Trận bão tuyết cuối mùa tại Dãy Rendar dữ dội hơn thường lệ. Bầu trời xám xịt như một tấm màn liệm, che phủ mọi ánh sáng le lói của hy vọng. Myran, dẫn đầu Đội Tàn Ảnh, đang thực hiện một nhiệm vụ tìm và phong ấn Vết nứt khe núi Rendar.
Tuyết rơi như lưỡi dao mảnh cắt ngang bầu trời tro xám, cuốn xoáy trong tiếng gió hú gào đầy tang thương. Dãy núi Rendar chưa bao giờ hiếu khách, nhưng hôm ấy—nó hóa thành một cơn ác mộng trắng xóa, nơi không còn phân biệt đâu là trời, đâu là đất, và đâu là giới hạn cuối cùng giữa sự sống và sự chết.
Myran đứng nơi rìa của một rặng đá gãy vỡ, ánh mắt nâu nhạt xuyên qua màn sương dày đặc. Áo choàng cô đã bị tuyết bám thành những mảnh băng nặng trĩu. Đội Tàn Ảnh đang trên đường thâm nhập vào một khe nứt mới xuất hiện gần cực bắc Rendar — một nơi không hề có trên bản đồ, chỉ được nhắc đến trong những lời kể lại của kẻ sống sót trở về. Tin tình báo cho biết dấu tích ma thuật cổ xưa trỗi dậy nơi đây và những con quái vật mang theo trong mình một phần sức mạnh của Vết nứt đã trổi dậy, nhưng không ai ngờ… đó lại là một cái bẫy, đúng hơn là tin tức không hoàn toàn đúng.
Ánh sáng tím yếu ớt từ các ma thạch dẫn đường chớp nhá lên giữa muôn trùng băng giá, soi rõ khuôn mặt căng thẳng của từng thành viên. Lior tiến đến cạnh Myran, nắm lấy cổ tay cô trong thoáng chốc. Anh không nói gì—chỉ đưa mắt nhìn, một ánh mắt chứa đựng nỗi lo mà cô đã quá quen thuộc.
Rồi mọi thứ bắt đầu đổ vỡ.
Khi họ bước qua hành lang băng thứ sáu, mặt đất dưới chân nứt toác. Một tiếng nổ như xé rách không gian vọng lên từ sâu thẳm. Không phải thứ ma vật nào tấn công. Không phải cạm bẫy cơ học. Mà là một sự phản bội.
Eirun, thành viên thân cận trong đội lại chính là kẻ đã kích hoạt ma trận dịch chuyển chuyển nghịch. Hắn lẩm nhẩm câu chú bằng một thứ ngôn ngữ Myran chỉ nghe qua trong tài liệu cấm: ngôn ngữ của những kẻ bị ánh sáng bỏ rơi.
Ánh mắt Myran gặp ánh mắt hắn trước khi cánh cổng dịch chuyển mở ra, vầng hào quang của hắn không còn quen thuộc. Đó là ánh nhìn trống rỗng, cuồng tín, không còn Eirun mà cô từng biết. Chỉ còn lại kẻ tiếp nhận "Giọng Nói từ Vết Nứt", thứ tà đạo cổ đại vốn dĩ đã bị xóa bỏ khỏi thế giới này.
Cảnh tượng sau đó là hỗn loạn thuần túy.
Mặt đất bị xé ra thành từng lớp xoắn ốc, không gian méo mó như một giấc mơ ác tính. Thành viên đội bị hút vào các cổng xoáy, tiếng gào thét bị dìm dưới gió băng. Myran thi triển phong ấn kép chỉ trong vài tích tắc để giữ ổn định trọng trường, nhưng kết giới vừa hiện lên lại bị phá tan bởi một luồng chấn động khác. Lior lao vào hỗ trợ cô như thường lệ, anh luôn là người đầu tiên và duy nhất chẳng cần ra hiệu vẫn hiểu cô cần gì.
Rồi cái khoảnh khắc định mệnh đến.Một đường ma pháp phân giới mở ra ngay giữa đội hình. Cái bẫy thực sự không nhằm tiêu diệt họ... mà để chia tách. Lior thấy nó trước. Anh hiểu kế hoạch của Eirun: trói Myran bên này, để kẻ còn lại kẹt mãi mãi trong luồng thời gian bị vặn xoắn.
Và thế là, không kịp nói lời nào, anh đẩy cô lùi ra sau rồi lao thẳng vào lưỡi ma pháp. Không vì vinh quang, không vì danh tiếng, chỉ vì cô.
"Myran, hãy sống." Câu nói ngắt quãng tan vào tiếng gió, kèm theo đó là chiếc khăn quàng xám rơi lại giữa ranh giới ánh sáng. Một mảnh nhỏ bị xé rách do trận cuồng phong, nhuộm máu nơi mép và có thêu biểu tượng Đội Tàn Ảnh - chiếc cánh thiên thần ẩn sau một lớp sương.
Myran gào thét, gương mặt vốn bình lặng bỗng hoen đỏ giận dữ. Nhưng cánh cổng đã đóng lại. Cô không phá được luồng phong ấn, vì chính Lior đã dùng cấm thuật vĩnh chúc từ chính cơ thể mình để khóa nó lại.
Chỉ vài giây sau đó, Eirun cũng biến mất, kéo theo phần còn lại của cấu trúc hang động. Bóng tối sập xuống Rendar như một tấm màn tử thần.
Sau hôm đó, Myran trở về với chỉ ba thành viên còn lại, và chẳng ai trong số họ còn giữ được trọn vẹn linh hồn mình. Trước Hội, cô báo cáo trung thực, từ chối danh hiệu, thăng chức, cả lời mời ngồi vào Hội Đồng Thẩm Định. Họ không hiểu. Không ai hiểu vì sao Nữ Pháp Sư Sắt, chỉ huy đội Tàn Ảnh lừng lẫy, lại xin rút lui khỏi chiến tuyến để ngồi sau quầy tiếp tân ở chi nhánh chính.
Nhưng cô hiểu.
Vì ngày hôm ấy, Myran mở một chiếc hộp gỗ tùng dương nhỏ, khắc chìm bằng ngôn ngữ cổ xưa. Bên trong chỉ có đúng một mảnh khăn xám, thấm máu, vẫn giữ vẹn nguyên mùi cỏ non Lior luôn tích , mùi mà Myran luôn cảm nhận mỗi khi đứng cạnh anh.
Chiếc hộp được phong ấn bằng chính ma lực của cô, không vì cất giấu, mà là để giữ lấy những điều không thể lặp lại. Nó đặt sâu trong ngăn kéo sau bàn, gần một chồng hồ sơ nhiệm vụ, như một vết thương âm ỉ nhắc nhở cô mỗi ngày rằng bảo vệ là chọn lọc, không phải can thiệp. Rằng không ai còn phải hy sinh vì sự thiếu hiểu biết.
Mỗi năm, khi tuyết bắt đầu rơi nhẹ lên mái trụ sở, Myran lại thắp một ngọn nến tím, đặt chiếc hộp lên bàn, và ngồi đó đến khuya. Cô không bao giờ khóc. Chỉ ngồi đó. Lặng yên như tuyết.
Vì đôi khi, cái giá để tồn tại... là phải gánh cả phần của người đã không còn.