“Bốn năm nhé, chờ tớ. Rồi tớ sẽ quay về, đón cậu.”
Năm mười tám tuổi, Quang Anh nói với tôi như thế, bằng ánh mắt ấm áp và chân thành đến độ khiến tôi tin rằng, chỉ cần tôi đứng yên ở đó, chắc chắn anh sẽ quay lại.
Tôi mỉm cười, gật đầu, không một chút nghi ngờ.
Năm hai mươi hai tuổi, lời hứa chạm ngưỡng bốn năm. Tôi đứng giữa lời hẹn năm nào ,đợi mãi...nhưng anh không trở về...
Năm hai mươi tư tuổi, anh trở về thật. Nhưng không còn bước chân nào dành cho tôi nữa — bên cạnh anh là một người con gái khác.
Chúng tôi im lặng rời nhau. Tôi không hỏi vì sao ,anh cũng chẳng giải thích một lời.
Cùng năm ấy, người ta báo tin anh đã rời khỏi thế giới này. Không kịp nói gì thêm.
Một ngày cuối thu, cô gái năm ấy tìm đến tôi. Trong tay cô là một chiếc nhẫn cưới nhỏ bé, cùng ánh mắt nghẹn ngào.
“Chiếc nhẫn này… là của cậu. Quang Anh đã mua nó cho cậu.”
Tôi lặng người. Đẩy nhẹ chiếc nhẫn về phía cô, giọng khẽ như làn gió:
“Xin lỗi… tôi không biết chị đang nói gì. Chiếc nhẫn này, không phải của tôi.”
Cô ấy nhìn tôi thật lâu, giọng run run nhưng chắc chắn:
“Không. Là của cậu. Ngay từ đầu, luôn là cậu.”
Rồi cô ấy trao tôi một bức thư, cùng tờ bệnh án đã ố vàng nơi góc giấy.
Trong thư là nét chữ quen thuộc, từng nét từng dòng đong đầy hơi thở của ký ức:
“Anh xin lỗi…Đức Duy của anh...
Anh đã không giữ được lời hứa. Nhưng anh chưa từng quên.
Cho đến những giây phút cuối cùng, trái tim anh vẫn là của em.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm em… sẽ thực hiện lời hứa mà anh đã lỡ dở ở kiếp này.
Với một thân thể lành lặn, một trái tim không mang bệnh… để yêu em trọn vẹn như đã hứa.
Chờ anh nhé..? Anh hứa đấy...
Tôi lặng người ,siết chặt bức thư vào ngực, thì thầm trong nước mắt:
“Đồ ngốc… Em vẫn đang chờ anh mà.
Từ rất lâu rồi… em chưa từng thôi đợi anh quay về.”
______________
Ahihiii😋