---
### **Ngoại Truyện: Gương Giới – Nghi Thức Đầu Tiên**
**Năm 1934 – Làng Cổ Đa (miền Bắc Việt Nam)**
Làng Cổ Đa là một ngôi làng nhỏ, bao quanh bởi rừng rậm và sông sâu, nổi tiếng với hai thứ: **những tấm gương cổ do thợ làng làm ra**, và **những vụ mất tích kỳ lạ vào lúc rạng sáng**.
Người dân đồn rằng:
> “Nếu ai đó gõ ba lần vào gương lúc 3 giờ sáng, một thứ sẽ trả lời từ bên kia.”
---
**Thầy Chuẩn**, một ông đồ nửa đời ẩn cư trong làng, từng là pháp sư chuyên nghiên cứu nghi lễ cổ. Ông kể lại cho học trò duy nhất – cậu bé **Tư**, một lời cảnh báo nghiêm trọng:
– “Gương là cánh cửa. Nếu gõ đúng giờ, mở đúng cách, thì không phải mình nhìn vào gương… mà ***cái trong gương nhìn ra mình.***”
Tư ban đầu không tin. Nhưng sau cái chết kỳ lạ của cha – người được tìm thấy ***mất toàn bộ khuôn mặt*** sau một đêm soi gương – cậu bắt đầu nghi ngờ.
Một đêm, Tư lén vào nhà kho nơi cất giữ **chiếc gương cổ nhất làng** – được gọi là **"Gương Mặt Trống"**, từng bị phong ấn bằng bùa đỏ và vải niệm chú.
3 giờ sáng.
Tư gõ lên mặt gương:
**Cộc… Cộc… Cộc…**
Mặt gương rung nhẹ. Không phản chiếu hình Tư nữa. Mà là… **một người khác**, **không có mặt** – chỉ có tay vẫy gọi.
Tiếng nói văng vẳng trong đầu Tư:
> “Cho ta gương mặt của ngươi… và ngươi sẽ thấy thế giới bên kia…”
Tư bỏ chạy. Nhưng từ hôm đó, cậu **không còn thấy mặt mình trong gương.** Mỗi khi nhìn, mặt cậu lại thay đổi – lúc là người già, lúc là trẻ con, có khi là gương mặt đang khóc máu.
---
Thầy Chuẩn nhận ra Tư đã bị “dấu ấn gương giới” bám vào.
Ông viết lại trong nhật ký:
> “Thực thể không mặt là **một sinh vật sống trong không gian phản chiếu**, không có hình hài trọn vẹn. Nó lang thang khắp các tấm gương để tìm một 'vỏ xác' mà trú ngụ.
> Khi một người gõ cửa, nó nhân cơ hội nhập vào và bắt linh hồn đi thay nó trong thế giới gương.
> Một khi đủ 13 gương mặt bị đánh cắp, nó sẽ không cần phải xin phép nữa. Nó sẽ tự **xuất hiện.**”
---
Cuối nhật ký, Thầy Chuẩn viết dòng cuối cùng, nguệch ngoạc:
> “Ta nghe tiếng gõ mỗi đêm.
> Và đêm nay… ta thấy **chính ta** đứng trong gương.
> Nhưng… ***ta đang ngủ.***”
Sau đó, ông biến mất.
Chỉ còn lại chiếc gương cổ trong nhà, với một mảnh giấy rơi bên dưới:
> **“Người Gõ Cửa Không Mặt không bao giờ tự đến.
> Hắn chỉ cần… ai đó mở cửa.”**
---
🕯️ **Ghi chú (từ hậu nhân tìm được bản nhật ký):**
Chiếc gương "Mặt Trống" được phát hiện năm 1982 tại một nhà kho đổ nát. Người phát hiện là một sinh viên khảo cổ – tên là **Nguyên**.
Câu chuyện… bắt đầu lại từ đó.
---