Xin chào tôi là Hoàng Đức Duy.Tôi 22 tuổi.Còn đây là Quang anh. Anh ấy 24 tuổi.Chúng tôi đã yêu nhau được 3 năm nhưng anh ấy ko hề để ý hay quan tâm tôi dù chỉ là 1 chút.Một ngày nọ
Ring ring
Q.A:là em hả ly
Ly:dạ vâng
Lại là cô ta.Cô ấy là "Bạch nguyệt quang" của anh ấy.Khi cô ấy về
Ly:này mày đừng hòng lấy lòng của anh ấy nữa
Q.A:mày vừa làm tổn thương ly đẫyin lỗi em ấy đi
Vì ly là bạch nguyệt quang của anh ấy nên được nuông chiều.Bây giờ tôi mới nhận ra "tôi là người thay thế".Ha mày ngu thật đấy duy.Chỉ vì anh ta mà mày chịu hết nỗi đau.
Và đêm đó chính là đêm định mệnh của anh ta và ly
Ly:ah~ chậm~lại quang anh~
Q.A:đang sướng mà bé
Họ lại quên bật cách âm nữa rồi.
Đây không phải ko lầm đầu tiên .Tôi đã quá quen với cảnh này rồi.đột nhiên
Duy://khóc thầm//
Tại sao tôi lại khóc?
Tôi đâu có làm j sai
Sáng hôm sau
Ly:đau quá
Q.A:anh xin lỗi hôm qua anh làm hơi mạnh
Ly:dỗi
Q.A:thằng kia đâu
Ko một lời phản hồi
Q.A:thằng kia
Anh ta đã quyết định lên phòng tôi
RẦM
Q.A:mẹ mày tao nói mày ko nghe h-
Đập vào mắt anh là cảnh tượng tôi được treo lơ lửng với 1 cọng dây thừng.
Đúng tôi đã 44 vào hôm trước!
END