Ta xuyên về cổ đại,cùng hệ thống thống nhất toàn đồ!
Tác giả: ĐẠI LÃO TỰ TẠI
Giải trí;Xuyên không
## Chương 1: Từ Thế Kỷ 21 Đến Đất Văn Lang Cổ Xưa
Giữa lòng Sài Gòn hoa lệ những năm đầu thế kỷ 21, Liên Hoa không khác gì bao cô gái trẻ khác. Cô là một sinh viên năm cuối ngành Lịch sử, với mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt trong veo ẩn chứa sự tinh anh và một nụ cười rạng rỡ luôn thường trực. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài bình dị ấy là một tâm hồn sôi nổi, khao khát được làm điều gì đó vĩ đại, điều gì đó có thể thay đổi cục diện. Ước mơ của cô không phải là trở thành một nhà sử học uyên bác ngồi trong thư viện, mà là được chạm tay vào quá khứ, được tự mình viết nên những trang sử mới.
Và rồi, điều không tưởng đã xảy ra.
Một đêm nọ, khi Liên Hoa đang say sưa nghiên cứu về thời kỳ Văn Lang – Âu Lạc, cô tình cờ phát hiện một cuốn sách cổ màu nâu sẫm, không có tựa đề, nằm khuất trong một góc tối của thư viện. Cuốn sách tỏa ra một luồng ánh sáng yếu ớt, ma mị, thu hút cô một cách kỳ lạ. Khi ngón tay Liên Hoa chạm vào bìa sách, một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc cơ thể cô, kéo theo một cơn choáng váng dữ dội. Mắt cô hoa lên, tai ù đi, và cảnh vật xung quanh bỗng chốc xoay tròn như một cơn lốc.
Khi Liên Hoa mở mắt trở lại, cô thấy mình đang đứng giữa một khu rừng rậm rạp, bạt ngàn cây cổ thụ. Không khí trong lành, thoảng mùi đất ẩm và hương hoa dại. Tiếng chim hót líu lo, tiếng suối chảy róc rách, tất cả đều xa lạ và nguyên sơ đến ngỡ ngàng. Cô nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, chiếc áo thun và quần jean đã biến mất, thay vào đó là một bộ trang phục bằng vải thô giản dị, màu chàm, có thắt lưng bằng mây. Liên Hoa sờ lên tóc, búi tóc cao cùng vài món trang sức bằng vỏ ốc và hạt cườm mộc mạc.
"Đây là đâu?" Cô tự hỏi, giọng nói đầy bàng hoàng.
Đột nhiên, một giọng nói vang vọng trong tâm trí cô, trầm ấm nhưng đầy uy lực: **"Chào mừng, Liên Hoa. Ngươi đã được chọn. Ngươi đang ở Văn Lang, vào khoảng thế kỷ VII trước Công nguyên. Ta là Hệ Thống, được tạo ra để đồng hành cùng ngươi trong sứ mệnh thay đổi lịch sử, thống nhất toàn bộ cõi đất này."**
Liên Hoa giật mình. "Hệ Thống? Thay đổi lịch sử? Thống nhất toàn bộ cõi đất? Ngươi đang nói gì vậy?"
**"Ngươi là người được mệnh danh là 'Kẻ Dẫn Lối'. Số phận đã đưa ngươi về đây để viết lại những trang sử vĩ đại hơn cho dân tộc này. Ngươi sẽ không chỉ thay đổi lịch sử Việt Nam, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới. Mục tiêu cuối cùng là thống nhất tất cả, biến nơi này thành một đế quốc vĩ đại, không thể bị xâm phạm."**
Liên Hoa cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng. Vừa hoang mang, vừa sợ hãi, nhưng sâu thẳm bên trong là một sự hứng khởi mãnh liệt. Đây chính là điều cô hằng mơ ước!
"Nhưng... làm sao ta có thể làm được điều đó? Ta chỉ là một cô gái bình thường, không biết gì về chiến tranh, về chính trị cổ đại..."
**"Đừng lo lắng, Liên Hoa. Ta sẽ cung cấp cho ngươi kiến thức, kỹ năng, và sức mạnh cần thiết. Ngươi sẽ được ban tặng 'Đại Năng', khả năng đặc biệt để hỗ trợ sứ mệnh của mình. Ngươi có thể học hỏi mọi thứ một cách nhanh chóng, hiểu được ngôn ngữ, phong tục tập quán của từng thời kỳ. Ngoài ra, ngươi còn có khả năng kết nối với thiên nhiên, thấu hiểu lòng người và nhìn thấy những điều tiềm ẩn."**
Liên Hoa hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Vậy, nhiệm vụ đầu tiên của ta là gì?"
**"Hiện tại, ngươi cần hòa nhập vào cuộc sống ở Văn Lang. Học cách sinh tồn, quan sát và tìm hiểu về xã hội, văn hóa, và những vấn đề mà người dân nơi đây đang phải đối mặt. Ngươi sẽ bắt đầu với tên gọi mới, phù hợp với thời kỳ này. Từ nay, ngươi sẽ được gọi là **Mị Nương Hoa**."**
Mị Nương Hoa. Cái tên nghe thật lạ lẫm mà cũng thật thân quen. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, những cây cổ thụ cao vút, những âm thanh của tự nhiên, tất cả như đang vẫy gọi cô bước vào một hành trình mới.
---
Vài ngày đầu tiên là một thử thách thực sự đối với Mị Nương Hoa. Cô phải học cách săn bắt, hái lượm, phân biệt cây ăn được và cây có độc, cách nhóm lửa bằng đá và gỗ, cách dựng lều thô sơ. Hệ Thống luôn ở đó, cung cấp cho cô những thông tin cần thiết, giúp cô thích nghi nhanh chóng. Nhờ "Đại Năng", Mị Nương Hoa tiếp thu mọi thứ như một miếng bọt biển. Cô nhanh chóng thành thạo các kỹ năng sinh tồn cơ bản, thậm chí còn học được cách chế tạo một số công cụ đơn giản từ đá và xương.
Một buổi chiều nọ, khi đang đi hái quả dại bên suối, Mị Nương Hoa nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt. Cô lần theo tiếng động và phát hiện một nhóm người đang cố gắng chống lại một con hổ dữ. Họ là những người dân tộc Lạc Việt, với làn da rám nắng, mái tóc đen và những bộ trang phục dệt bằng sợi cây đay. Con hổ to lớn, hung tợn, đang vồ lấy một người đàn ông trẻ tuổi. Những người khác sợ hãi, chỉ dám đứng từ xa ném đá.
Không chần chừ, Mị Nương Hoa lao tới. Dù không có vũ khí, nhưng bằng sự nhanh nhẹn và sức mạnh được Hệ Thống ban tặng, cô đã khéo léo dùng một cành cây lớn quật mạnh vào đầu con hổ. Con vật gầm lên đau đớn, loạng choạng lùi lại. Mị Nương Hoa không bỏ lỡ cơ hội, cô tiếp tục dùng những đòn tấn công nhanh gọn, khiến con hổ hoảng sợ bỏ chạy vào rừng sâu.
Người đàn ông trẻ tuổi được cứu thoát, gương mặt anh ta nhợt nhạt vì sợ hãi nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ ngưỡng mộ. "Cô nương... cô nương là ai? Sao cô lại có sức mạnh phi thường đến vậy?"
Mị Nương Hoa mỉm cười. "Ta là Mị Nương Hoa, ta đến từ một nơi xa xôi. Ta chỉ không thể đứng nhìn khi thấy người gặp nạn."
Những người dân xung quanh cũng xúm lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và kính trọng. Họ mời cô về làng. Làng của họ nằm sâu trong rừng, được bao quanh bởi hàng rào tre kiên cố. Những ngôi nhà sàn nhỏ bé, lợp bằng lá, dựng san sát nhau. Khói bếp bay lên nghi ngút, tạo nên một khung cảnh bình dị và ấm cúng.
Khi về đến làng, Mị Nương Hoa được chào đón như một vị cứu tinh. Người đàn ông trẻ tuổi mà cô cứu tên là Lang, con trai của tù trưởng làng. Tù trưởng, một ông lão râu tóc bạc phơ, ánh mắt tinh anh, đích thân ra tiếp đón cô.
"Thiếu nữ Mị Nương Hoa, ta vô cùng cảm kích ân đức của người đã cứu con trai ta và bảo vệ dân làng khỏi hiểm nguy. Người không phải là người ở đây, phải không?" Tù trưởng hỏi, ánh mắt đầy dò xét.
Mị Nương Hoa cúi đầu cung kính. "Đúng vậy, thưa tù trưởng. Ta đến từ một vùng đất xa xôi, đang trên đường tìm kiếm nơi định cư. Ta rất muốn được học hỏi và giúp đỡ dân làng."
Tù trưởng mỉm cười. "Người có lòng tốt và sức mạnh. Làng chúng ta rất hoan nghênh người. Hãy ở lại đây, Mị Nương Hoa. Người sẽ là một thành viên của làng chúng ta."
Từ đó, Mị Nương Hoa bắt đầu cuộc sống của mình ở làng Lạc Việt. Cô nhanh chóng hòa nhập với mọi người, giúp đỡ họ trong công việc đồng áng, săn bắn, hái lượm. Với kiến thức và sự thông minh của mình, cô đã mang đến nhiều thay đổi nhỏ nhưng ý nghĩa.
Cô chỉ dẫn dân làng cách cải thiện công cụ lao động, giúp họ làm ra những chiếc rìu đá sắc bén hơn, những chiếc lưới đánh cá hiệu quả hơn. Cô dạy họ cách nhận biết những loại cây thuốc quý hiếm, cách chữa trị một số bệnh thông thường bằng thảo dược. Cô còn hướng dẫn họ cách xây dựng những ngôi nhà sàn kiên cố hơn, chống chọi tốt hơn với mưa gió và thú dữ.
Nhờ "Đại Năng", Mị Nương Hoa cũng nhanh chóng nắm bắt được ngôn ngữ cổ của người Lạc Việt, khiến việc giao tiếp trở nên dễ dàng. Cô lắng nghe những câu chuyện của họ, về cuộc sống khó khăn, về những cuộc xung đột nhỏ lẻ với các bộ lạc khác, về những ước mơ về một cuộc sống bình yên, no đủ.
Một buổi tối trăng tròn, khi Mị Nương Hoa đang ngồi bên bếp lửa cùng tù trưởng, cô hỏi: "Thưa tù trưởng, con nghe nói có nhiều bộ lạc khác xung quanh đây. Liệu chúng ta có thể chung sống hòa bình với họ không?"
Tù trưởng thở dài. "Khó lắm, Mị Nương Hoa. Các bộ lạc thường tranh giành đất đai, nguồn nước, và con người. Có những bộ lạc hung hãn, luôn tìm cách tấn công và cướ bóc. Chỉ có Vua Hùng là người có thể thống lĩnh tất cả, nhưng người ở rất xa, và các bộ lạc nhỏ bé như chúng ta thường phải tự lo liệu."
Mị Nương Hoa trầm ngâm. Vua Hùng. Đó là mục tiêu đầu tiên của cô. Để thống nhất toàn bộ cõi đất, cô cần phải tiếp cận và ảnh hưởng đến vị vua này.
**"Ngươi đã nắm bắt được bản chất của vấn đề,"** Hệ Thống lên tiếng trong tâm trí cô. **"Để thay đổi lịch sử, ngươi cần phải tạo ra ảnh hưởng lớn. Việc đầu tiên là xây dựng danh tiếng và quyền lực cho bản thân, sau đó tìm cách tiếp cận trung tâm quyền lực."**
Mị Nương Hoa gật đầu. Cô hiểu rằng hành trình này sẽ rất dài và đầy gian nan. Nhưng cô không sợ hãi. Với "Đại Năng" và sự hướng dẫn của Hệ Thống, cô tin mình có thể làm được.
---
Dưới sự chỉ dẫn của Mị Nương Hoa, làng Lạc Việt dần trở nên thịnh vượng. Sản lượng mùa màng tăng lên, kỹ thuật săn bắt được cải thiện, và cuộc sống của người dân trở nên dễ chịu hơn. Tin tức về một "thiếu nữ thần bí" với tài năng phi thường và lòng tốt lan truyền nhanh chóng sang các bộ lạc lân cận. Nhiều người từ các bộ lạc khác đã tìm đến làng Lạc Việt để học hỏi, thậm chí là xin được gia nhập.
Mị Nương Hoa nhận ra đây là cơ hội để bắt đầu quá trình liên kết các bộ lạc. Cô tổ chức các buổi trao đổi, nơi các bộ lạc có thể gặp gỡ, giao lưu, và trao đổi hàng hóa. Cô khuyến khích họ chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm, cùng nhau giải quyết các vấn đề chung như nạn đói, lũ lụt, và thú dữ. Cô dùng tài ăn nói của mình để hóa giải những mâu thuẫn nhỏ, xây dựng lòng tin giữa các bộ lạc.
Có một lần, một bộ lạc láng giềng bị một bộ lạc hung hãn khác tấn công, cướp bóc lương thực và bắt giữ phụ nữ, trẻ em. Mị Nương Hoa không ngần ngại tập hợp thanh niên trai tráng của làng Lạc Việt, cùng với những người tình nguyện từ các bộ lạc đã chịu ơn cô, để đi giải cứu. Cô dẫn đầu cuộc tấn công, sử dụng những chiến thuật thông minh mà cô học được từ lịch sử thế giới ở thế kỷ 21, kết hợp với khả năng thấu hiểu địa hình và tâm lý đối phương.
Trận chiến diễn ra ác liệt, nhưng với sự lãnh đạo tài tình của Mị Nương Hoa, quân của cô đã giành chiến thắng vang dội. Họ giải cứu được những người bị bắt, lấy lại được lương thực, và trừng phạt thích đáng kẻ gây hấn. Chiến công này đã làm cho danh tiếng của Mị Nương Hoa bay xa, không chỉ trong vùng mà còn đến tai Vua Hùng.
Người dân gọi cô là "Nữ thần rừng", "Người mang ánh sáng", "Nữ tướng tài ba". Cô trở thành biểu tượng của sức mạnh, trí tuệ và lòng nhân ái.
---
Một ngày nọ, một sứ giả từ triều đình Vua Hùng tìm đến làng Lạc Việt. Người sứ giả là một vị quan già, uy nghi, mang theo một chiếu chỉ của nhà vua.
"Kính chào Tù trưởng Lạc Việt và thiếu nữ Mị Nương Hoa," vị sứ giả nói, giọng trang trọng. "Ta đến đây theo lệnh của Đại vương Hùng. Người đã nghe về tài năng và đức độ của thiếu nữ Mị Nương Hoa, về những cống hiến của người cho các bộ lạc. Đại vương Hùng muốn triệu kiến thiếu nữ Mị Nương Hoa về Phong Châu để bàn việc đại sự."
Mị Nương Hoa mỉm cười. Cơ hội đã đến.
"Ta xin tuân lệnh Đại vương," Mị Nương Hoa đáp, ánh mắt đầy kiên định.
Ngày hôm sau, Mị Nương Hoa cùng với một đoàn tùy tùng nhỏ do tù trưởng cử đi, khởi hành đến Phong Châu, kinh đô của nhà nước Văn Lang. Con đường đi qua những cánh đồng lúa nước xanh mướt, những làng mạc trù phú, và những dòng sông uốn lượn. Mị Nương Hoa cảm nhận được sự sống động của vùng đất này, một vùng đất màu mỡ, đầy tiềm năng.
Khi đến Phong Châu, Mị Nương Hoa không khỏi trầm trồ trước sự hùng vĩ của kinh đô. Những cung điện bằng gỗ to lớn, những tường thành kiên cố, và hàng ngàn người dân tấp nập. Nơi đây khác hẳn với những ngôi làng nhỏ bé mà cô từng ở.
Cô được đưa vào triều kiến Vua Hùng. Vị vua ngồi trên ngai vàng uy nghiêm, ánh mắt sáng ngời nhưng cũng đầy vẻ lo lắng. Xung quanh là các quan đại thần và tướng lĩnh.
"Ngươi chính là Mị Nương Hoa?" Vua Hùng hỏi, giọng vang dội.
"Tâu Đại vương, đúng vậy ạ." Mị Nương Hoa cúi đầu.
"Ngươi đã làm được những điều mà nhiều vị tướng tài cũng khó lòng làm được. Ngươi đã mang lại bình yên và thịnh vượng cho nhiều bộ lạc. Ta muốn hỏi, liệu ngươi có thể giúp ta thống nhất toàn bộ cõi đất này, đánh đuổi kẻ thù, và xây dựng một Văn Lang hùng mạnh, vững chắc?"
Mị Nương Hoa ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với Vua Hùng. Cô nhìn thấy trong mắt vị vua sự khát khao, sự tin tưởng, và cả gánh nặng của một người trị vì.
"Tâu Đại vương," Mị Nương Hoa nói, giọng nói của cô vang vọng khắp đại điện, đầy tự tin và quyết đoán. "Thần không chỉ có thể giúp Đại vương thống nhất Văn Lang, mà còn có thể đưa Văn Lang trở thành một đế quốc vĩ đại, bá chủ phương Nam, khiến kẻ thù phải khiếp sợ và muôn đời không dám xâm phạm. Nhưng để làm được điều đó, Đại vương cần phải tin tưởng và giao phó quyền lực cho thần, để thần có thể thực hiện những thay đổi cần thiết."
Một làn sóng xì xào nổi lên trong triều đình. Các quan đại thần nhìn nhau, có người kinh ngạc, có người hoài nghi, có người lại đầy ngưỡng mộ. Một cô gái trẻ tuổi dám nói những lời "ngông cuồng" đến vậy!
Vua Hùng im lặng một lúc lâu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mị Nương Hoa. Cuối cùng, một nụ cười nở trên môi vị vua.
"Ta tin ngươi, Mị Nương Hoa. Từ nay, ta phong ngươi làm **Thái Nữ** của Văn Lang, giao cho ngươi toàn quyền tổ chức quân đội, quản lý việc trị an, và thực hiện mọi chính sách cần thiết để củng cố đất nước. Ngươi sẽ là cánh tay phải của ta, là người dẫn dắt Văn Lang đến một kỷ nguyên mới!"
Lời phong của Vua Hùng như một tiếng sấm vang dội, khiến cả triều đình chấn động. Mị Nương Hoa, từ một người xuyên không vô danh, nay đã trở thành **Thái Nữ** của Văn Lang, nắm giữ quyền lực to lớn.
**"Chúc mừng, Mị Nương Hoa,"** Hệ Thống vang lên trong tâm trí cô. **"Ngươi đã hoàn thành bước đầu tiên một cách xuất sắc. Giờ đây, hành trình thực sự mới bắt đầu. Ngươi đã có quyền lực, hãy sử dụng nó để thay đổi lịch sử!"**
Mị Nương Hoa đứng thẳng, ngẩng cao đầu. Ánh mắt cô nhìn về phía trước, nơi những thử thách và vinh quang đang chờ đợi. Cô biết, đây không chỉ là câu chuyện của riêng cô, mà là câu chuyện của một dân tộc, một lịch sử sẽ được viết lại, một đế chế sẽ được dựng xây.
------
## Chương 2: Cuộc Cải Tổ Và Sức Mạnh Mới Của Văn Lang
Với danh hiệu **Thái Nữ** và quyền lực tối thượng trong tay, Mị Nương Hoa không lãng phí một giây phút nào. Cô biết rằng thời gian là vàng bạc, và mỗi khoảnh khắc trôi qua đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của Văn Lang. Ngay sau buổi triều kiến, Mị Nương Hoa đã yêu cầu Vua Hùng triệu tập tất cả các quan lại, tướng lĩnh, và tù trưởng các bộ lạc lớn để tham dự một cuộc họp khẩn cấp.
Cuộc họp diễn ra tại đại điện, không khí trang nghiêm và có phần căng thẳng. Các quan lại và tướng lĩnh lớn tuổi nhìn Mị Nương Hoa với ánh mắt dò xét, có chút nghi ngại. Họ đã quen với một triều đình chậm chạp, bảo thủ, và giờ đây một cô gái trẻ tuổi, lại không rõ nguồn gốc, bỗng dưng nắm giữ quyền lực tối cao.
Mị Nương Hoa đứng lên, ánh mắt quét một lượt qua tất cả mọi người. Giọng nói của cô vang vọng, rõ ràng và đầy sức thuyết phục, hoàn toàn khác với vẻ e dè, thận trọng ban đầu.
"Kính thưa Đại vương, kính thưa các quan đại thần, các tướng lĩnh, và các tù trưởng," Mị Nương Hoa bắt đầu. "Văn Lang của chúng ta đang đứng trước một bước ngoặt lịch sử. Chúng ta có một vùng đất màu mỡ, những con người cần cù, nhưng chúng ta vẫn còn yếu kém, rời rạc. Kẻ thù luôn rình rập, và nếu chúng ta không thay đổi, một ngày nào đó, Văn Lang sẽ mãi mãi biến mất khỏi bản đồ."
Cô ngừng một lát, để những lời nói của mình thấm vào tâm trí mỗi người.
"Ta đến đây không phải để lật đổ những gì đã có, mà để xây dựng một Văn Lang hùng cường hơn, thịnh vượng hơn. Và để làm được điều đó, chúng ta cần một cuộc cải tổ toàn diện."
Mị Nương Hoa trình bày kế hoạch của mình, chi tiết và logic đến kinh ngạc. Cô không chỉ nói chung chung mà đưa ra những giải pháp cụ thể cho từng vấn đề.
**Về quân sự:** "Hiện tại, quân đội của chúng ta còn rời rạc, thiếu sự thống nhất. Mỗi bộ lạc có đội quân riêng, mạnh ai nấy đánh. Chúng ta cần thành lập một đội quân chung, được huấn luyện bài bản, có kỷ luật thép, và được trang bị vũ khí tốt nhất. Ta sẽ đích thân huấn luyện binh lính, truyền dạy những chiến thuật mà các người chưa từng biết đến."
Cô phác thảo sơ đồ tổ chức quân đội mới, từ cấp binh lính đến các chỉ huy, cách thức huấn luyện, và thậm chí là đề xuất cải tiến vũ khí. Cô nói về việc chế tạo những chiếc nỏ mạnh hơn, những mũi tên sắc bén hơn, và những chiếc khiên bền chắc hơn.
**Về kinh tế:** "Nông nghiệp là gốc rễ của đất nước. Chúng ta cần cải thiện kỹ thuật canh tác, khai thác hiệu quả hơn nguồn nước. Ta sẽ hướng dẫn người dân cách làm thủy lợi, cách chọn giống cây trồng tốt, và cách chăn nuôi gia súc để đảm bảo lương thực dồi dào. Ngoài ra, chúng ta cần phát triển giao thương giữa các bộ lạc, mở rộng các tuyến đường sông, đường bộ để hàng hóa được lưu thông thuận tiện, làm giàu cho đất nước."
Mị Nương Hoa thậm chí còn đề cập đến việc tổ chức các chợ phiên định kỳ để khuyến khích trao đổi hàng hóa, và đưa ra ý tưởng về một loại "vật phẩm trao đổi chung" để tiện lợi cho việc mua bán.
**Về xã hội:** "Một đất nước mạnh phải có những con người đoàn kết. Chúng ta cần xóa bỏ những hiềm khích giữa các bộ lạc, xây dựng một khối thống nhất. Ta sẽ thiết lập một hệ thống luật lệ công bằng, bảo vệ quyền lợi của mọi người, không phân biệt giàu nghèo, lớn bé. Ta cũng sẽ khuyến khích việc học hỏi, truyền dạy kiến thức cho thế hệ trẻ."
Cô đề xuất việc thành lập các hội đồng làng, nơi người dân có thể đóng góp ý kiến, và xây dựng một hệ thống truyền tin hiệu quả giữa Phong Châu và các vùng xa xôi.
Những lời nói của Mị Nương Hoa không chỉ là kế hoạch, mà còn là một tầm nhìn. Từng lời cô nói ra đều đầy nhiệt huyết, khiến người nghe cảm thấy như có một luồng sinh khí mới đang thổi vào Văn Lang.
Vua Hùng lắng nghe từng lời, đôi mắt ông sáng rỡ. Các quan đại thần và tù trưởng cũng dần dần thay đổi thái độ. Từ sự nghi ngại ban đầu, họ chuyển sang kinh ngạc, rồi thán phục. Họ chưa bao giờ nghe thấy một kế hoạch toàn diện và táo bạo đến vậy.
Cuối cùng, Vua Hùng đứng dậy, vỗ tay tán thưởng. "Tuyệt vời! Tuyệt vời thay, Thái Nữ! Ngươi đã nhìn thấy những điều mà ta và các vị quan chưa từng thấy. Ta hoàn toàn tin tưởng vào ngươi! Tất cả các vị quan, các tướng lĩnh, và tù trưởng, hãy dốc toàn lực hỗ trợ Thái Nữ thực hiện kế hoạch này!"
Từ đó, Mị Nương Hoa bắt tay vào công cuộc cải tổ. Với sự hỗ trợ của Hệ Thống, cô làm việc không ngừng nghỉ.
---
**Cải cách quân đội:**
Mị Nương Hoa bắt đầu bằng việc tuyển chọn những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, thông minh từ khắp các bộ lạc. Cô đích thân đứng ra huấn luyện họ, không phân biệt xuất thân. Những bài tập thể lực khắc nghiệt, những buổi rèn luyện kỹ năng chiến đấu liên tục đã biến những người nông dân, thợ săn thành những chiến binh dũng mãnh.
Cô dạy họ cách sử dụng nỏ một cách hiệu quả, cách sử dụng khiên và giáo một cách linh hoạt. Mị Nương Hoa còn giới thiệu một khái niệm mới: **chiến thuật đội hình**. Cô hướng dẫn binh lính cách phối hợp với nhau thành từng đội nhỏ, từng đội hình lớn, cách tấn công và phòng thủ một cách đồng bộ. Đây là một bước đột phá trong chiến tranh cổ đại, khi hầu hết các bộ lạc chỉ chiến đấu một cách tự phát, rời rạc.
**"Hệ Thống, hãy giúp ta mô phỏng lại các trận chiến lớn trong lịch sử để ta có thể học hỏi thêm về chiến thuật,"** Mị Nương Hoa yêu cầu.
**"Đã rõ, Mị Nương Hoa. Ngươi có thể truy cập vào kho tàng kiến thức chiến thuật của ta bất cứ lúc nào. Ta sẽ cung cấp những thông tin chi tiết về các trận đánh kinh điển, từ các chiến thuật của Alexander Đại đế, Hannibal, cho đến Tôn Tử và những chiến lược gia vĩ đại khác."**
Mị Nương Hoa dành hàng giờ để nghiên cứu những trận đánh đó, học hỏi từ những sai lầm và thành công của các tướng lĩnh trong lịch sử. Cô áp dụng những nguyên tắc cơ bản của chiến tranh hiện đại vào điều kiện của Văn Lang, biến chúng thành những chiến thuật phù hợp với địa hình sông nước, rừng núi.
Cô còn cho cải tiến vũ khí. Dưới sự chỉ dẫn của cô, những người thợ rèn tài năng đã tạo ra những chiếc rìu đá sắc bén hơn, những mũi giáo bằng đồng cứng cáp hơn. Đặc biệt, cô tập trung vào việc sản xuất **nỏ liên châu**, một loại nỏ có khả năng bắn nhiều mũi tên liên tục mà không cần nạp lại quá lâu. Đây là một vũ khí cực kỳ hiệu quả trong việc tạo ra sức ép lớn lên đối phương.
Đội quân của Mị Nương Hoa, được gọi là **Lạc Hồng Vệ**, trở thành một lực lượng đáng gờm. Họ không chỉ mạnh mẽ về thể chất mà còn có tinh thần kỷ luật và đoàn kết cao.
---
**Phát triển kinh tế và đời sống:**
Bên cạnh việc củng cố quân sự, Mị Nương Hoa cũng tập trung vào việc nâng cao đời sống của người dân.
Cô chỉ đạo các tù trưởng xây dựng hệ thống **kênh mương, đập nước** nhỏ để dẫn nước từ sông suối vào đồng ruộng, đặc biệt là ở những vùng đất cao. Điều này giúp kiểm soát lũ lụt và hạn hán, đảm bảo mùa màng bội thu. Cô còn khuyến khích người dân sử dụng **phân bón tự nhiên** từ tro bếp, rác thải hữu cơ để tăng độ màu mỡ của đất.
Mị Nương Hoa cũng thúc đẩy **trao đổi hàng hóa** giữa các bộ lạc. Cô cho thiết lập các **chợ phiên lớn** tại những nơi thuận tiện, nơi người dân có thể mang sản phẩm của mình đến trao đổi. Cô cũng khuyến khích việc buôn bán những sản vật đặc trưng của từng vùng, như muối từ ven biển, lâm sản từ rừng sâu, hay gốm sứ từ các làng nghề. Điều này không chỉ giúp người dân có thêm thu nhập mà còn tăng cường sự gắn kết giữa các vùng miền.
Cô cũng quan tâm đến việc giữ gìn và phát huy các nghề truyền thống như dệt vải, làm gốm, đúc đồng. Cô cử người đi học hỏi kinh nghiệm từ các thợ thủ công giỏi, sau đó về truyền dạy lại cho dân làng, giúp nâng cao chất lượng sản phẩm.
**"Hệ Thống, ta muốn tìm hiểu về các phương pháp y học cổ truyền và cách chăm sóc sức khỏe cộng đồng,"** Mị Nương Hoa nói.
**"Đã rõ. Ta sẽ cung cấp cho ngươi thông tin về các loại thảo dược, các bài thuốc dân gian, và các nguyên tắc vệ sinh cơ bản để phòng tránh dịch bệnh. Ngươi cũng có thể tham khảo các phương pháp y học cổ đại của các nền văn minh khác để áp dụng cho Văn Lang."**
Mị Nương Hoa học hỏi cách sử dụng các loại cây thuốc để chữa bệnh thông thường, cách vệ sinh nguồn nước, và cách xử lý rác thải để ngăn ngừa dịch bệnh lây lan. Cô còn khuyến khích người dân tắm rửa thường xuyên, giữ gìn sạch sẽ nhà cửa và môi trường xung quanh.
---
**Xây dựng sự đoàn kết và giáo dục:**
Một trong những thách thức lớn nhất của Mị Nương Hoa là xóa bỏ sự chia rẽ giữa các bộ lạc. Cô biết rằng chỉ khi các bộ lạc xem nhau là anh em, cùng chung một nhà, Văn Lang mới thực sự mạnh.
Cô tổ chức các **lễ hội chung** quy mô lớn, nơi các bộ lạc cùng nhau ca hát, nhảy múa, và thi đấu các trò chơi truyền thống. Những lễ hội này không chỉ mang tính giải trí mà còn là cơ hội để mọi người giao lưu, hiểu nhau hơn, và cảm nhận được sự gắn kết.
Mị Nương Hoa cũng cho thành lập các **trường học nhỏ** tại các làng lớn, nơi những người có kiến thức được cử đến để dạy chữ Hán cổ (thời đó chưa có chữ Nôm), các kỹ năng sống, và cả những giá trị đạo đức truyền thống. Cô tin rằng giáo dục là chìa khóa để khai sáng con người và xây dựng một xã hội văn minh.
Cô còn đích thân đi đến từng bộ lạc, lắng nghe tâm tư nguyện vọng của người dân. Cô giải quyết những tranh chấp nhỏ, hóa giải những hiểu lầm, và truyền đạt tầm nhìn của mình về một Văn Lang thống nhất, thịnh vượng. Bằng sự chân thành và trí tuệ, cô dần dần chinh phục được lòng tin của người dân, từ những tù trưởng cứng rắn nhất đến những người dân lam lũ nhất.
Tiếng tăm của Mị Nương Hoa không ngừng lan rộng. Người dân không chỉ ngưỡng mộ tài năng của cô mà còn yêu mến sự gần gũi, quan tâm của cô. Họ gọi cô là "Mẹ của Văn Lang", "Người mang lại mùa xuân cho đất nước".
Trong vòng vài năm, dưới sự lãnh đạo của Mị Nương Hoa, Văn Lang đã thay đổi một cách ngoạn mục. Quân đội mạnh lên gấp bội, kinh tế phát triển phồn thịnh, và người dân sống trong cảnh ấm no, hạnh phúc. Sự đoàn kết giữa các bộ lạc được củng cố, tạo nên một sức mạnh nội tại vững chắc.
---
Một buổi tối nọ, Vua Hùng mời Mị Nương Hoa đến vườn thượng uyển. Ông nhìn cô với ánh mắt đầy tự hào và biết ơn.
"Thái Nữ," Vua Hùng nói, "ngươi đã làm được những điều mà ta không bao giờ dám mơ tới. Văn Lang của chúng ta bây giờ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ta tin rằng, với ngươi, chúng ta có thể làm được nhiều điều vĩ đại hơn nữa."
Mị Nương Hoa mỉm cười. "Tâu Đại vương, đây mới chỉ là khởi đầu. Văn Lang của chúng ta sẽ không chỉ thống nhất cõi đất này, mà còn sẽ trở thành một đế quốc vĩ đại, sánh vai với các cường quốc phương Bắc."
Lời nói của cô không phải là khoe khoang, mà là một lời hứa, một tầm nhìn. Vua Hùng nhìn cô, trong mắt ông không còn sự nghi ngờ, chỉ còn sự tin tưởng tuyệt đối.
**"Mị Nương Hoa, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng cho những thử thách lớn hơn chưa?"** Hệ Thống vang lên trong tâm trí cô. **"Sức mạnh của ngươi sẽ tiếp tục được tăng cường, nhưng đồng thời, những kẻ thù hùng mạnh hơn cũng sẽ xuất hiện."**
"Ta sẵn sàng," Mị Nương Hoa thầm đáp. Cô biết rằng, với sự phát triển của Văn Lang, sẽ có những ánh mắt thèm muốn từ bên ngoài. Cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu. Nhưng cô không sợ hãi. Cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, để viết nên những chương sử vàng son cho dân tộc này.
------
## Chương 3: Văn Lang Vươn Mình Và Bóng Đêm Phương Bắc
Văn Lang, dưới bàn tay tài tình của **Thái Nữ Mị Nương Hoa**, đã thực sự lột xác. Những cánh đồng lúa nước trải dài tăm tắp, xanh mướt đến tận chân trời, hứa hẹn một mùa màng bội thu. Khắp nơi, những ngôi nhà sàn kiên cố mọc lên san sát, khói bếp bay lên nghi ngút, tạo nên một bức tranh thanh bình và no ấm. Chợ phiên tấp nập, tiếng người cười nói, trao đổi hàng hóa rộn ràng, chứng tỏ sự thịnh vượng đang lan tỏa khắp mọi miền đất nước.
Nhưng hơn cả sự phát triển về vật chất, điều khiến Mị Nương Hoa tự hào nhất là tinh thần đoàn kết của người dân. Giờ đây, họ không còn là những bộ lạc rời rạc mà là một dân tộc thống nhất, cùng chung một ý chí, một khát vọng. Những mâu thuẫn nhỏ lẻ dần được xóa bỏ, thay vào đó là sự gắn bó, sẻ chia. Người Lạc Việt đã thực sự cảm nhận được mình là một phần của một khối lớn hơn, một Văn Lang hùng mạnh.
**Lạc Hồng Vệ**, đội quân tinh nhuệ do chính Mị Nương Hoa huấn luyện, đã trở thành niềm tự hào của cả nước. Với vũ khí cải tiến, chiến thuật linh hoạt và tinh thần kỷ luật thép, họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Những cuộc tập trận thường xuyên được tổ chức, không chỉ để rèn luyện kỹ năng chiến đấu mà còn để phô trương sức mạnh, khiến những bộ lạc lân cận từng có ý định quấy phá nay phải dè chừng.
Vua Hùng, giờ đây đã hoàn toàn tin tưởng vào Mị Nương Hoa, giao phó gần như toàn bộ công việc trị quốc cho cô. Ông thường xuyên lắng nghe lời khuyên của cô, và mọi quyết sách lớn đều phải có sự đồng ý của Thái Nữ. Triều đình cũng đã có nhiều thay đổi. Những vị quan cũ bảo thủ dần được thay thế bằng những người trẻ tuổi, tài năng, có tầm nhìn và nhiệt huyết do Mị Nương Hoa phát hiện và bồi dưỡng.
**"Mị Nương Hoa, sự phát triển của Văn Lang đã đạt đến một ngưỡng nhất định. Ngươi đã tạo ra một nền tảng vững chắc,"** Hệ Thống lên tiếng trong tâm trí cô một buổi tối nọ, khi Mị Nương Hoa đang xem xét bản đồ lãnh thổ. **"Tuy nhiên, sự thịnh vượng thường đi đôi với sự dòm ngó. Ngươi cần chuẩn bị cho những thách thức lớn hơn."**
Mị Nương Hoa gật đầu. Cô biết. Trong kho tàng kiến thức của Hệ Thống, cô đã đọc về những cuộc chiến tranh lớn, về sự trỗi dậy và sụp đổ của các đế chế. Cô hiểu rằng, lịch sử không bao giờ dừng lại.
"Hệ Thống, ta đã nhận thấy sự gia tăng của các hoạt động trinh sát từ phương Bắc," Mị Nương Hoa nói. "Những bộ lạc Man Di ở phía Bắc đang ngày càng hung hãn. Điều đó cho thấy, một mối đe dọa lớn hơn sắp sửa xuất hiện."
**"Ngươi nói đúng. Những bộ lạc Man Di đó chỉ là những con cờ nhỏ. Phía sau chúng là một đế chế khổng lồ, đang trên đà bành trướng. Đó là **Chu**, một triều đại hùng mạnh với quân đội đông đảo và kỹ thuật phát triển vượt trội. Ngươi đã đoán đúng, cuộc chiến với Chu là không thể tránh khỏi. Ngươi cần phải chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh tổng lực."**
Nghe đến Chu, tim Mị Nương Hoa đập mạnh hơn một chút. Triều Chu, một trong những triều đại lâu đời và hùng mạnh nhất trong lịch sử Trung Quốc, với lãnh thổ rộng lớn và nền văn minh rực rỡ. Đối đầu với họ, ngay cả với một Văn Lang đang trỗi dậy, cũng là một thách thức cực kỳ lớn.
"Chúng ta cần bao nhiêu thời gian?" Mị Nương Hoa hỏi, giọng kiên định.
**"Theo tính toán của ta, khoảng ba đến năm năm nữa, Chu sẽ bắt đầu các cuộc tấn công quy mô lớn vào Văn Lang. Ngươi có đủ thời gian để chuẩn bị, nhưng ngươi phải hành động nhanh chóng và quyết liệt hơn nữa."**
---
Ngay sáng hôm sau, Mị Nương Hoa đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với Vua Hùng và các tướng lĩnh cấp cao của Lạc Hồng Vệ. Cô trình bày những phân tích của mình về mối đe dọa từ phương Bắc, về sự bành trướng của Chu, và về khả năng một cuộc chiến tranh không thể tránh khỏi.
Lúc đầu, nhiều tướng lĩnh vẫn còn hoài nghi. Họ đã quen với những cuộc chiến nhỏ lẻ với các bộ lạc Man Di. Việc phải đối đầu với một đế chế lớn như Chu nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
"Thái Nữ, liệu người có quá lo lắng không?" Một vị tướng già hỏi. "Văn Lang của chúng ta mạnh mẽ, nhưng chúng ta chưa từng đối đầu với một thế lực lớn như vậy."
Mị Nương Hoa nhìn thẳng vào mắt vị tướng. "Chúng ta không thể chủ quan. Kẻ địch mạnh, nhưng chúng ta cũng không yếu. Điều quan trọng là chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng, hiểu rõ đối phương, và xây dựng một kế hoạch phòng thủ vững chắc. Sẽ có đổ máu, nhưng chúng ta sẽ không lùi bước!"
Cô đưa ra một loạt các chỉ thị mới, tập trung vào việc chuẩn bị cho chiến tranh.
**1. Tăng cường sản xuất vũ khí và lương thực:** Mị Nương Hoa yêu cầu các xưởng đúc đồng hoạt động hết công suất để sản xuất thêm **giáo, rìu, nỏ, mũi tên** với số lượng lớn. Cô cũng thúc đẩy việc tích trữ lương thực, xây dựng các kho chứa lớn ở những vị trí chiến lược, đảm bảo nguồn cung cho quân đội và nhân dân trong thời gian chiến tranh.
**2. Xây dựng hệ thống phòng thủ:** "Chúng ta cần lợi dụng địa hình sông nước, rừng núi để tạo thành những tuyến phòng thủ tự nhiên," Mị Nương Hoa nói. "Ta sẽ chỉ đạo xây dựng các **công sự, thành lũy** kiên cố tại những điểm xung yếu, đặc biệt là ở biên giới phía Bắc. Các khu rừng rậm sẽ được biến thành những bãi chướng ngại vật tự nhiên, với cạm bẫy và bẫy đá."
Cô đặc biệt chú trọng đến việc xây dựng các **phòng tuyến sông**, lợi dụng các con sông lớn làm rào cản tự nhiên, kết hợp với các chướng ngại vật dưới nước và các tháp canh dọc bờ sông.
**3. Huấn luyện quân đội chuyên sâu:** Mị Nương Hoa tăng cường cường độ huấn luyện cho Lạc Hồng Vệ. Cô dạy họ cách chiến đấu trong rừng, trên sông, và cách sử dụng địa hình để ẩn nấp, phục kích. Cô cũng tập trung vào việc rèn luyện **tinh thần đoàn kết, ý chí chiến đấu** cho binh lính, biến họ thành một khối thống nhất, không sợ hãi trước bất kỳ kẻ thù nào.
**4. Phát triển hệ thống tình báo:** Mị Nương Hoa hiểu rằng, để chiến thắng kẻ thù, không chỉ cần sức mạnh mà còn cần trí tuệ. Cô cho thành lập một **mạng lưới trinh sát và tình báo** bí mật, cử người xâm nhập vào vùng đất của các bộ lạc Man Di và thậm chí là vào lãnh thổ của Chu để thu thập thông tin về quân số, vũ khí, và kế hoạch của đối phương.
---
Thời gian trôi qua, Văn Lang ngày càng trở nên vững mạnh. Người dân không chỉ chăm lo sản xuất mà còn tích cực tham gia vào các hoạt động phòng thủ. Nam giới được huấn luyện quân sự, nữ giới và người già trẻ em tham gia vào việc chuẩn bị lương thực, y tế, và xây dựng công sự. Cả nước biến thành một pháo đài khổng lồ, sẵn sàng nghênh chiến.
Mị Nương Hoa không chỉ là một chỉ huy quân sự mà còn là một nhà lãnh đạo tinh thần. Cô thường xuyên xuất hiện trước dân chúng, khích lệ tinh thần, truyền lửa yêu nước và ý chí chiến đấu. Cô kể cho họ nghe về truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ, về nguồn gốc cao quý của dân tộc, về trách nhiệm bảo vệ giang sơn mà tổ tiên đã dày công gây dựng.
Những lời nói của cô, sự kiên định và lòng dũng cảm của cô đã ăn sâu vào lòng mỗi người dân Văn Lang. Họ tin tưởng tuyệt đối vào Thái Nữ, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ quê hương.
Trong khoảng thời gian này, Mị Nương Hoa cũng tích cực nghiên cứu về lịch sử và văn hóa Chu. Cô học hỏi về nghệ thuật quân sự của họ, về những điểm mạnh và điểm yếu của đối phương.
**"Hệ Thống, Chu có những điểm yếu nào mà ta có thể khai thác?"**
**"Chu là một đế chế lớn, nhưng cũng có những điểm yếu cố hữu. Một là sự phân tán quyền lực, các chư hầu tuy phục tùng thiên tử nhưng vẫn có quyền lực riêng. Hai là sự khác biệt về địa hình và khí hậu. Quân Chu vốn quen chiến đấu ở vùng đồng bằng rộng lớn, sẽ gặp khó khăn khi tác chiến ở vùng rừng núi, sông nước của Văn Lang. Ba là vấn đề hậu cần. Việc vận chuyển quân lương, vũ khí qua một quãng đường dài sẽ là một gánh nặng lớn đối với họ."**
Mị Nương Hoa ghi nhớ những điều này. Cô biết rằng, để chiến thắng, cô cần phải biến những điểm yếu của Chu thành lợi thế của Văn Lang.
---
Một ngày nọ, tin tức khẩn cấp bay về Phong Châu: **Quân Chu đã bắt đầu hành động!** Hàng vạn binh lính Chu, dưới sự chỉ huy của một vị tướng tài ba, đã vượt qua biên giới, tiến vào lãnh thổ của các bộ lạc Man Di và bắt đầu cuộc tấn công quy mô lớn về phía Văn Lang.
Phong Châu rung chuyển. Sự lo lắng bao trùm triều đình. Các tướng lĩnh, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng vẫn không khỏi e ngại trước sức mạnh áp đảo của quân Chu.
Mị Nương Hoa bình tĩnh lạ thường. Cô đã lường trước được điều này.
"Đại vương," Mị Nương Hoa nói, giọng nói của cô vang vọng và đầy uy quyền. "Đây là thời khắc lịch sử của Văn Lang. Chúng ta đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu. Giờ là lúc chúng ta chứng tỏ sức mạnh và ý chí của dân tộc Lạc Việt!"
Cô lập tức triệu tập các tướng lĩnh, triển khai kế hoạch phòng thủ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Quân Chu mạnh về quân số và vũ khí, nhưng chúng ta có địa thế hiểm trở, tinh thần bất khuất, và những chiến thuật phù hợp với vùng đất này!"
Mị Nương Hoa trực tiếp ra tiền tuyến, đứng đầu quân đội. Cô cùng các tướng lĩnh Lạc Hồng Vệ chỉ huy quân dân dựng thêm công sự, bố trí quân lính tại các vị trí chiến lược, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến đầu tiên.
Trận chiến đầu tiên diễn ra tại một con sông lớn ở biên giới phía Bắc. Quân Chu, với quân số áp đảo, cố gắng vượt sông. Nhưng họ đã vấp phải sự kháng cự mãnh liệt của Lạc Hồng Vệ. Những mũi tên tẩm độc từ nỏ liên châu bắn ra như mưa, những chiếc giáo sắc bén cản đường, và những cạm bẫy dưới nước khiến quân Chu phải chịu tổn thất nặng nề.
Hệ thống phòng thủ của Mị Nương Hoa hoạt động hiệu quả. Quân Chu, quen chiến đấu ở địa hình bằng phẳng, hoàn toàn bất ngờ trước sự kiên cường và những chiến thuật độc đáo của Văn Lang. Lực lượng trinh sát của Mị Nương Hoa liên tục gửi về những thông tin quan trọng về động thái của quân địch, giúp cô đưa ra những quyết định chính xác.
Ngày đầu tiên của trận chiến, quân Chu bị đẩy lùi với nhiều thương vong. Thắng lợi ban đầu đã thổi bùng lên ngọn lửa hy vọng và niềm tin trong lòng quân dân Văn Lang.
**"Chiến thắng đầu tiên là bước đệm quan trọng, Mị Nương Hoa,"** Hệ Thống nói. **"Nhưng Chu sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Ngươi cần phải chuẩn bị cho những cuộc tấn công dữ dội hơn nữa."**
Mị Nương Hoa nhìn về phía Bắc, nơi ánh lửa trại của quân Chu lập lòe trong đêm. Cô biết, cuộc chiến mới chỉ bắt đầu. Nhưng cô không hề nao núng. Cô sẽ bảo vệ Văn Lang, bằng mọi giá, để viết nên một chương sử mới, nơi Văn Lang không chỉ tồn tại mà còn vươn mình trở thành một đế quốc vĩ đại, bất khả xâm phạm. Lịch sử đã bắt đầu thay đổi, và cô chính là người cầm bút, viết nên những trang sử ấy.
------
## Chương 4: Bẫy Rồng Nơi Sông Nước Và Cuộc Phản Công Của Lạc Hồng Vệ
Chiến thắng đầu tiên tại biên giới phía Bắc như một làn gió mát thổi qua Văn Lang, xua tan đi phần nào lo lắng và củng cố niềm tin vào tài năng của **Thái Nữ Mị Nương Hoa**. Tuy nhiên, Mị Nương Hoa biết rõ, đó chỉ là màn dạo đầu. Đế chế Chu không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, quân Chu lại mở một cuộc tấn công mới, quy mô lớn hơn, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Lần này, chúng không chỉ tấn công trực diện mà còn chia quân thành nhiều mũi, cố gắng bao vây và tìm cách đánh úp.
Mị Nương Hoa, với sự hỗ trợ của Hệ Thống, đã nắm rõ mọi động thái của đối phương. Cô đã dự liệu được điều này và chuẩn bị một "bất ngờ" cho quân Chu.
**"Hệ Thống, hãy cung cấp cho ta bản đồ chi tiết nhất về các con sông, đầm lầy và các khu rừng ngập nước ở khu vực này,"** Mị Nương Hoa yêu cầu. **"Ta cần một kế hoạch tác chiến dựa trên địa hình thủy chiến."**
**"Đã rõ, Mị Nương Hoa. Bản đồ chi tiết đã được hiển thị trong tâm trí ngươi. Đây là khu vực sông ngòi chằng chịt, phù hợp cho chiến thuật phục kích và sử dụng thuyền bè nhỏ. Ngươi có thể áp dụng chiến thuật 'thủy bộ kết hợp' để tối ưu hóa hiệu quả."**
Mị Nương Hoa mỉm cười. Đúng như cô nghĩ. Địa hình chính là lợi thế lớn nhất của Văn Lang.
---
**Trận Chiến Sông Tiên: Bẫy Rồng**
Mị Nương Hoa đã chọn một con sông lớn, được gọi là **Sông Tiên**, làm chiến trường chính. Sông Tiên rộng lớn, nhưng hai bên bờ là những khu rừng rậm rạp và nhiều đầm lầy, cực kỳ khó di chuyển đối với một đội quân lớn.
Quân Chu, sau thất bại đầu tiên, đã rút kinh nghiệm và tập trung vào việc vượt sông. Chúng đóng bè, đóng thuyền và sử dụng số lượng binh lính đông đảo để cố gắng áp đảo.
Khi những chiếc bè đầu tiên của quân Chu bắt đầu vượt sông, chúng vấp phải sự kháng cự dữ dội từ các **cung thủ Lạc Hồng Vệ** ẩn mình trong rừng cây. Mũi tên tẩm độc bay ra như mưa, găm vào thân binh lính Chu, khiến chúng chết không kịp ngáp.
Tuy nhiên, số lượng quân Chu quá đông. Dù bị thương vong, chúng vẫn tiếp tục tiến lên. Mị Nương Hoa ra lệnh cho quân lính lùi sâu hơn vào rừng, giả vờ bỏ chạy. Quân Chu, với sự kiêu ngạo của kẻ mạnh, lập tức truy đuổi, không mảy may nghi ngờ.
Khi quân Chu đã tiến sâu vào vùng đầm lầy và những con lạch nhỏ, chúng bắt đầu cảm thấy sự bất lợi của địa hình. Những chiếc bè lớn bị mắc kẹt, binh lính phải lội qua bùn lầy, di chuyển chậm chạp.
Đó chính là lúc Mị Nương Hoa ra hiệu lệnh.
Từ khắp các phía, những chiếc **thuyền độc mộc nhỏ bé của Lạc Hồng Vệ**, được ngụy trang khéo léo, lao ra như những mũi tên. Trên thuyền là những binh lính Lạc Hồng Vệ thiện chiến, tay cầm giáo, tay cầm nỏ, tấn công dữ dội vào sườn quân Chu. Họ di chuyển linh hoạt trên mặt nước, tiến thoái như chớp, khiến quân Chu hoàn toàn bị động.
Không chỉ vậy, Mị Nương Hoa còn cho quân lính chặt cây, chặn dòng chảy của một số con lạch nhỏ, tạo ra những **xoáy nước và dòng chảy xiết** bất ngờ. Nhiều binh lính Chu không quen thủy chiến đã bị cuốn trôi, chết đuối hoặc bị mắc kẹt trong bùn lầy.
Tiếng nỏ bắn, tiếng giáo đâm, tiếng la hét của binh lính Chu vang vọng khắp con sông. Chúng hoảng loạn, cố gắng rút lui nhưng bị mắc kẹt trong địa hình hiểm trở.
Và rồi, Mị Nương Hoa sử dụng "lá bài tẩy" của mình. Dưới sự chỉ dẫn của cô, những người thợ khéo léo của Văn Lang đã chế tạo ra những **"bẫy rồng"** bí mật. Đó là những chiếc **cọc nhọn khổng lồ bằng gỗ lim**, được ngâm tẩm chất độc và chôn sâu dưới lòng sông ở những vị trí chiến lược. Khi quân Chu tiến vào, Mị Nương Hoa ra hiệu cho quân lính kéo những sợi dây thừng ẩn dưới nước. Hàng trăm chiếc cọc nhọn đồng loạt bật lên, đâm xuyên qua đáy thuyền và bè của quân Chu, khiến chúng chìm nghỉm ngay lập tức.
Toàn bộ quân Chu trên sông bị mắc kẹt, thương vong vô số. Kẻ địch không thể tiến, cũng không thể lùi.
---
**Phản Công Quyết Liệt**
Trong khi đó, ở trên bờ, những đội quân Lạc Hồng Vệ ẩn mình trong rừng rậm cũng đồng loạt xông ra, tấn công vào đội hình Chu đang rối loạn. Họ sử dụng chiến thuật "du kích", đánh nhanh rút gọn, không cho quân Chu có cơ hội phản công.
Mị Nương Hoa đích thân dẫn đầu một toán quân tinh nhuệ. Cô mặc áo giáp bằng da thú, tay cầm một thanh kiếm đồng sắc bén, ánh mắt rực lửa. Với "Đại Năng", cô có thể cảm nhận được từng chuyển động của đối phương, dự đoán được ý đồ của chúng. Cô ra lệnh cho quân lính tấn công vào những điểm yếu nhất của đội hình Chu, chia cắt chúng thành từng mảng nhỏ để tiêu diệt.
Vị tướng Chu chỉ huy trận này, một lão tướng dạn dày kinh nghiệm, hoàn toàn kinh hoàng trước sự tài tình của Mị Nương Hoa. Ông chưa từng thấy một đội quân nào lại có thể tận dụng địa hình và chiến thuật một cách điêu luyện đến vậy. Đội quân của ông, vốn được coi là bách chiến bách thắng, giờ đây đang tan rã dưới những đòn tấn công bất ngờ và mãnh liệt của Lạc Hồng Vệ.
Cuối cùng, quân Chu phải ra lệnh rút lui trong hỗn loạn, bỏ lại vô số xác chết và vũ khí. Đây là một thất bại nặng nề nhất của Chu kể từ khi họ bắt đầu cuộc chinh phạt phương Nam.
Tin tức về chiến thắng vang dội của Văn Lang tại Sông Tiên lan truyền khắp nơi như cháy rừng. Người dân Văn Lang reo hò, ca ngợi Thái Nữ Mị Nương Hoa như một vị thần. Niềm tin vào khả năng chiến thắng quân Chu đã lên đến đỉnh điểm.
---
**Sau Trận Chiến: Củng Cố Và Mở Rộng**
Mị Nương Hoa không ngủ quên trên chiến thắng. Cô biết rằng Chu sẽ còn quay lại, và lần sau sẽ mạnh hơn, xảo quyệt hơn.
**"Mị Nương Hoa, ngươi đã giành được một thắng lợi vang dội. Tuy nhiên, ngươi cần tận dụng chiến thắng này để củng cố sức mạnh hơn nữa,"** Hệ Thống nhắc nhở.
"Ta hiểu," Mị Nương Hoa đáp. "Chúng ta cần mở rộng lãnh thổ, sáp nhập thêm các bộ lạc lân cận để tăng cường nhân lực và tài nguyên. Đồng thời, chúng ta cũng cần phải củng cố các tuyến phòng thủ ở những khu vực mà quân Chu có thể tấn công trong tương lai."
Cô triệu tập các tù trưởng và tướng lĩnh, đưa ra kế hoạch mở rộng lãnh thổ. Tuy nhiên, Mị Nương Hoa không dùng vũ lực để xâm chiếm. Thay vào đó, cô cử các sứ giả đến các bộ lạc lân cận, trình bày về sự thịnh vượng của Văn Lang, về sức mạnh của Lạc Hồng Vệ, và về sự cần thiết phải đoàn kết để chống lại mối đe dọa chung từ phương Bắc.
Cô cũng đưa ra những lời hứa hấp dẫn: những bộ lạc nào tự nguyện gia nhập Văn Lang sẽ được hưởng quyền lợi như dân Văn Lang, được bảo vệ bởi Lạc Hồng Vệ, và được hưởng lợi từ các chính sách phát triển kinh tế của Mị Nương Hoa.
Những lời thuyết phục của Mị Nương Hoa, cùng với danh tiếng của cô sau chiến thắng Sông Tiên, đã nhanh chóng thuyết phục được nhiều bộ lạc. Từng bộ lạc một, họ tự nguyện xin sáp nhập vào Văn Lang, mang theo đất đai, nhân lực, và tài nguyên của mình.
Văn Lang ngày càng lớn mạnh, lãnh thổ mở rộng về phía Bắc và phía Tây. Điều này không chỉ tăng cường sức mạnh quân sự mà còn làm phong phú thêm nền văn hóa của Văn Lang, khi các yếu tố văn hóa của các bộ lạc khác được hòa nhập.
Mị Nương Hoa cũng cho thành lập một **viện nghiên cứu bí mật** tại Phong Châu, nơi tập trung những người thợ tài năng và những bộ óc sáng tạo nhất. Cô chỉ đạo họ nghiên cứu và phát triển thêm các loại vũ khí mới, các công cụ lao động tiên tiến hơn, và cả những phương pháp y học mới. Cô đặc biệt quan tâm đến việc cải tiến kỹ thuật luyện kim, mong muốn tạo ra những vũ khí bằng đồng tốt hơn, thậm chí là nghiên cứu về **sắt**, một kim loại mà Chu đã bắt đầu sử dụng.
**"Mị Nương Hoa, ngươi đang tiến rất nhanh. Việc phát triển công nghệ sẽ là chìa khóa để duy trì lợi thế trước Chu,"** Hệ Thống tán thưởng.
Trong khi đó, ở phương Bắc, tin tức về thất bại nặng nề của quân Chu đã gây ra một làn sóng chấn động. Thiên tử Chu vô cùng tức giận, hạ lệnh triệu hồi vị tướng thua trận và chuẩn bị một đạo quân lớn hơn, hùng mạnh hơn, với những tướng lĩnh tài ba hơn để tiếp tục cuộc chinh phạt phương Nam. Lần này, Chu sẽ không coi thường Văn Lang nữa. Họ biết rằng, đối thủ của họ không phải là những bộ lạc man rợ, mà là một thế lực đang trỗi dậy, dưới sự lãnh đạo của một nữ tướng kỳ tài.
Mị Nương Hoa cảm nhận được sự im lặng đáng sợ từ phía Bắc. Đó là sự im lặng trước cơn bão lớn. Cô biết rằng, trận chiến sắp tới sẽ là một thử thách sống còn đối với Văn Lang. Nhưng cô không sợ hãi. Với sức mạnh của một dân tộc đoàn kết, với trí tuệ của mình, và sự hỗ trợ của Hệ Thống, cô tin rằng Văn Lang sẽ vượt qua tất cả, để viết nên một huyền thoại bất diệt.
------
## Chương 5: Quyết Chiến Vùng Đồng Bằng – Kế Sách "Bất Động Như Sơn"
Sau thất bại nặng nề ở Sông Tiên, quân Chu đã thay đổi chiến lược. Lần này, Thiên tử Chu phái một vị tướng mới, **Vương Kính**, một lão tướng dày dạn kinh nghiệm chiến trường, nổi tiếng với sự cẩn trọng và chiến thuật bài bản. Hắn ta hiểu rằng, để đối phó với một kẻ thù bí ẩn và tài năng như **Thái Nữ Mị Nương Hoa**, không thể chỉ dùng sức mạnh áp đảo.
Vương Kính đã không còn tiến quân qua những con sông hay khu rừng rậm rạp. Hắn ta chọn một con đường khác, ít hiểm trở hơn, dẫn đến một vùng **đồng bằng rộng lớn** ở phía Bắc Văn Lang. Đây là nơi có địa hình bằng phẳng, phù hợp với sở trường của quân Chu – chiến đấu bằng bộ binh và kỵ binh với số lượng lớn. Hắn ta muốn kéo Mị Nương Hoa ra khỏi lợi thế địa hình thủy chiến của cô, buộc cô phải đối đầu trực diện trên một chiến trường mà quân Chu có ưu thế.
Tin tức về sự điều quân của Chu nhanh chóng đến tai Mị Nương Hoa thông qua mạng lưới tình báo tinh vi của cô.
**"Mị Nương Hoa, quân Chu đã thay đổi chiến thuật. Vương Kính là một đối thủ đáng gờm. Hắn ta đang cố gắng kéo ngươi vào một trận chiến mà họ có lợi thế,"** Hệ Thống cảnh báo.
Mị Nương Hoa trầm ngâm. Cô biết đây là một chiêu hiểm của Chu. Chiến đấu trên đồng bằng, nơi quân số và kỵ binh phát huy tối đa sức mạnh, là một bất lợi lớn cho Lạc Hồng Vệ.
"Không sao," Mị Nương Hoa mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch. "Họ muốn kéo ta ra đồng bằng? Vậy ta sẽ cho họ thấy, ngay cả trên đồng bằng, Văn Lang cũng không dễ bị khuất phục. Ta sẽ áp dụng kế sách **'Bất Động Như Sơn'**."
---
**Triển Khai Kế Sách "Bất Động Như Sơn"**
Kế sách "Bất Động Như Sơn" của Mị Nương Hoa không phải là một cuộc đối đầu trực diện, mà là một sự kết hợp giữa phòng thủ vững chắc, gây mòn lực lượng địch, và phản công bất ngờ.
Đầu tiên, Mị Nương Hoa không đưa toàn bộ Lạc Hồng Vệ ra đồng bằng. Thay vào đó, cô chia quân thành nhiều đội nhỏ, mỗi đội đều tinh nhuệ và được trang bị đầy đủ. Cô lệnh cho họ xây dựng một hệ thống **phòng tuyến liên hoàn** ngay tại rìa đồng bằng, nơi tiếp giáp với các khu rừng thưa và đồi núi thấp.
Những phòng tuyến này không phải là những bức tường thành cao lớn mà là những **công sự ngầm, hào sâu, và bãi chông, bẫy đá** được ngụy trang khéo léo. Mị Nương Hoa đã học được từ Hệ Thống về cách xây dựng các "vùng cấm địa" để làm tiêu hao sinh lực địch.
**1. Hào sâu và cọc nhọn:** Hàng ngàn chiếc hào sâu, rộng được đào khắp nơi, bên dưới cắm đầy cọc nhọn tẩm độc. Trên bề mặt được ngụy trang bằng cỏ khô và cành cây.
**2. Bãi chông và bẫy đá:** Các bãi chông làm từ tre vót nhọn, gỗ cứng được rải khắp nơi. Những tảng đá lớn được chằng buộc trên các sườn đồi, sẵn sàng lăn xuống khi quân Chu tiến vào.
**3. Công sự ngầm và đường hầm:** Mị Nương Hoa còn cho đào hàng loạt **công sự ngầm** và **đường hầm liên thông** dưới lòng đất, cho phép quân Lạc Hồng Vệ di chuyển và tấn công bất ngờ mà không bị lộ diện. Những đường hầm này cũng là nơi cất giấu lương thực, vũ khí và là nơi trú ẩn an toàn.
**4. Cung nỏ phục kích:** Quân Lạc Hồng Vệ được bố trí dày đặc trong các công sự ngầm và các vị trí ẩn nấp dọc theo rìa đồng bằng. Họ được trang bị nỏ liên châu, sẵn sàng bắn ra những cơn mưa tên vào quân địch.
Khi quân Chu của Vương Kính tiến vào đồng bằng, chúng thấy một khung cảnh yên bình lạ thường. Không có bóng dáng quân Văn Lang nào trên chiến trường rộng lớn. Vương Kính, với sự cẩn trọng vốn có, đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hắn ta ra lệnh cho quân lính thận trọng dò xét.
Tuy nhiên, đội quân Chu quá lớn, và việc dò xét mọi ngóc ngách là bất khả thi. Khi chúng bắt đầu di chuyển, những cạm bẫy đầu tiên đã phát huy tác dụng. Hàng trăm binh lính Chu bất ngờ rơi xuống hào sâu, bị cọc nhọn đâm xuyên. Những chiếc bẫy đá khổng lồ lăn xuống từ trên đồi, nghiền nát hàng ngũ quân Chu.
---
**Mưa Tên Và Lạc Bước Giữa Đồng Bằng Chết**
Khi quân Chu đang hoảng loạn vì những cạm bẫy bất ngờ, Mị Nương Hoa ra lệnh cho **Lạc Hồng Vệ đồng loạt bắn tên**. Hàng ngàn mũi tên từ khắp các hướng, từ những vị trí ẩn nấp bí mật, bay ra như bão táp, găm vào quân Chu.
Quân Chu không thể tìm thấy mục tiêu để phản công. Chúng chỉ nghe thấy tiếng nỏ bắn, và nhìn thấy đồng đội ngã xuống xung quanh. Vương Kính, dù kinh nghiệm đến đâu, cũng không thể ngờ Văn Lang lại có thể bố trí một hệ thống phòng thủ tinh vi đến vậy.
Hắn ta cố gắng tập hợp quân lính, ra lệnh tiến công. Nhưng mỗi bước tiến của quân Chu đều phải trả giá bằng máu và nước mắt. Càng tiến sâu vào, chúng càng vướng vào nhiều cạm bẫy hơn. Địa hình đồng bằng, tưởng chừng là lợi thế, giờ đây lại trở thành một cái bẫy chết người.
Mị Nương Hoa không vội vã. Cô chỉ đạo quân lính duy trì áp lực, tấn công tiêu hao. Hết đợt này đến đợt khác, những mũi tên tẩm độc được bắn ra, găm vào binh lính Chu. Quân Chu không thể tiến lên, cũng không thể rút lui một cách dễ dàng. Lương thực và nước uống của chúng cũng bắt đầu cạn kiệt, khi tuyến hậu cần bị quấy phá bởi những toán quân Lạc Hồng Vệ cơ động.
**"Mị Nương Hoa, quân Chu đã bị kiệt sức. Lực lượng của chúng đã bị tiêu hao đáng kể,"** Hệ Thống thông báo.
"Đã đến lúc rồi," Mị Nương Hoa nói, ánh mắt rực sáng. "Đã đến lúc chúng ta phản công!"
---
**Phản Công Quyết Định Và Chiến Thắng Vang Dội**
Khi quân Chu đã mệt mỏi rã rời, tinh thần suy sụp, Mị Nương Hoa ra lệnh cho **toàn bộ Lạc Hồng Vệ tổng tấn công**. Từ các công sự ngầm, từ rừng cây, hàng ngàn chiến binh Lạc Hồng Vệ bất ngờ xuất hiện, lao vào đội hình địch.
Lần này, Mị Nương Hoa không chỉ sử dụng nỏ. Cô cho phép quân lính sử dụng **giáo, kiếm, rìu chiến** để tấn công cận chiến. Chiến binh Lạc Hồng Vệ, với tinh thần hăng hái và sức lực sung mãn, dễ dàng áp đảo những binh lính Chu đã kiệt sức.
Mị Nương Hoa dẫn đầu mũi nhọn tấn công, trực tiếp đối đầu với binh lính Chu. Thanh kiếm đồng của cô vung lên loang loáng, mỗi nhát chém đều hạ gục một tên địch. Cô di chuyển nhanh nhẹn, linh hoạt như một bóng ma, khiến kẻ địch không kịp phản ứng.
Vương Kính, vị tướng già của Chu, không thể tin vào mắt mình. Đội quân tinh nhuệ của ông ta, được trang bị vũ khí tối tân và quân số áp đảo, lại bị đánh bại một cách tan tác bởi một đạo quân nhỏ hơn, do một nữ nhân chỉ huy. Ông ta cố gắng tập hợp tàn quân, nhưng vô ích. Tinh thần của quân Chu đã hoàn toàn sụp đổ.
Trận chiến kéo dài gần một ngày. Cuối cùng, Vương Kính buộc phải ra lệnh rút lui. Nhưng cuộc rút lui của quân Chu là một thảm họa. Chúng bị Lạc Hồng Vệ truy đuổi ráo riết, không ngừng bị phục kích và tiêu diệt. Nhiều binh lính Chu bị bắt làm tù binh, số khác bỏ mạng trên đường tháo chạy.
Thắng lợi của Văn Lang tại trận chiến đồng bằng không chỉ là một chiến thắng quân sự, mà còn là một chiến thắng tinh thần. Nó chứng minh rằng, Văn Lang không chỉ mạnh ở sông nước, rừng núi mà còn có thể chiến thắng ngay cả trên địa hình bằng phẳng, nơi đối phương có ưu thế.
---
**Tiếng Vang Từ Văn Lang Và Sự Rúng Động Của Triều Chu**
Tin tức về trận chiến đồng bằng và sự thất bại thảm hại của Vương Kính đã làm rúng động toàn bộ triều Chu. Thiên tử Chu vô cùng giận dữ. Ông ta không thể tin rằng một quốc gia nhỏ bé ở phương Nam lại có thể đánh bại liên tiếp các đạo quân hùng mạnh của mình.
**"Mị Nương Hoa, chiến thắng này sẽ khiến Chu phải nhìn nhận lại Văn Lang. Tuy nhiên, ngươi cũng phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn hơn nữa. Chu sẽ không dừng lại cho đến khi họ trả được mối thù này,"** Hệ Thống cảnh báo.
Mị Nương Hoa biết điều đó. Cô biết rằng Chu sẽ không bao giờ chấp nhận thất bại. Nhưng cô cũng biết rằng, Văn Lang giờ đây đã không còn là một quốc gia yếu kém.
Sau chiến thắng, Mị Nương Hoa đã tổ chức một buổi lễ mừng công lớn. Cô khen thưởng những binh lính dũng cảm, động viên tinh thần của toàn quân. Cô cũng cho thả một số tù binh Chu về, mang theo một thông điệp rõ ràng: **Văn Lang không dễ bị khuất phục!**
Danh tiếng của Mị Nương Hoa vang dội khắp phương Nam. Các bộ lạc lân cận, thậm chí là những bộ lạc ở xa, đều biết đến "Thái Nữ" của Văn Lang, người đã đánh bại quân Chu hùng mạnh. Nhiều bộ lạc hơn nữa đã tự nguyện xin gia nhập Văn Lang, mang theo sự giàu có và nhân lực của mình.
Mị Nương Hoa cũng tận dụng chiến thắng để củng cố quyền lực của mình. Cô thiết lập một hệ thống quản lý hành chính chặt chẽ hơn, cử các quan lại trung thành của mình đến cai trị các vùng đất mới sáp nhập. Cô cũng tiếp tục thúc đẩy phát triển kinh tế, đặc biệt là nông nghiệp và thủ công nghiệp, để đảm bảo nguồn lực cho cuộc chiến lâu dài.
Trong khi Chu đang tập trung chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn hơn, Mị Nương Hoa đã chủ động **mở rộng các hoạt động tình báo và quấy phá** ở biên giới. Cô cử những toán quân nhỏ xâm nhập vào lãnh thổ Chu, đốt phá kho lương, cắt đứt đường tiếp tế, gây rối loạn hậu phương địch. Điều này khiến Chu phải phân tán lực lượng, làm chậm quá trình chuẩn bị chiến tranh của họ.
Văn Lang, dưới sự lãnh đạo của Mị Nương Hoa, đã thực sự trở thành một thế lực đáng gờm. Không chỉ là một quốc gia phòng thủ thụ động, Văn Lang giờ đây đã chủ động tấn công, làm suy yếu kẻ thù trước khi chúng có thể phát động cuộc tấn công toàn diện.
Mị Nương Hoa đứng trên đỉnh núi cao, nhìn xuống vùng đất Văn Lang rộng lớn, trù phú. Cô hít thở không khí trong lành, cảm nhận sức sống mạnh mẽ của dân tộc này. Cô biết rằng, hành trình để thống nhất toàn bộ cõi đất và xây dựng một đế quốc vĩ đại vẫn còn rất dài. Nhưng cô không đơn độc. Cô có Hệ Thống, có sự tin tưởng của Vua Hùng, và quan trọng nhất, cô có một dân tộc Lạc Việt kiên cường, sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ quê hương.
Cuộc chiến với Chu chưa kết thúc, nhưng Mị Nương Hoa đã sẵn sàng cho mọi thử thách. Cô sẽ viết nên một chương sử mới cho Văn Lang, một chương sử hào hùng và rực rỡ, nơi sức mạnh của ý chí và trí tuệ sẽ chiến thắng mọi thế lực.
------
## Chương 6: Bàn Tay Thép Trong Lời Nói Mềm Mỏng – Sáp Nhập Bách Việt
Sau những chiến thắng vang dội trước quân Chu, uy danh của **Thái Nữ Mị Nương Hoa** không chỉ vang dội khắp Văn Lang mà còn lan truyền đến tận các bộ tộc Bách Việt ở phương Nam. Những bộ tộc này, vốn sống rải rác, mạnh ai nấy lo, nay nghe tin về một Văn Lang hùng cường, dưới sự lãnh đạo của một nữ tướng tài ba đã liên tiếp đánh bại cường quốc phương Bắc, không khỏi nảy sinh lòng kính phục và ước muốn được gia nhập.
Mị Nương Hoa hiểu rõ, để thực hiện mục tiêu thống nhất toàn bộ cõi đất, việc sáp nhập các bộ tộc Bách Việt là vô cùng cần thiết. Họ có nguồn tài nguyên phong phú, đặc biệt là nhân lực dồi dào, những chiến binh thiện chiến quen thuộc với địa hình rừng núi. Hơn nữa, việc tạo thành một khối liên minh vững chắc ở phương Nam sẽ tạo thành lá chắn kiên cố trước mọi âm mưu xâm lược từ bên ngoài.
**"Mị Nương Hoa, đây là cơ hội vàng để mở rộng lãnh thổ và tăng cường sức mạnh cho Văn Lang,"** Hệ Thống nhắc nhở. **"Tuy nhiên, việc sáp nhập các bộ tộc vốn có truyền thống độc lập không hề dễ dàng. Ngươi cần phải sử dụng cả sức mạnh và sự khôn khéo."**
Mị Nương Hoa gật đầu. Cô biết. Bách Việt không phải là Chu. Với họ, cô không thể dùng chiến tranh. Cô sẽ dùng **"bàn tay thép trong lời nói mềm mỏng"**.
---
**Chính Sách Chiêu An Và Thuyết Phục Lòng Người**
Mị Nương Hoa không cử quân đội đi chinh phạt. Thay vào đó, cô cử các sứ giả của mình, những người Lạc Việt thông minh và khéo léo, mang theo lễ vật quý giá và thông điệp hòa bình đến từng bộ tộc Bách Việt.
Thông điệp của cô rất rõ ràng:
1. **Sức mạnh của Văn Lang:** Trình bày về những chiến thắng liên tiếp trước quân Chu, chứng minh khả năng bảo vệ lãnh thổ và người dân của Văn Lang.
2. **Lợi ích khi gia nhập:** Giải thích những lợi ích khi gia nhập Văn Lang, bao gồm được bảo vệ bởi **Lạc Hồng Vệ**, được hưởng lợi từ các chính sách phát triển kinh tế của Mị Nương Hoa (thủy lợi, chợ phiên, y học), và được trao đổi văn hóa, học hỏi kiến thức mới.
3. **Tôn trọng truyền thống:** Cam kết tôn trọng phong tục, tập quán, tín ngưỡng của từng bộ tộc, không ép buộc họ thay đổi. Các tù trưởng vẫn giữ quyền cai quản bộ tộc mình dưới sự lãnh đạo chung của Văn Lang.
4. **Tầm nhìn chung:** Kêu gọi các bộ tộc cùng chung sức xây dựng một khối Bách Việt hùng mạnh, đoàn kết chống lại mọi kẻ thù bên ngoài.
Ngoài ra, Mị Nương Hoa còn đích thân viết **những bức thư** gửi đến các tù trưởng lớn, giải thích tầm nhìn của cô về một tương lai tươi sáng cho toàn bộ phương Nam. Trong thư, cô không chỉ nói về quyền lực mà còn thể hiện sự thấu hiểu, lòng nhân ái, và sự chân thành.
"Hỡi các vị tù trưởng anh minh, ta là Mị Nương Hoa, Thái Nữ của Văn Lang. Ta biết các người yêu tự do và truyền thống của mình. Nhưng thế sự đang thay đổi. Phương Bắc đang dòm ngó, và chỉ khi chúng ta đoàn kết thành một khối, chúng ta mới có thể bảo vệ được non sông, gia đình và tương lai của con cháu chúng ta. Văn Lang không muốn chinh phạt, mà muốn chung tay xây dựng một phương Nam thịnh vượng, nơi mỗi bộ tộc đều được tôn trọng và phát triển."
Đồng thời, Mị Nương Hoa cũng ra lệnh cho các đơn vị **Lạc Hồng Vệ** tuần tra và bảo vệ các tuyến đường giao thương mới mở, đảm bảo an toàn cho việc đi lại và trao đổi hàng hóa giữa Văn Lang và các bộ tộc Bách Việt. Điều này không chỉ tạo niềm tin mà còn giúp các bộ tộc cảm nhận được lợi ích thiết thực khi có Văn Lang là chỗ dựa.
---
**Sự Đối Đầu Với Các Bộ Tộc Cứng Đầu**
Đa số các bộ tộc Bách Việt đều đón nhận lời đề nghị của Mị Nương Hoa một cách tích cực. Họ đã chứng kiến sức mạnh của Văn Lang và nhận ra rằng việc liên kết là con đường tốt nhất cho sự tồn tại và phát triển của họ. Từng bộ tộc một, họ cử sứ giả đến Phong Châu, bày tỏ lòng thần phục và nguyện ý gia nhập Văn Lang.
Tuy nhiên, cũng có một vài bộ tộc lớn, hùng mạnh, có truyền thống lâu đời và lãnh thổ rộng lớn, tỏ ra cứng đầu. Họ lo sợ mất đi quyền lực và sự tự trị. Trong số đó, nổi bật nhất là **bộ tộc Cửu Chân**, nằm ở vùng đồng bằng ven biển phía Nam, nổi tiếng về sản xuất lúa và đánh bắt cá. Tù trưởng Cửu Chân, một người đàn ông già dặn, đầy mưu mẹo, không chịu khuất phục. Hắn ta còn tìm cách liên kết với các bộ tộc cứng đầu khác để chống lại Văn Lang.
Mị Nương Hoa biết rằng, đây là một thách thức lớn. Cô không muốn đổ máu, nhưng cũng không thể để sự chia rẽ tồn tại.
**"Mị Nương Hoa, bộ tộc Cửu Chân là một thử thách. Ngươi cần phải thể hiện quyền uy của mình, nhưng vẫn giữ được hình ảnh của một lãnh đạo nhân từ,"** Hệ Thống phân tích.
Mị Nương Hoa quyết định đích thân đến Cửu Chân. Cô chỉ đi cùng một đoàn tùy tùng nhỏ, không mang theo quân đội để thể hiện thiện chí. Tuy nhiên, đằng sau sự ôn hòa đó là một sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Mạng lưới tình báo của cô đã nắm rõ mọi điểm yếu của bộ tộc Cửu Chân, từ những mâu thuẫn nội bộ đến các tuyến đường tiếp tế lương thực.
Khi đến Cửu Chân, Mị Nương Hoa không lập tức gặp tù trưởng. Thay vào đó, cô dành thời gian đi thăm các làng mạc, nói chuyện với người dân, lắng nghe những khó khăn của họ. Cô sử dụng "Đại Năng" để thấu hiểu tâm tư của họ, chữa bệnh cho người già, dạy chữ cho trẻ em, và giúp đỡ người dân trong công việc đồng áng.
Dần dần, người dân Cửu Chân, vốn đã nghe nhiều về Mị Nương Hoa, bắt đầu yêu mến cô. Họ nhận ra rằng, cô không phải là một kẻ xâm lược mà là một vị cứu tinh.
Sau đó, Mị Nương Hoa chính thức gặp tù trưởng Cửu Chân. Cuộc gặp mặt diễn ra trong một không khí căng thẳng. Tù trưởng Cửu Chân cố gắng tỏ ra kiêu ngạo, từ chối mọi lời đề nghị sáp nhập.
Mị Nương Hoa vẫn giữ thái độ bình tĩnh và kiên nhẫn. Cô nói về sự đoàn kết, về lợi ích chung, về một tương lai thịnh vượng. Nhưng đồng thời, cô cũng khéo léo ám chỉ về những hậu quả nếu Cửu Chân cứ cố chấp. Cô không trực tiếp đe dọa, nhưng bằng những lời lẽ sắc sảo, cô khiến tù trưởng Cửu Chân hiểu rằng, nếu không hợp tác, bộ tộc của hắn sẽ bị cô lập và đối mặt với những khó khăn không thể lường trước.
"Tù trưởng," Mị Nương Hoa nói, giọng nói của cô vẫn dịu dàng nhưng ẩn chứa sức mạnh phi thường. "Văn Lang không muốn dùng vũ lực để sáp nhập. Nhưng nếu một bộ tộc cố tình chống đối, gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết chung, thì chúng tôi sẽ không thể đảm bảo sự bình yên cho bộ tộc đó. Đặc biệt là khi các tuyến đường giao thương và nguồn nước quan trọng lại nằm trong tay Văn Lang."
Câu nói của Mị Nương Hoa như một đòn giáng mạnh vào tù trưởng Cửu Chân. Hắn ta biết rằng, nếu bị Văn Lang cắt đứt các tuyến đường giao thương và kiểm soát nguồn nước, bộ tộc của hắn sẽ gặp khó khăn nghiêm trọng. Hắn ta cũng nhận ra rằng, Mị Nương Hoa không chỉ nói suông. Cô ấy đã làm được những điều phi thường.
---
**Sự Khuất Phục Và Liên Minh Bách Việt**
Cuối cùng, sau nhiều ngày đắn đo, dưới áp lực từ chính người dân trong bộ tộc, tù trưởng Cửu Chân đã buộc phải khuất phục. Hắn ta đến gặp Mị Nương Hoa, cúi đầu bày tỏ lòng thần phục và nguyện ý sáp nhập bộ tộc Cửu Chân vào Văn Lang.
Cửu Chân gia nhập, các bộ tộc còn lại không còn lý do gì để chống đối. Từng bộ tộc một, từ vùng núi cao đến ven biển, đều cử sứ giả đến Phong Châu, xin gia nhập Văn Lang.
Dưới sự lãnh đạo của Mị Nương Hoa, Văn Lang đã hoàn thành việc sáp nhập hầu hết các bộ tộc Bách Việt ở phương Nam một cách hòa bình. Lãnh thổ Văn Lang giờ đây đã rộng lớn hơn rất nhiều, kéo dài từ vùng đồng bằng sông Hồng đến tận các vùng đất phía Nam. Dân số tăng lên đáng kể, nguồn tài nguyên dồi dào, và Văn Lang thực sự trở thành một thế lực đáng gờm ở phương Nam.
Mị Nương Hoa tổ chức một đại hội long trọng tại Phong Châu, nơi các tù trưởng Bách Việt đã chính thức tuyên thệ trung thành với Vua Hùng và Thái Nữ. Cô thiết lập một hệ thống quản lý mới, cử các quan lại của mình đến hỗ trợ các tù trưởng trong việc cai trị, nhưng vẫn giữ quyền tự trị ở mức độ nhất định cho từng bộ tộc.
Cô cũng cho xây dựng một mạng lưới đường bộ và đường thủy mới, kết nối các vùng miền của Văn Lang, thúc đẩy giao thương và trao đổi văn hóa. Cô khuyến khích việc học hỏi ngôn ngữ Lạc Việt và các phong tục tập quán của Văn Lang để tăng cường sự gắn kết.
---
**Chuẩn Bị Cho Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng**
Việc sáp nhập Bách Việt đã cung cấp cho Văn Lang một nguồn lực khổng lồ, cả về nhân lực và vật lực, chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng với Chu.
**"Mị Nương Hoa, ngươi đã xây dựng một đế quốc hùng mạnh ở phương Nam,"** Hệ Thống nói, giọng đầy tán thưởng. **"Giờ đây, Văn Lang đã sẵn sàng cho cuộc đối đầu quyết định với Chu. Quân Chu đang tập trung lực lượng lớn nhất từ trước đến nay, chuẩn bị cho một cuộc tổng tấn công. Ngươi cần phải chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh tổng lực, chưa từng có trong lịch sử."**
Mị Nương Hoa đứng trên đài cao, nhìn về phía Bắc. Cô cảm nhận được sự im lặng đáng sợ, đó là sự im lặng của hàng triệu binh lính Chu đang chuẩn bị hành quân. Nhưng cô không sợ hãi. Cô có một dân tộc đoàn kết, một đội quân tinh nhuệ, và một tầm nhìn về một tương lai vĩ đại.
"Hãy để chúng đến," Mị Nương Hoa thì thầm. "Văn Lang sẽ chứng tỏ rằng, ý chí và tinh thần bất khuất của dân tộc Lạc Việt sẽ chiến thắng mọi thế lực xâm lược. Đây sẽ là cuộc chiến quyết định, và Văn Lang sẽ là người chiến thắng cuối cùng!"
Cô biết rằng, trận chiến sắp tới sẽ là một thử thách sống còn. Nhưng cô cũng biết rằng, Văn Lang giờ đây đã là một khối thống nhất, một bức tường thành vững chắc không thể bị phá vỡ. Mị Nương Hoa sẽ là người lãnh đạo họ đến chiến thắng, và viết nên một trang sử chói lọi cho dân tộc Lạc Việt, mãi mãi khắc sâu vào lòng đất trời.
------
## Chương 7: Cuộc Tổng Tấn Công Của Chu – Huyết Chiến Nơi Cổng Thành
Tin tức về sự thất bại của Vương Kính và việc Văn Lang không ngừng lớn mạnh đã khiến Thiên tử Chu vô cùng phẫn nộ. Hắn ra lệnh tổng động viên toàn bộ lực lượng, tập hợp một đạo quân khổng lồ chưa từng có, ước tính lên đến hàng chục vạn người, dưới sự chỉ huy của **Tướng quân Ly Bưu**, một danh tướng kiệt xuất, nổi tiếng tàn bạo và có kinh nghiệm chinh phạt nhiều vùng đất phương Nam. Ly Bưu thề sẽ san bằng Văn Lang, biến vùng đất này thành một phần của đế chế Chu.
**"Mị Nương Hoa, đây là cuộc chiến quyết định. Chu đã dồn toàn lực. Ngươi phải chuẩn bị cho một trận chiến sống còn,"** Hệ Thống cảnh báo, giọng nói có phần nghiêm trọng hơn bao giờ hết. **"Kế hoạch của ngươi phải hoàn hảo, không được phép có bất kỳ sai sót nào."**
Mị Nương Hoa đứng trên đài quan sát cao nhất của Phong Châu, nhìn về phía Bắc. Cô có thể cảm nhận được áp lực từ đạo quân Chu đang tiến đến, một áp lực vô hình nhưng nặng nề. Ánh mắt cô lóe lên sự quyết tâm sắt đá.
"Ta hiểu," Mị Nương Hoa đáp. "Chúng ta đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu. Phong Châu sẽ là nấm mồ của quân Chu."
---
**Pháo Đài Phong Châu – Kế Sách "Thiên La Địa Võng"**
Phong Châu, kinh đô của Văn Lang, giờ đây đã được biến thành một pháo đài bất khả xâm phạm. Dưới sự chỉ đạo của Mị Nương Hoa, dân chúng và binh lính đã làm việc không ngừng nghỉ trong nhiều năm để củng cố hệ thống phòng thủ.
**1. Tường thành kiên cố:** Những bức tường thành bằng đất và đá, vốn đã vững chắc, nay được gia cố thêm bằng những lớp gỗ lim dày, bên ngoài được tráng một lớp bùn đặc quánh pha trộn với tro trấu và vôi tôi, khiến chúng trở nên cứng như đá. Trên tường thành là vô số lỗ châu mai, ụ bắn tên và các chướng ngại vật sắc nhọn.
**2. Hào sâu ngập nước và bãi chông:** Bên ngoài tường thành là một hệ thống hào sâu, rộng, được dẫn nước từ sông vào, biến thành một con sông nhỏ bảo vệ thành. Dưới lòng hào là vô số **cọc tre vót nhọn, cọc gỗ lim tẩm độc** được cắm dày đặc, sẵn sàng xuyên thủng bất kỳ kẻ thù nào dám vượt qua.
**3. Bãi chông đá và địa đạo bí mật:** Phía ngoài hào thành là một bãi đất rộng được rải đầy **chông đá, bẫy hầm, và các ụ đất có cạm bẫy**. Dưới lòng đất là một mạng lưới **địa đạo bí mật**, cho phép Lạc Hồng Vệ di chuyển linh hoạt, phục kích và tấn công bất ngờ vào sườn địch.
**4. Khí tài phòng thủ mới:** Mị Nương Hoa còn cho chế tạo những loại khí tài phòng thủ mới:
* **Nỏ thần liên châu cải tiến:** Có tầm bắn xa hơn, sức công phá mạnh hơn, và có khả năng bắn hàng loạt mũi tên trong thời gian ngắn.
* **Máy bắn đá nhỏ (ném đá cơ động):** Có thể bắn những tảng đá nhỏ hoặc những bình gốm chứa chất lỏng dễ cháy (dầu, nhựa cây) vào quân Chu khi chúng tiếp cận thành.
* **Dàn chông lửa:** Những bó tre khô được tẩm dầu, khi đốt cháy sẽ tạo ra một hàng rào lửa dữ dội.
Quân Lạc Hồng Vệ, với tinh thần chiến đấu cao ngút, được bố trí dày đặc trên tường thành và trong các công sự bí mật. Họ sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ kinh đô.
---
**Cơn Bão Thép Tấn Công Phong Châu**
Cuối cùng, đạo quân khổng lồ của Ly Bưu đã xuất hiện trước Phong Châu. Hàng chục vạn binh lính, với cờ xí rợp trời, tiếng trống trận vang vọng, tạo ra một cảnh tượng hùng vĩ nhưng cũng đầy chết chóc. Ly Bưu, với vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt tàn bạo, ra lệnh tổng tấn công.
Cơn bão thép ập đến Phong Châu. Quân Chu lao vào như nước lũ, cố gắng vượt qua hào thành và trèo lên tường.
"Bắn! Bắn! Bắn!" Tiếng hiệu lệnh của Mị Nương Hoa vang vọng.
Hàng ngàn mũi tên từ nỏ thần liên châu bắn ra như mưa đá, găm vào quân Chu. Những binh lính Chu đầu tiên tiếp cận hào thành đã rơi vào bẫy, bị cọc nhọn đâm xuyên. Tiếng la hét, tiếng rên rỉ vang vọng khắp chiến trường.
Ly Bưu không nao núng. Hắn ta ra lệnh cho quân lính lấp hào, dùng thang mây để trèo lên tường thành. Quân Chu đông như kiến cỏ, chúng bất chấp thương vong, liên tục tấn công.
Mị Nương Hoa, trực tiếp chỉ huy trên tường thành, bình tĩnh quan sát mọi động thái của địch. Cô ra lệnh cho quân lính sử dụng những chiếc **móc sắt dài** để kéo đổ thang mây của quân Chu, dùng **đá lớn và dầu sôi** đổ xuống, thiêu rụi và nghiền nát những binh lính đang cố gắng trèo lên.
Khi quân Chu đã tiến sát chân tường thành, Mị Nương Hoa ra lệnh cho những chiếc **máy bắn đá nhỏ** hoạt động. Những tảng đá và bình gốm chứa chất lỏng dễ cháy được bắn ra, rơi vào giữa đội hình địch, gây ra những vụ nổ nhỏ và những đám cháy lớn, khiến quân Chu hoảng loạn.
Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Máu nhuộm đỏ hào thành, xác binh lính Chu chất đống dưới chân tường. Tuy nhiên, quân Chu quá đông, và chúng vẫn tiếp tục tấn công như những con thiêu thân.
---
**Phản Công Bất Ngờ Từ Địa Đạo**
Khi quân Chu đã quá tập trung vào việc công phá cổng chính và tường thành, Mị Nương Hoa đã kích hoạt kế hoạch "Thiên La Địa Võng".
**"Hệ Thống, đã đến lúc!"**
**"Đã rõ, Mị Nương Hoa. Quân địch đang bị phân tán và kiệt sức."**
Từ những địa đạo bí mật dưới lòng đất, hàng ngàn binh lính Lạc Hồng Vệ bất ngờ xuất hiện phía sau lưng quân Chu, tấn công vào sườn và hậu phương địch. Họ sử dụng chiến thuật "xuất quỷ nhập thần", đánh nhanh rút gọn, gây ra sự hỗn loạn lớn trong hàng ngũ quân Chu.
Đồng thời, Mị Nương Hoa cho mở cổng thành phụ, cử một đội quân tinh nhuệ do chính cô dẫn đầu, xông ra phản công trực diện vào cánh quân Chu đang công phá cổng chính.
Tiếng trống trận của Văn Lang vang lên hùng tráng, tiếng hô xung phong của Lạc Hồng Vệ vang dội khắp chiến trường. Mị Nương Hoa, với chiếc áo giáp sáng chói và thanh kiếm sắc bén, lao vào giữa vòng vây địch như một vị thần. Cô chiến đấu dũng mãnh, hạ gục hàng loạt binh lính Chu, mở đường cho Lạc Hồng Vệ tiến lên.
Quân Chu, bị tấn công bất ngờ từ nhiều phía, hoàn toàn mất phương hướng. Tinh thần chiến đấu của chúng bắt đầu suy sụp.
Ly Bưu, vị tướng Chu, không thể tin vào mắt mình. Hắn ta đã dự liệu mọi khả năng, nhưng không thể ngờ rằng Phong Châu lại có một hệ thống phòng thủ tinh vi đến vậy, và Mị Nương Hoa lại có thể biến những người Lạc Việt thành những chiến binh dũng mãnh, bất khuất.
Hắn ta cố gắng tập hợp quân lính, nhưng quân Chu đã tan rã. Sự hỗn loạn lan rộng, và chúng bắt đầu tháo chạy.
---
**Trận Đại Thắng Và Tiếng Vang Bất Diệt Của Văn Lang**
Trận huyết chiến kéo dài suốt một ngày một đêm. Cuối cùng, với sự lãnh đạo tài tình của Mị Nương Hoa và tinh thần chiến đấu quả cảm của Lạc Hồng Vệ, Văn Lang đã giành được một **trận đại thắng vang dội**.
Quân Chu của Ly Bưu bị đánh tan tác. Hàng vạn binh lính bị giết, số khác bị bắt làm tù binh. Ly Bưu, sau khi chứng kiến sự tan rã của đội quân mình, đã cố gắng tự sát nhưng bị binh lính Lạc Hồng Vệ bắt sống.
Tin tức về chiến thắng lịch sử của Văn Lang trước đạo quân khổng lồ của Chu đã làm chấn động toàn bộ phương Bắc và phương Nam. Thiên tử Chu nhận được tin báo, đã ngất lịm đi. Đây là một thất bại chưa từng có trong lịch sử của đế chế Chu, một vết nhơ không thể rửa sạch.
**"Mị Nương Hoa, ngươi đã làm được điều không tưởng! Ngươi đã đánh bại Chu, một đế chế hùng mạnh nhất thời bấy giờ!"** Hệ Thống vang lên, giọng nói đầy cảm xúc. **"Giờ đây, Văn Lang đã thực sự trở thành một cường quốc. Mục tiêu thống nhất toàn cõi đất đã gần hơn bao giờ hết."**
Mị Nương Hoa đứng trên tường thành Phong Châu, nhìn xuống chiến trường. Dù mệt mỏi, nhưng ánh mắt cô vẫn rực sáng niềm tự hào. Cô nhìn thấy những người lính Lạc Hồng Vệ đang hò reo chiến thắng, nhìn thấy những gương mặt rạng rỡ của người dân.
Chiến thắng này không chỉ là sự kết thúc của một cuộc chiến, mà còn là sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới cho Văn Lang.
---
**Hậu Quả Của Chiến Thắng Và Tầm Nhìn Mới**
Sau chiến thắng, Mị Nương Hoa đã đưa ra một loạt các quyết sách quan trọng:
1. **Chính sách đối xử với tù binh Chu:** Mị Nương Hoa không giết hại tù binh Chu. Thay vào đó, cô ra lệnh cho quân lính đối xử tử tế với họ, cung cấp thức ăn và nước uống. Cô cử người phiên dịch đến nói chuyện với họ, giải thích về lý do Văn Lang phải chiến đấu để bảo vệ đất nước. Sau đó, cô cho thả một số tù binh về, mang theo một thông điệp hòa bình nhưng đầy sức mạnh đến triều Chu: Văn Lang muốn hòa bình, nhưng sẽ không bao giờ khuất phục.
2. **Củng cố biên giới:** Mị Nương Hoa tăng cường phòng thủ ở biên giới phía Bắc, xây dựng thêm các đồn lũy và trạm gác để đề phòng những cuộc tấn công bất ngờ từ Chu.
3. **Mở rộng ảnh hưởng:** Uy danh của Mị Nương Hoa và Văn Lang lan truyền rộng khắp, khiến các bộ tộc còn lại chưa gia nhập đều tự nguyện xin sáp nhập. Lãnh thổ Văn Lang giờ đây đã mở rộng đến mức chưa từng có, bao trùm hầu hết các vùng đất mà sau này là Việt Nam.
4. **Phát triển đất nước:** Mị Nương Hoa tiếp tục thúc đẩy phát triển kinh tế, đặc biệt là nông nghiệp và các ngành nghề thủ công. Cô cũng cho xây dựng thêm các trường học, khuyến khích việc học chữ và truyền bá văn hóa Lạc Việt.
Văn Lang, dưới sự lãnh đạo của Thái Nữ Mị Nương Hoa, đã thực sự trở thành một đế quốc hùng mạnh, thống nhất. Dân tộc Lạc Việt đã đứng vững trước thử thách lớn nhất trong lịch sử của mình. Tiếng trống đồng Văn Lang vang vọng khắp cõi, khẳng định chủ quyền và sức mạnh của một dân tộc kiên cường, bất khuất.
Mị Nương Hoa biết rằng, Chu có thể sẽ không bao giờ quên mối hận này, nhưng cô cũng biết rằng, họ sẽ phải dè chừng. Văn Lang giờ đây đã đủ mạnh để bảo vệ chính mình và tiếp tục phát triển.
Cô nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang lặn, nhuộm đỏ cả một vùng đất rộng lớn. Đây là đất nước của cô, của dân tộc cô. Cô đã thay đổi lịch sử, và cô sẽ tiếp tục viết nên những chương sử mới, rực rỡ hơn nữa cho Văn Lang.
------
## Chương 8: Kiến Thiết Văn Lang – Kỷ Nguyên Thái Bình Thịnh Trị
Sau chiến thắng lịch sử trước quân Chu, Văn Lang bước vào một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên của hòa bình và thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của **Thái Nữ Mị Nương Hoa**. Mối đe dọa từ phương Bắc tạm thời được đẩy lùi, và việc sáp nhập thành công các bộ tộc Bách Việt đã giúp Văn Lang trở thành một quốc gia rộng lớn, thống nhất, với nguồn lực dồi dào.
Mị Nương Hoa không ngủ quên trên chiến thắng. Cô biết rằng, một quốc gia muốn trường tồn và phát triển phải dựa trên nền tảng vững chắc của kinh tế, văn hóa và xã hội. Cô bắt tay vào công cuộc kiến thiết đất nước một cách toàn diện và sâu rộng.
**"Mị Nương Hoa, đây là thời điểm vàng để củng cố nội lực. Ngươi có thể tập trung vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng, phát triển kinh tế, và nâng cao đời sống dân trí,"** Hệ Thống gợi ý. **"Nền tảng vững chắc sẽ là bức tường thành kiên cố nhất."**
Mị Nương Hoa gật đầu. Đó chính là những gì cô đang nghĩ. Cô triệu tập các quan lại, tù trưởng, và những người tài năng từ khắp mọi miền đất nước để triển khai các chính sách mới.
---
**Phát Triển Kinh Tế: Mở Rộng Nông Nghiệp Và Thương Mại**
Mị Nương Hoa luôn coi nông nghiệp là gốc rễ của đất nước. Cô ban hành nhiều chính sách khuyến khích sản xuất:
1. **Chính sách thủy lợi toàn diện:** Không chỉ dừng lại ở những kênh mương nhỏ, Mị Nương Hoa cho xây dựng một hệ thống **đê điều, kênh dẫn nước và hồ chứa** quy mô lớn hơn, đặc biệt là ở những vùng đồng bằng ven biển và các con sông lớn. Điều này giúp kiểm soát lũ lụt hiệu quả, cung cấp đủ nước tưới tiêu cho mùa khô, đảm bảo sản lượng lúa luôn ở mức cao nhất. Cô còn cử các quan chức phụ trách thủy lợi đến từng địa phương để hướng dẫn người dân kỹ thuật canh tác tiên tiến.
2. **Cải tiến công cụ sản xuất:** Viện nghiên cứu bí mật của Mị Nương Hoa liên tục nghiên cứu và cho ra đời những công cụ nông nghiệp mới: những chiếc **cày bằng gỗ cứng có lưỡi đồng sắc bén hơn**, những chiếc **cuốc, liềm được cải tiến** để tăng năng suất lao động.
3. **Kỹ thuật chăn nuôi và trồng trọt:** Mị Nương Hoa khuyến khích người dân chăn nuôi gia súc, gia cầm để lấy sức kéo, thịt, và phân bón. Cô cũng dạy họ cách chọn giống cây trồng tốt, cách luân canh cây trồng để duy trì độ màu mỡ của đất.
Bên cạnh nông nghiệp, **thương mại** cũng được Mị Nương Hoa đặc biệt chú trọng:
1. **Mở rộng hệ thống chợ và đường giao thông:** Mị Nương Hoa cho xây dựng thêm nhiều **chợ phiên lớn** tại các trung tâm vùng và dọc theo các tuyến sông, đường bộ quan trọng. Cô cũng cho sửa sang và mở rộng các **tuyến đường bộ, đường thủy**, giúp việc vận chuyển hàng hóa trở nên dễ dàng và nhanh chóng hơn.
2. **Khuyến khích trao đổi sản vật:** Cô khuyến khích việc buôn bán các sản vật đặc trưng của từng vùng: lụa từ miền núi, gốm sứ từ đồng bằng, muối và hải sản từ ven biển, lâm sản quý từ rừng sâu. Điều này tạo nên sự thịnh vượng chung cho toàn bộ Văn Lang.
3. **Tiền tệ đơn giản:** Để thuận tiện cho việc giao thương, Mị Nương Hoa đã cho đúc một loại **vật phẩm trao đổi chung** đơn giản, có giá trị cố định, thường là các vỏ sò lớn hoặc đồng tiền đúc hình mũi tên bằng đồng, giúp việc mua bán không còn phụ thuộc hoàn toàn vào trao đổi vật đổi vật.
---
**Xây Dựng Văn Hóa Và Giáo Dục: Khai Sáng Dân Trí**
Mị Nương Hoa hiểu rằng, một quốc gia hùng mạnh không chỉ cần kinh tế và quân sự mà còn cần một nền văn hóa và giáo dục phát triển.
1. **Phổ cập giáo dục:** Cô ra lệnh thành lập thêm nhiều **trường học** tại các làng xã lớn, khuyến khích các gia đình cho con cái đi học. Cô cử những người có học thức, không phân biệt xuất thân, đến làm thầy giáo. Nội dung giảng dạy không chỉ bao gồm chữ Hán cổ và các phép tính đơn giản mà còn có các bài học về đạo đức, lịch sử Văn Lang, và lòng yêu nước.
2. **Gìn giữ và phát huy truyền thống:** Mị Nương Hoa khuyến khích các tù trưởng và người dân tổ chức các **lễ hội truyền thống**, các cuộc thi hát, múa, và các trò chơi dân gian. Cô cũng cho sưu tầm và ghi chép lại các truyền thuyết, ca dao, tục ngữ, và những câu chuyện về các vị anh hùng của Văn Lang để truyền lại cho thế hệ sau.
3. **Tôn trọng đa dạng văn hóa:** Dù thống nhất Văn Lang, Mị Nương Hoa vẫn đặc biệt tôn trọng văn hóa và phong tục của từng bộ tộc đã sáp nhập. Cô cho phép họ duy trì các nghi lễ riêng, trang phục riêng, miễn là không đi ngược lại với lợi ích chung của Văn Lang. Điều này tạo nên một nền văn hóa đa dạng, phong phú, nhưng vẫn mang đậm bản sắc Lạc Việt.
---
**Củng Cố Xã Hội Và Hệ Thống Pháp Luật**
Để đảm bảo sự ổn định và công bằng trong xã hội, Mị Nương Hoa đã thiết lập một hệ thống quản lý và pháp luật chặt chẽ:
1. **Hệ thống quan lại hiệu quả:** Cô cử những quan chức tài năng, liêm khiết đến các địa phương để quản lý hành chính, thu thuế, và giải quyết các tranh chấp. Cô thiết lập một hệ thống **luật lệ rõ ràng, công bằng**, dựa trên nguyên tắc "trọng dân, nhân nghĩa", nhưng cũng rất nghiêm minh đối với những kẻ vi phạm.
2. **Chính sách an sinh xã hội:** Mị Nương Hoa quan tâm đến đời sống của những người già cả, cô đơn, và những người gặp khó khăn. Cô cho lập ra các kho lương thực dự trữ để cứu trợ dân chúng khi xảy ra thiên tai hoặc mất mùa. Cô cũng khuyến khích các gia đình giúp đỡ lẫn nhau, tạo nên một cộng đồng đoàn kết, tương trợ.
3. **Y tế cộng đồng:** Với kiến thức từ thế kỷ 21, Mị Nương Hoa tiếp tục phổ biến các kiến thức về vệ sinh phòng bệnh, cách sử dụng các loại thảo dược để chữa bệnh thông thường. Cô cho xây dựng các trạm y tế nhỏ ở các làng lớn, nơi những người có kinh nghiệm về y học dân gian có thể khám chữa bệnh cho dân làng.
---
**Sự Lớn Mạnh Của Lạc Hồng Vệ Và Quốc Phòng Vững Chắc**
Dù trong thời bình, Mị Nương Hoa vẫn không lơ là việc củng cố quân sự. Lạc Hồng Vệ vẫn được duy trì và phát triển:
1. **Huấn luyện thường xuyên:** Các cuộc tập trận quy mô lớn vẫn được tổ chức định kỳ để duy trì sức mạnh và sự sẵn sàng chiến đấu của quân đội. Kỹ năng chiến đấu trong mọi địa hình, từ rừng núi đến sông nước và đồng bằng, đều được rèn luyện.
2. **Cải tiến vũ khí liên tục:** Viện nghiên cứu bí mật vẫn tiếp tục nghiên cứu và phát triển các loại vũ khí mới. Đặc biệt, họ đã bắt đầu nghiên cứu về **kỹ thuật luyện sắt**, dù còn sơ khai nhưng hứa hẹn sẽ tạo ra bước đột phá trong tương lai.
3. **Xây dựng thêm các tuyến phòng thủ:** Mị Nương Hoa vẫn tiếp tục cho xây dựng và củng cố các tuyến phòng thủ ở biên giới phía Bắc, đảm bảo rằng Văn Lang luôn sẵn sàng đối phó với bất kỳ cuộc tấn công nào từ Chu.
---
Trong suốt những năm tháng thái bình này, Mị Nương Hoa không chỉ là một nhà cai trị mà còn là một biểu tượng. Cô thường xuyên xuất hiện trước dân chúng, lắng nghe tâm tư nguyện vọng của họ, và cùng họ gánh vác công việc. Cô đi khắp mọi miền đất nước, từ vùng núi cao đến ven biển, từ những cánh đồng lúa nước đến những khu rừng bạt ngàn, để hiểu rõ hơn về cuộc sống của người dân và đưa ra những chính sách phù hợp.
Người dân Văn Lang yêu mến và kính trọng Mị Nương Hoa như một vị thần. Họ gọi cô là "Thánh Mẫu", "Người mẹ của đất nước", hay "Nữ vương Anh Minh". Dưới sự lãnh đạo của cô, Văn Lang đã thực sự trở thành một đất nước phồn vinh, an lạc, với một nền văn hóa độc đáo và một dân tộc kiên cường, đoàn kết.
**"Mị Nương Hoa, Văn Lang của ngươi đã thực sự trở thành một cường quốc. Ngươi đã tạo ra một kỷ nguyên vàng son cho dân tộc này,"** Hệ Thống nói, giọng đầy tự hào.
Mị Nương Hoa nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng rọi sáng khắp kinh đô Phong Châu. Cô cảm thấy một niềm hạnh phúc sâu sắc. Đây là thành quả của bao nhiêu năm nỗ lực, của bao nhiêu mồ hôi và nước mắt.
Nhưng cô biết, hành trình của mình vẫn chưa kết thúc. Mục tiêu thống nhất toàn bộ cõi đất vẫn còn đó. Và lịch sử, luôn chuyển động, sẽ mang đến những thử thách mới. Liệu Văn Lang có thể duy trì được sự thịnh vượng này mãi mãi? Và liệu cô, Mị Nương Hoa, sẽ còn phải đối mặt với những điều gì nữa trong dòng chảy vĩ đại của lịch sử?
------
## Chương 9: Sứ Giả Phía Tây và Âm Mưu Tiềm Ẩn
Kỷ nguyên thái bình và thịnh trị của Văn Lang dưới sự lãnh đạo của **Thái Nữ Mị Nương Hoa** tiếp tục kéo dài. Những cánh đồng lúa nước bội thu, những khu chợ sầm uất, và tiếng trẻ thơ học bài đã trở thành hình ảnh quen thuộc khắp cõi đất Lạc Việt. Biên giới phía Bắc được củng cố vững chắc, và Chu, sau những thất bại nặng nề, đã không còn dám manh động.
Tuy nhiên, Mị Nương Hoa biết rằng sự bình yên này chỉ là tạm thời. Lịch sử luôn chứa đựng những bất ngờ, và nhiệm vụ của cô là thống nhất toàn bộ cõi đất, điều đó có nghĩa là không thể chỉ ngồi yên đợi chờ.
Một buổi sáng nọ, khi Mị Nương Hoa đang xem xét các báo cáo về tình hình sản xuất ở miền Nam, một tin tức quan trọng được chuyển đến: **Một đoàn sứ giả từ quốc gia Điền ở phía Tây Nam đã đến Phong Châu, xin được triều kiến Vua Hùng và Thái Nữ.**
Điền là một quốc gia nằm ở vùng Vân Nam ngày nay, có nền văn minh phát triển, nổi tiếng về nghề luyện kim và buôn bán muối, tơ lụa. Mặc dù Văn Lang đã có những trao đổi thương mại nhỏ lẻ với Điền từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên họ cử sứ giả chính thức đến Phong Châu.
**"Mị Nương Hoa, sự xuất hiện của sứ giả Điền không đơn thuần là một chuyến thăm ngoại giao thông thường,"** Hệ Thống cảnh báo. **"Điền là một quốc gia mạnh ở phía Tây. Ngươi cần phải tìm hiểu mục đích thực sự của họ."**
Mị Nương Hoa gật đầu. Cô biết. Không có gì là ngẫu nhiên trong chính trị.
---
**Tiếp Kiến Sứ Giả Điền: Lời Lẽ Khéo Léo Và Thăm Dò Ý Đồ**
Mị Nương Hoa đã sắp xếp một buổi tiếp kiến long trọng tại đại điện. Vua Hùng ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là Mị Nương Hoa với trang phục trang nghiêm, nhưng ánh mắt tinh anh và đầy sắc sảo.
Đoàn sứ giả Điền gồm nhiều người, dẫn đầu là một vị quan già, râu bạc, dáng vẻ hiền hậu nhưng ánh mắt lại rất ranh mãnh. Sau nghi lễ chào hỏi, vị sứ giả bắt đầu phát biểu.
"Kính chào Đại vương Hùng, kính chào Thái Nữ Mị Nương Hoa. Chúng tôi đến đây mang theo lời chúc phúc của Đại vương Điền, mong muốn thắt chặt tình hữu nghị giữa hai quốc gia Văn Lang và Điền. Chúng tôi đã nghe danh về sự thịnh vượng của Văn Lang, về tài năng của Thái Nữ đã đánh bại cường quốc phương Bắc. Đại vương Điền vô cùng ngưỡng mộ và muốn mở rộng giao thương, hợp tác với Văn Lang."
Lời nói của vị sứ giả rất khách khí, nhưng Mị Nương Hoa cảm thấy có điều gì đó không ổn. Việc mở rộng giao thương là điều tốt, nhưng thái độ của vị sứ giả này quá dè dặt, và ánh mắt ông ta liên tục đảo quanh, như đang thăm dò mọi thứ.
Mị Nương Hoa mỉm cười. "Chúng tôi vô cùng hoan nghênh thiện chí của Đại vương Điền. Văn Lang luôn mong muốn hòa bình và hợp tác với các quốc gia láng giềng. Vậy, ngoài việc mở rộng giao thương, Đại vương Điền còn có những mong muốn gì khác không?"
Vị sứ giả Điền chần chừ một chút rồi nói: "Tâu Thái Nữ, Đại vương Điền cũng có một mối lo ngại nhỏ. Dạo gần đây, có tin đồn rằng triều Chu ở phương Bắc đang tập hợp một đạo quân lớn, không chỉ để đối phó với Văn Lang mà còn có ý định bành trướng xuống phía Tây, vào lãnh thổ của Điền. Đại vương Điền mong muốn Văn Lang có thể chia sẻ những kinh nghiệm đối phó với Chu, và nếu có thể, thiết lập một liên minh phòng thủ để cùng nhau chống lại mối đe dọa chung."
Mị Nương Hoa thầm cười trong bụng. Đây rồi. Mục đích thực sự của họ không phải chỉ là giao thương. Họ đang lo sợ Chu, và muốn lợi dụng sức mạnh của Văn Lang để làm lá chắn.
"Mối lo ngại của Đại vương Điền là chính đáng," Mị Nương Hoa nói. "Chu là một cường quốc, dã tâm của họ không thể lường trước. Tuy nhiên, Văn Lang đã chứng minh rằng, dù Chu có mạnh đến đâu, họ cũng không thể khuất phục được một dân tộc đoàn kết và kiên cường."
Mị Nương Hoa không lập tức đồng ý liên minh, cũng không từ chối thẳng thừng. Cô muốn thăm dò thêm. Cô nói tiếp: "Chúng tôi sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm chiến đấu với Chu. Về việc liên minh phòng thủ, đây là một vấn đề trọng đại, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng. Chúng tôi cần thời gian để tìm hiểu thêm về tình hình của Điền, về sức mạnh quân sự và những mối đe dọa mà các vị đang phải đối mặt. Sau đó, chúng tôi sẽ đưa ra quyết định."
Vị sứ giả Điền không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
---
**Thăm Dò Và Phát Hiện Âm Mưu**
Sau buổi tiếp kiến, Mị Nương Hoa ngay lập tức chỉ đạo mạng lưới tình báo của mình.
**"Hệ Thống, hãy thu thập mọi thông tin về quốc gia Điền. Ta cần biết về quân sự, kinh tế, chính trị, và đặc biệt là mối quan hệ của họ với Chu,"** Mị Nương Hoa yêu cầu. **"Ta có linh cảm rằng, có điều gì đó không minh bạch ở đây."**
**"Đã rõ, Mị Nương Hoa. Ta sẽ cung cấp cho ngươi những thông tin cần thiết. Việc thu thập thông tin tình báo chính xác sẽ là chìa khóa để đối phó với âm mưu tiềm ẩn."**
Trong khi các sứ giả Điền được đón tiếp nồng hậu tại Phong Châu, Mị Nương Hoa đã cử các điệp viên tinh nhuệ nhất của mình, cải trang thành thương nhân hoặc dân thường, xâm nhập vào lãnh thổ Điền. Với khả năng "Đại Năng" giúp cô thấu hiểu tâm lý con người và nhận biết những điều bất thường, Mị Nương Hoa đã hướng dẫn các điệp viên tập trung vào những điểm nghi vấn.
Chỉ trong vài tuần, những thông tin quan trọng đã được gửi về Phong Châu.
1. **Sức mạnh quân sự của Điền:** Điền thực sự là một quốc gia mạnh, với đội quân được huấn luyện tốt và kỹ thuật luyện kim phát triển, sản xuất nhiều vũ khí bằng đồng chất lượng cao.
2. **Mối quan hệ với Chu:** Điều đáng ngờ nhất đã được phát hiện. Mặc dù công khai bày tỏ sự lo ngại về Chu, nhưng trên thực tế, Điền đã có những cuộc tiếp xúc bí mật với một số chư hầu của Chu ở phía Tây. Thậm chí, có bằng chứng cho thấy Điền đang cung cấp một số tài nguyên và vũ khí cho các chư hầu này, như một cách để "xoa dịu" Chu và tránh bị tấn công trực diện. Âm mưu của Điền là muốn Văn Lang làm "vật tế thần", thu hút sự chú ý của Chu về phía Đông, trong khi họ tiếp tục duy trì mối quan hệ ngầm và củng cố vị thế ở phía Tây.
3. **Dã tâm thực sự:** Điền không chỉ muốn tránh chiến tranh với Chu mà còn có dã tâm bành trướng xuống phía Nam, vào các vùng đất của các bộ tộc Bách Việt mà Văn Lang vừa mới sáp nhập. Họ muốn lợi dụng sự suy yếu của Chu sau những cuộc chiến với Văn Lang để củng cố vị thế và mở rộng lãnh thổ của mình.
Mị Nương Hoa đọc những báo cáo, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Đúng như cô dự đoán. Sứ giả Điền không phải đến vì thiện chí, mà vì âm mưu. Họ muốn lợi dụng Văn Lang để đạt được mục đích của mình.
---
**Phản Ứng Của Mị Nương Hoa: "Gậy Ông Đập Lưng Ông"**
Mị Nương Hoa triệu tập Vua Hùng và các quan đại thần. Cô trình bày toàn bộ thông tin tình báo đã thu thập được. Vua Hùng và các quan lại đều kinh ngạc và tức giận trước sự lật lọng của Điền.
"Thái Nữ, chúng ta nên làm gì?" Vua Hùng hỏi. "Liệu có nên tấn công Điền trước khi chúng kịp trở mặt?"
Mị Nương Hoa lắc đầu. "Không cần thiết phải đổ máu lúc này, thưa Đại vương. Chúng ta sẽ dùng chính kế sách của họ để đối phó với họ. Ta sẽ khiến Điền phải tự nguyện khuất phục, hoặc ít nhất là không dám manh động nữa."
Cô ra lệnh:
1. **Tiếp tục giữ thái độ hòa nhã với sứ giả Điền:** Không cho họ biết rằng âm mưu của họ đã bị lộ tẩy. Tiếp tục trao đổi về việc mở rộng giao thương và "khả năng" liên minh, khiến họ tin rằng kế hoạch của họ đang diễn ra suôn sẻ.
2. **Tăng cường hiện diện quân sự ở biên giới phía Tây Nam:** Bí mật điều động một số đơn vị Lạc Hồng Vệ tinh nhuệ đến gần biên giới với Điền, thực hiện các cuộc tập trận nhỏ, phô trương sức mạnh nhưng không vượt qua ranh giới. Điều này sẽ khiến Điền cảm thấy bị đe dọa và buộc phải dè chừng.
3. **Tăng cường giao thương với các bộ tộc Bách Việt phía Tây Nam:** Mị Nương Hoa cử các đoàn thương nhân Văn Lang mang theo những sản phẩm chất lượng cao đến các bộ tộc ở vùng biên giới với Điền, bán với giá ưu đãi và thiết lập mối quan hệ thân thiết. Đồng thời, cô cũng cử các quan lại đến giúp đỡ các bộ tộc này cải thiện sản xuất và đời sống. Điều này sẽ củng cố lòng trung thành của họ với Văn Lang và làm suy yếu ảnh hưởng của Điền.
4. **Lan truyền tin đồn:** Mị Nương Hoa cho lan truyền những tin đồn về "sức mạnh siêu nhiên" của cô, về những "phép lạ" mà cô đã làm để đánh bại Chu. Điều này sẽ khiến người dân và binh lính Điền nảy sinh lòng kính sợ, ảnh hưởng đến tinh thần của họ.
---
**Sự Lo Sợ Của Điền Và Kết Quả Bất Ngờ**
Sau vài tháng, những chính sách của Mị Nương Hoa bắt đầu phát huy tác dụng. Sứ giả Điền ở Phong Châu vẫn tin rằng họ đang lừa dối Văn Lang, nhưng ở Điền, tình hình lại hoàn toàn khác.
Việc Lạc Hồng Vệ liên tục xuất hiện ở biên giới với những cuộc tập trận phô trương sức mạnh đã khiến triều đình Điền và quân đội của họ lo sợ. Họ không ngờ Văn Lang lại có thể điều động quân đội nhanh chóng và hiệu quả đến vậy.
Hơn nữa, việc Văn Lang tăng cường giao thương và củng cố mối quan hệ với các bộ tộc Bách Việt ở phía Tây Nam đã khiến Điền mất đi sự ủng hộ của những bộ tộc này. Dân chúng Điền cũng bắt đầu nghe về những câu chuyện kỳ diệu về Mị Nương Hoa, và dần dần nảy sinh sự ngưỡng mộ, thậm chí là kính sợ.
Dưới áp lực từ nhiều phía, Đại vương Điền bắt đầu hoài nghi về kế hoạch của mình. Ông ta nhận ra rằng, Văn Lang không phải là một đối thủ dễ chơi. Mị Nương Hoa không chỉ mạnh về quân sự mà còn rất khôn ngoan, khó lường.
Cuối cùng, không cần một cuộc chiến tranh, Đại vương Điền đã tự nguyện cử sứ giả đến Phong Châu một lần nữa, lần này không phải để thăm dò hay lừa dối, mà là để **thực sự cầu xin một liên minh hòa bình và bền vững** với Văn Lang. Họ hứa sẽ không bao giờ có ý định xâm phạm lãnh thổ của Văn Lang và sẽ hỗ trợ Văn Lang trong việc chống lại bất kỳ kẻ thù nào từ bên ngoài.
Mị Nương Hoa chấp nhận lời đề nghị của Điền, nhưng cô đặt ra những điều kiện chặt chẽ, bao gồm việc Điền phải ngừng mọi mối liên hệ bí mật với các chư hầu của Chu và phải cam kết hỗ trợ Văn Lang khi cần thiết.
**"Mị Nương Hoa, ngươi đã thành công. Không cần đổ máu, ngươi đã khiến một quốc gia hùng mạnh phải tự nguyện khuất phục,"** Hệ Thống thán phục.
Mị Nương Hoa mỉm cười. Đây là một chiến thắng của trí tuệ, của sự khôn khéo và nhạy bén. Cô đã chứng minh rằng, không phải mọi vấn đề đều cần giải quyết bằng vũ lực.
Văn Lang giờ đây không chỉ vững mạnh về phía Bắc mà còn thiết lập được mối quan hệ hòa bình, thậm chí là kiểm soát gián tiếp, với một cường quốc ở phía Tây. Con đường thống nhất toàn cõi đất của Mị Nương Hoa đang ngày càng trở nên rõ ràng và vững chắc hơn bao giờ hết. Cô biết rằng, phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với trí tuệ và sức mạnh của mình, cô sẽ tiếp tục viết nên những trang sử chói lọi cho dân tộc Văn Lang.
Còn chương 10 nữa nhưng hạn chế số chữ r😅, chương 10 mình sẽ đăng ở bình luận.
(Đây chỉ là chủ đề lấy ý tưởng về lịch sử chứ ko có bất kì ý đồ xấu hay vi phạm. Đây chỉ là sản phảm dựa theo tượng, bay bổng nên sẽ ko có thật về lịch sử)