Nguyễn Quang Anh, chàng sinh viên kiến trúc tài năng. Thế giới của anh gói gọn trong những đường nét thẳng tắp và những hình khối hoàn hảo. Cho đến khi, Hoàng Đức Duy, một sinh viên âm nhạc với mái tóc bồng bềnh và nụ cười tỏa nắng, bước vào đời anh như một bản nhạc ngẫu hứng, phá vỡ mọi sự sắp đặt.
Họ gặp nhau lần đầu trong một buổi hòa nhạc giao hưởng mà Quang Anh miễn cưỡng tham gia theo lời rủ rê của bạn bè. Anh ngồi đó, mắt dán vào chương trình, cố gắng hiểu tại sao mọi người lại có thể say mê những âm thanh dường như vô định ấy. Rồi Đức Duy xuất hiện trên sân khấu, với cây vĩ cầm trên tay, đôi mắt nhắm nghiền theo từng nốt nhạc tuôn trào. Quang Anh bỗng thấy một thứ gì đó rung động trong lồng ngực, thứ mà anh chưa bao giờ trải nghiệm khi nhìn vào một tòa nhà chọc trời hay một cây cầu vĩ đại.
Sau buổi hòa nhạc, Quang Anh vô tình gặp lại Đức Duy ở căng tin trường. Anh ngập ngừng bắt chuyện, và không biết từ bao giờ, những cuộc trò chuyện giữa họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong ngày. Đức Duy kể cho Quang Anh nghe về những giai điệu, về những cung bậc cảm xúc mà âm nhạc mang lại. Anh lắng nghe Quang Anh say sưa nói về những công trình kiến trúc, về sự hài hòa của hình khối và ánh sáng. Hai thế giới tưởng chừng đối lập lại hòa quyện một cách kỳ lạ.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Quang Anh đang loay hoay với một mô hình bị hỏng, trong lòng tràn đầy sự bực bội. Đức Duy xuất hiện với một chiếc ô, trên tay là một hộp bánh ngọt nhỏ. "Sao thế?" Đức Duy nhẹ nhàng hỏi, giọng nói như xoa dịu đi sự khó chịu của Quang Anh. Anh kể lể về bản vẽ bị sai, về mô hình bị đổ. Đức Duy không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh anh, rồi lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau đi vết keo dính trên tay Quang Anh. Hành động nhỏ bé ấy lại sưởi ấm trái tim Quang Anh một cách lạ lùng.
Đêm hôm đó, dưới ánh đèn bàn, Quang Anh nhìn ngắm mô hình đang dang dở. Anh bỗng nhớ đến đôi mắt lấp lánh của Đức Duy khi nói về bản sonata yêu thích, về cách cậu ấy say mê từng nốt nhạc. Anh nhận ra, thế giới của anh không chỉ cần những đường nét và hình khối, mà còn cần những giai điệu, những cảm xúc.
Một ngày nọ, Đức Duy mời Quang Anh đến buổi biểu diễn của mình. Ngồi dưới hàng ghế khán giả, Quang Anh nhìn Đức Duy trên sân khấu, ánh đèn rọi sáng từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Khi tiếng vĩ cầm cất lên, Quang Anh như thấy được cả một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, được kể bằng những âm thanh du dương. Kết thúc buổi biểu diễn, khi Đức Duy cúi chào, ánh mắt cậu vô tình chạm vào Quang Anh. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cả hai.
Sau buổi biểu diễn, khi mọi người đã ra về, Quang Anh nán lại đợi Đức Duy. Khi họ sóng bước bên nhau dưới ánh trăng, Quang Anh đột ngột nắm lấy tay Đức Duy. "Duy này," anh khẽ nói, "tớ nghĩ... tớ yêu cậu rồi."
Đức Duy khẽ mỉm cười, siết chặt lấy tay Quang Anh. "Tớ cũng vậy, Quang Anh."
Dưới ánh trăng dịu dàng, hai chàng trai đứng đó, hai thế giới hòa quyện vào nhau. Một người là kiến trúc sư của những công trình vĩ đại, một người là nhạc sĩ của những giai điệu bay bổng. Họ có thể khác biệt, nhưng chính sự khác biệt ấy lại tạo nên một bản tình ca ngọt ngào, êm ái, kéo dài mãi về sau. Và Quang Anh biết, từ nay trở đi, thế giới của anh không chỉ có những đường nét và hình khối, mà còn có cả những nốt nhạc yêu thương, được chơi bởi người anh yêu, Hoàng Đức Duy.