Quán bar NOIR mở cửa mỗi ngày lúc sáu giờ tối, nằm im trong con hẻm chỉ người cần quên mới tìm đến. Ánh đèn mờ, nhạc chậm, bartender đẹp trai – đó là đủ lý do để người ta quay lại
Nhưng hắn – Quang Anh – không giống người khác. Không đến để say. Không đến để tán tỉnh. Chỉ đến, gọi cùng một loại rượu, ngồi đúng một chỗ
Và nhìn Đức Duy
—
“Lại ngồi chỗ cũ”
Đức Duy nghiêng người lau quầy, ánh mắt liếc nhẹ
“Anh có biết mỗi lần anh đến, tôi phải từ chối ít nhất ba người muốn ngồi đúng chỗ đó không?”
Quang Anh không nói, chỉ gật đầu. Vẫn là vẻ mặt bình thản đó
Đức Duy đặt ly rượu xuống. Whisky đá
“Không thử gì mới à?”
“Thứ mới không hợp tôi”
“Thứ cũ cũng không chắc vừa miệng”
“Nhưng tôi nghiện rồi”
Đức Duy bật cười, cầm lấy chiếc ly, ngón tay chạm nhẹ lên thành thủy tinh. “Anh nói vậy với ai khác chưa?”
“Chưa”
“May ghê” Đức Duy cúi sát lại, hơi thở ấm sượt qua tai hắn. “Tôi ghét đồ thừa”
—
Đêm thứ ba mươi hai Quang Anh ghé NOIR, trời đổ mưa
Đức Duy đứng trước cửa, tay đút túi, tóc ướt sũng. Định về thì có xe dừng trước mặt. Cửa mở
“Lên đi”
“Anh theo dõi tôi?”
“Không. Tôi chờ”
Đức Duy không hỏi thêm, ngồi vào ghế phụ. Im lặng. Chỉ nghe tiếng nước hắt lên thân xe
Về đến căn hộ Quang Anh, Đức Duy đứng giữa phòng khách rộng lớn, áo sơ mi dính sát người, cổ lộ một bên xương đòn
“Muốn thay áo không?”
“Không. Tôi không lạnh”
“Nhưng tôi thì lạnh khi nhìn em như vậy”
Quang Anh ném chiếc khăn về phía cậu. Đức Duy bắt lấy, quăng sang một bên
“Anh thích nhìn tôi ướt?”
“Thích nhìn em khi không còn mạnh mẽ”
Đức Duy cười nhạt. “Anh nghĩ tôi đang yếu à?”
“Không. Tôi nghĩ em đang lạnh”
—
Họ ngủ cạnh nhau. Không đụng chạm. Không cởi đồ. Chỉ là hơi thở xen kẽ nhau, nhịp tim nghe được khi mọi thứ khác im lặng
Sáng hôm sau, Quang Anh pha cà phê. Đức Duy dựa vào bếp, mắt lười biếng
“Đêm qua anh không thử gì hết. Tự trọng cao hay không có nhu cầu?”
“Không vội. Tôi muốn uống từ từ”
“Anh nghĩ mình chịu được bao lâu?”
“Còn lâu hơn em nghĩ”
—
Sau đó, Đức Duy biến mất ba ngày
Quang Anh đến NOIR, chỉ thấy người khác đứng quầy
Đến ngày thứ tư, Đức Duy quay lại. Không giải thích. Chỉ đặt tay lên quầy, cười như chưa từng đi đâu
“Thử loại rượu mới không?”
“Không”
“Thế thì tôi chọn giúp”
Đức Duy rót một ly cocktail đỏ, nhẹ nhàng đẩy qua. “Uống xong ly này, tôi sẽ hôn anh”
Quang Anh cầm lấy ly, uống không do dự
Rồi im lặng nhìn Đức Duy
“Không có mùi vị”
“Anh đang run à?”
“Không. Tôi đang chờ”
Đức Duy chống tay lên quầy, cúi xuống, thì thầm sát môi hắn:
“Muốn hôn tôi, phải trả tiền”
“Bao nhiêu?”
“Cả đời”
—
Ba tháng sau, báo chí đưa tin Quang Anh rút khỏi vị trí điều hành tập đoàn. Không lý do. Không thông báo
NOIR tạm nghỉ ba ngày. Đức Duy không nói vì sao
Đến ngày mở cửa lại, cậu bước vào, thấy mọi thứ y như cũ. Chỉ khác một tờ giấy trên quầy bar:
> “Tôi là ông chủ mới. Hẹn bartender của tôi tối nay”
Đức Duy bật cười, cầm giấy lên, quay người lại:
“Anh không mỏi mệt à?”
“Có. Nhưng chỉ khi không thấy em”
“Anh trả giá gì để có được tôi?”
“Danh tiếng, tiền, thời gian”
“Không tiếc?”
“Chỉ tiếc là không làm sớm hơn”
Đức Duy vòng ra sau quầy, chạm ngón tay lên môi hắn
“Anh có chắc không?”
“Tôi chưa từng chắc điều gì như vậy”
Đức Duy hôn lên môi hắn – lần này thật. Không nửa vời. Không thăm dò
Một nụ hôn có vị rượu cũ. Có mùi mưa cũ. Có cả người đàn ông từng chờ từng đợi, chỉ để đứng đối diện với cậu – lần nữa, và mãi mãi