Tình đầu cùng là lần cuối được yêu
Tác giả: Tịch Mộng Dao Ca
Ngôn tình;Học đường
Thời thanh xuân vụng dại
⸻
Năm mười lăm tuổi, mùa hè năm ấy, cô gặp cậu.
Lần đầu tiên họ quen nhau, là ở lớp học thêm buổi tối. Cậu ngồi bàn phía trước, dáng người cao gầy, tóc hơi rối, mắt kính tròn làm cho vẻ ngoài càng thêm ôn hòa.
Cô khi ấy là một cô gái có chút kiêu ngạo, không dễ mở lòng. Thế mà chẳng hiểu sao, ánh mắt đầu tiên khi nhìn cậu lại khiến tim cô khẽ rung lên.
“Chỗ này có người chưa?” — cô hỏi, giọng nhỏ.
Cậu quay lại, cười nhẹ:
“Chưa, cậu ngồi đi.”
Vậy là họ bắt đầu quen nhau từ đó.
Những lần làm bài tập nhóm, những buổi tan học về cùng nhau, những lần nhắn tin vu vơ kéo dài đến khuya.
Tình cảm nảy mầm một cách tự nhiên, như ánh nắng len qua khe cửa sổ. Không ai nói rõ, không ai thổ lộ, nhưng những ánh mắt trao nhau, những cái chạm tay vô tình, đã thay lời muốn nói.
Một ngày đầu đông, cậu cầm chiếc khăn quàng cổ mới, ngượng ngùng dúi vào tay cô.
“Trời lạnh rồi… đừng để bị cảm nhé.”
Cô mỉm cười, gật đầu, trái tim nhỏ như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chẳng cần hoa hồng, cũng không cần lời tỏ tình rực rỡ, chỉ vậy thôi, cô biết mình đã thích cậu.
⸻
Họ chính thức yêu nhau khi mùa xuân tới.
Hẹn hò của tuổi mười bảy giản dị vô cùng — một ly trà sữa chia đôi, một buổi chiều tan học cùng đi bộ về nhà, một lần trốn học đi xem phim, bàn tay lần đầu tiên run rẩy nắm lấy nhau.
Có hôm cô hỏi:
“Nếu sau này không còn thích nhau nữa thì sao?”
Cậu trầm ngâm rồi cười:
“Thì mình vẫn sẽ chúc nhau hạnh phúc.”
Câu nói ấy lúc đó cô chỉ cười nhẹ, không để tâm. Nhưng nào biết, sau này chính là câu nói khiến tim cô đau đến tận cùng.
⸻
Yêu nhau được ba tháng, cô bắt đầu cảm thấy… trống rỗng.
Không phải vì cậu thay đổi, cũng không phải vì có người thứ ba. Chỉ là cô — một cô gái tuổi trẻ bồng bột, bắt đầu nghi ngờ cảm xúc của chính mình.
Những tin nhắn không còn háo hức chờ đợi, những lần gặp gỡ không còn mong ngóng như trước. Cô thử ép mình tiếp tục, nhưng càng ngày càng thấy mệt mỏi.
Một buổi chiều tan học, trời âm u. Cô hẹn cậu ra quán cà phê quen thuộc.
Ngồi đối diện cậu, cô do dự mãi mới mở lời:
“Chúng ta… chia tay đi.”
Cậu lặng người trong giây lát.
Không hề có nước mắt, không có giận dữ. Cậu chỉ nhìn cô rất lâu, ánh mắt dịu dàng như mọi khi, rồi khẽ gật đầu.
“Ừ. Nếu đó là điều cậu muốn.”
⸻
Cô không biết mình muốn nghe điều gì. Một lời níu kéo chăng? Một câu “đừng đi”?
Nhưng cậu không làm thế. Cậu tôn trọng quyết định của cô, dù lòng có đau đến mấy.
Hôm đó, về nhà, cô nằm trên giường, ôm lấy gối mà bật khóc. Không hiểu vì sao mình lại thấy trống trải đến thế.
Nhưng tuổi trẻ là vậy, luôn nghĩ mình còn nhiều thời gian, còn nhiều lựa chọn.
Cô bước tiếp, đi qua nhiều mối tình mới.
Những chàng trai khác nhau, những lời yêu thương khác nhau, nhưng chẳng ai khiến tim cô rung động như cậu từng làm.
Mỗi người đến rồi đi, để lại trong cô một khoảng trống lớn hơn.
Một ngày nọ, khi nhìn lại, cô mới nhận ra:
Hóa ra, người mà cô yêu nhất… vẫn là cậu.
Nhưng khi ấy, liệu đã quá muộn rồi chăng?
Thời gian là thứ thuốc vừa chữa lành, vừa khiến vết thương thêm sâu.
Sau cuộc chia tay ngắn ngủi ấy, An Nhiên đã thử rất nhiều cách để quên Hạo Khang.
Cô nói với bản thân rằng: “Ba tháng thôi mà, chưa đủ sâu sắc để nhớ mãi.”
Nhưng lòng người nào dễ quên đến thế.
⸻
Những ngày đầu sau chia tay, cô vẫn vô thức tìm kiếm bóng dáng cậu giữa sân trường, trong những hành lang quen thuộc.
Những lần vô tình lướt qua nhau, ánh mắt cậu vẫn dịu dàng nhưng xa cách. Còn cô, chỉ dám cắn chặt môi, quay đi thật nhanh.
Rồi mùa thi đến, An Nhiên vùi đầu vào sách vở.
Cô nghĩ, bận rộn có thể khiến lòng mình thôi nhung nhớ.
⸻
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, An Nhiên bước vào một ngôi trường mới. Môi trường mới, bạn bè mới, tình yêu mới.
Cô đã yêu thử thêm một vài người — những chàng trai tốt, biết quan tâm, biết chiều chuộng.
Nhưng… không ai khiến tim cô run lên như cái nhìn đầu tiên của Minh Hàn ngày ấy.
Có hôm, bạn trai mới nắm tay cô giữa phố đông, mà lòng cô bỗng trào lên cảm giác trống rỗng.
Cô lặng lẽ buông tay, mỉm cười xin lỗi:
“Em xin lỗi… em không thể tiếp tục.”
⸻
Rồi một ngày đầu thu, khi những chiếc lá vàng đầu tiên rơi xuống, cô biết tin Hạo Khang có người yêu.
Bức ảnh đầu tiên cô thấy là do một người bạn vô tình gửi:
“Cậu ấy hạnh phúc rồi, đừng chờ nữa, An Nhiên.”
Trong ảnh, cậu và Diệp Lan — một cô gái có đôi mắt hiền lành, nụ cười ấm áp — đứng cạnh nhau.
Cậu không còn là chàng trai ngượng ngùng năm nào nữa.
Ánh mắt cậu nhìn Diệp Lan, là ánh mắt của một người đàn ông đã học cách yêu thương và che chở.
An Nhiên lặng lẽ nhìn bức ảnh rất lâu.
Không nước mắt. Nhưng trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
⸻
Từ hôm ấy, cô không còn hỏi han tin tức về cậu nữa.
Nhưng đôi khi, trong những đêm khuya, cô vẫn lén vào trang cá nhân của Minh Hàn, lướt qua từng bức ảnh, từng dòng trạng thái.
Mỗi bức ảnh mới của họ là một nhát dao khắc thêm vào tim cô.
Nhưng cô vẫn không thể ngừng dõi theo.
⸻
Hai năm.
Hai năm dài đằng đẵng, An Nhiên sống trong giằng xé giữa buông bỏ và chờ đợi.
Cô không yêu ai nữa.
Bạn bè bảo cô ngốc, bảo cô tự hành hạ bản thân.
Nhưng cô biết, dù có nói thế nào, trái tim cô vẫn chỉ có một người.
Minh Hàn.
⸻
Rồi một ngày định mệnh, duyên số lại trêu ngươi.
Hôm ấy trời mưa tầm tã, những con đường ngập nước. An Nhiên vừa tan ca, chẳng mang theo ô, đành đội mưa đi bộ về.
Phố xá vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn.
Cô co ro bước đi, lòng cũng trống trải như bầu trời xám xịt trên đầu.
Bỗng phía sau có tiếng gọi khẽ, quen thuộc vô cùng:
“An Nhiên?”
Cô khựng lại, tim như ngừng đập.
Chậm rãi quay đầu, qua màn mưa nhòe nhoẹt, cô thấy Minh Hàn đang đứng đó — chiếc ô màu đen che ngang nửa khuôn mặt, mắt cậu nhìn cô đầy bất ngờ.
Giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi.
Tất cả những nhung nhớ, những kìm nén bấy lâu bỗng chốc vỡ òa.
⸻
“Ừ… là tớ.”
Cô đáp khẽ, giọng run run.
Cậu bước lại gần, nghiêng ô che cho cô:
“Đi đâu mà để mình ướt thế này?”
“Tớ quên mang ô…”
Cô cười gượng, mắt không dám nhìn thẳng vào cậu.
Hai người sóng bước dưới cơn mưa rả rích. Không ai nhắc đến quá khứ, cũng không ai nhắc đến hiện tại.
Chỉ là, giữa những câu chuyện rời rạc, An Nhiên biết một tin khiến tim cô thắt lại:
Cậu và Diệp Lan đã chia tay.
Lý do — cậu không nói, cô cũng không dám hỏi.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng nuôi một hy vọng nhỏ nhoi.
Có lẽ… đây là cơ hội cuối cùng mà số phận cho cô.
⸻
Đêm hôm ấy, về nhà, An Nhiên nằm trằn trọc không ngủ.
Ánh mắt dịu dàng của Minh Hàn cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Những lời chưa từng nói, những cảm xúc chưa từng bày tỏ, giờ đây lại ùa về mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Nếu lần này có cơ hội… tớ nhất định sẽ không buông tay cậu nữa.”
Cô thầm thì trong lòng.
⸻
Yêu lại từ đầu
⸻
Từ sau buổi gặp hôm ấy, trái tim An Nhiên không còn yên bình nữa.
Những cảm xúc tưởng chừng đã bị chôn vùi suốt hai năm, giờ đây lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Hình ảnh Minh Hàn bước đi dưới mưa, ánh mắt cậu nhìn cô, giọng nói dịu dàng hôm ấy… tất cả cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô từng ngày, từng giờ.
An Nhiên biết, nếu lần này cô không cố gắng, có lẽ cả đời này sẽ phải sống trong hối tiếc.
“Tớ muốn được ở bên cậu thêm lần nữa. Một lần thật lòng.”
Cô tự nhủ với chính mình như thế.
⸻
Từ đó, cô chủ động hơn.
Những tin nhắn quan tâm bắt đầu xuất hiện sau mỗi buổi học, mỗi lần trời mưa trở lạnh:
“Hôm nay cậu có mệt không?”
“Nhớ mang áo ấm nha, trời lạnh rồi.”
Minh Hàn thoạt đầu cũng ngạc nhiên. Nhưng cậu không từ chối.
Đôi khi, cậu cũng chủ động nhắn lại, kèm theo một icon cười hiền.
⸻
Những lần gặp gỡ tình cờ bắt đầu nhiều hơn.
Rồi trở thành những cuộc hẹn có chủ đích.
Họ cùng đi cà phê, cùng tản bộ qua những con phố cũ, cùng ôn lại những kỷ niệm xưa.
Một lần, khi hai người cùng đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư, An Nhiên lấy hết dũng khí quay sang nhìn cậu:
“Minh Hàn… Cậu có còn giận tớ không?”
Cậu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như ngày nào:
“Tớ chưa từng giận cậu. Chỉ là… tớ không dám hy vọng.”
Trái tim An Nhiên thắt lại.
Giọng cô run run:
“Vậy… nếu lần này tớ muốn thật lòng theo đuổi cậu thì sao?”
Minh Hàn khẽ cười, nụ cười ấm áp đến chua xót:
“An Nhiên à, tớ từng đợi cậu suốt một thời gian dài. Đến lúc tớ buông tay, cậu lại quay về. Tớ sợ mình không chịu nổi thêm lần nữa…”
An Nhiên nắm chặt vạt áo, đôi mắt rưng rưng:
“Tớ sẽ không để cậu chờ vô vọng nữa. Nếu lần này cậu cho tớ cơ hội, tớ nhất định không buông tay.”
Minh Hàn nhìn cô rất lâu, rồi khẽ gật đầu:
“Vậy thử một lần nữa nhé… Cho cả hai chúng ta.”
⸻
Từ hôm ấy, họ lại bên nhau.
Lần này, tình yêu không còn non nớt, ngây ngô như thuở ban đầu nữa.
Họ biết cách trân trọng nhau hơn. Biết lắng nghe, biết thấu hiểu.
Nhưng cũng không tránh khỏi những lần cãi vã, giận hờn.
Có hôm, vì một chuyện nhỏ nhặt, An Nhiên giận dỗi cả ngày không chịu trả lời tin nhắn.
Đến tối, khi cô mở cửa ra ban công, đã thấy Minh Hàn đứng đó, tay cầm hộp bánh cô thích.
Cậu ngước nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến khiến người ta mềm lòng:
“Anh không biết em giận vì chuyện gì… Nhưng đừng vì mấy chuyện nhỏ mà để mất thời gian bên nhau, được không?”
An Nhiên cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cô chạy xuống, nhào vào vòng tay cậu:
“Em xin lỗi… Em chỉ sợ mất anh thôi.”
Cậu vỗ nhẹ lưng cô, khẽ thì thầm:
“Anh cũng vậy.”
⸻
Bốn năm bên nhau — bốn năm có nước mắt, có tiếng cười.
Có những lần tưởng như sẽ buông tay, nhưng rồi lại nắm chặt hơn.
Tình yêu của họ trưởng thành theo từng năm tháng.
⸻
Khi cả hai cùng bước sang tuổi 24, chuyện hôn nhân bắt đầu được nhắc đến.
Gia đình hai bên đều biết và rất ủng hộ.
Một buổi tối mùa xuân, khi họ cùng ngồi bên hiên nhà ngắm trăng, An Nhiên ngập ngừng lên tiếng:
“Anh này…”
“Ừ?” Minh Hàn khẽ đáp, ánh mắt vẫn nhìn bầu trời.
Cô nắm tay cậu, bàn tay run nhẹ:
“Em muốn… 26 tuổi mới cưới. Em còn vài điều muốn làm cho bản thân, cho ba mẹ, trước khi chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân.”
Minh Hàn mỉm cười, quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương:
“Anh sẽ chờ. Dù là hai năm, hay lâu hơn nữa, chỉ cần em là người anh chờ, thì bao lâu cũng được.”
An Nhiên cười rạng rỡ trong đêm, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Cô thì thầm:
“Cảm ơn anh, Minh Hàn. Lần này… em sẽ không buông tay anh nữa đâu.”
Biến cố
⸻
Gió thu lạnh lẽo quẩn quanh ngoài khung cửa sổ, tiếng lá rơi xào xạc như lời thì thầm buồn bã giữa chiều vàng nhuộm.
An Nhiên ngồi thừ người trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp trong phòng trọ nhỏ bé, ánh đèn vàng nhạt hắt lên làn da cô tái nhợt.
Bệnh viện, bác sĩ, những con chữ khô khốc trên tờ kết quả xét nghiệm đang quay cuồng trong đầu cô như một cơn ác mộng không lối thoát.
⸻
“Ung thư cổ tử cung, giai đoạn hai…”
Câu nói của bác sĩ vẫn vang vẳng bên tai, nhưng với An Nhiên, đó không chỉ là một căn bệnh mà còn là một án tử đã được tuyên.
Nỗi sợ, sự hoảng loạn, rồi sau đó là một thứ cảm giác trống rỗng khôn cùng.
Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ, nhìn bức ảnh chụp cô và Hạo Khang trên bàn học, nhìn bức tường tróc sơn như đang âm thầm chứng kiến từng giấc mơ dần tan vỡ.
⸻
Trong lòng cô, một trận chiến dữ dội diễn ra.
Muốn khóc, muốn gào thét, muốn ôm lấy ai đó mà không thể.
Cô sợ, không phải vì đau đớn thể xác, mà là nỗi sợ mất đi tương lai, nỗi sợ làm người cô yêu tổn thương.
Nỗi sợ khiến cô quyết định im lặng, giấu kín căn bệnh như một bí mật đen tối, một gánh nặng không muốn ai biết.
⸻
Cha mẹ cô là những người nông dân chân chất, quanh năm lam lũ trong căn nhà trọ chật hẹp, không một góc nhỏ nào gọi là chốn yên bình.
Sự nghèo khó không làm họ gục ngã, nhưng tin về bệnh tật của con gái khiến họ như gục hẳn.
⸻
Đêm ấy, trong ánh sáng nhợt nhạt của chiếc bóng đèn trần, mẹ cô không ngừng rơi nước mắt, những tiếng nấc nghẹn nghẹn cắt xé không gian yên tĩnh.
Cha cô lặng lẽ quay mặt vào tường, gạt nước mắt để không cho con thấy nỗi yếu lòng của mình.
⸻
An Nhiên nhẹ nhàng nắm tay mẹ, giọng nói như hòa lẫn giữa sự quyết tâm và tiếc thương:
“Ba mẹ đừng lo lắng quá. Con không muốn ba mẹ phải khổ vì con. Tiền dành dụm, con muốn ba mẹ giữ lại để sau này có nhà mà về.”
Mẹ cô bật khóc nức nở:
“Nhà… không cần, con ơi. Chỉ cần con còn sống .”
Cô lặng im, ánh mắt đượm buồn.
Trong thâm tâm, An Nhiên biết mình đang bắt đầu từ bỏ dần từng mảnh ghép của tương lai.
⸻
Ngày qua ngày, cô cố gắng bình thản, che giấu sự đau đớn trên khuôn mặt và trong từng lời nói.
Trước mặt Minh Hàn, cô đóng vai người con gái khỏe mạnh, vững vàng, không để anh phải lo lắng.
Nhưng khi đêm xuống, khi căn phòng tối om chỉ còn tiếng thở dài thỏ thẻ, cô gục đầu vào tay, nức nở cho số phận nghiệt ngã.
⸻
Trong một lần hiếm hoi, khi Minh Hàn kiên trì hỏi:
“An Nhiên, em có chuyện gì giấu anh phải không? Anh cảm thấy em thay đổi nhiều quá.”
Cô nghẹn ngào đáp:
“Em… nghĩ mình đã không còn muốn quen anh nữa. Em nghĩ chúng ta nên dừng lại…”
⸻
Ánh mắt anh sáng lên rồi vụt tắt, như bị tạt một gáo nước lạnh.
Cậu nắm lấy tay cô:
“Dừng lại, em đang đùa đó hả.”
An Nhiên nhìn anh, rồi khẽ lắc đầu:
“Em không đùa em nghĩ chúng ta không thích hợp nữa.”
Minh Hàn nhìn cô cậu buông tay giữ vai cô
“ Có phải anh làm sai gì không nói đi anh sửa”
Cô lắc đầu kiềm nước mắt rơi nhìn vào anh nói
“ Anh không sai gì hết là em hết tình cảm là em không yêu anh nữa mình kết thức được không”
Anh im lặng một lúc nhìn cô nói:
“ Sao em ác với anh vậy cứ phải đợi đến lúc anh yêu em thì em bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra giống lần trước em cũng bỏ đi hai năm sau mới quay về lần này thì khi nào”
Cô gạt tay anh ra quay người ra sau để nước mắt tự rơi xuống cô nói:
” Lần này lần cuối rồi”
Nói rồi cô bỏ đi nước mắt từ lúc quay đi đến giờ cứ tuột như mưa xuống trai tim cô bây giờ như ai đó lấy bua mà đập mạnh vào hay là như ai đó lấy đồ mà ngoáy vào càng đau như bị rỉ máu
Lúc này anh đứng thẩn thờ một lúc nhìn bóng dáng nhỏ bé từ từ xa dần khỏi tầm mắt anh chỉ biết đứng nhìn anh sẽ cho cô thời gian
⸻
Tiếng lòng cô như bị xé nát.
Cô yêu anh, yêu đến mức không thể thổ lộ sự thật này, không muốn anh phải chịu đựng thêm bất cứ đau khổ nào.
Cô bắt đầu từ từ đẩy anh ra xa, dù mỗi ngày đều là giằng xé, là đấu tranh giữa tình yêu và nỗi sợ.
⸻
Căn bệnh dần trở thành cái bóng đè nặng, gặm nhấm từng phút giây của An Nhiên.
Từng lần truyền thuốc, từng lần nhìn cơ thể mình ngày càng yếu đi, cô đều cảm thấy như đang chờ đợi một ngày phải từ biệt.
⸻
Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa lất phất.
Bầu trời xám xịt, hòa cùng nỗi đau âm thầm trong lòng cô, như sợi dây vô hình kéo cô xuống tận cùng của sự tuyệt vọng.
⸻
“Xin lỗi anh, Minh Hàn… Đừng tìm em nữa.”
Đẩy anh ra
⸻
Mưa rơi lất phất ngoài khung cửa, hòa cùng tiếng tim cô đau nhói từng đợt. An Nhiên ngồi trong căn phòng nhỏ, lạnh lẽo, ánh đèn vàng hắt hiu soi bóng cô gái gầy yếu đang giấu kín nỗi đau to lớn.
Căn bệnh quái ác đã ngấm dần vào từng thớ thịt, từng nhịp thở, nhưng cô không hề hé răng cho Minh Hàn hay bất kỳ ai biết. Chỉ có ba mẹ cô, qua tờ giấy kết luận lạnh lùng, mới biết được sự thật phũ phàng.
⸻
Cô đau lòng khi nghĩ đến anh – người mà cô yêu thương sâu đậm.
Cô sợ anh sẽ không thể chịu đựng được cảnh cô yếu dần, rã rời trong bệnh tật, và sẽ bị kéo vào đau khổ cùng cô.
Nên An Nhiên tự đặt ra một quyết định tàn nhẫn: phải đẩy anh ra xa.
⸻
Một chiều u ám, cô tìm đến gặp Thanh – cô gái đã từng là bạn gái của Minh Hàn, người mà cô biết vẫn còn chút gì đó tình cảm với anh.
Ánh mắt An Nhiên đượm buồn, nhưng cứng rắn đến lạnh lùng:
“Em biết, anh ấy cần người bên cạnh. Em không thể làm điều đó được nữa… Em mong em sẽ thay em chăm sóc anh ấy, dù chỉ một phần thôi.”
Thanh im lặng, lòng ngổn ngang, nhưng cũng hiểu rõ ý nghĩa của những lời ấy, nhẹ nhàng lên tiếng
“ Ruốt cuộc 3 tháng vào 6 năm trước cô đã yêu anh ấy bằng cách nào vậy, cô có biết suốt hai năm chúng tôi quen nhau tôi đã phải bù đắp cho anh ấy tôi yêu anh ấy tôi cũng biết trong tim anh ấy có ai. Tôi chỉ muốn hỏi cô bằng cách nào cô lại khiến anh ấy bị như vậy”
An Nhiên im lặng nhìn Thanh hỏi cô không biết phải nói thế nào cô đúng là kẻ tệ nhất sao cô có thể biến thành người mà mình ghéc như thế chứ sao có thể anh ấy đã yêu mình như thế nào
“ Chúng tôi chia tay là bởi vì tôi đã đụng vào một hộp bút của anh ấy là làm hư mất cô biết chuyện này không. Tôi đã hỏi bạn của anh ấy là biết rằng nó là món quà cô đã tặng anh ấy, anh ấy trân trọng như báu vật vậy. Tôi không thể, không thể tiếp tục”
Thanh nói ra hết mọi thứ nước mắt cô cũng bắt đầu rơi vì cô yêu Minh Hàn rất nhiều nhưng cô chỉ nghe được 3 chữ từ miệng của An Nhiên
“ Tôi không biết”
An Nhiên không còn biết bản thân mình nên làm gì nữ cô mơ hồ lắm sau đó cô thấy Thanh quay mặt bỏ đi để lại một câu cho cô
“ Nếu đã chọn rời đi rồi thì đừng quay về dày vò anh ấy nữa”
Cô biết Thanh đã đồng ý Thanh đồng ý ở bên cạnh Hàn Minh thay cô rồi. Cô vừa mừng vừa buồn vì sau này cô ấy sẽ là người bren cạnh anh được anh yêu không phải cô nhưng cũng tốt anh sẽ không phải buồn quá nhiều
⸻
Khi Minh Hàn tìm đến cô lần cuối, với ánh mắt ngập tràn hy vọng và đau đớn, cô không thể để anh hiểu được sự thật.
Giọng cô lạnh tanh như sương giá giữa mùa đông:
“Anh đủ rồi đến đây thôi em thật sự là đã mệt rồi anh không thấy mệt sao”
⸻
Hạo Khang sững sờ, ánh mắt tuyệt vọng, như thể cả thế giới sụp đổ trước mặt:
“Sao? Anh làm em mệt mỏi đến vậy sao?”
⸻
Nhưng An Nhiên không muốn cho anh thêm bất cứ lời giải thích nào. Cô biết nếu nói ra, anh sẽ không bao giờ rời đi.
Cô nén từng giọt nước mắt, đẩy anh ra, nói bằng giọng cứng ngắc:
“Em đã mệt lắm rồi. Anh hãy để em yên đi đừng dày vò nhau nữa buông tha cho nhau, đi tìm người mới đi anh.”
⸻
Anh gọi điện, nhắn tin, đến tìm cô nhiều lần, nhưng cô lặng im như đá lạnh, không đáp lại.
Mỗi lần nhìn tin nhắn không hồi đáp, tim anh đau đến bật khóc. Nhưng anh không hề biết, cô đang phải chiến đấu âm thầm với tử thần.
⸻
Một ngày, khi anh cuối cùng chấp nhận buông tay, cô cũng gục ngã trong phòng riêng, nước mắt lăn dài trên gò má gầy gò.
Cô thầm cầu mong cho anh sẽ được hạnh phúc, dù không phải bên cô.
Dẫu lòng mình đang tan nát từng mảnh…
Một năm cuối cùng
⸻
Căn nhà gỗ nhỏ nằm lọt thỏm giữa mảnh vườn rộng, bên dưới tán cây xanh rì rào mỗi khi gió về. Đây là ngôi nhà mà An Nhiên đã ấp ủ bao lâu — một mái ấm nhỏ bé để chờ đợi ngày cô cùng Minh Hàn xây dựng tương lai.
Số tiền ít ỏi còn lại, cô gửi hết cho ba mẹ để xây nhà. Ba mẹ cô, sau bao năm vất vả, giờ cũng có chốn an cư, còn cô… cô chỉ có thể sống ở đây như một người khách, âm thầm đếm từng ngày tháng.
⸻
Ngày qua ngày, cô khép mình trong căn phòng nhỏ bên góc nhà, nơi chỉ có chiếc giường cũ kỹ và bàn nhỏ đặt tấm ảnh của Minh Hàn — nụ cười dịu dàng ấy vẫn luôn ở trong tim cô, không bao giờ phai nhạt.
Cô mở cuốn nhật ký, từng dòng chữ được viết bằng giọt nước mắt và nỗi cô đơn khôn nguôi:
“Hôm nay, em lại nhớ anh… Mình đã từng có những ngày tháng tươi đẹp đến nhường nào…”
⸻
Mỗi tối, mẹ cô lại khóc thầm trong bóng tối, tiếng nấc nghẹn ngào hòa cùng tiếng mưa rơi bên ngoài. An Nhiên vẫn cố gắng cười nhẹ nhàng:
“Mẹ đừng khóc nữa, con vẫn ổn mà.”
Nhưng cô biết mẹ đã nhìn thấy rõ hơn bất cứ ai sự mệt mỏi, sự kiệt quệ trong từng hơi thở của con gái.
⸻
Thân thể cô ngày càng yếu ớt. Những cơn đau không ngừng hành hạ, xé nát từng tế bào trong cơ thể. Nhưng An Nhiên không để ai thấy cô gục ngã. Cô giữ trong lòng nỗi đau ấy, như một bí mật thầm kín, để không ai phải thêm lo lắng.
⸻
Những đêm dài, cô nằm trên chiếc giường, tay ôm chặt tấm ảnh của Minh Hàn, mắt nhìn ra khung cửa sổ đầy sao:
“Nếu có kiếp sau, em chỉ mong được gặp lại anh, được yêu anh như ngày đầu tiên.”
Nước mắt cô lăn dài, hòa cùng tiếng gió rì rào, nhắc cô nhớ rằng thời gian chẳng còn nhiều.
⸻
Một năm trôi qua trong tĩnh lặng, trong cô đơn và những giấc mơ chưa kịp thành hiện thực.
Dẫu biết rằng cuối con đường là sự chia ly, nhưng An Nhiên vẫn kiên cường chiến đấu, để ít nhất có thể trao trọn tình yêu cho những ngày cuối cùng…
Ngày em đi
⸻
Ngoài cửa sổ, những giọt mưa nặng hạt rơi xuống, hòa vào tiếng gió lạnh thổi rít qua những tán cây. Căn phòng nhỏ tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng mưa là vẫn reo đều đều, như bản nhạc cuối cùng của một cuộc đời ngắn ngủi.
An Nhiên nằm đó, trên chiếc giường nhỏ cũ kỹ, tay vẫn giữ chặt tấm ảnh của Minh Hàn — nụ cười ấy, đôi mắt dịu dàng ấy, vẫn khắc sâu trong tim cô, trở thành ánh sáng le lói nhất trong những ngày cuối cùng.
Bên cạnh, cuốn nhật ký mở hé, dòng chữ cuối cùng còn đọng lại trên trang giấy mỏng manh:
“Nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ chọn yêu anh lần nữa…”
Câu chữ ấy nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một trời yêu thương và tiếc nuối. An Nhiên nhắm mắt lại, như muốn ghi nhớ thật sâu từng khoảnh khắc cuối cùng, từng hơi thở còn lại trong cuộc đời mình.
⸻
Cô ra đi thật nhẹ nhàng, không một lời từ biệt. Để lại phía sau niềm đau, nỗi tiếc thương vô hạn cho ba mẹ, cho bà nội và tất cả người thân yêu.
Mẹ cô gục xuống bên chiếc giường, nước mắt tràn dài trên gò má nhăn nheo, tiếng nấc nghẹn hòa cùng tiếng mưa rơi ngoài trời.
Ba cô im lặng, ánh mắt trống rỗng, như không muốn tin vào sự thật nghiệt ngã này. Bà nội thì vẫn lặng lẽ lau nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh dù lòng quặn thắt.
⸻
Bạn bè, người thân đến tiễn đưa cô trong cái lạnh cuối đông. Ai cũng không thể kìm được nước mắt, tiếc nuối cho một tuổi trẻ vụt tắt quá sớm.
Những lời chia sẻ, những câu chuyện về An Nhiên vang lên bên quan tài, như một bản tình ca chưa bao giờ trọn vẹn.
⸻
Dưới mưa, những bông hoa trắng được đặt lên mộ, mềm mại và tinh khiết, như tấm lòng của mọi người dành cho cô gái nhỏ — người đã từng sống, yêu và chiến đấu bằng cả trái tim mình.
⸻
An Nhiên ra đi, để lại phía sau là một câu chuyện tình đầy đau thương nhưng cũng đẹp đẽ, mãi mãi là ký ức khắc sâu trong tim những người từng yêu thương cô.
Một năm sau
⸻
Một năm trôi qua kể từ ngày An Nhiên rời xa anh, nhưng trong tim Minh Hàn, hình bóng cô vẫn nguyên vẹn, không hề phai nhạt.
Dù bên cạnh cậu có người con gái khác — cô gái dịu dàng, luôn ở bên, chăm sóc và mong muốn bù đắp vết thương lòng — nhưng trái tim Minh Hàn chỉ có một hình bóng duy nhất.
“… Nếu một năm nữa An Nhiên chưa trở về, chúng ta sẽ quay lại.”
Cậu thì thầm với cô gái ấy trong một chiều mưa, ánh mắt đầy trăn trở và tiếc nuối.
⸻
Thời gian trôi qua, những ngày tháng dần làm mờ những vết đau, cậu cố gắng mở lòng, mong tìm được bình yên. Nhưng hình bóng An Nhiên vẫn bám chặt lấy cậu, như một lời hẹn ước chưa bao giờ kết thúc.
Và rồi, một cuộc điện thoại từ người bạn cũ làm tim cậu như ngừng đập.
“Cậu biết chưa? An Nhiên… đã mất rồi.”
Tiếng nói bên kia đường dây như đè nặng cả trời đất.
⸻
Minh Hàn hoảng loạn, bàn tay run rẩy đặt điện thoại xuống. Không chần chừ, cậu lập tức mua vé, lao về quê — nơi có căn nhà nhỏ và nấm mộ lạnh lẽo của người con gái mà cậu từng yêu thương nhất.
⸻
Trên chuyến tàu, những ký ức về An Nhiên hiện về dồn dập: những nụ cười, những giận hờn, những lần cô cố giấu đi nỗi đau để không làm cậu lo lắng.
Giờ đây, mọi thứ chỉ còn là ký ức, và nỗi đau là điều duy nhất còn sót lại.
⸻
Cậu biết, mình sẽ không bao giờ quên được cô. Và có lẽ, chẳng có ai có thể thay thế được An Nhiên trong trái tim cậu.
Gửi anh — tình đầu của em
⸻
Trước ngôi mộ nhỏ phủ đầy lá vàng,Minh Hàn quỳ sụp xuống, từng tiếng nức nở nghẹn ngào. Mắt cậu mờ đi, không thể tin được rằng cô — người con gái mà cậu yêu thương nhất — đã rời xa mãi mãi.
Nỗi đau như vỡ tan trong tim, những lời chưa kịp nói, những giây phút chưa kịp bên nhau, giờ đều trở thành tiếc nuối không thể nào nguôi.
⸻
Quay về căn nhà nhỏ của An Nhiên, cậu bước vào phòng, ánh mắt ngay lập tức dừng lại trên cuốn nhật ký đặt trên bàn học. Trang bìa đơn giản nhưng dòng chữ mềm mại, nắn nót khiến lòng cậu bỗng chùng xuống:
“Gửi anh — tình đầu của em.”
⸻
Minh Hàn run rẩy đưa tay mở từng trang giấy, như sợ những dòng chữ ấy sẽ vụt bay đi.
Mỗi con chữ đều thấm đẫm nỗi nhớ, tình yêu sâu sắc, những giây phút dằn vặt và cả nỗi đau cô giấu kín suốt một năm trời.
⸻
Cậu lặng lẽ đọc từng câu từng chữ, giọng nói thì thầm vang lên trong tâm trí:
“Anh à… nếu anh đọc được cuốn này, em chắc đã không còn nữa rồi. Xin lỗi vì lần yêu chậm trễ này của em, nhưng em không muốn anh ở bên cạnh để anh thấy dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của em đâu. Em muốn mình trong mắt anh sẽ luôn xinh đẹp như là năm tuổi 15 của anh, có lẽ kiếp này không thể làm vợ chồng với anh rồi vậy kiếp sau nhưng mà anh phải theo đuổi lại em đó…”
⸻
Nước mắt Minh Hàn rơi ướt đẫm từng trang giấy, hòa lẫn với nỗi đau tột cùng trong tim. Những dòng nhật ký không chỉ là lời nhắn gửi, mà còn là minh chứng cho tình yêu thuần khiết, cho những giấc mơ chưa thành hiện thực và những hy sinh thầm lặng của An Nhiên.
⸻
Cậu biết, dù không thể giữ cô lại, dù số phận nghiệt ngã đã cướp đi người mình yêu, nhưng trong trái tim mình, An Nhiên sẽ luôn là tình đầu, là ký ức không bao giờ phai nhòa.
Kết
Sau khi đọc xong cuốn nhật ký, Minh Hàn ngồi lặng bên cửa sổ, ánh nắng chiều tà chiếu nhẹ lên khuôn mặt bơ phờ. Trong lòng cậu, bao nhiêu nhớ thương, ân hận và hy vọng hòa quyện thành một bản tình ca không lời.
Cậu hiểu rằng, dù An Nhiên đã rời xa, nhưng tình yêu họ dành cho nhau không bao giờ kết thúc. Nó vẫn sống mãi trong từng trang ký ức, trong những ký hiệu nhỏ bé mà cô để lại.
⸻
Minh Hàn đặt cuốn nhật ký lên bàn thờ nhỏ bên trong căn nhà — nơi từng lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất của hai người. Cậu thì thầm nhẹ nhàng:
“Em sẽ luôn là khúc hát đẹp nhất trong trái tim anh. Dù thời gian có trôi qua, dù cuộc đời có đổi thay, anh vẫn sẽ giữ em bên mình, mãi mãi.”
⸻
Ngày tháng tiếp nối,Minh Hàn sống tiếp cuộc đời với sự mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Cậu mang theo tình yêu ấy trong mỗi bước đi, trở thành người đàn ông trọn vẹn mà An Nhiên từng mong muốn.
Và dù có đi đến đâu, trong lòng cậu vẫn luôn vang vọng một khúc hát êm đềm — khúc hát của tình đầu, của một mối tình đẹp dù ngắn ngủi, nhưng sâu sắc không thể phai mờ.
⸻
Cuộc đời là những chuyến đi, còn tình yêu là ngọn đèn soi sáng con đường ấy. An Nhiên đã đi trước, nhưng ánh sáng của cô sẽ mãi dẫn lối cho Minh Hàn.
⸻
Hết