Chúng tôi đã từng có một tình yêu đẹp như trong mơ. Anh là tất cả của tôi, là nơi tôi tìm thấy bình yên và hạnh phúc. Chúng tôi cùng nhau trải qua biết bao mùa mưa nắng, từ những buổi hẹn hò dưới tán cây cổ thụ đến những đêm thâu tâm sự. Tôi đã trao anh trọn vẹn trái tim mình, không chút hoài nghi.
Những dấu hiệu bắt đầu xuất hiện như những vết nứt nhỏ. Anh trở nên xa cách hơn, những nụ cười ít đi, và ánh mắt anh đôi khi lảng tránh ánh nhìn của tôi. Tôi đã cố gắng tự an ủi, rằng có lẽ anh đang gặp áp lực, rằng tình yêu của chúng ta đủ lớn để vượt qua tất cả. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi sợ hãi cứ lớn dần.
Rồi đến một ngày, sự thật phũ phàng ập đến. Tôi nhìn thấy anh, không phải một mình, mà bên cạnh một người khác. Nụ cười anh dành cho người đó, ánh mắt trìu mến ấy, chính là những điều anh đã từng dành riêng cho tôi. Thế giới của tôi sụp đổ ngay khoảnh khắc ấy. Mọi kỷ niệm đẹp đẽ bỗng chốc trở thành mũi dao cứa vào tim. Tôi đứng đó, chết lặng, cảm thấy như toàn bộ không khí đều bị rút cạn.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nằm cuộn mình trong chăn, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Từng lời hứa của anh, từng cái ôm ấm áp, giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ sắc nhọn găm vào lòng. Tôi tự hỏi, liệu anh đã từng yêu tôi thật lòng? Hay tất cả chỉ là một vở kịch mà tôi là người duy nhất không biết mình đang diễn?
Nhiều tháng trôi qua, vết thương vẫn âm ỉ. Tôi cố gắng sống tiếp, cố gắng mỉm cười, nhưng mỗi khi đêm về, nỗi đau lại trỗi dậy. Tôi nhớ anh, nhớ những điều đã cũ, nhớ cả những lời nói dối mà anh đã gieo. Tôi biết, trái tim tôi đã vỡ nát, và dù thời gian có trôi đi bao lâu, vết sẹo ấy sẽ chẳng bao giờ lành lại hoàn toàn...
HẾT