-•"Người bạn tâm giao...
Hay là người biết lắng nghe ?"
Bên cạnh bạn có người bạn tâm giao nào không?
...
Họ lắng nghe, họ thấu hiểu, họ ở bên cạnh ta lúc ta buồn, ta vui, ta tức giận, ta tiêu cực... Nhưng...
•"Đối với bạn, họ là người bạn tốt, là người thân yêu nhất, là gia đình...Hay chỉ là người biết lắng nghe?"•
Để ý nhé, lúc cùng bạn tâm sự, họ liệu có nói gì? Hay...chỉ im lặng?
Đó là vì họ chẳng biết nói gì, hay là vì họ đã quá mệt để nói?
***Chẳng ai biết cả...***
...
Có lẽ, họ đã từng an ủi bạn, đã từng cùng bạn bất bình, đã từng khóc cùng bạn, đã từng cười cùng bạn, đã từng khuyên bạn...
Nhưng đến một lúc, họ chợt nhận ra, điều những người tìm đến họ cần, chẳng phải là một người bạn tâm giao...
***Mà là người biết lắng nghe***
Từ đó, họ dần im lặng trong những cuộc trò chuyện, không lời an ủi, không lời bất bình...Chỉ có tiếng cười gượng, những lời nói can ngăn, hùa theo vô thức...
Họ lặng lẽ nhận hết những cảm xúc từ từng câu nói của người kia, âm thầm tích nó lại ở một góc trong tim
Bởi vì đã thấy quá nhiều xúc cảm từ người xung quanh: tức giận, đau khổ, mệt mỏi, ấm ức, bất lực...
•"Bản thân họ dần trở nên thờ ơ với cảm xúc"
Ấy vậy,thật buồn cười là họ lại chẳng thể bỏ mặc bất cứ ai tìm đến mình
Vì thế, họ luôn xuất hiện bên cạnh bạn với tư cách "người bạn tâm giao"
Chỉ là, càng ngày, cái lượng cảm xúc tích tụ ở một góc kia ngày càng lớn
Nó từ từ ăn mòn họ từ gốc rễ, lôi họ xuống bóng tối của căn bệnh "vô cảm ảo"
***Tại sao lại là "ảo"?***
Bởi bản thân họ tuy vẫn có cảm xúc nhưng lại không nhận thức được mình có thể cảm nhận được
-•Họ cười, nhưng lại chẳng biết tại sao. Họ khóc, nhưng lại chẳng biết vì cái gì. Họ tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao lại thế...-•
•"Thật đáng sợ"
Đáng sợ hơn nữa là họ không nỡ bỏ mặc bất kỳ ai, cái lòng tốt, cái lương tâm, cái nhân tính chết tiệt không cho phép họ làm vậy
Chỉ cần có người tìm đến, họ sẽ lại là người lắng nghe hết mọi chuyện. Bởi với những người đã quên đi cách an ủi người khác, quen cả cách đưa ra lời khuyên,...đó là điều tốt nhất họ có thể làm. Nhưng...
•"Liệu có ai nguyện ý lắng nghe họ?"
...
Gọi nhau tiếng bạn thân, tiếng bạn tâm giao...
•"Vậy họ đã từng tâm sự với bạn chưa?"
-•Lúc đó...
Bạn có lắng nghe không?-•
Có cùng họ vui, cùng họ bất bình, cùng họ buồn, cùng họ khóc, an ủi họ...?
***Tôi mong là có***
...
Có những lúc họ không gắng gượng được nữa, sẽ tìm một vài cách để kết thúc cuộc trò chuyện, để bạn thôi xúc cảm, để bản thân được nghỉ ngơi một chút...
Những cách đó có thể thờ ơ, qua loa đến nỗi sẽ khiến bạn tủi thân, không vui
Những lúc đó, xin đừng nghĩ rằng họ vô tâm, họ có ý thờ ơ, họ không quan tâm đến bạn
***Họ chỉ là không gượng nổi nữa...***
...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
•"Xin đừng để họ rơi vào vực thẳm không đáy, đừng để họ gượng cười lặng im trong những cuộc trò chuyện..."
•"Xin đừng để họ lạc lối trong chính bản đồ mối quan hệ của chính mình, đừng để họ gượng cười khi nghe người ta gọi mình ba chữ ***bạn tâm giao***"
•"Xin đừng để họ mệt nhoài trong cơn bão của xúc cảm..."
-•Đừng để họ trở thành một người biết lắng nghe bởi lòng tốt của chính mình-•
...
°•°•Họ là người bạn tâm giao của bạn, là người thân, chứ chẳng phải người chỉ biết lắng nghe•°•°
Nói trắng ra là, "thùng rác cảm xúc"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
/|709|\