[Rhycap] "Một Đêm Yêu" Em Bằng Tất Cả Những Gì Tôi Có
Tác giả: Hanieeeeee
BL;Ngọt sủng
Trăng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng bạc mờ ảo len qua ô cửa sổ ngọc lưu ly, phủ lên làn da trắng ngần của Duy một lớp lụa mỏng, lấp lánh như ngọc trai, nhưng mong manh như sương đêm. Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng gió lướt qua khe cửa hòa cùng hơi thở gấp gáp, nóng bỏng của hai người, như một bản giao hưởng của đam mê và đau thương. Không gian như ngừng trôi, chỉ còn lại nhịp tim đập loạn và ánh mắt cháy bỏng, như thể cả hai đang đứng trước một vực thẳm của yêu thương, sẵn sàng lao vào dù biết có thể bị thiêu rụi. Duy nằm nghiêng, quay mặt về phía Quang Anh, đôi mắt long lanh chớp khẽ, chứa đựng khao khát mãnh liệt xen lẫn chút e dè cuối cùng. Một bàn tay cậu luồn dưới gối, còn bàn tay kia đã bị Quang Anh nắm chặt, ngón tay hắn siết lấy như không muốn buông. Hơi ấm từ lòng bàn tay ấy như dòng nham thạch, chảy qua từng mạch máu, làm tim cậu rạo rực, như một chú hồ ly nhỏ bị cuốn vào cơn bão dục vọng, nhưng sẵn sàng dâng hiến tất cả.
Duy hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, giọng khàn khàn, run rẩy vì hồi hộp, thì thầm như một lời cầu khẩn:
“Anh… vẫn chưa trả lời em… anh có thật sự tha thứ cho em chưa?”
Quang Anh không đáp ngay. Hắn vươn tay, ngón tay thon dài lướt lên gò má cậu, vuốt nhẹ một bên thái dương lấm tấm mồ hôi. Động tác ấy vừa dịu dàng vừa đầy chiếm hữu, như thể hắn đang tuyên bố quyền sở hữu với báu vật quý giá nhất. Ánh mắt hắn sâu thẳm, như vực thẳm nuốt chửng mọi ánh sáng, khóa chặt vào mắt Duy, như muốn thiêu đốt tâm hồn cậu. Hắn cúi xuống, môi chạm môi cậu, không còn là nụ hôn nhẹ nhàng, mà là một sự hòa quyện mãnh liệt, đầy đam mê, như muốn nuốt trọn hơi thở của cậu. Nụ hôn ấy là một lời tuyên thệ, một ngọn lửa bùng lên giữa hai trái tim từng tan vỡ, khẳng định rằng hắn sẽ không để cậu rời xa, dù quá khứ có đau đớn đến đâu.
Duy nhắm mắt, để bản thân chìm vào cảm giác mãnh liệt, trái tim đập loạn như trống trận. Hơi thở cậu rối loạn, nghẹn ngào, như thể mọi kìm nén bấy lâu bị phá vỡ, trào ra như dòng thác. Hắn hôn cậu, không chỉ là chạm môi, mà là sự xâm chiếm ngọt ngào, môi hắn lướt qua môi cậu, rồi cắn nhẹ, kéo cậu vào một vũ điệu của đam mê. Duy ghì lấy cổ hắn, đôi tay run rẩy siết chặt, như sợ rằng nếu buông ra, hắn sẽ tan biến. “Anh…” – cậu thì thầm, giọng lạc đi, nhưng không kịp nói hết khi hắn sâu hơn vào nụ hôn, làm cơ thể cậu run lên, như một ngọn lửa đang lan khắp mọi ngóc ngách.
Quang Anh lần tay ra sau lưng Duy, kéo cậu sát vào lòng, xóa nhòa mọi khoảng cách. Lồng ngực hắn nóng rực, phập phồng gấp gáp, hòa cùng nhịp thở rối loạn của cậu. Da thịt chạm nhau, như tia lửa châm vào đống củi khô, bùng lên thành ngọn lửa không thể dập tắt. Duy khẽ run, cơ thể cậu mềm nhũn trong vòng tay hắn, như thể đang dâng hiến bản thân, không còn chút phòng bị. Hắn lướt tay xuống, ngón tay trượt qua đường cong trên lưng cậu, mỗi cái chạm đều như một lời tuyên thệ, vừa dịu dàng vừa đầy chiếm hữu.
Áo choàng của Duy bị Quang Anh cởi ra, không còn chậm rãi, mà với một sự quyết liệt đầy đam mê, như thể hắn không thể chờ thêm giây nào để chạm vào cậu. Làn da cậu phơi bày dưới ánh trăng, trắng mịn như ngọc, nhưng run rẩy dưới cái chạm nóng bỏng của hắn. Duy khẽ co người theo bản năng, nhưng giọng Quang Anh vang lên bên tai, trầm thấp, khàn khàn, như một lời mê hoặc:
“Đừng sợ. Anh sẽ không để em đau nữa.”
Hắn cúi xuống, môi chạm vào bờ vai cậu, nơi vết sẹo cũ – dấu vết của lưỡi kiếm hắn từng vung lên – vẫn in hằn, nhợt nhạt nhưng đầy ám ảnh. Nụ hôn ấy không chỉ là cái chạm môi, mà là một lời thề, một ngọn lửa thiêu đốt ký ức đau đớn, thay vào đó bằng sự yêu thương mãnh liệt. Hắn hôn lên vết sẹo, chậm rãi, như muốn xóa tan mọi tội lỗi, rồi lướt môi xuống xương quai xanh, cắn nhẹ, để lại dấu vết đỏ hồng như một lời tuyên bố rằng cậu là của hắn. Duy ngửa đầu, hơi thở nghẹn lại, đôi tay siết chặt vai hắn, móng tay khẽ cào lên da thịt hắn, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi.
Môi hắn tiếp tục lướt xuống, qua lồng ngực cậu, nơi trái tim đập loạn như muốn vỡ ra. Mỗi nụ hôn là một nhát dao ngọt ngào, vừa xót xa vừa thiêu đốt, như đang khâu lại những mảnh vỡ của cả hai. Hắn dừng lại, môi chạm vào điểm nhạy cảm ngay dưới xương sườn, làm Duy khẽ run, hơi thở rối loạn, như thể cơ thể cậu đang tan ra dưới sức nóng của hắn. “Anh… đừng rời em…” – cậu thì thầm, giọng run rẩy, nghẹn ngào, như một lời cầu xin từ tận đáy lòng, như thể cậu đang dâng cả linh hồn mình cho hắn.
Quang Anh ngẩng lên, ánh mắt hắn cháy bỏng, khóa chặt vào mắt cậu, như muốn nói rằng hắn đã nghe thấy, đã hiểu, và sẽ không bao giờ để cậu cô đơn thêm lần nữa. Hắn kéo cậu vào lòng, ôm chặt đến mức như muốn hòa hai cơ thể thành một, để nhịp tim của cả hai hòa quyện, để hơi ấm của hắn thiêu đốt mọi bất an trong lòng cậu. Những nụ hôn tiếp tục, không còn dịu dàng mà đầy táo bạo, như ngọn lửa lan khắp cơ thể cậu, từ cổ, xuống ngực, rồi trở lại môi, sâu hơn, mãnh liệt hơn, như muốn nuốt trọn cả thế giới của cậu.
Cả đêm hôm đó, lời nói trở thành dư thừa, chỉ còn những hơi thở hổn hển, như hai ngọn sóng cuộn xoáy trong cơn bão dục vọng.Nhịp tim của cả hai đập đồng điệu, như một bài ca nguyên sơ, vang vọng trong lồng ngực, dẫn dắt họ qua những tầng cảm xúc mãnh liệt. Hơi thở rối loạn của Duy, lúc gấp gáp như muốn vỡ òa, lúc nghẹn ngào như đang nén lại những giọt nước mắt hạnh phúc, hòa quyện với tiếng thở trầm trầm, khàn khàn của Quang Anh, tạo nên một bản giao hưởng hoang dại, kể về một tình yêu đã vượt qua máu, nước mắt, và những vết thương sâu hoắm.
Da thịt họ chạm nhau, nóng rực như nham thạch, mỗi cái chạm là một vụ nổ nhỏ, thiêu đốt mọi khoảng cách. Quang Anh lướt tay qua từng đường nét trên cơ thể Duy, từ hông mảnh mai, qua lưng trần mịn màng, đến eo thon, ngón tay hắn siết chặt, như muốn khắc cậu vào từng tế bào của mình. Hắn cúi xuống, môi lướt qua cổ cậu, cắn nhẹ vào điểm mạch đập loạn, làm Duy ngửa đầu, hơi thở rối loạn, đôi tay ôm chặt cổ hắn, móng tay cào lên da thịt hắn, để lại những vệt đỏ hồng như minh chứng cho sự hòa quyện không thể tách rời. Duy đáp lại, không còn e dè, mà đầy táo bạo, tay cậu lướt qua lồng ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận từng cơ bắp căng lên dưới đầu ngón tay, như muốn hòa mình vào ngọn lửa của hắn.
Họ quấn lấy nhau, như hai ngọn lửa hợp nhất. Quang Anh kéo cậu sát hơn, để cơ thể cậu nằm trọn dưới hắn, ánh mắt hắn như thiêu đốt, khóa chặt vào mắt cậu, như muốn nuốt trọn tâm hồn cậu. Hắn lướt môi xuống, hôn lên từng điểm nhạy cảm, từ xương sườn, qua bụng phẳng, rồi trở lại môi, mỗi nụ hôn là một lời tuyên thệ, một sự chiếm hữu đầy đam mê nhưng vẫn tràn ngập yêu thương. Duy run lên, cơ thể cậu như tan chảy, mỗi cái chạm của hắn là một tia lửa, làm cậu vừa đau đớn vì ký ức cũ, vừa rạo rực vì tình yêu đang bùng cháy. Căn phòng chìm trong ánh trăng mờ ảo, như một màn lụa bạc ôm lấy hai người, chứng kiến sự kết nối sâu sắc, nơi mọi đau đớn bị thiêu rụi, chỉ còn lại ngọn lửa đam mê, tinh tế nhưng mãnh liệt đến tận cùng.
Khi ngọn lửa đam mê dần lắng xuống, Duy cuộn tròn trong vòng tay Quang Anh, cơ thể mỏng manh tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nơi nhịp tim vẫn đập mạnh, như một bài ca không bao giờ ngừng. Tay cậu vẫn nắm chặt tay hắn, ngón tay đan xen, như sợ rằng nếu buông ra, khoảnh khắc này sẽ tan biến. Hơi thở của cả hai chậm lại, nhưng không gian vẫn ngập tràn sức nóng, như thể căn phòng đã trở thành một thế giới riêng, nơi chỉ có họ và tình yêu cháy bỏng. Làn da cậu lấp lánh dưới ánh trăng, mịn màng nhưng vẫn lưu dấu những vết đỏ hồng từ những cái chạm táo bạo của hắn, như những dấu ấn của một lời thề không lời.
Duy khẽ cựa mình, khuôn mặt áp sát vào da thịt nóng rực của Quang Anh, cảm nhận hơi ấm như dòng suối chảy qua, xoa dịu những vết thương vô hình trong lòng. Đôi mắt cậu long lanh, ánh lên cả hạnh phúc và chút bất an, như một chú hồ ly nhỏ vừa tìm thấy nơi trú ẩn, nhưng vẫn sợ cơn bão có thể quay lại. Hắn ôm cậu chặt hơn, bàn tay lướt nhẹ qua lưng trần của cậu, ngón tay vẽ nên những đường cong vô hình, vừa dịu dàng vừa đầy chiếm hữu. Ánh mắt hắn, sâu thẳm và cháy bỏng, lặng lẽ nhìn xuống cậu, như muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc, từng hơi thở.
Trong yên lặng, Duy hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, giọng khàn khàn, run rẩy nhưng đầy chân thành, thì thầm như một lời bộc bạch từ tận đáy lòng:
“Anh… em muốn anh hiểu… những gì em đã giữ trong lòng bấy lâu…”
Quang Anh không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu, môi chạm nhẹ vào tóc cậu, hơi thở nóng rực phả vào da đầu, làm tim Duy đập nhanh hơn. Cậu nhắm mắt, để cảm xúc dẫn lối, giọng nói nhỏ nhưng mãnh liệt, như ngọn lửa đang bùng lên trong lồng ngực:
“Em đã nghĩ mình không xứng… không xứng để anh yêu, để anh tha thứ. Những ngày em lừa dối anh, em đã tự nguyền rủa mình, nhưng trái tim em… nó không nghe lời. Nó cứ đập vì anh, cứ đau vì anh, cứ muốn lao vào anh, dù biết có thể bị thiêu rụi.”
Cậu ngừng lại, hít một hơi run rẩy, bàn tay siết chặt tay hắn, như muốn truyền cả linh hồn mình qua cái chạm ấy. Quang Anh lặng lẽ lắng nghe, ngón tay hắn lướt qua tóc cậu, vuốt nhẹ, như đang xoa dịu mọi nỗi đau. Duy tiếp tục, giọng nghẹn ngào nhưng đầy táo bạo, như thể cậu đang dâng hiến cả bản thân:
“Đêm nay… khi anh chạm vào em, khi anh hôn em, em cảm thấy như mình đang sống lại. Mỗi cái chạm của anh như xóa đi những vết thương cũ, như kéo em ra khỏi bóng tối. Em muốn anh biết… em yêu anh, yêu đến mức sẵn sàng để anh chiếm lấy, sẵn sàng để anh đốt cháy em thành tro, chỉ để được ở bên anh.”
Hắn khẽ run, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, như bị lời nói ấy thiêu đốt. Hắn cúi xuống, môi lướt qua tai cậu, giọng trầm thấp, khàn khàn, như một lời thì thầm đầy đam mê:
“Duy… em không cần phải xứng. Em chỉ cần là em, ở đây, trong lòng anh. Và anh… sẽ không bao giờ để em cháy thành tro.”
Lời nói ấy như một ngọn lửa, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, làm nước mắt Duy lăn dài, nhưng lần này là vì hạnh phúc. Cậu ngẩng lên, ánh mắt khóa chặt vào mắt hắn, rồi táo bạo hơn bao giờ hết, cậu kéo hắn xuống, môi chạm môi, không còn e dè mà đầy đam mê, như muốn chứng minh rằng cậu đã thuộc về hắn, hoàn toàn và mãi mãi. Nụ hôn ấy sâu hơn, nóng bỏng hơn, như một lời thề giữa hai trái tim từng tan vỡ, giờ đây đã hòa quyện thành một.
Họ ôm nhau, cơ thể quấn quýt, da thịt vẫn nóng rực, như ngọn lửa chưa bao giờ lụi tắt. Ánh trăng ngoài cửa sổ phủ lên hai người một lớp ánh sáng bạc, như chứng nhân cho tình yêu mãnh liệt, nơi mọi đau đớn bị thiêu rụi, chỉ còn lại sự hòa quyện tinh tế, táo bạo, và bất diệt.
Khi mọi cảm xúc đã lắng xuống, Duy cuộn tròn trong vòng tay Quang Anh, tay vẫn nắm tay, tim vẫn áp tim. Trán áp trán, mắt nhắm lại trong yên bình. Hắn khẽ hỏi, giọng nhỏ, khàn khàn, như lời thì thầm sau cơn bão:
“Em thuộc về anh rồi, đúng không?”
Duy gật đầu, không lên tiếng, chỉ siết chặt tay hắn hơn, như muốn nói rằng cậu đã thuộc về hắn từ lâu, từ những ngày đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau dưới ánh trăng. Cậu tựa đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ, và cảm giác an toàn bao bọc lấy mình. Nhưng trong lòng cậu, vẫn còn một góc nhỏ bất an, một nỗi sợ rằng ngọn lửa này có thể lụi tắt.
Như cảm nhận được sự lo lắng ấy, Quang Anh khẽ nâng cằm cậu lên, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh mắt hắn sâu thẳm, cháy bỏng, tràn đầy yêu thương và kiên định. Hắn thì thầm, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn:
“Duy… anh không hứa sẽ xóa sạch mọi đau đớn trong một đêm. Nhưng anh hứa, từ giờ, mỗi bước anh đi, mỗi hơi thở anh có, đều sẽ là để giữ em bên anh.”
Lời nói ấy như một ngọn gió ấm, thổi tan đi chút bất an trong lòng Duy. Cậu mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng rực rỡ, như ánh trăng ló dạng sau màn mây. Nước mắt lăn dài trên má, nhưng lần này là vì hạnh phúc. “Anh… cảm ơn anh… vì vẫn ở lại. Em… em chỉ cần như vậy thôi,” – cậu thì thầm, giọng nghẹn ngào nhưng chân thành, như thể đang trao cả linh hồn mình cho hắn.
Quang Anh không đáp bằng lời, chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn nữa lên trán cậu, rồi kéo cậu sát hơn vào lòng. Tân để cậu nằm gọn trong vòng tay, như muốn bảo vệ cậu khỏi cả thế giới. Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn dịu dàng, phủ lên hai người một lớp ánh sáng bạc, như muốn che chở họ khỏi những bóng đen của quá khứ.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len qua khung cửa, Duy tỉnh dậy, vẫn trong vòng tay Quang Anh. Hắn chưa rời đi, vẫn nằm đó, ánh mắt lặng lẽ nhìn cậu, như muốn ghi nhớ từng đường nét. Duy ngượng ngùng, khẽ đỏ mặt, nhưng không né tránh. Cậu vươn tay, chạm nhẹ vào má hắn, giọng nhỏ, run rẩy:
“Anh… đêm qua… thật chứ, không phải mơ?”
Quang Anh mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng nóng bỏng, như ánh nắng ban mai. Hắn nắm lấy tay cậu, đặt lên ngực mình, nơi trái tim vẫn đập mạnh:
“Không phải mơ. Em ở đây, anh ở đây. Và chúng ta… sẽ mãi không để mất nhau.”
Duy dụi mặt vào ngực hắn, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng lần này là vì hạnh phúc. Cậu siết chặt tay hắn, như muốn giữ lấy ngọn lửa ấy mãi mãi. Ánh nắng và ánh trăng hòa quyện, phủ lên hai bóng người đang ôm nhau, như một minh chứng rằng, dù quá khứ có đau đớn đến đâu, họ vẫn có thể tìm thấy nhau, thuộc về nhau, trong ngọn lửa rực rỡ dưới ánh trăng.