_Đó là nỗi đau không có ngôn từ nào đủ để diễn tả, không có nước mắt nào đủ để rửa trôi, không có thời gian nào đủ để xoa dịu.
Người ta nói, sinh ly đã khổ, nhưng tử biệt mới là nỗi đau chạm đến tận cùng trái tim. Một khi âm dương cách biệt, kẻ ở lại chỉ còn biết gặm nhấm nỗi nhớ, ôm trọn những hoài niệm cũ kỹ trong vô vọng.
Em vẫn nhớ rõ, ngày ấy anh còn ở đây, hơi ấm, nụ cười, giọng nói… tất cả còn nguyên vẹn như vừa hôm qua. Vậy mà chỉ một khắc sau, anh rời đi… mà lần này là mãi mãi.
Không còn bất kỳ cuộc hội ngộ nào, không còn cơ hội nói lời yêu thương hay xin lỗi. Người ở thế giới bên kia, người ở lại cứ ôm nỗi day dứt, tự hỏi bản thân ngàn lần: "Giá như..."
Giá như hôm ấy em giữ anh lại lâu hơn.
Giá như em kịp nói với anh rằng em yêu anh biết nhường nào.
Giá như ông trời cho chúng ta thêm một chút thời gian…
Nhưng mọi thứ chỉ còn là giá như.
Âm dương cách biệt, là sự chia ly tuyệt đối. Là đêm nằm mơ thấy nhau, tỉnh dậy chỉ biết tự ôm lấy chính mình trong căn phòng trống trải. Là ánh mắt nhìn về phía bàn thờ lạnh lẽo, nghe mùi nhang khói mà lòng quặn thắt. Là từng ngày, từng tháng, từng năm, sống tiếp, nhưng trái tim thì đã chết đi một nửa.
Nỗi đau ấy không ồn ào, không cuồng loạn, chỉ lặng lẽ gặm nhấm từng mảnh ký ức, từng câu nói dang dở… Để rồi hiểu rằng, trên đời này, không gì đau hơn khi yêu một người mà mãi mãi không thể gặp lại.
**Vì giữa chúng ta… đã là hai thế giới, âm dương chia xa **
_Tớ vẫn không thể tin được… Một người từng ở ngay đây, từng nắm tay tớ, từng nói sẽ cùng nhau đi hết quãng đời này… Giờ chỉ còn là ký ức.
Tớ ghét cái bệnh đó. Ghét đến tột cùng. Nó đến nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng, nhưng lại mang cậu đi như một cơn bão dữ dội, cuốn trôi tất cả những gì đẹp nhất mà chúng ta từng có.
Tớ vẫn nhớ, những ngày cậu nằm viện, vẫn cố gắng cười với tớ, nói rằng:
*"Tớ không sao đâu, đừng lo mà…"*
Nhưng ánh mắt cậu… không giấu được sự mệt mỏi, đau đớn, và cả sợ hãi.
Tớ cũng sợ. Nhưng tớ phải giả vờ mạnh mẽ, phải cười, phải tin rằng cậu sẽ vượt qua, rằng phép màu sẽ xảy ra… Nhưng phép màu chẳng bao giờ đến.
Ngày cậu nhắm mắt, cả thế giới của tớ sụp đổ. Khoảnh khắc ấy, tớ chỉ biết ngồi đó, bàn tay lạnh ngắt của cậu nằm im trong tay tớ, còn tớ thì chẳng thể làm gì.
Chúng ta yêu nhau nhiều như thế, vậy mà ông trời lại nhẫn tâm như vậy…
Tớ vẫn hay tự hỏi, ở thế giới khác, cậu có còn nhớ tớ không? Có còn nhớ những lần chúng ta cùng nhau dạo phố, những đêm ngồi ngắm sao, những lời hứa dở dang?
Cậu đi rồi… còn tớ, vẫn ở lại, ôm trọn nỗi nhớ, nỗi đau và khoảng trống vô hình đó. Có lẽ… phần đời còn lại, tớ sẽ phải học cách quen với việc yêu một người mà mãi mãi chẳng thể chạm vào nữa.
**Chúng ta yêu nhau… nhưng bệnh tật đã cướp cậu khỏi tớ, quá sớm, quá tàn nhẫn…**
_Tớ đã tự nhủ phải mạnh mẽ, phải học cách chấp nhận sự thật rằng cậu không còn ở đây nữa. Nhưng những đêm dài, khi mọi thứ chìm vào im lặng, khi chẳng còn ai nhìn thấy, tớ lại yếu lòng, lại nhớ cậu đến quay quắt…
Tớ biết… người đã khuất thì chẳng thể quay về. Nhưng nếu linh hồn thật sự tồn tại, nếu những lời nhớ thương có thể vượt qua ranh giới của hai thế giới… vậy cậu có nghe thấy không?
Chỉ cần một lần thôi, một lần cậu về thăm tớ. Trong mơ cũng được, thoáng qua cũng được. Để tớ được thấy gương mặt ấy, nụ cười ấy. Để tớ biết, ở nơi xa kia, cậu vẫn ổn, vẫn dõi theo tớ, dù chỉ là trong giấc mơ chớp nhoáng.
Tớ nhớ cậu nhiều lắm. Nhớ đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh cậu lại hiện lên rõ ràng như chưa từng rời xa. Nhưng tỉnh dậy, vẫn chỉ là khoảng không trống rỗng, chỉ còn lại tớ với căn phòng lạnh lẽo và nỗi nhớ chẳng biết gửi đi đâu.
Cậu từng hứa sẽ không để tớ một mình mà… Giờ tớ chỉ cần cậu giữ lời, dù chỉ là trong giấc mơ thôi, được không?
Nếu tớ nói nhớ cậu… cậu về thăm tớ đi… **Dù chỉ là trong mơ…**
**"Tớ dần chấp nhận việc cậu đã không còn… và sẽ tiếp tục sống thay cho phần của cậu."**
Nói ra câu này… lòng tớ vẫn đau lắm. Không phải vì tớ đã hết nhớ cậu, mà là tớ bắt buộc phải học cách chấp nhận — chấp nhận sự thật phũ phàng rằng, trên thế gian này, tớ đã vĩnh viễn mất cậu.
Những ngày đầu, tớ cứ ngỡ mình không thể gượng dậy nổi. Từng giấc mơ, từng kỷ niệm, từng góc phố quen thuộc đều khiến tớ nghẹt thở. Nhưng thời gian trôi qua, tớ nhận ra, nếu cứ mãi đắm chìm trong nỗi đau, chẳng phải tớ cũng đang phụ lòng cậu sao?
Cậu từng dặn tớ phải sống thật tốt, phải mỉm cười dù không còn cậu bên cạnh. Và bây giờ, tớ sẽ làm điều đó. Không phải vì tớ đã quên cậu, mà là vì tớ muốn sống thay cho phần của cậu — phần thanh xuân dang dở, phần ước mơ còn bỏ ngỏ, phần cuộc đời mà cậu không kịp đi hết.
Tớ sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ bước tiếp, sẽ sống một cuộc đời đáng tự hào… như cách mà cậu từng mong tớ làm được.
Và tớ tin, ở đâu đó, cậu vẫn dõi theo tớ, vẫn mỉm cười khi thấy tớ biết tự đứng dậy sau mất mát này.
**Tớ sẽ tiếp tục sống… không chỉ cho tớ, mà còn cho cả cậu nữa.**