---
Ánh Sáng Cuối Cùng Trên Đỉnh Núi Xám
Chương 1: Hành Trình Khởi Đầu
Trên đỉnh núi Xám – nơi được mệnh danh là vùng đất chết, sương mù dày đặc luôn bao phủ như tấm màn che kín mọi ánh sáng. Dân làng dưới chân núi không ai dám bén mảng tới đó, bởi người ta kể rằng đã bao đời nay, ai lên núi rồi đều không trở về.
Vậy mà trong cái làng nhỏ tên An Tịnh, có một cô gái tên Linh lại quyết định lên đường. Linh 19 tuổi, mái tóc đen dài, đôi mắt sáng chứa đầy khao khát khám phá. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô lớn lên trong vòng tay bà ngoại. Lời kể của bà về đỉnh núi Xám luôn thôi thúc cô: "Trên đỉnh núi đó, có thứ ánh sáng cuối cùng – nếu con tìm được, mọi bóng tối sẽ tan biến."
Một buổi sáng, khi sương mù vẫn còn bảng lảng, Linh xếp vài bộ quần áo, chút lương khô, mang theo một chiếc la bàn và cuốn sổ tay của cha để lại. Cô hôn nhẹ lên trán bà rồi lặng lẽ bước đi. Bước chân cô vang lên giữa tiếng gió thổi rì rào, như nhắc nhở cô đang bước vào một hành trình không thể quay lại.
Chương 2: Người Bạn Đồng Hành
Đi được nửa ngày đường, Linh dừng lại bên bờ suối để uống nước. Bất chợt, một bóng người xuất hiện giữa đám cây bụi. Đó là một chàng trai, dáng người cao gầy, ánh mắt sâu thẳm. Anh mặc áo choàng xám và khoác một chiếc túi vải cũ kỹ.
– “Cô cũng lên núi Xám sao?” – anh hỏi, giọng khàn nhưng ấm áp.
– “Vâng, tôi muốn tìm ánh sáng cuối cùng...” – Linh trả lời, hơi dè chừng.
Anh nở nụ cười nhẹ, rồi đưa tay ra: – “Tôi tên là Hạ. Tôi cũng đi tìm thứ đó. Nếu cô không phiền, chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Linh chần chừ một chút rồi gật đầu. Dù sao, có đồng hành vẫn tốt hơn là cô độc trên hành trình hiểm nguy này.
Chương 3: Những Bí Ẩn Trên Núi
Đêm xuống rất nhanh trên núi Xám. Sương mù dày đặc đến mức họ chỉ nhìn thấy nhau trong vòng vài bước chân. Thỉnh thoảng, những âm thanh lạ vang lên từ trong bóng tối: tiếng thét, tiếng gió hú như tiếng ai khóc.
Trong chiếc lều dựng tạm, Linh lấy ra cuốn sổ tay cha để lại. Cô lật từng trang, những dòng chữ nguệch ngoạc: “Đỉnh núi Xám không chỉ có ánh sáng. Nó còn cất giấu những bí mật khủng khiếp. Nếu con lên đó, hãy cẩn thận.”
Hạ ngồi cạnh cô, ánh mắt trầm ngâm. – “Cha cô cũng từng lên núi này sao?”
– “Vâng... ông đã biến mất ở đó. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra.” – Linh nghẹn giọng.
– “Vậy chúng ta sẽ tìm ra sự thật.” – Hạ siết chặt tay cô.
Chương 4: Ánh Sáng Cuối Cùng
Họ đi tiếp suốt ba ngày. Cuối cùng, đỉnh núi hiện ra trước mắt – một mỏm đá sừng sững chìm trong mây mù. Nhưng ở đó, có một luồng sáng le lói, dịu dàng và ấm áp. Linh run lên vì xúc động: ánh sáng cuối cùng!
Hạ dẫn Linh tiến lại gần. Nhưng ánh sáng ấy không phải là ngọn đèn hay mặt trời, mà là một tinh thể lạ phát ra ánh sáng trắng ngà. Trong khoảnh khắc Linh chạm tay vào nó, mọi ký ức của cha cô ùa về như cơn lũ: những thí nghiệm, những nỗi đau, những sai lầm. Hóa ra, ánh sáng cuối cùng là thứ năng lượng mà cha cô từng nghiên cứu – năng lượng cứu rỗi và cũng là lời nguyền.
– “Đây là thứ ông ấy để lại cho tôi...” – Linh thì thầm.
– “Cô có thể phá vỡ lời nguyền nếu muốn.” – Hạ nói. “Nhưng cái giá phải trả là...”
Trước khi anh kịp nói tiếp, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ trong sương mù, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, gầm lên giận dữ. Linh hiểu: kẻ canh giữ ánh sáng cuối cùng đã thức giấc.
Chương 5: Quyết Định
Không kịp nghĩ ngợi, Linh nắm tay Hạ, chạy xuyên qua làn sương dày đặc. Con quái vật rượt theo họ, hơi thở nóng rực phả sau lưng. Cả hai chạy đến mép vực. Dưới đó là vực thẳm sâu hun hút.
– “Linh, cô phải chọn!” – Hạ hét lên. “Hoặc giữ ánh sáng cuối cùng, hoặc thoát khỏi lời nguyền của cha cô.”
Nước mắt Linh trào ra. Cô nhìn tinh thể sáng rực trong tay, rồi nhìn Hạ. Trong khoảnh khắc, cô nhớ đến bà, nhớ đến nụ cười của những người trong làng. Nếu giữ ánh sáng, cô có thể giải thoát mọi người khỏi bóng tối. Nhưng cái giá là lời nguyền ấy có thể hủy hoại tất cả.
Hạ nhìn cô, ánh mắt chan chứa niềm tin. Linh cắn răng, giơ cao tinh thể và hét lên: – “Hãy tan biến!”
Tinh thể vỡ vụn, ánh sáng tỏa ra rực rỡ rồi tan vào hư vô. Con quái vật cũng biến mất, để lại sự im lặng đến đáng sợ.
Trong khoảnh khắc ấy, bầu trời đột ngột quang đãng. Ánh nắng đầu tiên xuyên qua sương mù, chiếu xuống đỉnh núi. Linh ngã vào vòng tay Hạ, mệt mỏi nhưng mãn nguyện.
Chương 6: Bình Minh Mới
Họ trở về làng khi bình minh ló dạng. Bầu trời trong vắt như chưa từng có sương mù. Bà Linh đón cô trong vòng tay run rẩy. Linh siết tay Hạ, lòng thầm biết rằng, hành trình này không chỉ giải thoát lời nguyền của cha, mà còn mở ra một con đường mới cho chính cô.
Trên đỉnh núi Xám, ánh sáng cuối cùng đã biến mất. Nhưng trong trái tim Linh, ánh sáng ấy sẽ còn mãi, để thắp sáng mọi bóng tối của đời cô.
---
Hết