Nối tiếp của "Tình yêu là gì?"
_____________________________
Sau những ngày tháng sống trong nước mắt và sự dằn vặt, tôi quyết định rời đi. Trong lúc thu dọn lại căn nhà cũ, tôi vô tình phát hiện một chiếc rương nhỏ lẩn khuất sau lớp bụi dày trên gác mái. Chiếc rương gỗ nhỏ xíu, ổ khóa đã rỉ sét từ bao giờ. Ban đầu tôi định bỏ qua nó nhưng không hiểu sao trong tôi lại dấy lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt phải mở nó ra.
Mò mẫm trong đống hộp giấy và bụi phủ kín tôi tìm ra một chiếc hộp quà khác. Bên trong là một tờ giấy đã ngả màu thời gian và một chiếc chìa khóa hoen gỉ. Vừa lật tờ giấy đã ố vàng kia ra, tôi bỗng bật cười. Nét ấy... là của cô bé ngây thơ hay cười ngày xưa.
'Nếu tôi của tương lai mà tìm được tờ giấy này thì chúc mừng nhé! Đây là bí mật của Y và tôi đó!'
Tôi khựng. Những kỉ niệm đã đóng bụi bỗng ùa về, sống động như chưa từng nhạt phai.
Trong chiếc rương là những bức thư tay qua lại giữa tôi và cậu hỏi han, an ủi, kể chuyện và ti tỉ thứ nhỏ bé khác. Nhưng có một bức thư khiến tôi nghẹn lại...
'Ngày 1, tháng 7, năm 20xx
Gửi cô bạn nhỏ của tôi.
Cậu vẫn khỏe chứ? Chắc lúc cậu đọc bức thư này là lúc tớ đã không còn nữa. Đừng buồn nhé! Tớ không muốn thấy cậu khóc đâu.
Đã nhiều lần tớ cũng muốn kể cho cậu nghe những câu chuyện của tớ nhưng tớ sợ... sợ những điều tiêu cực của tớ sẽ làm cậu buồn theo. Mùa hè năm lớp 11, tớ thấy cậu ngồi hí hoáy vẽ vời vào cuốn sổ nhỏ và cười. Khi đó tớ vừa nghe tin bố mẹ tớ ly hôn. Từ khi nhìn cậu lúc ấy tớ thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Tớ cũng chẳng biết từ khi nào mà thứ tình cảm của tớ dành cho cậu không còn đơn thuần là tình bạn nữa. Tớ nhiều lần muốn thổ lộ nhưng không đủ dũng cảm. Nhưng bây giờ là cơ hội cuối cùng rồi...tớ muốn nói là...
Tớ thương cậu... rất nhiều.
Khi tớ mất hãy quên tớ đi. Cậu cứ sống vì tình yêu và đam mê của cậu.
Sống vui vẻ và tử tế thay phần của tớ nữa nhé! Được không?'
Nước mắt tôi giàn dụa hai bên má, hình bóng cậu hiện về trong những kí ức đã cũ, hình bóng cậu mờ mờ, nụ cười vẫn nở trên môi.
_____________________________
Chúng tôi quen biết nhau qua những viên kẹo.
Hôm đó là ngày 8 tháng 3, bọn con trai lớp tôi dù còn bé tí nhưng lại có mấy cái ý nghĩ sến sẩm vô cùng. Bọn chúng thường bàn nhau sẽ mua bánh hay kẹo để tặng cho con gái trong lớp. Năm nay chắc do thiếu kinh phí nên tụi nó chỉ mua mấy gói kẹo.
Vào giờ ra chơi buổi sáng hôm đó, cậu đi ngang qua bàn tôi ngó xem tôi đang làm gì mà cứ cười mãi rồi thản nhiên bỏ hai viên kẹo màu hồng xuống bàn kèm một mẩu giấy nhỏ:
'Yếu thì không cần ra gió đâu.'
Tôi nổi đóa chạy đến chỗ cậu đấm thùm thụp vào cánh tay cậu rồi làu bàu chửi mà cậu chỉ nhìn tôi rồi cuời hì hì. Lúc đó tôi ghét cái điệu cười ấy vô cùng.
Cái mấu giấy đó là vì buổi lao động cùng lớp trước đó. Tôi với cái thể trạng yếu ớt đã bị say nắng, ngất lịm đi.
Từ sau đó, chúng tôi hay trò chuyện với nhau qua những viên kẹo và mẩu giấy nhỏ. Cứ mỗi khi tôi đạp xe về nhà, cậu lại chạy lên trước rồi thả vào giỏ xe một, hai viên kẹo đủ màu kèm một tờ giấy. Nội dung trong đó thì đa dạng vô cùng. Không cần cầu kì, ồn ào chúng tôi nhẹ nhàng đến với nhau bằng sự ngọt ngào của những viên kẹo.
_____________________________
Ngày 28, tháng 10, năm 20xx
Hôm đó trời mưa to, tôi quên mang theo ô, người ướt sũng đứng co ro dưới trạm xe buýt. Bỗng từ xa có một bóng dáng gầy gò mặc đồng phục trường chạy đến chỗ tôi, là cậu. Người cậu ướt nhẹp, cái bộ dạng luống cuống lau chiếc điện thoại đời cũ khiến tôi bật cười, trông cậu còn thảm hơn cả tôi. Thấy tôi cười cậu cũng cười. Nụ cười của cậu như ánh ban mai xóa tan mọi muộn phiền mệt mỏi trong tôi.
Hai đứa dầm mưa đến quán ăn gần đó. Bà chủ tốt bụng đưa cho mỗi đứa một cái khăn để lau người. Ấm áp thật! Tôi lại vô thức mỉm cười. Những khoảnh khắc nhỏ bé ấy cố níu tôi lại giữa cuộc đời mục ruỗng này.
Và cái giá cho sự ấm áp đó... là một trận sốt li bì của cả hai.
_____________________________
Tôi ngồi ngơ ngẩn nhớ về những kỉ niệm xưa cũ, vô thức bật cười nhưng tim cũng nhói lên. Mân mê tấm ảnh tốt nghiệp của cậu trên tay rồi cất nó lại vào chiếc rương. Đứng trước mộ cậu tớ đặt chiếc rương ấy xuống cùng chìa khóa, thủ thỉ đôi ba câu với cậu. Những lời than vãn, nhớ nhung, lời yêu thương muộn màng.
Cậu nói đúng. Tôi phải quên cậu thôi. Cảm ơn cậu, người tôi thương.