Phần 1: Tiếng gõ cửa lúc 3 đêm 🌃
---
Nguyên là sinh viên năm cuối, vừa chuyển trọ đến một khu nhà cũ gần trường để tiết kiệm chi phí. Căn phòng tầng ba, rộng vừa đủ, giá rẻ bất ngờ – quá rẻ so với vị trí. Bà chủ trọ nhìn Nguyên bằng ánh mắt kỳ lạ, chỉ nói một câu:
– “Ở được thì ở. Đừng mở cửa lúc nửa đêm là được.”
Nguyên cười trừ, nghĩ chắc bà già mê tín.
Tuần đầu trôi qua bình thường. Nhưng đến đêm thứ tám, đúng 3 giờ sáng, **có tiếng gõ cửa**.
Cộc… cộc… cộc…
Nguyên choàng tỉnh. Đèn phòng vẫn tắt. Gió không thổi. Mọi thứ im lặng đến lạnh gáy. Anh liếc đồng hồ: **3:00 AM**.
Nghĩ ai đó gõ nhầm phòng, anh nằm im. Nhưng đêm thứ hai, rồi thứ ba, rồi liên tục mỗi đêm, **tiếng gõ lại vang lên** – lúc ba tiếng, lúc bảy tiếng, lúc kéo dài như tiếng móng tay cào vào gỗ.
Nguyên bắt đầu mất ngủ. Anh kể với bạn, bạn anh chỉ cười:
– “Mày nghe nhầm. Ảo giác do stress đấy.”
Đêm thứ mười, Nguyên quyết định thử **mở cửa**.
3:00 AM.
Cộc… cộc… cộc…
Nguyên hít sâu, run run bước ra mở hé cửa.
Không có ai.
Chỉ có hành lang tối đen như mực, và… **một cái bóng dài quét ngang rất nhanh**. Nguyên đóng sập cửa, mồ hôi đầm đìa, tim đập dồn dập. Từ hôm đó, anh **khóa chặt cửa** mỗi đêm.
Nhưng tiếng gõ không còn đến từ ngoài nữa. Nó bắt đầu… **vọng ra từ trong tủ quần áo.**
Cộc… cộc… cộc…
Nguyên bắt đầu hoảng loạn. Anh thuê thầy cúng. Thầy bước vào phòng, mặt tái xanh sau vài phút.
– “Cậu dọn đi ngay. Có thứ không thuộc về cõi này đang ở đây.”
Nguyên hỏi, thầy chỉ nói một câu:
– “Trước cậu, có một người thuê phòng này. Mất tích. Lúc tìm thấy, người ta chỉ thấy **bàn tay còn sót lại trong tủ quần áo.**”
Nguyên bỏ trọ ngay trong đêm, không kịp mang theo hành lý. Nhưng khi đang thu dọn vội, **tiếng gõ lại vang lên. Từ sau lưng. Trong căn phòng không còn ai khác.**
Cộc… cộc… cộc…
Nguyên quay lại. Không thấy gì.
Chỉ là… **cánh tủ quần áo đã hé mở. Và có một bàn tay trắng bệch, thò ra vẫy vẫy.**
---