Chương 2 Bạn không xứng
"Cô còn mặt đến đây sao?"
Một giọng phụ nữ đầy châm biếm chợt vang lên từ phía sau.
Giản Dao giật mình, vội lau vội những giọt nước mắt còn đọng trên má. Quay đầu lại thấy Mạnh Mỹ Trúc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, sắc mặt lập tức lạnh lùng.
Người phụ nữ này là mẹ kế của cô, mới bốn mươi tuổi, được chăm sóc rất kỹ nên trông như chỉ ngoài ba mươi, ăn mặc thời trang và thanh lịch.
Năm đó khi kết hôn với cha cô - Giản Minh Sơ, Mạnh Mỹ Trúc mới hai mươi tuổi, đang độ xuân thì xinh đẹp.
Bà ta vốn là người giúp việc trong nhà họ Giản, nhưng ngay sau khi mẹ ruột Giản Dao qua đời, đã nhanh chóng chiếm vị trí bà chủ với cái bụng mang thai.
Và đứa trẻ đó là con của cha cô.
"Khóc lóc giả tạo làm gì? Chẳng ai thương hại đâu." Mạnh Mỹ Trúc lạnh lùng nói xong, đẩy mạnh Giản Dao sang một bên rồi bước vào phòng bệnh. Mạnh Mỹ Trúc lạnh lùng nói xong, đẩy mạnh Giản Dao sang một bên rồi bước vào phòng bệnh.
Giản Dao cắn môi, lặng lẽ theo sau.
Vừa thấy cô, đôi mắt u ám của Giản Thi bỗng sáng lên, thân thiết gọi: "Chị!"
Cô mỉm cười, bước tới nắm bàn tay gầy guộc của em gái, cố nén nghẹn ngào trong cổ họng: "Nghe nói em nhớ chị?"
Giản Thi dịu dàng gật đầu: "Ba tháng không gặp chị, em nhớ chị lắm."
Đối diện với Giản Thi ngây thơ tốt bụng, lòng Giản Dao như bị ai bóp nghẹt.
Tình địch của cô lại chính là em gái mình yêu thương từ nhỏ. Khi em ốm, cô đã cướp đi người em yêu, lợi dụng cơ hội này để trở thành Phó phu nhân. Cô tưởng Giản Thi sẽ hận mình thấu xương.
Cô từng tưởng tượng vô số cảnh hai tình địch gặp nhau sẽ căng thẳng thế nào, nhưng không ngờ Giản Thi vẫn quấn quýt bên cô - đó mới là điều khiến cô đau lòng nhất.
Cảm giác tội lỗi dày vò cô mỗi ngày. Đứng trước em gái, cô tự thấy mình là kẻ ti tiện đáng khinh.
"Chị đang nghỉ phép nên có nhiều thời gian bên em hơn." Giản Dao cố nén nghẹn ngào, siết chặt tay em gái. Đôi mắt đỏ hoe nhưng cô vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Giản Thi rạng rỡ: "Tuyệt quá! Chị hứa mỗi ngày đều đến thăm em đến khi em xuất viện nhé?"
"Tất nhiên là được."Giọng cô nhẹ như gió thoảng.
Mạnh Mỹ Trúc đứng bên lườm cô một cái, ánh mắt đầy căm ghét.
Trước mặt Giản Thi, bà không dám làm lớn chuyện, nhưng mỗi lần thấy Giản Dao là bà lại nhớ cảnh con gái mình thất thần như người mất hồn vì Phó Thịnh Niên cưới Giản Dao.
Nén cơn giận, sau khi dỗ Giản Thi ngủ, bà quay sang lạnh lùng: "Phó Thịnh Niên sắp đến thăm Giản Thi. Nếu không muốn khó xử thì cô nên tự biết điều."
Giản Dao lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt lưu luyến dừng trên gương mặt thanh thoát của em gái đang ngủ, rồi quay ra cửa.
Tay vừa chạm nắm cửa, giọng Mạnh Mỹ Trúc vang lên như d*o cứa: "Từ nay đừng đến thăm Giản Thi nữa. Làm tổn thương nó sâu sắc thế, cô không xứng!"
Cô không ngoảnh lại, bước đi với đôi chân nặng trịch.
Đã quá quen với sự hắt hủi, quen với ánh mắt khinh bỉ rồi...
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế hành lang, cúi gằm mặt, nước mắt rơi thấm ướt vạt áo.
Phó Thịnh Niên bước ra từ thang máy. Thấy Giản Dao, anh khẽ ngừng bước rồi tiến tới.
Giản Dao từ nhỏ đã quen theo sau anh nên nhận ra ngay tiếng bước chân ấy. Nghe âm thanh quen thuộc đang đến gần, cô vội hít mũi, lau vội nước mắt.
"Đến thăm Giản Thi à?" Giọng cô run nhẹ. Cô ngẩng đầu, nụ cười gượng gạo nở trên môi, nhìn Phó Thịnh Niên.
Nhưng đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, khóe mắt còn vệt nước mắt, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe, trông có phần tiều tụy.
"Ừ." Anh lạnh lùng đáp rồi hỏi: "Cô thăm em ấy rồi?"
"Rồi."
Có lẽ vì trông cô quá đáng thương, Phó Thịnh Niên hiếm hoi an ủi: "Đừng lo. Giản Thi sắp được ghép tủy, sẽ khỏe lại.
"Tôi biết." Giản Dao ngẩn ngơ - đây là lần đầu sau bao ngày anh dịu giọng với cô.
Nhưng khoảnh khắc ấy vụt tắt khi anh quay lưng vào phòng. Cô không kìm được mà nói: "Xin anh hãy chăm sóc Giản Thi thật tốt."
Nếu thứ mình không giữ được, thì trả lại cho Giản Thi - người xứng đáng với nó.
Người đàn ông khựng lại, không quay đầu: "Tôi tự biết cách chăm sóc cô ấy, không cần cô nhắc."
Giọng anh rõ ràng đầy tức giận, từng chữ như bật ra.
Cô đã ký đơn ly hôn rồi, Phó Thịnh Niên cuối cùng cũng thoát khỏi cô để về bên Giản Thi. Ngày anh mong đợi bấy lâu đã đến, vậy sao anh lại giận dữ với cô?
Chẳng lẽ anh đã chán ghét cô đến thế sao?
Hay anh... vẫn còn hận cô sâu đến vậy?
Phó Thịnh Niên đã vào phòng từ lâu, chỉ còn Giản Dao ngồi thẫn thờ trên ghế, mắt đờ đẫn nhìn cánh cửa đóng chặt.
Những ngày sau đó, cô vẫn lặng lẽ đến bệnh viện mỗi ngày. Biết mình không được chào đón, cô chỉ dám đứng ngoài cửa kính nhìn trộm em gái đang dần hồi phục.
Có khi Phó Thịnh Niên đưa Giản Thi đi dạo, cô cũng chỉ dám đứng xa nhìn.
Sự lạnh nhạt của anh với cô tương phản hoàn toàn với sự dịu dàng dành cho Giản Thi - sự khác biệt ấy như lưỡi d*o cứa nát tim cô.
Một tháng sau, Giản Thi được ghép tủy, ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi, sau phẫu thuật không có phản ứng thải ghép hay biến chứng, hồi phục tốt.
Giản Dao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như có tảng đá lớn vừa rời khỏi ngực.
Suốt thời gian này, Phó Thịnh Niên hầu như ở viện, dường như quên mất việc phải cùng cô đến làm thủ tục ly hôn.
Cô đã nhìn đủ sự quan tâm anh dành cho em gái, muốn kết thúc tất cả để bắt đầu lại.
Hôm đó, cô chủ động gọi điện cho Phó Thịnh Niên, cô hít một hơi thật sâu, bấm số điện thoại quen thuộc,. Chuông reo rất lâu mới được nghe.
"Có việc gì?" Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.
"Khi nào thì đi làm thủ tục ly hôn?"
Anh im lặng hồi lâu, giọng vẫn đều đều: "Tôi vãn chưa ký."
"?"
Đã lâu thế mà anh vẫn chưa ký đơn ly hôn?
Giản Dao có một khoảnh khắc thất thần.
Tại sao anh vẫn chưa ký tên?
Chẳng lẽ anh hối hận, không muốn ly hôn nữa?
Ý nghĩ này thoáng qua khiến chính cô cũng cảm thấy buồn cười.
Phó Thịnh Niên làm sao có thể hối hận? Anh ta chỉ mong thoát khỏi cô. Giờ Giản Thi đã khỏe mạnh, đến tuổi kết hôn, anh ta chắc chắn sẽ vứt bỏ cô.
"Chín giờ sáng mai, gặp ở Cục Dân chính."
Để lại câu nói này, cô không đợi Phó Thịnh Niên phản ứng.
Cùng lúc đó, tại văn phòng của Phó Thịnh Niên.
Hai năm qua, anh luôn chờ đợi ngày ly hôn.
Thỏa thuận ly hôn đã được anh bảo trợ lý chuẩn bị từ vài tháng trước, chỉ để ký tên xong là có thể cắt đứt hoàn toàn với Giản Dao.
Nhưng khi cô thực sự ký tên, anh không hiểu tại sao lòng mình lại dậy sóng, có chút do dự.
Ngay cả anh cũng không rõ.
Nhưng trong lòng anh không bình tĩnh. Anh không phải món đồ để hai người phụ nữ nhường nhau. Anh muốn gì, không ai có thể quyết định thay.
Phó Thịnh Niên cúi đầu tiếp tục làm việc. Sau khi xử lý xong công việc, anh lấy từ ngăn kéo ra bản thỏa thuận ly hôn, anh xé nát bản thỏa thuận ly hôn.
"ly hôn?" Phó Thịnh Niên nhếch mép cười lạnh, "Không dễ vậy đâu. Trò chơi vừa mới bắt đầu."
......
====
Hai năm trước, anh vì cứu chị gái cùng cha khác mẹ của cô ấy nên bất đắc dĩ phải cưới cô làm vợ.
Trong lòng anh, cô thấp kém, vô liêm sỉ, tước đoạt tình yêu người khác.
Anh đã dành cho cô vẻ mặt lạnh lùng vô cảm nhất của mình, hận cô đến tận xương tủy, nhưng lại đối xử vô cùng dịu dàng với chị gái cùng cha khác mẹ của cô ấy.
Cho dù là như thế, cô vẫn nhẫn nhịn yêu anh suốt mười năm.
Cuối cùng, cô mệt rồi, muốn từ bỏ, nhưng anh lại hoảng hốt......