Dưới đây là **phần 5 – Hồi kết** của truyện kinh dị *“Tiếng Gõ Lúc Ba Giờ Sáng”*. Đây là phần cao trào, mang theo **plot twist** cuối cùng và một kết thúc mở đầy ám ảnh.
---
**Phần 5: Gương Mặt Cuối Cùng**
Hưng bước qua cánh cửa ghi tên mình, vào **căn phòng y hệt nơi anh từng sống**.
Mọi thứ đúng như cũ: chiếc bàn gỗ, gương nứt, tủ quần áo – chỉ khác một điều…
**Trong phòng đã có một người.**
Người đó ngồi quay lưng, đang viết thứ gì đó lên giấy.
Hưng tiến lại gần và đọc:
> "Phần 5 – Hồi kết.
> Nhân vật chính bước vào phòng, thấy một người đang ngồi viết. Hắn hoảng loạn khi nhận ra…"
Người kia ngẩng đầu lên.
**Là Hưng. Nhưng không phải Hưng.**
Hưng kia có gương mặt đầy đủ, hoàn hảo. Trong khi Hưng thật, lúc nhìn vào gương, nhận ra mặt mình… đã ***nhòe đi gần hết***.
Hưng giả mỉm cười:
– “Tôi là phiên bản đã chấp nhận sống trong thế giới này. Ở đây, không có đau khổ, không có ký ức, không có trách nhiệm. Chỉ cần gõ đúng cửa, là có thể sống mãi.”
Hưng thật lùi lại, hét lên:
– “Tao không muốn ở lại!”
Hưng giả đứng dậy, chìa ra ***một chiếc mặt nạ trắng.***
– “Đeo cái này… và mày sẽ được quên tất cả. Được tự do.”
Hưng cầm mặt nạ. Tay run. Nhưng đúng lúc anh định đeo lên, từ trong tủ quần áo vọng ra một âm thanh nhỏ:
> **"Đừng."**
Tiếng đó rất quen.
Là của **Nguyên.** Nguyên thật.
Hưng vứt mặt nạ, lao đến mở tủ.
Bên trong không có gì – chỉ có ***một tấm gương lớn***.
Trong đó, **Nguyên** đang bị trói, mặt nhòe mờ, nhưng ánh mắt vẫn còn ***ý thức***.
Nguyên ra hiệu cho Hưng:
**"Phá gương."**
Hưng quay lại. Hưng giả đã biến mất.
Anh cầm chiếc ghế, đập mạnh vào gương.
**RẮC!!!**
Gương vỡ tan. Mảnh vỡ bay đầy không gian, ánh sáng chói lòa. Tiếng gõ im bặt.
---
Hưng choàng tỉnh.
Anh đang nằm trên giường. Là ***căn phòng cũ*** – nhưng không còn gương vỡ, không có tủ gỗ đen, không có tiếng gõ.
Anh chạy vào nhà tắm, nhìn vào gương.
**Gương mặt anh… đã trở lại.**
Anh hét lên vì mừng rỡ.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ một số lạ:
> “Đừng tưởng đã thoát.
> Còn một người chưa về.
> Một cánh cửa chưa đóng.”
Dưới tin nhắn là ***một đoạn video ngắn.***
Trong video, là **Nguyên**, vẫn bị mắc kẹt trong thế giới gương, tay cào vào mặt gương… và ***bắt đầu biến mất dần.***
Hưng nín thở.
Trong căn phòng, cánh tủ quần áo lại… ***rục rịch mở ra.***
Và một mảnh gương ***rơi xuống nền nhà.*** Trên đó, phản chiếu ***mặt của Hưng.***
Chỉ còn lại **hai con mắt.**
---
**Kết thúc?**
Hay… **bắt đầu lại?**
**Cộc…
Cộc…
Cộc…**
---
Dưới đây là **phần 5 – Hồi kết** của truyện kinh dị *“Tiếng Gõ Lúc Ba Giờ Sáng”*. Đây là phần cao trào, mang theo **plot twist** cuối cùng và một kết thúc mở đầy ám ảnh.
---
**Phần 5: Gương Mặt Cuối Cùng**
Hưng bước qua cánh cửa ghi tên mình, vào **căn phòng y hệt nơi anh từng sống**.
Mọi thứ đúng như cũ: chiếc bàn gỗ, gương nứt, tủ quần áo – chỉ khác một điều…
**Trong phòng đã có một người.**
Người đó ngồi quay lưng, đang viết thứ gì đó lên giấy.
Hưng tiến lại gần và đọc:
> "Phần 5 – Hồi kết.
> Nhân vật chính bước vào phòng, thấy một người đang ngồi viết. Hắn hoảng loạn khi nhận ra…"
Người kia ngẩng đầu lên.
**Là Hưng. Nhưng không phải Hưng.**
Hưng kia có gương mặt đầy đủ, hoàn hảo. Trong khi Hưng thật, lúc nhìn vào gương, nhận ra mặt mình… đã ***nhòe đi gần hết***.
Hưng giả mỉm cười:
– “Tôi là phiên bản đã chấp nhận sống trong thế giới này. Ở đây, không có đau khổ, không có ký ức, không có trách nhiệm. Chỉ cần gõ đúng cửa, là có thể sống mãi.”
Hưng thật lùi lại, hét lên:
– “Tao không muốn ở lại!”
Hưng giả đứng dậy, chìa ra ***một chiếc mặt nạ trắng.***
– “Đeo cái này… và mày sẽ được quên tất cả. Được tự do.”
Hưng cầm mặt nạ. Tay run. Nhưng đúng lúc anh định đeo lên, từ trong tủ quần áo vọng ra một âm thanh nhỏ:
> **"Đừng."**
Tiếng đó rất quen.
Là của **Nguyên.** Nguyên thật.
Hưng vứt mặt nạ, lao đến mở tủ.
Bên trong không có gì – chỉ có ***một tấm gương lớn***.
Trong đó, **Nguyên** đang bị trói, mặt nhòe mờ, nhưng ánh mắt vẫn còn ***ý thức***.
Nguyên ra hiệu cho Hưng:
**"Phá gương."**
Hưng quay lại. Hưng giả đã biến mất.
Anh cầm chiếc ghế, đập mạnh vào gương.
**RẮC!!!**
Gương vỡ tan. Mảnh vỡ bay đầy không gian, ánh sáng chói lòa. Tiếng gõ im bặt.
---
Hưng choàng tỉnh.
Anh đang nằm trên giường. Là ***căn phòng cũ*** – nhưng không còn gương vỡ, không có tủ gỗ đen, không có tiếng gõ.
Anh chạy vào nhà tắm, nhìn vào gương.
**Gương mặt anh… đã trở lại.**
Anh hét lên vì mừng rỡ.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ một số lạ:
> “Đừng tưởng đã thoát.
> Còn một người chưa về.
> Một cánh cửa chưa đóng.”
Dưới tin nhắn là ***một đoạn video ngắn.***
Trong video, là **Nguyên**, vẫn bị mắc kẹt trong thế giới gương, tay cào vào mặt gương… và ***bắt đầu biến mất dần.***
Hưng nín thở.
Trong căn phòng, cánh tủ quần áo lại… ***rục rịch mở ra.***
Và một mảnh gương ***rơi xuống nền nhà.*** Trên đó, phản chiếu ***mặt của Hưng.***
Chỉ còn lại **hai con mắt.**
---
**Kết thúc?**
Hay… **bắt đầu lại?**
**Cộc…
Cộc…
Cộc…**
---