Máu tươi vương vãi khắp nơi trong giấc mơ, nhuộm đỏ cả nền nhà, lẫn vào những mảnh xác người nằm la liệt, khô quắt lại như những khúc gỗ mục. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết, cảm giác bị cắt lìa từng thớ thịt, xương tủy.
Mỗi sáng thức dậy, Hạ Anh đều thấy cơ thể mình mệt mỏi rã rời, đầu đau như búa bổ. Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ cao vút, dường như không đủ sức xua tan đi sự ám ảnh từ những giấc mơ. Cô kiểm tra cơ thể mình. Không một vết thương nào. Lá bùa trên bả vai vẫn ẩn mình dưới lớp da, nhưng cô có thể cảm nhận được nguồn năng lượng bảo vệ từ nó vẫn đang hoạt động mạnh mẽ, như một lớp khiên vô hình, đẩy lùi những tác động trực tiếp của lời nguyền, dù không thể ngăn những cơn ác mộng kinh hoàng.
Hạ Anh cố gắng lý giải mọi chuyện. Cô tìm hiểu lịch sử ngôi nhà trên internet, hỏi han những người môi giới, những người dân địa phương. Họ đều kể những câu chuyện rời rạc về những chủ nhân trước, những người giàu có, quyền lực đã biến mất một cách bí ẩn, không một dấu vết. Không ai thực sự biết điều gì đã xảy ra. Sự thiếu thông tin càng làm tăng thêm sự bí ẩn và ám ảnh của ngôi nhà. Cô dần tin rằng, những gì cô đang trải qua không phải là do tâm lý, mà là một thế lực thực sự đang tồn tại ở đây, một thứ gì đó cổ xưa và đầy thù hận.
Cô bắt đầu tìm kiếm trong ngôi nhà, lục lọi từng căn phòng, từng ngăn kéo, hy vọng tìm thấy một manh mối nào đó. Cô đi khắp các hành lang dài hun hút, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bức tường đá, lắng nghe tiếng vọng của chính bước chân mình. Cảm giác cô đơn, lạc lõng trong không gian rộng lớn này dần xâm chiếm cô.
Tiếng thì thầm vẫn tiếp tục, nhưng giờ chúng không chỉ là lời cảnh báo. Chúng xen kẽ những tiếng khóc than ai oán, tiếng rên rỉ tuyệt vọng, như một bản hợp xướng của sự đau khổ.
"Tìm ra... sự thật..."
"Giải thoát... chúng tôi..."
Và rồi, một đêm nọ, tiếng thì thầm trở nên bức thiết hơn bao giờ hết, như một lời van nài tuyệt vọng, khẩn thiết đến mức Hạ Anh không thể phớt lờ. Giọng nói không còn là những tiếng rên rỉ vô định, mà là một âm thanh rõ ràng, vang vọng trực tiếp trong tâm trí cô, như thể một ai đó đang thì thầm ngay bên tai: "Xuống hầm đi! Tìm ra sự thật... Đừng chết trong ngôi nhà của mình!"
Mặc dù có dự cảm chẳng lành, một nỗi sợ hãi tột độ len lỏi khắp cơ thể, nhưng sự tò mò và cảm giác bị thách thức đã đẩy Hạ Anh bước xuống tầng hầm. Cô cầm theo một chiếc đèn pin lớn, ánh sáng vàng nhạt của nó run rẩy chiếu rọi xuống những bậc thang đá rêu phong, ẩm thấp. Không khí dưới hầm đặc quánh mùi đất, nấm mốc và một thứ mùi tanh nhẹ, khó tả, khiến cô có cảm giác buồn nôn.
Bóng tối bao trùm, nuốt chửng mọi thứ. Mỗi bước chân của cô đều vang vọng trong không gian tĩnh lặng, tạo thành âm thanh đáng sợ của sự cô độc. Ánh đèn pin lướt qua những bức tường đá sần sùi, những mạng nhện khổng lồ giăng mắc khắp nơi, và rồi dừng lại ở một cánh cửa gỗ cũ kỹ, gần như mục nát, ẩn mình sau một chồng củi chất cao. Cánh cửa đó không có chốt, không có tay nắm. Nó giống như một phần của bức tường, đã bị cố tình che giấu đi từ rất lâu rồi. Hạ Anh chưa từng biết nó tồn tại, dù đã khám phá ngôi nhà này kỹ lưỡng.
Một luồng khí lạnh buốt đột ngột ùa ra từ khe cửa, khiến Hạ Anh rùng mình. Lời cảnh báo của oan hồn lại văng vẳng: "Đừng vào... quá nguy hiểm..." Nhưng một lực vô hình, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại, đã khiến cô đưa tay đẩy cánh cửa. Tiếng gỗ mục rên rỉ, kêu ken két khi nó từ từ hé mở, lộ ra một khoảng tối sâu hun hút.
Bên trong là một căn phòng rộng lớn hơn cô tưởng, nhưng lại bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn. Ánh đèn pin của Hạ Anh là nguồn sáng duy nhất, yếu ớt chiếu rọi vào không gian u ám đó. Và rồi, khi ánh sáng lướt qua, cô nhìn thấy những gì còn lại của một nghi thức kinh hoàng.
Khắp căn phòng là những bộ xương khô khốc, trắng bệch, nằm rải rác trên nền đất lạnh lẽo. Chúng không nằm theo bất kỳ trật tự nào, chồng chất lên nhau, khô quắt lại như những khúc gỗ mục, phủ một lớp bụi thời gian dày đặc. Mỗi bộ xương đều thiếu mất một phần đầu, và một ngón tay – ngón tay trỏ. Hạ Anh rùng mình, nhận ra đó chính là những người đã từng mua căn nhà này trước cô, những người đã biến mất một cách bí ẩn. Đây là số phận của họ.
Ở giữa căn phòng, trên một tảng đá lớn, cổ kính, có một dòng chữ được khắc sâu, những nét chữ cổ xưa nhuốm màu thời gian, nhưng lại hiện rõ mồn một dưới ánh đèn pin: "Nếu mày đã đến được đây, có nghĩa mày sẽ chết."
Cổ họng Hạ Anh nghẹn lại. Một cảm giác tuyệt vọng tột cùng ập đến, như bị một tảng đá đè nặng. Cô đã bị mắc kẹt. Tiếng gió rít qua khe cửa sổ vỡ, hòa cùng tiếng thì thầm lúc này đã biến thành tiếng khóc than ai oán của hàng trăm oan hồn, vang vọng khắp căn phòng. Chúng không còn là những lời cảnh báo. Đó là tiếng gào thét của sự đau khổ, của sự chấp nhận số phận, và cả sự đắc thắng của một thế lực nào đó đã chờ đợi cô đến đây.
Đúng lúc đó, một bóng hình phụ nữ xuất hiện từ trong bóng tối, bước ra từ sau tảng đá nghi thức. Mụ ta cao lớn, mái tóc bạc trắng xõa dài, phủ xuống tấm áo choàng xám tro rách rưới. Khuôn mặt mụ ta nhăn nheo hằn lên vẻ tàn độc không thể diễn tả, như thể đã sống qua hàng trăm năm của cái ác. Đôi mắt mụ ta trũng sâu, đen ngòm như hai vực thẳm không đáy, không có đồng tử, chỉ có một màu đen đặc. Mụ ta không nói một lời nào, chỉ nhìn thẳng vào Hạ Anh, một nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn nở trên đôi môi mỏng.
Một luồng khí lạnh buốt, thấu xương ập đến, Hạ Anh cảm thấy mọi sợi lông trên cơ thể mình dựng đứng. Cô cố gắng lùi lại, nhưng một lực vô hình như xiềng xích trói chặt cô tại chỗ. Đèn pin trên tay cô rơi xuống nền đất, vỡ tan, chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói từ ngoài hành lang hắt vào căn phòng.
Trong ánh sáng mờ ảo đó, Hạ Anh thấy mụ ta đưa tay ra, những ngón tay xương xẩu, dài và gầy gò vươn thẳng về phía bả vai cô. Một nỗi kinh hoàng tột độ ập đến. Mụ ta không cần một câu bùa chú, không cần một nghi lễ phức tạp. Chỉ bằng một động tác dứt khoát, tàn bạo, mụ ta thẳng tay lóc đi miếng thịt trên bả vai cô, nơi hình xăm bùa chú của bà nội vẫn còn in rõ.
Một tiếng thét kinh hoàng, xé lòng bật ra từ cổ họng Hạ Anh, nhưng nhanh chóng bị nuốt chửng bởi không gian u ám và tiếng gào thét của các oan hồn. Máu trào ra xối xả, nhuộm đỏ một mảng áo của cô, nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo, tạo thành những vũng đỏ tươi rùng rợn. Ngay lập tức, một luồng khí lạnh buốt, mục nát xộc thẳng vào người Hạ Anh, xuyên thấu từng thớ thịt, từng xương tủy. Lá bùa đã bị tước đoạt. Mọi sự bảo vệ đều sụp đổ. Cô cảm thấy linh hồn mình như bị phơi bày trần trụi ra trước thế lực hắc ám.
Căn phòng bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Những tiếng rít gào của oan hồn bùng nổ, không còn là cảnh báo mà là những lời chúc tụng, những tiếng cười man rợ, vang vọng khắp nơi, như thể chúng đang hân hoan trước một nạn nhân mới. Người phụ nữ già kia vung tay, không khí đặc quánh lại, vô số bùa phép và chiêu thức ghê rợn vô hình trói chặt Hạ Anh, hành hạ cô bằng những cách thức kinh hoàng nhất. Cô cảm thấy cơ thể mình bị xé toạc, bị kéo căng, linh hồn bị hút cạn. Những ảo ảnh kinh hoàng cuối cùng hiện lên trước mắt cô: khuôn mặt bà nội nhăn nheo đau khổ, rồi những khuôn mặt méo mó của các nạn nhân khác đang cười nhạo, hả hê.
Cả căn phòng đẫm máu. Tiếng thét cuối cùng của Hạ Anh bị bóp nghẹt, rồi mọi thứ chìm vào im lặng.
Ngôi nhà lại trở về trạng thái im lìm, tĩnh mịch. Cánh cửa tầng hầm tự động đóng lại, như chưa từng có gì xảy ra. Mùi máu tanh nồng vẫn còn vương vãi, nhưng sẽ sớm phai đi theo thời gian, chờ đợi nạn nhân tiếp theo. Và đâu đó, trong những đêm đen tĩnh mịch, tiếng thì thầm "Chào mừng..." lại văng vẳng trong gió đêm, như một lời chào đón nghiệt ngã cho những kẻ dám bước vào.
Tham vọng và sự bất chấp đôi khi dẫn lối đến những cánh cửa không nên mở. Dù có là ai, dù có sức mạnh đến đâu, con người vẫn luôn nhỏ bé trước định mệnh và những thế lực cổ xưa bị lãng quên.
Điển hình như Hạ Anh. Bất chấp những lời cảnh báo liên tục từ các oan hồn, bất chấp trực giác mách bảo về sự nguy hiểm, và tham vọng sở hữu một căn biệt thự với cái giá quá hời mà không có sự tìm hiểu kỹ, cô vẫn bước vào, vẫn ở lại. Cuối cùng, cái giá phải trả cho sự tò mò và lòng tham ấy chính là sinh mạng quý giá của mình , trong chính ngôi nhà mà cô đã khao khát.