Ám ảnh!
Tác giả: Nasuriya
A Cửu sinh ra đã là một viên ngọc quý trong gia đình. Là em út sau ba người anh chị Hải Yến, Khanh Mặc và Mộng Yên, cô bé được cả nhà yêu thương, cưng chiều hết mực. Bốn anh em họ quấn quýt không rời, đi đâu cũng có nhau, tạo thành một khối gắn kết mà ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ.
Năm A Cửu tròn năm tuổi, cái thế giới nhỏ bé của cô bé bỗng mở rộng thêm. Chị Mộng Yên cùng hai anh trai dẫn A Cửu đi gặp gỡ nhóm bạn thân của họ. Nhờ vậy, A Cửu quen thêm năm người bạn mới: Trương Vân Hải – người bạn thân ít nói của Mộng Yên; Hạ Du Phong – cậu bạn xuất chúng của Khanh Mặc; Nhật Hạ – bạn trai của Mộng Yên và là tri kỷ của Hải Yến; Lưu Vân Du – cô gái dịu dàng là bạn gái của Hải Yến, đồng thời là chị em kết nghĩa với Mộng Yên và A Cửu; và Dung Mộng Đào – cô bạn thân thiết khác của Mộng Yên. Từ đó, một nhóm chín người được hình thành, gắn bó khăng khít đến mức chưa từng một lần xảy ra cãi vã.
Trong nhóm, Du Phong và Vân Hải đều thầm có tình cảm với A Cửu. Du Phong, với vẻ ngoài tự tin và tài năng vượt trội, là một "học bá" chính hiệu, luôn đứng đầu trường về mọi mặt. Ai trong nhóm cũng dễ dàng nhận ra tình cảm của cậu dành cho A Cửu, trừ chính cô bé. Ngược lại, Vân Hải là một người trầm tính và tự ti, không mấy nổi bật trong học tập. Điều làm nên tên tuổi của anh là khả năng hội họa và âm nhạc thiên bẩm. Khi nhận ra Du Phong cũng có chung tình cảm với A Cửu, Vân Hải gần như đã muốn từ bỏ. Anh cảm thấy mình quá nhỏ bé so với sự xuất sắc của Du Phong, một cảm giác mặc cảm luôn gặm nhấm tâm can.
Mỗi năm vào dịp sinh nhật A Cửu, trong khi mọi người háo hức mang quà đến tận tay, Vân Hải lại chọn một cách khác biệt. Anh lén lút đặt món quà cẩn thận vào phòng A Cửu, rồi âm thầm rời đi. Đó có lẽ là cách duy nhất để anh thể hiện sự quan tâm sâu sắc của mình mà không cần đối diện với sự ngượng ngùng hay nỗi sợ bị từ chối. Mọi năm đều diễn ra suôn sẻ như vậy, cho đến sinh nhật lần thứ 12 của A Cửu.
Trước ngày sinh nhật định mệnh đó, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. A Cửu vẫn cùng mọi người đi chơi, cười đùa vui vẻ. Nhưng cô bé bắt đầu nhận thấy điều gì đó không ổn. Sắc mặt và ánh mắt của mọi người đều nhuốm một nỗi buồn bã và lo lắng khó tả. Chúng mang một vẻ u ám, nặng nề mà A Cửu chưa từng thấy. Cô bé ngây thơ không nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng mọi người mệt mỏi.
Đêm đến, A Cửu không thấy Mộng Yên, Hải Yến và Khanh Mặc về nhà. Lời hứa dẫn cô bé đi chơi bỗng tan biến. A Cửu cảm thấy bực tức vô cùng vì bị bỏ mặc một mình. Đúng lúc đó, điện thoại của Hải Yến gọi đến. Nghĩ rằng anh cả lại trêu chọc mình như mọi khi, A Cửu nhấn nút tắt cuộc gọi, mặc kệ rồi đi ngủ. Cô bé không hề hay biết, đó là một sai lầm khủng khiếp, một sự lựa chọn đã tước đi cơ hội cuối cùng để cứu những người thân yêu của mình.
Sáng hôm sau-cũng là sinh nhật của A Cửu-vẫn không thấy ai về, A Cửu bắt đầu cảm thấy lo lắng tột độ. Cô bé vội vã đi tìm kiếm khắp nơi, tìm cho đến khi màn đêm buông xuống mà vẫn không thấy một bóng người. Khi đang đứng nghỉ ngơi trong một công viên nhỏ, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là số của Hải Yến. Lần này, A Cửu vội vàng bắt máy, định trách mắng vì sao anh và mọi người lại bỏ rơi mình. Nhưng đổi lại lời quát mắng của cô bé, chỉ là một tiếng rên rỉ yếu ớt từ đầu dây bên kia. Hải Yến khó khăn lắm mới thốt ra được ba chữ: "Đừng về nhà..."
Một cảm giác lạnh buốt xương sống chạy dọc sống lưng A Cửu. Trực giác mách bảo có điều cực kỳ tồi tệ đang xảy ra. Cô bé lao đi, chạy như bay về nhà, lồng ngực đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi về đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến A Cửu sụp đổ hoàn toàn. Ngay sau khung cửa sổ, người mẹ yêu quý của cô bé đang treo lơ lửng, bất động, một hình ảnh kinh hoàng khắc sâu vào tâm trí non nớt. A Cửu lao vào nhà, run rẩy đẩy cánh cửa. Bên trong, cảnh tượng còn ghê rợn gấp trăm lần.
Dung Mộng Đào bị treo giữa nhà trên một cây thánh giá, hai tay và hai chân bị cố định bởi bốn chiếc đinh dài xuyên thấu, máu vương vãi trên nền gỗ. Điều kinh hoàng hơn, phần cơ thể bị cắt đứt một cách dã man, được cắm thẳng lên đỉnh cây thánh giá, như một nghi thức ma quỷ. A Cửu nhìn cảnh đó mà kinh hãi tột độ, dạ dày như bị vặn xoắn.Bỗng, một tiếng nói ghê rợn vang lên trong không khí tĩnh mịch, phá tan sự im lặng chết chóc. Hắn ta, kẻ đứng sau tất cả những tội ác này, cất lời khiêu khích, sỉ nhục A Cửu. Sự tuyệt vọng bóp nghẹt trái tim cô bé. A Cửu cúi gằm mặt, hai tay siết chặt đến rỉ máu, ánh mắt tràn đầy sự kinh hoàng không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
Từ tầng ba, một tiếng hét gọi thảm thiết của Vân Du vang lên. Theo phản xạ, A Cửu ngước mặt lên. Ngay khoảnh khắc đó, cô bé nhìn thấy một cái bóng đen quỷ dị lấp ló phía sau Vân Du. Chưa kịp thốt lên một tiếng, kẻ đó đã đẩy Vân Du từ tầng ba xuống. Tiếng "rắc rắc" giòn dã đến rợn người vang lên khi cơ thể Vân Du chạm mạnh xuống sàn nhà. Máu tươi vương vãi khắp nơi, cơ thể cô bé nằm bất động trong vũng máu. A Cửu hoảng loạn, lao đến ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Vân Du, gào khóc gọi tên cô bạn.
Kẻ thủ ác nhìn cảnh tượng đó, nở một nụ cười khẩy man rợ. Hắn vẫn chưa dừng lại. Hắn ta lôi A Cửu đến một căn phòng khác. Tại đó, Nhật Hạ và chị gái yêu quý của A Cửu – Mộng Yên – đang bị trói chặt. Một cảm giác lạnh buốt sống lưng xuyên qua A Cửu khi hắn ta từ từ dùng con dao rạch từng đường lên gương mặt mỹ miều của Mộng Yên. A Cửu cố gắng lao đến ngăn cản, nhưng đã bị những con rối của tên đó ghì chặt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cô bé trơ mắt nhìn người chị và anh rể bị hắn ta hành hạ dã man đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng, đầu của Nhật Hạ bị hắn ta xé toạc ra, còn Mộng Yên thì bị hắn ta dùng cây búa lớn đập nát đầu. Máu và những mảnh xương vương vãi khắp nơi, tạo nên một bức tranh kinh hoàng tột độ.
Không kịp để A Cửu hoàn hồn, hắn ta tiếp tục tra tấn cô bé bằng cách ép buộc A Cửu phải xem đi xem lại video hắn ta tra tấn hai người anh trai của mình. Hải Yến, anh cả của cô, bị trói chặt trên bàn mổ, bị buộc phải nhìn chính mình bị móc tim và moi các nội tạng ra ngoài. Rồi kẻ đó, với vẻ mặt khoái trá bệnh hoạn, từ từ nuốt trọn đống nội tạng đó vào bụng. Hình ảnh ghê tởm ấy khiến A Cửu muốn nôn thốc nôn tháo.
Còn Khanh Mặc, anh hai của cô bé, bị ép trở thành vật thí nghiệm cho một nghiên cứu điên rồ của tên đó. Hắn ta thí nghiệm lên cơ thể Khanh Mặc, biến anh thành một thứ quái vật không còn ra dạng con người nữa, thân thể biến dạng, méo mó một cách rùng rợn.
Chưa hết, hắn ta tiếp tục bật một video khác. Trong đó, Du Phong bị tra tấn trong một cái hộp chật hẹp đầy gai nhọn. Mỗi chuyển động đều khiến những chiếc gai đâm xuyên qua cơ thể cậu, tạo thành vô số lỗ thủng chi chít, máu chảy đầm đìa.
Kẻ đó nở một nụ cười quỷ dị, rồi đột ngột thả A Cửu ra và lẫn vào màn đêm, biến mất không dấu vết.A Cửu sụp đổ hoàn toàn. Chứng kiến tất cả những cảnh tượng địa ngục trần gian đó khiến cô bé tuyệt vọng cùng cực. Cô bé điên cuồng đấm mạnh vào sàn nhà, mỗi cú đấm đều như muốn trút hết nỗi đau đớn, căm hờn đang gào thét trong lòng, đến nỗi sàn nhà cũng nứt ra dưới lực tay của cô bé.
Rồi bất chợt, một tia hy vọng mong manh lóe lên trong đầu A Cửu. Cô bé nhận ra còn một người có thể vẫn còn sống sót: Vân Hải. Lau vội những giọt nước mắt vô vọng, A Cửu chạy đi tìm anh, ôm chặt tia hy vọng cuối cùng đó.
Cô bé tìm thấy anh ở ban công tầng hai. Just khi cô bé tưởng rằng mình đã có thể cứu được người cuối cùng, tất cả chợt vỡ vụn. Hình ảnh trước mắt A Cửu là cái đầu của Vân Hải bị cắm chặt trên một cây giáo, thân thể anh bị cột dây thừng giống như một con rối vô tri vô giác, treo lơ lửng giữa không trung.
A Cửu quỳ sụp xuống, cơ thể rã rời, không còn chút sức lực nào để cử động. Đôi mắt cô bé giờ đây tràn đầy sự tuyệt vọng và hận thù đối với kẻ thủ ác. Cô bé nghiến răng ken két, sự giận dữ bùng nổ dữ dội đến mức dường như muốn xé nát kẻ kia ra từng mảnh.
Nhưng chưa kịp làm gì, hắn ta đã tiến đến. Bàn tay dơ bẩn, ghê tởm của hắn ta đưa ra, và khi gần chạm đến mặt A Cửu, cô bé đã ngất lịm đi, vĩnh viễn chìm vào bóng tối.
Ngày hôm sau, A Cửu tỉnh lại trong một bệnh viện lạnh lẽo. Bên cạnh cô bé là chú Vương, người bạn thân của mẹ cô. Chú Vương nhìn A Cửu với ánh mắt sâu xa và đầy luyến tiếc, một nỗi buồn nặng trĩu. A Cửu hiểu chú Vương muốn hỏi điều gì, và cô bé cũng tỏ ý sẽ khai báo tất cả những gì mình đã chứng kiến.
Chiều hôm đó, A Cửu tổ chức tang lễ cho tất cả những người thân yêu đã mất. Lòng cô bé đau đớn đến xé toạc tim gan, nhưng những giọt nước mắt lại không thể rơi. Cô bé nhìn những ngôi mộ mới đắp, lòng đau đớn vô cùng. Một nỗi tự trách và hận thù to lớn dâng trào trong cô bé.
A Cửu trở về đồn cùng chú Vương, thành thật khai báo tất cả mọi chuyện một cách chi tiết. Giờ đây, ánh mắt cô bé không còn hồn nhiên, vui vẻ như trước nữa, mà chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến cực hạn, như một tảng băng đã đông cứng cảm xúc. Quan khách đến dự tang lễ cũng không khỏi thương cảm cho cô bé. "Một đêm mà mất hết tất cả", họ thì thầm, đó quả thực là một nỗi kinh hoàng lớn đối với một đứa trẻ.
Chú Vương nhìn A Cửu, thở dài một hơi, rồi thốt ra một câu nói đầy ám ảnh: "Cuối cùng, kẻ ở lại mới là người đau khổ nhất." Nói rồi, chú quay lưng rời đi, để lại A Cửu một mình trong nỗi đau không thể gọi thành tên.
Vài ngày sau đám tang, chú Vương đưa A Cửu rời khỏi nơi đầy u tối này. Cuộc đời A Cửu đã vĩnh viễn thay đổi chỉ trong một đêm định mệnh, mang theo những vết sẹo không thể xóa nhòa và một nỗi ám ảnh kinh hoàng sẽ đeo bám cô bé đến hết cuộc đời.