Đêm đó, bầu trời tối hơn mọi khi. Không trăng, không sao, chỉ là một màu đen như mực bị đổ lên bầu trời.
Lily đứng một mình ở cánh đồng sau nhà, nơi cô thường đến mỗi khi cảm thấy lạc lõng. Cô ngước nhìn lên cao, tim nặng trĩu bởi cảm giác không thể gọi tên. Nhưng đột nhiên…
“Rắc...”
Không phải âm thanh cô nghe thấy, mà là... không gian. Một khe nứt nhỏ xuất hiện giữa bầu trời, như thể bầu trời đang vỡ ra thành từng mảnh. Từ trong khấu nứt ấy, một luồng ánh sáng tím xoáy tròn như cơn lốc ngân hà. Cô không kịp phản ứng.
Bị hút vào.
Cảm giác như rơi vào khoảng không không trọng lượng, gió thổi vù vù qua tai, và rồi… ánh sáng bùng nổ.
Khi Lily mở mắt, cô đang nằm giữa một khu rừng rực rỡ. Lá cây màu bạc, trời xanh lấp lánh, và những sinh vật nhỏ phát sáng bay lượn quanh cô. Một cậu trai với mái tóc trắng và mắt xanh như hồ băng đang nhìn cô, mỉm cười.
> “Chào mừng đến với Etheria.”
Cậu là Aeron — một pháp sư trẻ thuộc Vệ Hộ Thần Tộc. Cậu nói với Lily rằng cô là “Người ngoài dòng thời gian”, và cánh cổng vũ trụ đã chọn cô vì một lý do.
Lily không hiểu. Nhưng cô tò mò, và không còn con đường quay về.
Hành trình bắt đầu.
Cô học cách cảm nhận năng lượng từ thiên nhiên, trò chuyện với hoa biết hát, kết bạn với một chú rồng nhỏ tên Piko (và nó... cực kì mê ăn bánh quy). Họ vượt qua những vùng đất kỳ lạ: rừng gương nơi cây cối phản chiếu ký ức, hồ sương nơi những giấc mơ bị lãng quên tụ hội, và thành phố bay trên không — nơi mọi người di chuyển bằng… bươm bướm khổng lồ.
Cùng với Aeron, Lily không chỉ khám phá Etheria, mà còn khám phá chính mình: sự dũng cảm, lòng tốt, và cả nỗi cô đơn sâu kín mà cô giấu suốt bao năm.
Thời gian trôi nhanh như cánh chim.
Lily và Aeron ngày càng gần nhau. Ánh mắt cậu khi nhìn cô không giống một pháp sư đang hướng dẫn, mà giống một người... đang yêu. Và Lily, trái tim cô cũng không còn lạc lõng.
Nhưng rồi, điều không thể tránh khỏi đã đến.
Một đêm, khấu vũ trụ mở ra lần nữa — lần này, là để trả cô về thế giới cũ.
> “Cậu có thể đi… hoặc ở lại. Nhưng nếu ở lại, cánh cổng sẽ khép vĩnh viễn.”
Aeron nhìn cô, ánh mắt buồn như bầu trời không sao năm ấy.
Lily im lặng. Trái tim cô chia đôi giữa tình cảm mới chớm nở và ký ức của thế giới cũ.
Cuối cùng, cô bước đến bên cậu, chạm nhẹ vào tay.
> “Tớ phải về. Vì nơi ấy vẫn còn người đang đợi… và chính tớ của ngày hôm qua nữa.”
Aeron không giữ cô lại. Cậu chỉ ôm cô thật lâu, thật chặt.
> “Nếu có một ngày, khấu vũ trụ mở ra lần nữa… hãy nhớ đường về Etheria.”
Lily tỉnh dậy giữa cánh đồng sau nhà. Trời đã sáng. Không có ánh tím, không có Aeron, không có rồng nhỏ.
Chỉ có một chiếc vòng cổ bằng tinh thể lấp lánh — thứ cô chưa từng mang.
Cô mỉm cười, dù mắt cay cay.
“Thanh xuân của tớ… là một thế giới khác.”
[Hết]