Đoản Ngắn: Thanh Âm Của Bình Minh
Tác giả: Meomeo...~
BL
U Lạc Miêu chào bạn,chúc bạn đọc truyện vui vẻ ~
Đoản Đam mỹ.
Thụ: Vãn Ninh
Công: Lưu Kính
---------
Hồi 1: Dấu vết của một đêm kinh hoàng.
Năm 20xx, thế giới ABO vẫn vận hành với những quy tắc ngầm. Vãn Ninh, một Omega thầm lặng nhưng tài năng, đã làm trợ lý cho Chủ tịch Lưu Kính, một Alpha trội, suốt ba năm tại JG Group. Tình cảm của cậu dành cho Lưu Kính sâu đậm như đại dương, nhưng nó chỉ là tình yêu đơn phương. Lưu Kính là một Alpha hoàn hảo, nhưng anh lại có một "điểm yếu" chết người: anh không thích đàn ông, dù đó là Omega hay Beta nam. Vãn Ninh đã chứng kiến vô số Beta nữ và Omega nữ xinh đẹp, quyến rũ ra vào văn phòng Lưu Kính. Cậu luôn giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp, nhưng mỗi lần thấy Lưu Kính cười nói, cử chỉ thân mật với những người phụ nữ đó, trái tim Vãn Ninh lại như bị bóp nghẹt.
Có một đêm, định mệnh đã trêu đùa Vãn Ninh một cách tàn nhẫn. Lưu Kính bị đối tác bỏ thuốc kích dục mạnh trong một bữa tiệc thương mại. Vãn Ninh, người duy nhất còn tỉnh táo và ở bên cạnh anh, đã cố gắng đưa Lưu Kính về. Nhưng dưới tác dụng của thuốc, Lưu Kính đã mất kiểm soát, và trong cơn mơ hồ, anh đã cưỡng chế Vãn Ninh. Đêm đó, Lưu Kính gầm gừ những lời nói mập mờ về một Omega quyến rũ trong ảo giác, không hề hay biết người anh đang chiếm hữu là Vãn Ninh. Sáng hôm sau, Lưu Kính tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội và hoàn toàn mất trí nhớ về những gì đã xảy ra do tác dụng phụ của thuốc. Anh chỉ nghĩ rằng mình đã ngủ quên ở văn phòng. Vãn Ninh thì khác, cậu nhớ như in từng khoảnh khắc kinh hoàng đó, nỗi đau thể xác và tinh thần hằn sâu trong tâm trí. Cậu im lặng, nén chặt bí mật động trời này, và cuộc sống của hai người vẫn tiếp diễn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Hồi 2: Mầm sống và lời sĩ vả cay độc.
Thời gian trôi đi, Vãn Ninh vẫn kiên trì với công việc trợ lý, che giấu nỗi đau và bí mật về đêm định mệnh. Cậu nhận ra cơ thể mình có những thay đổi bất thường, và rồi một buổi sáng, kết quả xét nghiệm đã xác nhận điều Vãn Ninh vừa sợ hãi vừa mơ hồ hy vọng: cậu đã mang thai. Một Omega nam mang thai Alpha của một Alpha khác giới tính. Đây là điều gần như không thể tin được trong xã hội ABO, và Vãn Ninh biết mình không thể giữ bí mật này mãi mãi.
Sự tinh ý của Lưu Kính giúp anh nhận ra những cử chỉ nhỏ nhặt của Vãn Ninh: ánh mắt dõi theo, ly cà phê pha đúng ý, hay sự lo lắng hiện rõ khi anh bị ốm. Anh bắt đầu thấy phiền phức với sự "quấn quýt" của Vãn Ninh, một Omega nam lại có những biểu hiện "khác thường" như vậy. Một buổi chiều nọ, sau khi Lưu Kính vừa tiễn một Beta nữ xinh đẹp ra về, anh quay sang Vãn Ninh đang thu dọn bàn làm việc. Anh không thể chịu nổi ánh mắt buồn bã của Vãn Ninh mỗi khi anh gần gũi với những người phụ nữ khác.
"Cậu thích tôi, đúng không?" Lưu Kính lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu Vãn Ninh. Vãn Ninh sững sờ, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu cố gắng chối bỏ, nhưng lời nói nghẹn ứ nơi cổ họng. "Ghê tởm," Lưu Kính nhếch mép, "Cậu nghĩ tôi sẽ thích một Omega nam như cậu ư? Hay cậu nghĩ tôi sẽ chấp nhận loại tình cảm bệnh hoạn này, nhất là khi tôi chỉ thích phụ nữ?" Từng lời của Lưu Kính như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim Vãn Ninh. "Cút đi! Từ mai không cần đến đây nữa." Anh quát lên, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ. Vãn Ninh lặng lẽ thu dọn đồ đạc, trái tim tan nát. Cậu không nói một lời, chỉ để lại một ánh mắt cuối cùng đầy đau đớn, vừa là tình yêu, vừa là sự tuyệt vọng và cả một bí mật động trời chưa thể nói ra, rồi bước đi.
Hồi 3: Khoảng trống vô hình và nỗi nhớ không tên.
Những ngày sau khi Vãn Ninh rời đi, cuộc sống của Lưu Kính trở nên xáo trộn một cách lạ lùng. Anh bỗng thấy mọi thứ thật khó khăn. Ly cà phê buổi sáng nhạt nhẽo, lịch trình làm việc lộn xộn, thậm chí cả những bộ vest cũng không được là ủi phẳng phiu như trước. Thư ký mới là một Beta nữ, cô ấy vụng về, không hiểu ý anh như Vãn Ninh. Những đối tác khó tính, những cuộc họp căng thẳng... mọi thứ dường như tồi tệ hơn khi không có Vãn Ninh bên cạnh.
Lưu Kính bắt đầu nhận ra sự thiếu vắng của Vãn Ninh không chỉ đơn thuần là thiếu vắng một trợ lý giỏi. Anh nhớ những câu chuyện phiếm của Vãn Ninh, nhớ cách cậu khuyên nhủ khi anh bực bội, nhớ cả nụ cười hiền lành của cậu. Anh nhớ cách Vãn Ninh luôn chuẩn bị mọi thứ chu đáo, dự đoán được mọi nhu cầu của anh. Mùi pheromone Omega thoang thoảng từ cậu, dù rất nhẹ, giờ đây lại khiến anh cảm thấy trống rỗng đến lạ. Sự trống rỗng trong công việc dần lan sang cả cuộc sống cá nhân. Những người phụ nữ trước đây từng mang lại cho anh cảm giác mới mẻ giờ trở nên nhạt nhẽo, vô vị. Lưu Kính bắt đầu tự dằn vặt. Liệu có phải anh đã quá tàn nhẫn với Vãn Ninh, một Omega lại càng nhạy cảm hơn?
Hồi 4: Thức tỉnh, tìm kiếm và thất bại.
Trong những ngày dằn vặt, Lưu Kính nhận ra một sự thật kinh hoàng: anh nhớ Vãn Ninh. Không chỉ là nhớ một người trợ lý, mà là nhớ Vãn Ninh một cách sâu sắc, nhớ đến mức anh cảm thấy trống rỗng và bất an. Anh bắt đầu tự hỏi, liệu có phải những lời sỉ vả hôm đó chỉ là vỏ bọc cho sự sợ hãi của chính mình? Nỗi sợ hãi đối mặt với một tình cảm khác thường, một tình cảm mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ có với một Omega nam. Anh chợt nhận ra, những người phụ nữ kia chưa bao giờ mang lại cho anh cảm giác bình yên và sự thấu hiểu như Vãn Ninh đã làm.
Càng nghĩ, Lưu Kính càng thấy những cảm xúc ghê tởm ban đầu dần biến mất, thay vào đó là sự hối hận và một nỗi nhớ cồn cào. Anh không thể tin được, một người đàn ông như anh, một người luôn tự hào về sự "chuẩn mực", lại có thể có tình cảm với một người đàn ông khác, cụ thể là Vãn Ninh. Sự thật này khiến anh sốc, nhưng cũng đồng thời giải tỏa một gánh nặng vô hình. Anh quyết định, dù có phải đối mặt với điều gì, anh cũng phải tìm lại Vãn Ninh. Lưu Kính huy động mọi mối quan hệ, cho người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Vãn Ninh.
Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng Lưu Kính cũng nhận được tin tức về Vãn Ninh. Cậu đã chuyển đến một thành phố nhỏ ở phía Nam, mở một quán cà phê nhỏ yên tĩnh. Lưu Kính lập tức lên đường. Khi anh bước vào quán cà phê, Vãn Ninh đang pha chế, dáng vẻ gầy gò hơn nhưng bụng đã lộ rõ. Một Omega nam mang thai! Lưu Kính sững sờ. Anh tiến đến gần, "Vãn Ninh, tôi... tôi đến để xin lỗi cậu." Vãn Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng và đầy lạnh lùng. "Chủ tịch Lưu không cần phải xin lỗi tôi," Vãn Ninh nói một cách dứt khoát, giọng điệu xa cách. "Cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt." Cậu quay lưng đi, tiếp tục công việc mà không thèm nhìn lại Lưu Kính. Anh cố gắng nói thêm vài lời, nhưng Vãn Ninh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, không một chút biểu cảm. Lưu Kính trở về nhà, tay trắng, lòng nặng trĩu.
Hồi 5: Sợi băng được hóa giải.
Trở về từ chuyến đi vô ích, Lưu Kính nằm vật ra giường. Giấc mộng về đêm định mệnh lại hiện về, rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh thấy mùi pheromone trà xanh quen thuộc, cảm giác cơ thể mềm mại dưới tay, và những tiếng thở dốc. Mảnh kí ức mơ hồ về đêm anh bị bỏ thuốc ở bữa tiệc chợt chắp nối với hình ảnh của Vãn Ninh. Anh bỗng nhớ ra, mình đã yêu cầu lắp camera ẩn trong phòng làm việc để theo dõi đối tác làm ăn.
Sáng hôm sau, Lưu Kính lập tức ra lệnh cho trợ lý thân cận nhất của mình, người đã thay thế Vãn Ninh, kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu từ camera ẩn trong phòng làm việc vào đêm đó. Màn hình máy tính hiển thị những hình ảnh kinh hoàng: Lưu Kính trong cơn mất kiểm soát, và người anh cưỡng chế chính là Vãn Ninh. Anh nhìn thấy từng chi tiết, từng ánh mắt đau đớn của Vãn Ninh, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cậu. Và rồi, anh thấy Vãn Ninh rời đi, để lại một vũng máu nhỏ trên ghế sofa.
Mọi thứ sụp đổ trong Lưu Kính. Hóa ra, chính anh là kẻ đã hủy hoại Vãn Ninh, chính anh là Alpha đã khiến Vãn Ninh mang thai, và chính anh đã buông những lời sỉ vả độc ác nhất. Cả cơ thể anh run rẩy. Không chỉ là tình cảm, mà còn là trách nhiệm, là tội lỗi. Anh đã làm tổn thương người mình yêu thương nhất, và đó còn là cha của đứa con trong bụng Vãn Ninh. Anh nhận ra, mùi pheromone trà xanh đã mê hoặc anh trong giấc mơ không phải là của bất kỳ Omega nào khác, mà chính là của Vãn Ninh. Đó là mùi hương của sự thuần khiết, sự dịu dàng mà anh đã vô tình chà đạp. Anh không còn nghĩ đến việc mình "chỉ thích phụ nữ" nữa. Giờ đây, tất cả những gì anh muốn là sửa chữa lỗi lầm, và giành lại Vãn Ninh.
Không một phút chần chừ, Lưu Kính lập tức đứng dậy. Anh sẽ không bỏ cuộc. Anh biết mình đã gây ra tội lỗi tày đình, nhưng anh cũng biết mình không thể sống thiếu Vãn Ninh và đứa con của họ. Lần này, anh sẽ không trở về tay trắng.
Hồi 6: Cuộc đối mặt và lời cầu xin tuyệt vọng.
Lưu Kính không lãng phí một phút nào. Anh huy động tất cả mọi nguồn lực, tìm kiếm Vãn Ninh một lần nữa, quyết tâm không bỏ cuộc. Lần này, anh không chỉ muốn xin lỗi, anh muốn bù đắp, muốn chuộc lại tất cả. Anh biết mình phải đối mặt với nỗi đau mà mình đã gây ra.
Cuối cùng, anh tìm thấy Vãn Ninh tại một phòng khám thai ở ngoại ô thành phố. Vãn Ninh đang ngồi một mình, ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ. Bụng cậu đã lớn hơn nhiều. Lưu Kính bước vào, tim đập thình thịch. Vãn Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như lần trước, không một chút bất ngờ hay vui mừng.
"Vãn Ninh, chúng ta cần nói chuyện." Lưu Kính nói, giọng anh run rẩy. "Tôi... tôi đã biết tất cả. Về đêm đó, và về đứa bé."
Khuôn mặt Vãn Ninh không một chút biểu cảm. Cậu chỉ cúi đầu, siết chặt bàn tay đang đặt trên bụng. "Không có gì để nói cả, Chủ tịch Lưu. Chuyện đã qua rồi. Đứa bé này, tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng."
"Không!" Lưu Kính quỳ xuống trước mặt Vãn Ninh, không màng đến ánh mắt tò mò của những người xung quanh. "Xin em, Vãn Ninh. Cho tôi một cơ hội. Tôi đã sai, sai thật rồi. Tôi đã hèn nhát, đã vô tâm, đã làm em đau khổ. Nhưng tôi đã nhận ra rồi, Vãn Ninh. Tôi không thể sống thiếu em, và tôi muốn được làm cha của đứa bé này."
Lưu Kính kể lại tất cả những gì anh đã trải qua: những đêm mất ngủ, sự trống rỗng khi không có Vãn Ninh bên cạnh, nỗi dằn vặt khi xem đoạn video từ camera ẩn, và sự thật kinh hoàng về hành vi của mình. Anh không né tránh, không bào chữa, chỉ nói lên tất cả sự hối hận và tình yêu đã muộn màng của mình. Anh kể về những giấc mơ ám ảnh về mùi pheromone trà xanh của Vãn Ninh, về cách anh đã cố gắng chối bỏ bản năng của một Alpha, nhưng cuối cùng lại nhận ra đó chính là thứ anh khao khát.
Vãn Ninh vẫn im lặng, nhưng đôi mắt cậu bắt đầu đỏ hoe. Những lời của Lưu Kính chân thành đến mức trái tim băng giá của cậu bắt đầu có những vết rạn. Cậu nhớ lại những ngày tháng sống trong cô độc, nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với thai kỳ một mình, và cả nỗi nhớ sâu thẳm dành cho người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình.
Hồi 7: Dấu vết của hy vọng.
Lưu Kính biết đây là cơ hội cuối cùng của mình. Anh chìa tay ra, run rẩy chạm vào bàn tay Vãn Ninh. "Vãn Ninh, tôi biết lời xin lỗi không đủ để bù đắp. Nhưng xin em, hãy tin tôi. Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng minh tình yêu của tôi dành cho em và con. Tôi sẽ bù đắp tất cả những gì tôi đã gây ra. Hãy cho chúng ta một cơ hội, được không?"
Vãn Ninh nhìn sâu vào mắt Lưu Kính. Ánh mắt đó không còn là sự khinh bỉ hay lạnh lùng, mà là sự chân thành, sự đau khổ và cả tình yêu. Cậu nhìn xuống bụng mình, nơi một sinh linh bé bỏng đang lớn dần. Đây không chỉ là câu chuyện của hai người, mà còn là tương lai của đứa trẻ.
Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, Vãn Ninh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Lưu Kính. Trái tim Lưu Kính như thắt lại. Anh nghĩ mình đã mất tất cả. Nhưng rồi, Vãn Ninh khẽ nâng khóe môi, một nụ cười nhạt nhòa hiện lên. "Chủ tịch Lưu... hãy đứng dậy đi."
Lưu Kính ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hy vọng. "Em... em có nghĩa là gì?"
"Tôi không nói sẽ tha thứ cho anh ngay lập tức," Vãn Ninh nói, giọng còn chút ngần ngại. "Nhưng... tôi sẽ cho anh một cơ hội. Để anh chứng minh lời mình nói."
Nước mắt Lưu Kính trào ra. Anh đứng dậy, muốn ôm lấy Vãn Ninh, nhưng rồi lại kìm lại, sợ làm cậu khó chịu. Anh chỉ dám nhẹ nhàng nắm lấy tay Vãn Ninh, một cái nắm tay không quá chặt, nhưng chứa đựng tất cả sự chân thành và mong đợi. Ánh sáng cuối ngày len lỏi qua ô cửa sổ phòng khám, chiếu rọi lên hai con người vừa tìm thấy nhau sau bao giông bão. Dù con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng ít nhất, sợi băng giá đã bắt đầu tan chảy, và một tia hy vọng mới đã lóe lên.
Hồi 8: Con đường chuộc lỗi
Lời chấp thuận của Vãn Ninh, dù mong manh, là tia sáng lớn nhất trong cuộc đời Lưu Kính lúc này. Anh không dám vội vàng hay ép buộc cậu. Lưu Kính chuyển đến sống gần quán cà phê của Vãn Ninh, thuê một căn hộ nhỏ để tiện chăm sóc. Mỗi sáng, anh đều ghé qua, mang theo bữa sáng dinh dưỡng tự tay chuẩn bị, và lặng lẽ giúp Vãn Ninh những việc lặt vặt trong quán. Anh không ngừng nói lời xin lỗi, không ngừng bày tỏ sự hối hận và tình yêu thương.
Ban đầu, Vãn Ninh vẫn giữ khoảng cách. Cậu thường xuyên từ chối những lời đề nghị giúp đỡ quá mức của Lưu Kính, ánh mắt vẫn còn vương vấn sự tổn thương. Nhưng Lưu Kính không nản lòng. Anh kiên nhẫn, dịu dàng, và luôn có mặt khi Vãn Ninh cần. Anh học cách pha cà phê, học cách làm bánh, thậm chí còn tìm hiểu về tâm lý của Omega mang thai để hiểu và chia sẻ với Vãn Ninh. Anh lắng nghe những câu chuyện của cậu về cuộc sống một mình, về những khó khăn mà cậu đã trải qua. Dần dần, bức tường băng giá trong lòng Vãn Ninh bắt đầu rạn nứt. Cậu nhận ra sự chân thành trong từng hành động của Lưu Kính, và mùi pheromone mạnh mẽ nhưng đầy trấn an của Alpha đã bắt đầu làm dịu đi những vết sẹo trong tâm hồn cậu.
Lưu Kính cũng bắt đầu chuẩn bị cho sự ra đời của đứa bé. Anh mua sắm đồ dùng trẻ sơ sinh, tìm hiểu về cách chăm sóc em bé, và sắp xếp lại công việc ở công ty để có nhiều thời gian hơn cho Vãn Ninh. Anh công khai việc Vãn Ninh đang mang thai con của mình, bất chấp những lời xì xào bàn tán trong giới kinh doanh và xã hội ABO. Anh biết mình phải đối mặt với áp lực, nhưng vì Vãn Ninh và con, anh sẵn sàng gánh chịu tất cả.
Hồi 9: Bình minh của một gia đình
Ngày Vãn Ninh chuyển dạ đến đột ngột. Lưu Kính, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, vẫn không khỏi lo lắng đến tột độ. Anh nắm chặt tay Vãn Ninh trong suốt quá trình vượt cạn, không rời một bước. Hơi thở của cậu gấp gáp, mồ hôi ướt đẫm, nhưng ánh mắt kiên cường vẫn nhìn về phía trước. Mùi pheromone của cả hai Alpha và Omega tràn ngập phòng sinh, hòa quyện vào nhau như một lời hứa hẹn.
Và rồi, tiếng khóc chào đời của một sinh linh bé bỏng vang lên, xé tan không gian tĩnh mịch. Một bé trai Alpha khỏe mạnh, tên là Nguyện, với biệt danh dễ thương là Bí Ngô, thừa hưởng những nét đẹp của cả cha và mẹ, ra đời trong sự vỡ òa của hạnh phúc. Nhìn đứa con bé bỏng nằm gọn trong vòng tay Vãn Ninh, Lưu Kính cảm thấy một tình yêu vô bờ bến trào dâng. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Vãn Ninh, rồi hôn lên má con.
"Cảm ơn em, Vãn Ninh," Lưu Kính thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Cảm ơn em đã mang con đến với thế giới này, và cảm ơn em đã cho anh một cơ hội."
Vãn Ninh mỉm cười yếu ớt, nước mắt hạnh phúc lăn dài. Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng ngày, cậu cảm thấy bình yên và trọn vẹn đến vậy. Đứa bé Alpha chính là sợi dây liên kết không thể phá vỡ giữa cậu và Lưu Kính.
Cuộc sống của họ bước sang một trang mới. Lưu Kính trở thành một người cha mẫu mực và một người bạn đời đầy trách nhiệm. Anh luôn đặt Vãn Ninh và con lên hàng đầu, dành mọi sự quan tâm và yêu thương cho gia đình nhỏ của mình. Vãn Ninh cũng dần mở lòng hơn, những vết thương lòng được chữa lành bởi tình yêu và sự kiên trì của Lưu Kính. Quán cà phê của Vãn Ninh trở thành nơi cả hai thường xuyên lui tới, tiếng cười đùa của Bí Ngô vang vọng, sưởi ấm cả không gian.
Chương 10: Tình yêu trọn vẹn và lời cầu hôn.
Nhiều năm trôi qua,Bí Ngô lớn lên khỏe mạnh, thông minh và lanh lợi, là niềm tự hào của cả Vãn Ninh và Lưu Kính. Gia đình nhỏ của họ trở thành một hình mẫu hạnh phúc, chứng minh rằng tình yêu có thể vượt qua mọi định kiến và lỗi lầm. Mối quan hệ của Vãn Ninh và Lưu Kính không chỉ là tình yêu mà còn là sự thấu hiểu, sự tha thứ và sự gắn kết sâu sắc.
Trong một buổi chiều muộn, khi hoàng hôn buông xuống trên thành phố, Lưu Kính và Vãn Ninh ngồi bên nhau trong vườn nhà, nhìn đứa con đang chơi đùa. Lưu Kính nhẹ nhàng ôm Vãn Ninh vào lòng, đặt cằm lên vai cậu.
"Anh xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra, Vãn Ninh," Lưu Kính thì thầm, giọng đầy ân hận nhưng cũng tràn ngập yêu thương. "Anh đã từng mù quáng, nhưng giờ đây, anh biết ơn vì định mệnh đã đưa em và con đến bên anh."
Vãn Ninh tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Alpha. "Em cũng từng rất hận anh," cậu thừa nhận, "nhưng giờ thì không còn nữa. Em biết anh đã thay đổi, và em yêu anh, Lưu Kính."
Lưu Kính siết chặt vòng tay. Anh đã từng là một Alpha kiêu ngạo, đầy định kiến. Nhưng qua những biến cố, anh đã học được bài học về tình yêu đích thực, sự bao dung và trách nhiệm. Anh đã tìm thấy hạnh phúc không phải ở những điều mình từng theo đuổi, mà ở một Omega nam dịu dàng và một đứa con trai bé bỏng.
Anh buông Vãn Ninh ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và quyết tâm. Lưu Kính từ từ quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ từ túi áo. Chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
"Vãn Ninh," anh nói, giọng run run nhưng kiên định, "Em có chấp nhận bỏ qua quá khứ, tha thứ cho anh, và cùng anh xây dựng một tương lai trọn vẹn không? Em có đồng ý làm bạn đời của anh, ở bên anh đến cuối cuộc đời này không? Lấy anh nhé, Vãn Ninh?"
Vãn Ninh sững sờ, nước mắt hạnh phúc trào ra. Cậu không nói nên lời, chỉ gật đầu lia lịa, kéo Lưu Kính đứng dậy và ôm anh thật chặt. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, hai trái tim đã từng tan vỡ nay lại hòa chung nhịp đập, cùng nhau viết nên một câu chuyện tình yêu trọn vẹn, vượt lên trên mọi giới hạn và sai lầm. Tiếng cười trong trẻo của Bí Ngô vang lên, như một lời chúc phúc cho gia đình nhỏ bé hạnh phúc ấy.
-End-
P/S: Do là đoản ngắn nên nội dung sẽ nhanh ơi là nhanh~~
U Lạc Miêu chào bạn,chúc bạn đọc đoản vui vẻ ~