[Rhycap] Vừa Hận Vừa Yêu
Tác giả: Hanieeeeee
BL
Dưới ánh trăng bàng bạc của khu rừng linh giới, không khí lạnh buốt như thấm đẫm nỗi đau. Những tán cây cổ thụ đứng lặng, cành lá run rẩy trong gió, như thể chúng cũng cảm nhận được cơn bão sắp ập đến. Ánh sáng bạc loang lổ trên thảm cỏ, như vẽ nên những vết rạn.
Đêm ấy, ánh trăng sáng rực, như muốn soi rõ mọi bí mật. Quang Anh đứng trước căn nhà gỗ, ánh mắt vô tình lướt qua một mảnh ngọc bội lấp lánh rơi ra từ áo Duy, nằm lặng lẽ trên thảm cỏ. Mảnh ngọc ấy, với ánh sáng ma mị và biểu tượng ma tộc khắc sâu, như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực hắn. Hắn nhận ra ngay: Duy, người mà hắn từng che chở, từng cười cùng dưới ánh trăng, từng trao đi những khoảnh khắc dịu dàng mà hắn tưởng sẽ mãi mãi, là một hồ ly ma tộc. Một kẻ được phái đến để cướp đi sức mạnh của hắn, để biến hắn thành một kẻ ngốc, một con cờ trong trò chơi của ma tộc. Trái tim Quang Anh như bị xé toạc, nỗi đau và sự phản bội hòa quyện, cháy bỏng như ngọn lửa không thể dập tắt.
Cơn giận bùng nổ, dữ dội như một cơn bão địa ngục. Linh lực của Quang Anh tuôn trào, làm khu rừng rung chuyển. Những tán cây gào thét trong gió, lá khô xoáy lên như bị cuốn vào một cơn lốc. Đất trời như sụp đổ, và hắn lao đến, nhanh như một bóng ma, đè Duy vào tường .Thanh kiếm trong tay hắn, sắc lạnh như băng, kề sát cổ cậu, ánh thép phản chiếu ánh trăng, lóe lên như muốn cắt đứt mọi ký ức giữa họ. Đôi mắt Quang Anh đỏ rực, vừa giận dữ vừa đau đớn, như thể hắn đang đối diện với chính linh hồn mình bị phản bội. Giọng hắn run lên, mỗi lời nói như một nhát dao tự hắn rạch vào tim:
“Ngươi… ngươi dám biến ta thành trò cười?! Tình yêu này… chỉ là một màn kịch của ngươi, phải không? Nói đi!”
Duy, hồ ly ma tộc với đôi mắt long lanh như ngọc bích, hoảng sợ tột độ. Cơ thể cậu như bị đóng băng dưới sức mạnh của Quang Anh, không thể cử động, chỉ có nước mắt tuôn rơi, lăn dài trên gò má, thấm đẫm khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ. Đôi mắt ngấn lệ, trong veo như ánh trăng phản chiếu, nhìn thẳng vào Quang Anh, tràn đầy nỗi đau xé lòng và sự hối hận không thể che giấu. Cậu nức nở, giọng run rẩy, yếu ớt như một chiếc lá sắp rơi trong cơn gió lạnh:
“Anh… em xin anh… đừng… em không muốn… em không bao giờ muốn làm anh đau…”
Lời nói ấy, nghẹn ngào và tuyệt vọng, như một mũi tên xuyên qua cơn giận của Quang Anh. Hắn nhìn vào đôi mắt Duy, thấy sự chân thành và nỗi sợ hãi không thể giả tạo. Những ký ức về Duy ùa về như sóng thần: nụ cười dịu dàng khi cậu hái thảo dược, ánh mắt ấm áp khi họ ngồi bên nhau dưới ánh trăng, và cả cách cậu khẽ run khi hắn vô tình chạm vào tay cậu. Tất cả như lưỡi dao xoáy sâu vào tim hắn, khiến lưỡi kiếm trong tay run rẩy. Hắn muốn trừng phạt, muốn xóa sạch kẻ đã phản bội mình, nhưng ánh mắt ấy… nó như một lời nguyền, giữ chặt linh hồn hắn, khiến hắn đau đến không thở nổi.
Trong một phút lý trí nhấn chìm con tim, Quang Anh vung kiếm. Đường kiếm lạnh lẽo vạch qua vai Duy, máu lập tức trào ra, nhuộm đỏ một góc tà áo trắng mỏng manh. Duy ngã xuống, cơ thể mảnh mai đổ nghiêng trên thảm cỏ, không một lời oán trách. Chỉ có ánh mắt ngấn lệ, long lanh như ánh trăng vỡ vụn, nhìn hắn, đau đớn không phải vì vết thương mà vì người cậu yêu đã chính tay làm cậu tổn thương. Nước mắt cậu rơi, lặng lẽ, như những giọt sương thấm vào đất, và trong khoảnh khắc ấy, lý trí trong Quang Anh rạn nứt.
Hắn nhìn máu thấm đỏ tà áo, nhìn cơ thể mảnh mai run rẩy, và trái tim từng bị dối lừa giờ lại lần nữa yếu mềm. Đôi mắt Duy, dù đau đớn, vẫn không oán hận, chỉ có sự hối hận và tình yêu tuyệt vọng, như muốn nói rằng cậu thà chết dưới tay hắn còn hơn mất đi hắn. Thanh kiếm trong tay Quang Anh rơi xuống, vang lên một tiếng kêu khô khốc, như tiếng trái tim hắn vỡ tan. Hắn ngã quỵ bên cạnh Duy, đôi tay siết chặt như muốn bóp nát chính nỗi đau của mình. Giọng hắn vỡ ra, nghẹn lại trong cổ họng, như thể mỗi lời là một lời thú tội:
“Không… không thể như vậy… Ta đã làm gì với em?”
Hắn cúi xuống, vội đặt hai ngón tay lên giữa ngực Duy, truyền linh lực của mình vào cơ thể cậu. Một luồng sáng ấm áp len lỏi, như ánh trăng dịu dàng ôm lấy hồ ly nhỏ đang thoi thóp. Trán kề trán, hơi thở hắn run run, hắn thì thầm, giọng đầy tuyệt vọng, như cầu xin một phép màu:
“Em đừng nhắm mắt… đừng rời xa ta… xin em, Duy…”
Duy vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh. Trong làn hơi thở yếu ớt, cậu cảm nhận được vòng tay run rẩy ôm lấy mình. Đôi mắt cậu hé mở, ngấn lệ, nhìn vào Quang Anh, giọng yếu đến mức như tan vào gió, nhưng đầy cảm xúc:
“Anh… vẫn còn… lo cho em sao? Sau tất cả… những gì em đã làm?”
Câu hỏi ấy như một nhát dao cuối cùng, đâm sâu vào trái tim Quang Anh. Hắn không đáp, chỉ ôm cậu thật chặt, bế bổng cậu lên khỏi mặt đất.Máu của Duy thấm qua tay áo hắn, đỏ thẫm, nóng hổi, mỗi giọt như một lời nhắc nhở về tội lỗi của hắn. Nhưng Quang Anh chẳng buông, chẳng do dự. Từng bước, từng bước, hắn đưa Duy trở về căn nhà gỗ giữa rừng .
Hắn bước đi, ánh trăng chiếu lên bóng dáng cao lớn, nhưng đôi vai run rẩy như không chịu nổi sức nặng của nỗi đau. Hắn thì thầm, giọng trầm thấp, như một lời thề giữa trời và đất:
“Chúng ta sai rồi… cả ta và em… Nhưng chỉ cần em còn yêu, ta sẽ sửa chữa mọi thứ."
_________________________
Ánh nắng nhạt xuyên qua khung cửa sổ bằng ngọc lưu ly, nhẹ nhàng phủ xuống lớp chăn trắng, nơi một thân ảnh gầy gò đang nằm yên. Duy khẽ chớp mắt, cảm giác đầu tiên là nhức buốt nơi vai, rồi mùi thuốc thanh thanh len lỏi vào khứu giác, dịu nhẹ nhưng không xoa dịu được nỗi đau trong lòng. Cậu đã tỉnh lại.
Căn phòng quen thuộc với trần nhà bằng gỗ khắc hoa văn tinh xảo, yên tĩnh đến lạ thường, như thể đang cố che giấu những vết nứt vô hình giữa hai người. Bên cạnh giường, một bóng dáng cao lớn đang ngồi, cúi thấp, chăm chú lau sạch bát thuốc vừa cạn. Quang Anh, với mái tóc trắng lấp lánh dưới ánh nắng, vẫn thanh cao nhưng giờ đây mang một vẻ u uất không nói thành lời. Đôi tay hắn di chuyển chậm rãi, cẩn thận, như thể mỗi động tác là một cách để hắn kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực.
Duy muốn mở miệng, muốn thốt ra một lời xin lỗi, một lời giải thích, hay bất cứ điều gì để phá vỡ sự im lặng đang bóp nghẹt cậu. Nhưng cổ họng cậu nghẹn cứng, như bị một tảng đá vô hình chặn lại. Bao nhiêu lời hối hận, bao nhiêu nỗi đau chất chứa trong tim, vậy mà lúc này, cậu chỉ có thể nằm đó, bất lực. Đôi mắt cậu khẽ ươn ướt, lặng lẽ nhìn người trước mặt – người từng trao cho cậu những ánh mắt ấm áp, từng nắm tay cậu dưới ánh trăng, giờ đây lại chăm sóc cậu bằng sự cẩn thận lạnh lùng. Quang Anh thay khăn, đổ nước, điều chỉnh gối, kiểm tra linh lực trong cơ thể cậu, tất cả đều tỉ mỉ chính xác, nhưng không còn ánh mắt dịu dàng gọi tên cậu như trước đây.
Quang Anh nhận ra Duy đã tỉnh. Hắn dừng tay, ánh mắt thoáng sững lại trong vài giây, như thể đang cố kìm nén một cơn sóng cảm xúc. Rồi hắn lên tiếng, giọng trầm, bình thản, nhưng mang một khoảng cách vô hình:
“Tỉnh rồi à.”
Không lạnh lẽo, cũng chẳng dịu dàng. Chỉ là một câu nói đơn giản, như một bức tường ngăn cách hai người. Duy gật nhẹ đầu, môi mím chặt. Cậu muốn thốt lên “em xin lỗi”, muốn nói “em không cố ý”, nhưng nỗi sợ hãi lại trỗi dậy – sợ rằng nếu cất lời, Quang Anh sẽ lại nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo vô cảm, như lưỡi kiếm từng kề cổ cậu đêm nào. Thế là cậu im lặng, đôi mắt ngấn lệ cụp xuống, giấu đi nỗi đau đang xé nát tim mình.
Quang Anh đứng dậy, định đi rót thêm nước, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, hắn dừng lại, lưng vẫn quay về phía cậu. Hắn không nhìn cậu, giọng trầm thấp, như thể đang nói với chính mình:
“Nếu em muốn nói gì… cứ nói. Ta sẽ nghe. Nhưng… không phải lúc này.”
Lời nói ấy như một nhát dao vô hình, đâm thẳng vào lòng Duy. Cậu cắn chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào. Trong lòng cậu, tiếng xin lỗi vỡ thành hàng ngàn mảnh, mỗi mảnh như một mũi gai đâm vào tim. Cậu muốn hét lên, muốn quỳ xin hắn tha thứ, nhưng sự im lặng của Quang Anh – không giận dữ, không oán trách, chỉ lạnh nhạt – khiến cậu cảm thấy mình như không còn tồn tại trong thế giới của hắn.
Căn phòng ấm áp, với ánh nắng nhạt và mùi thuốc thanh thanh, nhưng trong lòng mỗi người là một bầu trời chênh vênh, lạnh lẽo. Có lẽ để tha thứ, cần thêm thời gian. Và để yêu lại… cần rất nhiều can đảm.
Những ngày sau đó, trong phủ Thần Quân, mọi thứ vẫn diễn ra yên ả… nhưng chỉ trên bề mặt. Duy đã tỉnh hẳn, vết thương trên vai dần hồi phục nhờ linh lực của Quang Anh. Cơ thể cậu khỏe lại, nhưng trái tim thì không. Có những vết thương chẳng bao giờ lành – đặc biệt khi nó nằm trong tim, và người gây ra lẫn người chịu đựng đều là những kẻ đã từng yêu nhau rất thật.
Duy cố gắng tìm cơ hội để gần Quang Anh. Cậu lặng lẽ bước đến khi hắn thay thuốc, đứng từ xa nhìn hắn luyện kiếm trong sân, hay chỉ đơn giản là ngồi trong thư phòng, ánh mắt trầm tư bên những cuốn sách cổ. Nhưng mỗi lần cậu định mở lời, Quang Anh đều né đi – không phũ phàng, không lạnh lùng, chỉ là… không ở lại đủ lâu để cậu kịp nói. Hắn chăm sóc cậu, mang nước ấm, thuốc tốt, nhưng không còn cái siết tay dịu dàng, không còn ánh mắt gọi tên cậu bằng cả trái tim. Chỉ còn một bức tường vô hình, lạnh lẽo và dày đặc, ngăn cách họ.
“Dù có nói gì… anh cũng vẫn sẽ như vậy thôi, đúng không?”
Duy thì thầm câu ấy với chính mình, trong góc phòng tối tăm, nơi ánh trăng không chiếu tới. Đôi mắt cậu cụp xuống, không còn nũng nịu, không còn kiêu hãnh như một hồ ly ma tộc từng quyến rũ mọi ánh nhìn. Chỉ còn một chàng trai nhỏ bé, gầy gò, ngồi tựa cửa sổ, đêm đêm chờ đợi một giọng gọi, một ánh mắt – nhưng tất cả chỉ là hư không.
Sự im lặng của Quang Anh như một lưỡi dao sắc lạnh, cứa vào tim Duy từng ngày. Nếu hắn giận dữ, cậu còn có thể quỳ xin. Nếu hắn trách mắng, cậu còn có thể sửa sai. Nhưng sự im lặng này… nó như tuyên án rằng cậu chẳng còn là gì trong lòng hắn. Duy ôm lấy đầu gối, nước mắt lặng lẽ rơi, thấm đẫm tà áo. Cậu nhớ lại đêm ấy, khi lưỡi kiếm của Quang Anh vạch qua vai cậu, khi máu chảy đỏ thắm, và khi hắn quỳ bên cậu, truyền linh lực để cứu sống cậu. Hắn đã nói, trong tuyệt vọng: “Đừng rời xa ta…” Nhưng giờ đây, chính hắn lại đẩy cậu ra xa, bằng sự im lặng đáng sợ hơn bất kỳ lưỡi kiếm.
Duy không thể chịu nổi nữa. Cậu đứng dậy, lê bước chân yếu ớt đến bên cửa sổ, nơi Quang Anh đang đứng ngoài sân, lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Cậu muốn hét lên, muốn chạy đến ôm lấy hắn, muốn nói rằng cậu sẵn sàng chết để chuộc lỗi, chỉ mong hắn nhìn cậu một lần nữa như trước. Nhưng đôi chân cậu khựng lại, và cậu chỉ đứng đó, lặng lẽ khóc.
“Anh… em phải làm gì để anh tha thứ?” – cậu thì thầm, giọng lạc đi trong gió, nhỏ đến mức ngay cả chính cậu cũng không nghe rõ.
Quang Anh, từ xa, dường như thoáng nghe thấy điều gì. Hắn khẽ quay đầu, ánh mắt lướt qua Duy, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Rồi hắn lại nhìn lên bầu trời, như thể ánh trăng là nơi duy nhất hắn có thể gửi gắm trái tim mình. Duy cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống thấm đẫm tay áo. Cậu biết, trong sự im lặng của Quang Anh, có một cơn bão cảm xúc mà hắn đang cố kìm nén. Nhưng cậu cũng biết, mỗi ngày trôi qua, khoảng cách giữa họ càng rộng thêm, như một vực thẳm không thể vượt qua.
Không gian tĩnh lặng, nhưng nặng nề như mang theo cả ngàn lời chưa nói. Duy, với đôi mắt ngấn lệ và cơ thể gầy gò vẫn còn mang dấu vết của vết thương, đứng đó, trái tim đập mạnh như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Cậu vừa bộc bạch hết lòng mình, từng lời như được rút ra từ tận cùng nỗi đau, từng câu như một lời thú tội cuối cùng, không mong tha thứ, chỉ mong được nói ra, dù chỉ một lần.
“Em biết… tất cả là lỗi của em. Là em đã lừa anh. Là em tiếp cận anh vì mục đích… Là em đã phản bội lòng tin của người đã đối xử tốt với mình…”
Giọng Duy run rẩy nhưng rõ ràng, không còn nũng nịu như ngày trước, không còn là sự kiêu hãnh của một hồ ly ma tộc. Chỉ còn một chàng trai đứng trước người mình yêu, phơi bày trái tim đầy vết thương. Cậu ngừng lại, hít thở thật khẽ, cố kìm nén dòng nước mắt đang chực trào:
“…Nhưng em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu anh nhiều đến vậy. Em không ngờ là mình lại đau đến thế này, khi bị anh im lặng như vậy… và em cũng không ngờ… em lại vẫn chờ, dù biết rằng… có thể sẽ không còn gì cả.”
Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng nghẹt thở. Tim Duy đập mạnh, như thể mỗi nhịp là một lời cầu xin không thành tiếng. Cậu không mong được tha thứ, không mong được giữ lại. Chỉ cần được nói hết, được để Quang Anh biết rằng tình yêu của cậu, dù bắt đầu từ sự lừa dối, đã trở thành điều thật nhất trong cuộc đời cậu.
Một lúc lâu sau… rất lâu… Quang Anh mới quay lại.
Ánh mắt hắn, lần đầu tiên sau bao ngày, nhìn thẳng vào Duy. Không còn lạnh lùng, không còn né tránh. Chỉ là một ánh nhìn dịu đi, như lớp băng trong lòng hắn đang tan chảy, từng chút một, dưới ánh trăng rực rỡ. Hắn khẽ khàng nói, giọng trầm nhưng mang theo một tia ấm áp mong manh:
“…Cuối cùng em cũng chịu nói rồi.”
Duy không biết mình nên vui hay nên khóc. Nước mắt lăn dài trên gò má, cậu cắn môi, rưng rưng, như thể một đốm sáng nhỏ vừa le lói trong biển tuyệt vọng. Cậu nghẹn ngào, giọng vỡ ra, yếu ớt nhưng chân thành:
“Anh không cần tha thứ em… chỉ cần anh biết… em chưa từng giả vờ, trong những cảm xúc này.”
Quang Anh không đáp, nhưng ánh mắt hắn không còn quay đi. Đôi mắt ấy, sâu thẳm như bầu trời đêm, chứa đựng một cơn bão cảm xúc mà hắn đã cố kìm nén bao ngày. Duy đứng đó, nước mắt rơi không ngừng, lặng lẽ như những giọt sương thấm vào đất. Cậu không khóc thành tiếng, không còn đủ sức để khóc nữa. Chỉ có đôi mắt tràn ra mãi, như mang theo mọi nỗi day dứt, dằn vặt, và tình yêu chẳng biết phải đi đâu về đâu.
Và rồi… một bước chân rất khẽ.
Duy khẽ run lên khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc tiến lại gần. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu, nơi vết thương vẫn còn âm ỉ, rồi một cánh tay còn lại vòng ra sau lưng, kéo cậu vào một vòng ôm thật chặt. Quang Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ giữ lấy Duy, như sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ tan biến như ánh trăng trong sương sớm.
Hơi thở hắn trầm và ấm áp, áp vào mái tóc mềm của Duy. Trái tim cả hai đập mạnh, chạm vào nhau qua lớp áo mỏng, không lời, nhưng hiểu. Không giải thích, nhưng biết. Duy dụi mặt vào vạt áo hắn, nước mắt thấm đẫm, nhưng không còn là nỗi tuyệt vọng nữa. Thay vào đó, là cảm giác được trở về, được tựa vào bờ vai mà cậu đã mong nhớ đến rã rời.
Không cần tha thứ. Không cần lời yêu. Chỉ cần cái ôm này, ngay lúc này, là đủ để trái tim cả hai sống lại lần nữa.
Nhưng khoảnh khắc ấy, dù ấm áp, vẫn mang theo một sự mong manh không thể che giấu. Quang Anh ôm Duy, nhưng trong lòng hắn, những vết rạn vẫn còn đó. Hắn nhớ lại đêm ấy, khi lưỡi kiếm của hắn vạch qua vai cậu, khi máu cậu thấm đỏ tay áo hắn, và khi hắn quỳ bên cậu, truyền linh lực để giữ cậu ở lại. Hắn đã nghĩ mình sẽ mất cậu mãi mãi, và nỗi sợ ấy, dù hắn cố chôn sâu, vẫn âm ỉ như ngọn lửa không bao giờ tắt. Hắn ôm cậu chặt hơn, như muốn xua tan ký ức ấy, nhưng sự im lặng của hắn vẫn là một bức tường, dù giờ đây đã mỏng manh hơn.
Duy, trong vòng tay hắn, cảm nhận được sự giằng xé ấy. Cậu biết, cái ôm này không phải là tha thứ, không phải là quay về như trước. Nó chỉ là một khoảnh khắc, một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa lằn ranh của yêu và hận. Cậu khẽ ngẩng đầu, nhìn vào mắt Quang Anh, giọng run rẩy, như một lời cầu xin cuối cùng:
“Anh… nếu em có thể làm gì… để anh không còn đau nữa… hãy nói với em…”
Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, như muốn nói điều gì nhưng lại kìm lại. Hắn khẽ buông cậu ra, nhưng bàn tay vẫn đặt nhẹ trên vai cậu, như không muốn rời xa hoàn toàn. Giọng hắn trầm thấp, mang theo một nỗi đau không thể giấu:
“Ta không biết… liệu ta có thể quên được những gì đã xảy ra. Nhưng em… em làm ta không thể ngừng quan tâm, dù ta đã cố.”
Lời nói ấy như một nhát dao, vừa đau đớn vừa dịu dàng. Duy cúi đầu, nước mắt lại rơi, nhưng lần này, cậu mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng chân thành.
_____________________
Trong phủ Thần Quân, ánh trăng vẫn lặng lẽ tràn qua khung cửa sổ ngọc lưu ly, hòa cùng ánh nắng ban mai, như muốn xoa dịu những vết thương vô hình giữa hai con người. Từ đêm Duy bộc bạch lòng mình, khi Quang Anh ôm cậu trong im lặng, mọi thứ vẫn chưa thay đổi rõ rệt. Không có những lời ngọt ngào, không có nụ cười hay cái siết tay ấm áp như xưa. Nhưng có một điều khác biệt, nhỏ bé nhưng đủ để khiến trái tim Duy rung lên từng nhịp hy vọng – Quang Anh không còn tránh né cậu nữa.
Duy nhận ra điều đó qua những chi tiết nhỏ, những điều mà chỉ một kẻ đang yêu sâu đậm mới để tâm. Anh vẫn mang thuốc đến đúng giờ, nhưng giờ đây là tự tay bước vào phòng, đặt khay thuốc xuống bên giường, ánh mắt khẽ lướt qua cậu trước khi rời đi. Anh vẫn ít nói, nhưng mỗi khi Duy ho nhẹ, dù chỉ là một tiếng khe khẽ, ánh mắt Quang Anh lại khẽ nhíu lại, nhìn cậu thật lâu, như muốn chắc chắn cậu vẫn ổn, rồi mới quay đi. Những khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, lại như những giọt sương rơi trên sa mạc khô cằn trong lòng Duy, làm cậu vừa đau vừa ấm áp.
Một đêm, Duy chợp mắt thiếp đi bên bàn, mớ giấy vẽ rơi lả tả quanh chân, những nét phác thảo nguệch ngoạc về khu rừng linh giới. Khi tỉnh dậy, cậu thấy chăn đã được đắp nhẹ lên vai, một chén trà gừng còn ấm đặt cạnh khuỷu tay, hơi khói lượn lờ như một lời an ủi không lời. Không ai nói ra, nhưng Duy biết… là anh. Cậu ôm lấy chăn, ngón tay siết chặt, nước mắt lặng lẽ rơi. Không phải vì đau, mà vì chút hơi ấm ấy, dù nhỏ bé, đã đủ để khiến trái tim cậu sống lại.
Lại có lần, khi Duy suýt trượt chân ở bậc cửa phủ, một cánh tay đã kéo cậu lại ngay trước khi ngã. Cậu ngước lên, tim run rẩy khi bắt gặp ánh mắt Quang Anh – sâu thẳm và tĩnh lặng, như biển cả giấu đi cuồng phong. Hắn không trách mắng, không vội buông tay. Bàn tay ấy giữ cậu một lúc, đủ lâu để Duy cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, đủ lâu để cậu muốn bật khóc ngay tại đó. Nhưng rồi Quang Anh chỉ khẽ buông ra, quay đi, để lại cậu đứng lặng với trái tim đập loạn và đôi mắt ngấn lệ.
Và rồi, một buổi sáng, khi ánh nắng nhạt phủ lên vườn đào sau phủ, Duy ngồi lặng lẽ dưới một gốc cây, tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt lạc lõng nhìn những cánh hoa rơi lả tả. Cậu không biết mình đang chờ đợi điều gì, chỉ biết rằng mỗi ngày trôi qua, cậu vẫn hy vọng, dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi. Quang Anh bước đến, không báo trước, không lạnh nhạt. Hắn đứng sau cậu một lúc, bóng dáng cao lớn in lên thảm cỏ, như một bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy sức nặng.
Giọng hắn vang lên, trầm trầm, khe khẽ như gió đầu xuân:
“Vết thương còn đau không?”
Duy ngẩng lên, sững sờ. Lần đầu tiên sau bao ngày, Quang Anh mở lời trước, vì cậu. Cậu vội lắc đầu, môi run nhẹ, giọng nghẹn ngào:
“Không… không đau nữa rồi.”
Quang Anh không nói gì thêm, nhưng hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, trên thảm cỏ phủ đầy cánh hoa đào. Chỉ là ngồi thôi, không đụng chạm, không gần quá, cũng không xa. Khoảng cách giữa họ vẫn còn, nhưng sự im lặng lần này không còn ngột ngạt. Nó nhẹ nhàng, dịu dàng, như mang theo một lời hứa không thành tiếng. Duy nhìn những cánh hoa rơi, tim đập mạnh, như thể đang cố níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Hắn đã bắt đầu mở cửa trái tim mình, chậm rãi nhưng chân thật. Duy cảm nhận được điều đó, qua cách Quang Anh ngồi đó, không rời đi, không quay lưng. Cậu muốn nói gì đó, muốn phá vỡ sự im lặng, nhưng lại sợ rằng một lời nói sai sẽ làm tan biến chút hơi ấm mong manh này. Thay vào đó, cậu khẽ nghiêng người, để đầu tựa nhẹ vào vai Quang Anh, chỉ một chút thôi, như một con thú nhỏ tìm nơi trú ẩn. Hắn không đẩy cậu ra, cũng không di chuyển. Chỉ lặng lẽ để cậu tựa vào, như thể đang nói rằng, dù trái tim hắn vẫn còn những vết thương, hắn không muốn đẩy cậu ra xa nữa.
Duy nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi, thấm vào vạt áo của Quang Anh. Cậu thì thầm, giọng nhỏ như một hơi gió:
“Anh… em có thể ở lại đây không? Dù chỉ là… một chút thôi…”
Quang Anh không đáp ngay. Hắn nhìn lên những cánh hoa đào rơi, ánh mắt sâu thẳm, như đang tìm kiếm câu trả lời trong chính lòng mình. Rồi hắn khẽ đặt tay lên tay Duy, không chặt, nhưng đủ để cậu cảm nhận được hơi ấm. Giọng hắn trầm thấp, mang theo một nỗi đau và một tia hy vọng:
“Ở lại… cho đến khi ta tìm được cách để quên đi những gì đã xảy ra.”
Lời nói ấy không hứa hẹn tha thứ, không hứa hẹn yêu lại. Nhưng nó là đủ để Duy mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng rực rỡ như ánh trăng. Cậu tựa vào vai hắn, để hơi ấm ấy bao bọc lấy mình, để những cánh hoa đào rơi xuống, như chứng nhân cho một khởi đầu mới, dù mong manh, dù đầy thử thách.
__________________
Trăng đêm mờ nhạt sau màn mây, phủ bóng lên căn phòng tĩnh lặng trong phủ Thần Quân. Ánh sáng bạc yếu ớt len qua khung cửa sổ ngọc lưu ly, như muốn an ủi hai trái tim đang cố tìm về nhau giữa những vết thương chưa lành. Duy nằm trong vòng tay Quang Anh, như một chú hồ ly mỏng manh vừa qua cơn giông bão, rúc vào lòng người mình yêu bằng tất cả sự tin tưởng… tưởng như đã được yên lành. Cơ thể cậu nhỏ bé, hơi thở nhẹ nhàng, nhưng đôi vai vẫn khẽ run, như thể vẫn đang mang theo những bóng đen của quá khứ.
Nhưng rồi –
“A— KHÔNG!”
Tiếng hét bất ngờ vang lên, nghẹn ngào và đau đớn, xé tan sự tĩnh lặng của căn phòng. Duy giật mình dãy dụa vô thức, như bị mắc kẹt trong một thế giới mà chỉ có cậu và nỗi đau. Cậu không tỉnh, mà đang chìm trong một giấc mơ tàn khốc – giấc mơ lặp lại đêm hôm ấy, đêm mà lưỡi kiếm của Quang Anh vạch qua vai cậu, máu chảy đỏ thắm, và ánh mắt hắn lạnh băng như muốn xóa sổ cậu khỏi thế gian.
“Đừng! Đừng nhìn em như vậy mà!”
“Em không cố ý! Em không muốn lừa anh… em xin lỗi… Đừng vung kiếm, đừng làm em đau…”
“Đừng bỏ em mà Quang Anh… em biết lỗi rồi… đừng đi…”
Tiếng nói đứt quãng, yếu ớt, như những nhát dao cứa sâu vào trái tim Quang Anh. Duy co rúm người, ôm ngực, cơ thể gầy gò run rẩy như một chiếc lá trong cơn bão. Nước mắt cậu rơi ướt đẫm vạt áo hắn, miệng vẫn nức nở van xin, như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa đêm mưa. Những lời ấy, đầy đau đớn và tuyệt vọng, như kéo Quang Anh trở lại khoảnh khắc hắn đã làm tổn thương cậu, khoảnh khắc hắn suýt mất cậu mãi mãi.
Quang Anh sững sờ trong vài giây, trái tim như bị bóp nghẹn. Nhìn Duy run rẩy trong cơn ác mộng, hắn cảm nhận được nỗi đau của chính mình – nỗi đau của kẻ đã từng vung kiếm, từng để cơn giận che mờ tình yêu. Nhưng hắn không để bản thân chìm trong day dứt. Hắn hành động, nhanh chóng và dịu dàng, như sợ rằng chỉ một giây chậm trễ, cậu sẽ tan biến.
“Duy… anh đây… bình tĩnh… em không sao nữa đâu…”
Hắn siết chặt Duy vào lòng, một tay luồn ra sau gáy, giữ lấy đầu cậu, tay còn lại nhẹ nhàng xoa dọc sống lưng gầy gò đang run rẩy. Giọng hắn khẽ như gió đêm, dịu dàng như tiếng đàn, mang theo tất cả sự ân hận và yêu thương:
“Anh xin lỗi… là anh sai rồi… anh không nên làm em sợ như vậy…”
“Không ai làm đau em được nữa đâu… anh ở đây rồi… nghe anh, tỉnh lại đi em…”
Duy vẫn nức nở, môi mấp máy trong vô thức, giọng yếu ớt như một hơi thở mong manh:
“Em yêu anh mà… đừng bỏ em…”
Lời nói ấy như một nhát dao xoáy sâu vào tim Quang Anh. Hắn cúi xuống, khẽ đặt trán mình chạm vào trán Duy, truyền một luồng linh lực ấm áp, nhẹ nhàng lan tỏa, như ngọn lửa nhỏ xua tan cái lạnh đang giam cầm tâm trí cậu. Hơi thở hắn run run, hòa vào hơi thở yếu ớt của Duy, như muốn kéo cậu trở lại từ vực thẳm:
“Là anh đây… Duy à, mở mắt ra… quay lại đi"
“Duy của anh mạnh mẽ lắm mà… đừng để ác mộng kéo em đi…”
Hắn hôn nhẹ lên khóe mắt ướt của Duy, rồi đến giữa trán cậu, mỗi cái chạm là một nỗi day dứt, một lời xin lỗi không thể nói thành lời. Những nụ hôn ấy, dịu dàng nhưng đầy sức mạnh, như muốn xóa đi bóng tối trong tâm hồn cậu. Quang Anh ôm cậu chặt hơn, để hơi ấm của mình bao bọc lấy cơ thể mỏng manh, để cậu biết rằng hắn vẫn ở đây, vẫn là nơi cậu có thể nương tựa.
Cuối cùng, cơ thể Duy từ từ thả lỏng, hơi thở vẫn run nhưng bắt đầu đều đặn trở lại. Đôi mắt cậu vẫn nhắm, nhưng những tiếng nức nở đã ngừng, giấc mơ tàn khốc ấy dần tan biến. Quang Anh không buông cậu ra, vẫn ôm chặt cậu cẩn thận đặt cậu nằm xuống...