Hồng Hoang: Ngủ Say Vô Số Năm, Bị Đệ Tử Lộ Ra Rồi!
Tác giả: ĐẠI LÃO TỰ TẠI
Giải trí;Hệ thống
Hồng Hoang, kỷ nguyên khai thiên tịch địa, nơi càn khôn sơ định, vạn vật hỗn mang. Vạn cổ luân hồi, những tàn tích của thời đại ấy vẫn còn sót lại, ẩn mình trong hư vô, trở thành những Vùng Đất Bất Khả Xâm Phạm, nơi sinh linh phàm tục khó lòng đặt chân tới.
Giữa một vùng hoang tàn đổ nát, nơi những ngọn núi vụn vỡ trôi nổi giữa tầng không như những hòn đảo cô độc, khí tức Hồng Hoang hỗn độn cuộn trào, thỉnh thoảng lại có tia chớp 混沌 (hỗn độn) xé rách bầu trời. Nơi đây, ngay cả thời gian và không gian dường như cũng vặn vẹo, mang theo hơi thở mục ruỗng của vạn kỷ nguyên đã qua.
Trên một đài đá cổ kính, tàn tích của một kiến trúc vĩ đại nào đó, một nữ nhân đang ngủ say. Tóc đen như thác đổ, gương mặt thanh lệ, dung nhan tuyệt thế khuynh thành, tựa như một bức họa mỹ lệ được thời gian phong ấn. Nàng không hề nhúc nhẽn, hơi thở cực kỳ yếu ớt, gần như hòa lẫn với khí tức mục nát xung quanh.
Bỗng nhiên, một vài luồng khí tức xa lạ xuất hiện, phá vỡ sự tĩnh lặng kéo dài vạn cổ. Đó là những sinh linh non trẻ, mang theo sự tò mò và sợ hãi tiến vào vùng đất cấm kỵ này. Bọn hắn là đệ tử của một tông môn nào đó, liều lĩnh tìm kiếm cơ duyên.
Bọn hắn cẩn thận lách qua những khe nứt không gian nhỏ, bước chân run rẩy trên nền đất xám xịt phủ đầy bụi thời gian. Khí tức đáng sợ nơi đây khiến bọn hắn như muốn nứt toạc. Nhưng rồi, ánh mắt của Mặc Trần dừng lại trên đài đá xa xa.
"Sư huynh, bên kia... có gì đó?" Linh Nhi nhỏ giọng, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo Mặc Trần.
Hạo Vũ tò mò nhìn theo, "Chẳng lẽ là bảo vật Hồng Hoang?"
Mặc Trần lắc đầu, "Không có khí tức pháp bảo. Nhưng... nơi đó quá tĩnh lặng. Cẩn thận!"
Ba người chậm rãi tiếp cận. Khí tức Hồng Hoang xung quanh dường như bị một thứ gì đó vô hình đẩy lùi khỏi đài đá, tạo nên một vùng trống trải bất thường. Khi đến gần hơn, bọn hắn nhìn thấy nữ nhân đang ngủ say.
"Một... người?" Hạo Vũ lắp bắp.
"Là một tiền bối nào đó đang bế quan ư? Nhưng... khí tức yếu quá." Linh Nhi khó hiểu.
Mặc Trần ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào Thiên Thu. Hắn cảm giác được một điều bất thường tột độ. Nữ nhân này trông như một phàm nhân ngủ quên, nhưng sâu thẳm bên trong, ẩn chứa một vực sâu không thể dò. Tấm tàn đồ cổ trong tay hắn khẽ rung lên, chỉ về phía đài đá.
Ngay khi bọn hắn định tiến thêm một bước nữa, một luồng khí tức vô hình, cực kỳ cổ xưa và vĩ đại, như hơi thở của chính kỷ nguyên Hồng Hoang, khẽ tỏa ra từ nữ nhân đang ngủ. Không mạnh mẽ, không kinh thiên động địa, chỉ là một chút xao động nhỏ, như một người vừa cựa mình sau giấc ngủ dài.
Nhưng đối với ba vị đệ tử này, nó như sét đánh giữa trời quang! Khí tức ấy khiến hồn phách bọn hắn run rẩy, huyết mạch như muốn đông cứng, trực giác điên cuồng gào thét nguy hiểm. Đó không phải là sức mạnh mà bọn hắn có thể lý giải, nó vượt qua tất cả mọi cảnh giới mà bọn hắn biết.
Thiên Thu, khẽ cựa mình. Mi mắt run run. Âm thanh mơ hồ của những kẻ quấy rầy và sự hỗn loạn của tàn tích Hồng Hoang cuối cùng cũng chạm tới ý thức đã ngủ yên vạn cổ của nàng.
"Ồn ào quá... Ngủ ngon lành cũng không yên." Ý niệm mơ hồ lướt qua tâm trí.
Nàng chậm rãi mở mắt. Đôi mắt cổ xưa, mang theo sự mông lung và u tịch của thời gian vô tận, nhìn lướt qua khung cảnh đổ nát, rồi dừng lại trên ba sinh linh nhỏ bé đang đứng chết trân trước mặt.
Vẫn còn vương vấn chút mông lung của giấc ngủ dài, Thiên Thu nhìn bọn hắn, nhìn vùng đất hoang tàn xung quanh. Ý thức từ từ trở về, nhưng cảm giác cơ thể lại cực kỳ... yếu ớt? Luyện Khí Sơ Kỳ? Ký ức mơ hồ về một "Hệ Thống" nào đó lướt qua, nhưng nàng không để tâm. Quan trọng là có kẻ làm phiền giấc ngủ của bản tọa.
Đối diện với ánh mắt tưởng chừng vô hại nhưng lại ẩn chứa chiều sâu không thể hiểu của Thiên Thu, ba vị đệ tử cảm thấy như có một ngọn núi Thái Sơn vô hình đè lên, khó thở đến cực điểm. Bọn hắn không dám nhúc nhích, chỉ biết run rẩy nhìn vị tiền bối cổ xưa này.
"Các ngươi... làm ồn..." Giọng nói của Thiên Thu khẽ vang lên, mang theo sự lười nhác và cổ kính, như âm vọng từ thời đại đã chôn vùi.
Ba vị đệ tử mặt cắt không còn giọt máu. Bọn hắn chỉ là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan... Làm sao có thể đối mặt với sự tồn tại kinh khủng như vậy? Rõ ràng khí tức cực yếu, nhưng cảm giác lại đáng sợ hơn cả Tông Chủ của bọn hắn!
"Bổn cô nương vừa thức dậy... hơi phiền phức."
Cảm giác chưa hoàn toàn tỉnh táo, cùng với sự xuất hiện bất ngờ của những "sinh linh nhỏ bé" này, khiến Thiên Thu hơi khó chịu. Nàng muốn tiếp tục ngủ, nhưng có vẻ như đã bị đánh thức hoàn toàn rồi.
Đứng trước tình huống này, Thiên Thu nên làm gì tiếp theo?
Ý niệm muốn tiếp tục giấc ngủ chợt tan biến. Dù sao, đã bị làm phiền đến mức này, ngủ lại cũng khó mà an giấc như trước. Thiên Thu khẽ nheo mắt, ánh mắt cổ xưa quét qua ba sinh linh nhỏ bé. Sự tò mò hiếm hoi sau vạn kỷ nguyên trỗi dậy.
"Đã tỉnh rồi, vậy thì xem thử thế giới này đã thay đổi đến mức nào."
Thiên Thucất giọng, vẫn còn mang theo chút lười biếng và mông lung: "Các ngươi... là ai? Vì sao lại đặt chân đến nơi này?"
Giọng nói ấy, không mang theo chút uy áp nào của cường giả, lại khiến ba vị đệ tử cảm thấy áp lực kinh khủng hơn bao giờ hết. Nó không giống như bị một sức mạnh to lớn đè ép, mà giống như đang đối mặt với bản nguyên của thời gian, một thứ gì đó vượt qua quy luật thông thường.
Mặc Trần, đứng đầu nhóm, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lòng. Hắn hít sâu một hơi, cung kính chắp tay.
"Bẩm... bẩm tiền bối!" Giọng hắn vẫn còn run rẩy. "Vãn bối là Mặc Trần, đây là sư đệ Hạo Vũ, sư muội Linh Nhi. Chúng vãn bối là đệ tử Vô Cực Tông, phụng mệnh sư môn, dựa theo tấm tàn đồ cổ này, tìm kiếm cơ duyên trong Vùng Đất Bất Khả Xâm Phạm."
Thiên Thu hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn mông lung nhìn Mặc Trần. "Vô Cực Tông? Tàn đồ cổ? Cơ duyên?" Nàng lặp lại những từ ngữ xa lạ với một chút khó hiểu. "Những danh từ này... không giống với kỷ nguyên của bản tọa."
Nàng không biết Vô Cực Tông, cũng không quan tâm đến tấm tàn đồ mà bọn hắn nhắc tới. Cái tên Vùng Đất Bất Khả Xâm Phạm cũng khiến nàng khẽ cau mày. Nơi đây vốn là...
Ý niệm chưa kịp hoàn thành, mặt đất dưới chân bọn hắn bỗng rung chuyển dữ dội. Không phải là chấn động thông thường, mà là sự vặn vẹo của không gian và thời gian. Những tàn tích trôi nổi trên không trung bỗng nhiên sụp đổ, kéo theo những luồng khí tức mục nát cuộn trào như sóng thần.
Từ một khe nứt không gian đột nhiên mở rộng gần đó, một cái xúc tu khổng lồ, đen sì, mọc đầy những u nhú kỳ quái, thò ra. Cái xúc tu ấy tản ra khí tức tà ác và cổ xưa, chỉ một chút thôi cũng khiến không gian xung quanh nứt vỡ, giống như một phần của hiểm họa viễn cổ đã bị đánh thức.
"Á! Quái vật!" Linh Nhi hoảng sợ kêu lên, cả người mềm nhũn.
Mặc Trần và Hạo Vũ mặt tái mét, khí tức từ xúc tu này vượt xa sức tưởng tượng của bọn hắn. Bọn hắn thậm chí không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân thể như bị một lực lượng vô hình bóp nghẹt.
Cái xúc tu khổng lồ hướng thẳng đến vị trí của ba đệ tử, mang theo ý đồ nghiền nát mọi thứ trên đường đi.
Thiên Thu vẫn ngồi yên trên đài đá. Ánh mắt nàng không còn mông lung, thay vào đó là một vẻ khó chịu nhàn nhạt.
"Ồn ào lại còn thêm... phiền phức."
Nàng không hề sử dụng bất kỳ công pháp hay thần thông nào mà nàng biết (dù cho nàng có biết bao nhiêu đi chăng nữa). Nàng chỉ... khẽ phẩy tay một cái.
Một động tác tùy ý, nhẹ nhàng như xua đi con ruồi.
Nhưng khi cái xúc tu khổng lồ chạm đến vùng không gian trước mặt Thiên Thu, nó bỗng nhiên... tan rã. Không phải là bị chém đứt hay đốt cháy, mà là trực tiếp hóa thành bụi bặm hư vô, như thể chưa từng tồn tại. Không một chút năng lượng chấn động, không một tiếng động lớn, chỉ là sự biến mất im lặng, triệt để.
Ba vị đệ tử há hốc mồm. Bọn hắn vừa chứng kiến cái gì vậy? Một cái phẩy tay nhẹ nhàng, hóa giải hiểm họa suýt lấy mạng bọn hắn? Cái xúc tu kia rõ ràng mạnh mẽ đến mức khiến bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng, nhưng lại biến mất dễ dàng như vậy? Vị tiền bối này... Rốt cuộc là cảnh giới gì?!
Khí tức khủng khiếp từ khe nứt không gian cũng dịu lại sau khi cái xúc tu bị tiêu diệt, khe nứt dần dần khép lại, để lại sự im lặng đáng sợ hơn trước.
Thiên Thu vẫn ngồi đó, dường như không hề bận tâm đến hành động vừa rồi của bản thân. Nàng chỉ cảm thấy không khí sạch sẽ hơn một chút sau khi cái xúc tu bẩn thỉu kia biến mất.
"Các ngươi... chưa trả lời bản tọa." Thiên Thu khẽ nói, như thể sự kiện vừa rồi chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Ba vị đệ tử lúc này mới hoàn hồn, nhưng sự kính sợ và kinh hãi trong mắt bọn hắn đã đạt đến đỉnh điểm. Vị tiền bối này... không thể đo lường! Ngay cả Tông Chủ của bọn hắn, một cường giả Hợp Thể kỳ, cũng không thể làm được điều kinh thiên động địa như vậy chỉ bằng một cái phẩy tay!
Mặc Trần nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc. Hắn chợt nhận ra, cơ duyên lớn nhất mà bọn hắn tìm kiếm, không phải là bảo vật hay công pháp viễn cổ nào, mà chính là vị tiền bối đang ngồi trước mặt đây!
"Vãn bối... vãn bối đã nói rồi ạ... đệ tử Vô Cực Tông... tìm kiếm cơ duyên..." Mặc Trần lắp bắp.
Thiên Thu nhìn bọn hắn một lúc, rồi khẽ gật đầu, như thể chỉ vừa mới tiêu hóa thông tin. Nàng khẽ đứng dậy, duỗi vai. Mặc dù cơ thể vẫn còn cảm giác yếu ớt của Luyện Khí Sơ Kỳ, nhưng tinh thần đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Được rồi." Thiên Thu thản nhiên nói. "Đã thức rồi... vậy thì đi xem thử thế giới bên ngoài đi." Nàng không quan tâm đến việc bọn đệ tử đến đây làm gì nữa. Giấc ngủ đã kết thúc, đã đến lúc đi dạo một vòng.
Nàng bước xuống khỏi đài đá cổ kính, chậm rãi đi về phía trước, xuyên qua vùng đất hoang tàn. Dáng vẻ nàng vẫn thướt tha, thanh lệ, nhưng mỗi bước đi của nàng dường như khiến những tàn tích Hồng Hoang xung quanh khẽ run rẩy, như thể e sợ một điều gì đó.
Ba vị đệ tử ngây người nhìn theo bóng lưng nàng. Bọn hắn không biết nàng định đi đâu, nhưng trực giác mách bảo bọn hắn rằng đi theo nàng là điều đúng đắn nhất. Bọn hắn là những kẻ phàm trần lạc vào vùng đất cấm kỵ, chỉ có đi theo sự tồn tại vượt xa lý giải này mới có hy vọng sống sót.
Mặc Trần nhìn Hạo Vũ và Linh Nhi, ánh mắt kiên định. "Đi theo tiền bối!"
Ba người vội vàng chạy theo, cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định.
Thiên Thu đi giữa vùng đất hoang tàn của Tàn Tích Hồng Hoang, không nhanh không chậm. Nàng tùy ý quan sát những gì còn sót lại của kỷ nguyên cũ, thỉnh thoảng khẽ cau mày trước sự mục nát và tàn phá.
Bỗng nhiên, nàng dừng lại. Trước mặt nàng, ẩn hiện trong sương mù hỗn độn, là một di tích cổ xưa hơn, một cánh cổng đá khổng lồ đã nứt vỡ một nửa, tản ra khí tức nặng nề và thần bí.
Mặc Trần và đồng bọn cũng ngừng lại, nhìn cánh cổng đá với sự kinh sợ. Khí tức từ đó còn đáng sợ hơn khí tức hỗn độn bên ngoài. Rõ ràng, sau cánh cổng này là hiểm nguy tột cùng.
Thiên Thu không do dự, nàng bước thẳng về phía cánh cổng đá.
Bọn đệ tử run rẩy nhìn nàng. Cánh cổng đó... là nơi bọn hắn không bao giờ dám đến gần.
Thiên Thu đứng trước cánh cổng đá khổng lồ. Nó quá mục nát, dường như chỉ cần một cơn gió mạnh cũng đủ để nó sụp đổ hoàn toàn.
Nàng đưa tay khẽ chạm vào cánh cổng đá.
Một luồng sức mạnh vô hình, không thuộc về ngũ hành, không thuộc về pháp tắc thông thường, từ bàn tay nàng lan tỏa. Cánh cổng đá nứt vỡ bỗng nhiên... hồi phục. Những vết nứt liền lại, khí tức mục nát tiêu tán, thay vào đó là luồng sáng nhàn nhạt và sự uy nghiêm cổ xưa. Cánh cổng đá, dường như đã được phục hồi một phần.
Không, không chỉ là hồi phục. Khi cánh cổng đá phục hồi, một luồng khí tức còn mạnh mẽ và thần bí hơn trước đó gấp bội tỏa ra, nhưng không gây nguy hiểm, chỉ khiến không gian xung quanh trở nên ổn định lạ thường.
Mặc Trần, Hạo Vũ, Linh Nhi một lần nữa chết lặng. Phục hồi một di tích Hồng Hoang chỉ bằng một cái chạm tay? Đây là loại sức mạnh gì?!
Thiên Thu vẫn thản nhiên, như thể làm một việc rất bình thường. Nàng nhìn cánh cổng đã "sửa chữa" một chút, khẽ gật đầu.
"Xem ra... có thể đi vào sâu hơn một chút." Nàng lẩm bẩm, rồi bước qua cánh cổng.
Ba đệ tử nhìn nhau, ánh mắt vừa sợ hãi vừa tràn ngập sự điên cuồng. Cơ duyên! Đây mới là cơ duyên tột cùng!
Bọn hắn vội vàng theo sau.
Bên trong cánh cổng, cảnh tượng thay đổi. Không còn là vùng đất hoang tàn vụn vỡ, mà là một khu vực cổ xưa nguyên vẹn hơn. Những cây cổ thụ khổng lồ vươn thẳng lên trời, lá cây tản ra ánh sáng mờ ảo. Khí tức Hồng Hoang ở đây nồng đậm hơn, nhưng lại không hỗn loạn, mà mang theo sự trong lành và nguyên thủy.
Tuy nhiên, ẩn sâu trong khu rừng cây cổ thụ, là những cái bóng mờ ảo, những tiếng động kỳ lạ vang vọng. Nơi đây đẹp đẽ hơn, nhưng cũng ẩn chứa những hiểm nguy cổ xưa, những sinh vật và cấm chế chưa từng được biết đến ở thế giới hiện tại.
Thiên Thu vẫn đi về phía trước, dường như không để tâm đến những hiểm nguy tiềm ẩn xung quanh.
Ba đệ tử đi theo, căng thẳng tột độ, liên tục cảnh giác.
Đột nhiên, từ trong bụi cây, một con Huyễn Thú cổ xưa nhảy vọt ra. Nó có hình dáng kỳ lạ, thân thể mờ ảo như sương khói, đôi mắt đỏ ngầu tản ra sát khí. Tu vi của nó... dường như không thể đo lường, nhưng uy áp khiến ba đệ tử cảm thấy như sắp vỡ vụn.
Con Huyễn Thú gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Thiên Thu.
Thiên Thu dừng bước, khẽ nghiêng đầu. Nàng nhìn con Huyễn Thú, ánh mắt vẫn bình thản, không chút sợ hãi hay bất ngờ.
Con Huyễn Thú Hồng Hoang gầm lên một tiếng chói tai, thân ảnh mờ ảo xé rách không gian, mang theo luồng sát khí hỗn độn lao thẳng tới Thiên Thu. Tốc độ cực nhanh, sức mạnh đủ để nghiền nát bất kỳ cường giả nào dưới Vô Thượng.
Thiên Thu khẽ nhíu mày. Ánh mắt bình thản nhìn con Huyễn Thú đang lao đến.
"Ồn ào."
Nàng không lùi bước, không né tránh. Nàng chỉ... giơ một ngón tay lên.
Một ngón tay thon dài, trắng ngần, không hề có bất kỳ năng lượng hay pháp tắc nào dao động. Chỉ là một cái chỉ tay đơn giản.
Nhưng khi cái ngón tay ấy "chạm" vào không gian trước mặt con Huyễn Thú, thời gian và không gian tại điểm đó dường như ngừng lại. Con Huyễn Thú đang lao đi với tốc độ kinh hoàng bỗng nhiên đứng yên, thân thể mờ ảo cứng đờ giữa không trung.
Rồi, không có tiếng động, không có ánh sáng chói lòa. Con Huyễn Thú, từ đầu đến cuối, bắt đầu... phai màu. Như một bức tranh cổ bị gió bụi bào mòn, nó dần dần mờ đi, tan biến vào hư vô. Không để lại một dấu vết nào, ngay cả khí tức tà ác lúc trước cũng hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại.
Ba vị đệ tử đi phía sau há hốc mồm, con ngươi co rụt lại đến cực điểm. Huyễn Thú đáng sợ kia, thứ mà bọn hắn thậm chí không dám đối mặt, thứ mà uy áp của nó đủ để khiến bọn hắn hồn phi phách tán, lại bị vị tiền bối này "chỉ" một cái mà tan biến? Không có thần thông, không có pháp bảo, chỉ là một ngón tay?
Đây là loại sức mạnh gì? Vô địch? Bất diệt? Hay là... quy tắc tối thượng?
Linh Nhi cảm thấy toàn thân lạnh toát, như vừa đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan. Hạo Vũ bốc đồng cũng im bặt, sự kiêu ngạo ban đầu đã bị thay thế hoàn toàn bằng sự kính sợ tột độ. Mặc Trần nắm chặt tấm tàn đồ trong tay, lòng dậy sóng. Tấm tàn đồ này chỉ dẫn bọn hắn đến đây, nhưng lại không hề nói rằng nơi đây ẩn chứa một tồn tại đáng sợ đến mức này!
Thiên Thu thu ngón tay về, ánh mắt lại trở lại vẻ bình thản, thậm chí còn có chút nhàm chán. Nàng không để ý đến phản ứng của ba vị đệ tử, cũng không để ý đến sự biến mất của con Huyễn Thú. Nàng chỉ đơn giản là... tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua khu rừng cổ thụ yên tĩnh trở lại.
"Đi thôi." Nàng khẽ nói, giọng vẫn lười nhác như trước.
Ba đệ tử vội vàng vâng lời, theo sát phía sau, không dám chậm trễ nửa bước. Bọn hắn giờ đây hoàn toàn coi Thiên Thu là vị cứu tinh, là chỗ dựa duy nhất trong vùng đất chết chóc này.
Họ đi sâu hơn vào trong Tàn Tích Hồng Hoang. Khu rừng cổ thụ dần nhường chỗ cho một thung lũng rộng lớn. Không khí ở đây càng thêm cổ xưa, mang theo hơi thở của sự sáng tạo và hủy diệt nguyên thủy.
Giữa thung lũng, có một con sông lớn chảy qua. Nước sông không phải là chất lỏng thông thường, mà là những dòng chảy năng lượng hỗn độn bảy màu, lấp lánh ánh sáng kỳ dị. Hai bên bờ sông là những bãi đá cuội phát sáng, tản ra khí tức pháp tắc hỗn loạn.
Xa xa bên kia sông, trên một đỉnh núi cao vút, có một tòa miếu cổ kính đổ nát. Mặc dù tàn tạ, nhưng tòa miếu đó lại tản ra khí tức thần bí và uy nghiêm, dường như là trung tâm của khu vực này. Tấm tàn đồ của Mặc Trần khẽ rung lên, chỉ về phía tòa miếu đó.
"Sư huynh... đó là..." Linh Nhi chỉ vào tòa miếu cổ, ánh mắt tràn ngập khao khát xen lẫn sợ hãi.
Mặc Trần cũng nhìn về phía đó, tay siết chặt tấm tàn đồ. Theo ghi chép trên tàn đồ, tòa miếu này chính là mục tiêu của bọn hắn. Nhưng con sông Năng Lượng Hà trước mặt lại là một chướng ngại không thể vượt qua đối với tu vi của bọn hắn.
Thiên Thu vẫn bước đi, nàng dừng lại ở bờ sông Năng Lượng Hà. Ánh mắt nàng nhìn dòng chảy hỗn độn, dường như đang nhớ lại điều gì đó rất xa xưa.
"Dòng chảy này... hơi quen thuộc."
Nàng không cảm thấy nguy hiểm từ dòng sông hỗn độn này, chỉ cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.
Ba vị đệ tử đứng cách xa bờ sông, không dám lại gần. Khí tức từ dòng sông này khiến linh lực trong cơ thể bọn hắn hỗn loạn, đau đớn.
Thiên Thu nhìn dòng sông một lúc, rồi lại nhìn về phía tòa miếu cổ.
Thiên Thu không vội vã vượt sông hay tiến thẳng đến tòa miếu cổ. Nàng dừng lại ở bờ sông Năng Lượng Hà, ánh mắt quét qua dòng chảy năng lượng hỗn độn và những viên Đá Cuội Pháp Tắc Hỗn Độn lấp lánh. Sự tò mò hiếm hoi vẫn còn vương vấn.
"Dòng chảy này... có vẻ như chứa đựng những thứ thú vị."
Nàng chậm rãi bước tới gần bờ sông. Khí tức hỗn độn từ dòng chảy cuộn trào, khiến không khí trở nên nặng nề và hỗn loạn. Ba vị đệ tử đi phía sau run rẩy, chỉ dám đứng cách xa hàng trượng, nhìn cảnh tượng với ánh mắt kính sợ. Đối với bọn hắn, tiến gần dòng sông này không khác gì tự tìm cái chết.
Thế nhưng, Thiên Thu vẫn bước đi thản nhiên, như thể dòng sông Năng Lượng Hà chỉ là một con suối nhỏ vô hại. Khí tức hỗn độn đáng sợ khi đến gần nàng bỗng nhiên... dịu lại, thậm chí còn khẽ lùi bước, như thể e sợ một điều gì đó còn nguyên thủy hơn, vĩ đại hơn chính nó.
Nàng cúi xuống, tùy ý nhặt lên một viên Đá Cuội Pháp Tắc Hỗn Độn phát sáng từ dưới đất.
Viên đá trong tay nàng tản ra ánh sáng bảy màu hỗn loạn, những đường vân kỳ dị trên bề mặt nhấp nháy như đang chứa đựng vô số bí mật. Đối với tu sĩ bình thường, chạm vào nó cũng có thể khiến kinh mạch nứt vỡ, pháp tắc trong cơ thể bị hỗn loạn.
Nhưng Thiên Thu chỉ đơn giản là cầm nó trong tay, tùy ý quan sát. Ánh mắt nàng sâu thẳm, xuyên qua vẻ ngoài hỗn loạn của viên đá, dường như nhìn thấy được bản chất nguyên thủy của nó.
"Pháp tắc hỗn độn... Nguyên thủy nhất... Nhưng lại thiếu đi một chút gì đó." Nàng khẽ lẩm bẩm, giọng nói chỉ đủ cho bản thân nghe thấy.
Nàng không có ý định hấp thu hay luyện hóa viên đá. Nàng chỉ đơn giản là... chơi đùa với nó một chút. Nàng khẽ bóp nhẹ viên đá.
Viên Đá Cuội Pháp Tắc Hỗn Độn cứng rắn, có thể chịu được sức mạnh của cường giả Đại La Kim Tiên, vậy mà trong tay nàng, nó bỗng nhiên biến dạng, như thể một khối đất sét mềm. Ánh sáng hỗn loạn trên viên đá càng lúc càng chói, rồi đột ngột co lại, ngưng tụ vào trung tâm.
Khi Thiên Thu buông tay ra, viên đá không còn vẻ ngoài hỗn loạn như trước. Nó đã biến thành một khối tinh thể nhỏ, trong suốt, bên trong chứa đựng một dòng chảy năng lượng bảy màu hài hòa và ổn định lạ thường. Không còn sự tà ác, không còn sự hỗn loạn, chỉ còn lại vẻ đẹp nguyên thủy và thuần túy.
Ba vị đệ tử lại một lần nữa trố mắt. Bọn hắn tận mắt thấy viên đá đáng sợ kia biến thành thứ gì đó tinh khiết và đẹp đẽ chỉ sau một cái bóp nhẹ? Đây là khả năng gì? Pháp tắc tối thượng? Khai thiên tích địa? Hóa mục nát thành thần kỳ?
Bọn hắn không dám hít thở mạnh, sợ làm kinh động đến vị tiền bối không thể hiểu nổi này.
Thiên Thu nhìn khối tinh thể nhỏ trong tay, khẽ gật đầu, như thể hài lòng với sản phẩm của mình. "Cũng không tệ." Nàng tùy ý ném khối tinh thể xuống đất, ngay cạnh chân mình. Nàng không cần nó.
Rồi, nàng lại nhìn về phía dòng sông Năng Lượng Hà.
"Năng lượng ở đây tuy hỗn loạn, nhưng là bản nguyên... Có lẽ có thể dùng để... tắm một chút? Tinh thần đã tỉnh táo, nhưng cơ thể này vẫn còn chút cảm giác yếu ớt của 'Luyện Khí Sơ Kỳ' mà cái hệ thống chết tiệt kia để lại. Tẩy rửa một chút có lẽ sẽ tốt hơn."
Ý niệm đó vừa xuất hiện, Thiên Thu không do dự. Nàng bước thẳng xuống dòng sông Năng Lượng Hà.
"Tiền bối!" Mặc Trần hoảng sợ kêu lên. "Nguy hiểm! Dòng sông đó..."
Nhưng lời hắn nói ra đã quá muộn. Thiên Thu đã bước vào dòng chảy năng lượng bảy màu hỗn loạn.
Đối với ba vị đệ tử, cảnh tượng tiếp theo giống như nhìn thấy một phàm nhân tự gieo mình vào dung nham. Bọn hắn nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng kinh khủng sắp diễn ra.
Nhưng... không có gì xảy ra.
Không có tiếng kêu đau đớn, không có thân thể tan rã.
Thiên Thu bước vào dòng sông, dòng chảy năng lượng hỗn độn cuồn cuộn quanh chân nàng, nhưng không hề gây hại. Ngược lại, dòng năng lượng ấy dường như... né tránh nàng. Những dòng chảy mạnh mẽ nhất tự động tách ra, tạo thành một khoảng trống nhỏ xung quanh nàng.
Thiên Thu đứng giữa dòng sông Năng Lượng Hà, khí tức Luyện Khí Sơ Kỳ trên người nàng hoàn toàn bị dòng sông áp đảo. Tuy nhiên, bản thân nàng lại không bị ảnh hưởng chút nào. Nàng chỉ khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận dòng năng lượng nguyên thủy bao quanh.
Một cảm giác... ấm áp?
Dòng chảy năng lượng hỗn độn, lẽ ra phải xé rách mọi thứ, lại nhẹ nhàng lướt qua người nàng, mang theo một cảm giác dễ chịu khó tả. Tàn dư của cảm giác "yếu ớt" mà Hệ Thống "buff bẩn" để lại dường như đang từ từ biến mất, được thay thế bằng một cảm giác tràn đầy sức sống và năng lượng nguyên thủy.
Ba vị đệ tử từ từ mở mắt ra. Bọn hắn không tin vào cảnh tượng trước mắt. Vị tiền bối không những không chết, không bị thương, mà còn đang... tắm? Trong dòng sông năng lượng có thể giết chết cường giả Đại Năng?
Bọn hắn thấy rõ ràng, khí tức Luyện Khí Sơ Kỳ trên người Thiên Thu đang từ từ tan biến, thay vào đó là một loại khí tức nguyên thủy, hùng vĩ, mặc dù vẫn bị che giấu rất tốt.
Thiên Thu tắm rửa trong Năng Lượng Hà một lúc. Khi cảm giác "yếu ớt" gần như biến mất hoàn toàn, nàng bước lên bờ. Bước chân nàng giờ đây vững chãi hơn, ánh mắt càng thêm thanh tỉnh và sâu thẳm.
Nàng nhìn ba vị đệ tử vẫn còn run rẩy, bộ dạng như gặp quỷ.
"Sạch sẽ hơn rồi." Nàng bình thản nói. "Giờ thì... đi xem tòa miếu kia thôi."
Nàng không giải thích về dòng sông, về viên đá, hay về sức mạnh khủng khiếp mà nàng vừa vô tình bộc lộ. Đối với nàng, đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm.
Nàng sải bước về phía trước, hướng về phía tòa Miếu Cổ Tàn Tạ nằm trên đỉnh núi xa xa. Dòng sông Năng Lượng Hà vẫn chảy xiết, nhưng giờ đây, hai bên bờ sông ngổn ngang những viên Đá Cuội Pháp Tắc Hỗn Độn và cả khối Tinh Thể Pháp Tắc Nguyên Thủy mà nàng vừa ném đi.
Ba vị đệ tử nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Bọn hắn vừa chứng kiến một kỳ tích, một sự phi lý. Nhưng bọn hắn biết, đây là cơ hội nghìn năm có một.
"Đi!" Mặc Trần nghiến răng, dẫn đầu hai người còn lại, cố gắng bám theo bước chân của Thiên Thu.
Nàng đi qua bãi đá cuội. Mỗi bước chân nàng đi qua, những viên Đá Cuội Pháp Tắc Hỗn Độn lại khẽ rung lên, tản ra một chút khí tức pháp tắc, dường như được "thức tỉnh" một phần bởi hơi thở của nàng.
Đến bờ bên kia sông, Thiên Thu không cần cầu hay thuyền. Nàng chỉ đơn giản là... bước qua dòng Năng Lượng Hà như đi trên mặt đất phẳng. Dòng chảy hung bạo kia tự động tách ra, tạo thành một lối đi an toàn cho nàng.
Ba đệ tử đi theo, run rẩy bước vào con đường vô hình mà Thiên Thu tạo ra. Khí tức hỗn độn từ dòng sông vẫn khiến bọn hắn khó chịu, nhưng ít ra không còn nguy hiểm chết người.
Sau khi vượt sông, bọn hắn bắt đầu leo lên ngọn núi dẫn đến Miếu Cổ Tàn Tạ. Đường lên núi gập ghềnh, hiểm trở, ẩn chứa nhiều cấm chế và nguy hiểm. Tuy nhiên, đi theo Thiên Thu, mọi cấm chế dường như tự động né tránh, mọi hiểm nguy tự động xua tan.
Khi đến gần tòa miếu cổ, khí tức thần bí càng lúc càng nồng đậm. Tòa miếu không lớn, nhưng lại tản ra sự uy nghiêm và cổ kính khó tả, như thể nó đã tồn tại ở đây từ thuở khai thiên lập địa.
Nàng dừng lại trước cổng miếu đổ nát. Cổng miếu được làm bằng loại đá không rõ nguồn gốc, khắc đầy những phù văn cổ xưa mà không ai trong ba đệ tử nhận ra.
Trước Miếu Cổ Tàn Tạ, có một khối bia đá khổng lồ. Trên khối bia đá, khắc một hàng chữ cổ xưa, tản ra khí tức tang thương và vĩ đại.
Thiên Thu nhìn khối bia đá, ánh mắt dừng lại trên hàng chữ. Nàng dường như nhận ra chúng.
"Đây là... chữ Hồng Hoang sơ khai?"
Nàng khẽ cau mày, tập trung ý thức vào khối bia đá.
Đối với ba đệ tử, khối bia đá chỉ là một vật trang trí cổ kính, toát ra khí tức đáng sợ nhưng không thể hiểu được.
Thiên Thu đọc thầm những hàng chữ trên bia đá. Nội dung của chúng khiến nàng hơi bất ngờ.
Đây là một lời cảnh báo. Cảnh báo về sự nguy hiểm của Miếu Cổ này, về những thứ bị phong ấn bên trong, và về... một lời nguyền vĩnh cửu.
Lời nguyền này dường như liên quan đến việc "ngủ yên", và nếu bị đánh thức, nó có thể gây ra hậu quả khôn lường cho người bị nguyền rủa.
Nàng khẽ nhíu mày. Lời nguyền này... nghe có vẻ quen thuộc. Chẳng lẽ nó liên quan đến giấc ngủ vạn kỷ nguyên của bản thân?
Nàng ngẩng đầu, nhìn vào Miếu Cổ Tàn Tạ. Bên trong miếu, ẩn chứa một bí mật nào đó liên quan đến lời nguyền và giấc ngủ của nàng.