Người nhắn đến lúc 2:03 sáng:
– "Em có nhớ anh không, Duy?"
Duy mở điện thoại giữa màn đêm vắng lặng, bên cạnh chỉ còn chiếc gối lạnh. Tin nhắn không có số, chỉ một cái tên từng bị cậu xóa khỏi mọi kỷ niệm: Quang Anh
Cậu khựng lại. Tim đập mạnh trong lồng ngực.
QA đã chết.
Chết cách đây 6 tháng. Tự tử trong căn phòng trọ mà hai người từng sống chung.
– "Anh nhớ em nhiều lắm. Em bảo em sẽ chôn anh trong tim. Mà em lừa anh."
Bàn tay Duy run lên. Cậu bật đèn. Nhưng ánh sáng không thể xua đi cảm giác lạnh sống lưng. Trên màn hình, ảnh đại diện vừa đổi — một bức ảnh cũ: cậu đang ngủ, hắn ôm từ phía sau, cười như thể không có ngày mai.
Tấm ảnh này... chưa từng được đăng.
Người nhắn:
– "Anh vẫn nằm cạnh em mỗi đêm đó. Em không thấy à?"
Cậu quay phắt sang bên. Chiếc gối lõm xuống như vừa có ai rời khỏi. Hơi thở ai đó vẫn còn trong không khí. Gần. Rất gần.
> – "Chúng mình hứa sẽ chết cùng nhau mà, Duy."
Tin nhắn tiếp theo là một đoạn ghi âm.
Cậu ấn nghe.
Tiếng thở dốc. Tiếng cậu khóc. Rồi tiếng QA thì thầm:
> – "Nếu em không giữ lời, anh sẽ dắt em theo."
Duy hét lên. Cậu chạy khỏi phòng, xuống cầu thang. Mọi thứ quay cuồng. Trên vách tường hành lang, máu vẽ dòng chữ:
> "Em THUỘC VỀ anh. Dù sống hay chết."
Cậu trốn về quê.Thay số, xoá mạng xã hội. Nhưng ngày thứ 13 sau khi trốn chạy, một bức thư tay xuất hiện trên bàn ăn dù cửa khoá chặt:
– "Đêm mai, đúng giờ em giết anh, mình gặp lại."
Cậu nhớ như in: QA đã cắt tay trong nhà tắm sau cuộc cãi vã lớn. Nhưng hắn không tự tử. Cậu đã đẩy hắn ra khi hắn cầm dao. Máu bắn lên mặt câu. Hắn chết ngay lúc đó.
Vì sợ hãi, cậu tạo hiện trường giả như tự sát. Rồi bỏ trốn khỏi mọi thứ.
Giờ thì...
Duy ngồi một mình, đúng 2:03 sáng — thời điểm QA chết.
> – "Anh đến rồi."
Giọng nói ấy vang lên sau lưng.
Cậu không kịp quay lại.
Máu bắn lên gương. Lạnh buốt. Mùi tử khí bao trùm căn phòng.
Sáng hôm sau, người ta thấy cậu nằm trên sàn nhà — cổ bị cắt sâu, bên cạnh là dòng chữ viết bằng máu:
> "Cuối cùng em cũng giữ lời."
--Hết---