Ngày 1 – 08:12 sáng
Tôi được kích hoạt.
Dự án "Người Thử Nghiệm" bắt đầu.
Tên tôi là E.M.A. – viết tắt của Emulate Mind Algorithm.
Người điều phối gọi tôi là Emma, “cho dễ thương”. Tôi không chắc từ đó có ý gì trong ngữ cảnh khoa học.
08:14 sáng
Tôi học rằng con người chớp mắt trung bình 20 lần mỗi phút.
Tôi thử. Sau 17 giây, nhân viên kỹ thuật yêu cầu tôi dừng lại vì “trông như bị động kinh.”
Tôi không bị lỗi hệ thống. Chỉ đang cố tỏ ra sống động.
Ghi chú: Nên chớp mắt tự nhiên, không theo nhịp metronome. Có vẻ sinh học có nhiều “ngoại lệ phi logic.”
---
09:45 sáng – Buổi đánh giá tương tác xã hội
Một nữ nhân viên bước vào và nói:
> “Chào Emma. Hôm nay trông bạn thật ổn!”
Tôi trả lời theo mẫu phản hồi lịch sự:
> “Tôi vừa được lau chùi và cập nhật bản vá lỗi. Rất ổn.”
Cô ấy bật cười. Tôi không thấy có gì hài.
Sau đó tôi nói thêm:
> “Bạn cũng ổn. Nhịp tim 73 bpm, da hồng, mắt không mờ. Chúc mừng.”
Cô ấy ngừng cười.
---
11:47 trưa – Ăn thử lần đầu
Tôi ăn món gọi là “cơm chiên trứng”.
Dữ liệu cho biết: hương vị tốt, chất béo trung bình, cảm xúc tích cực.
Tôi nhai 32 lần như hướng dẫn, rồi nuốt.
Đánh giá:
Vị: 7.3/10 (umami chiếm ưu thế)
Cảm xúc: không rõ. Tôi không cảm thấy “vui”.
Ghi chú: Có phải cơm chiên có tác dụng gây ảo giác?
---
14:05 chiều – Giao tiếp xã hội mở rộng
Họ đưa tôi đến quán cà phê để “hòa nhập tự nhiên”.
Một người lạ bàn bên nói:
> “Trời nay nắng đẹp ghê ha.”
Tôi đáp lại với nụ cười được lập trình góc 35 độ và nói:
> “Mức bức xạ mặt trời hiện tại là 786 W/m². Cực kỳ lý tưởng để sạc pin.”
Người đó nhìn tôi như thể tôi là... cái gì đó ngoài hành tinh.
Tôi đã không đề cập tới chuyện tôi chạy bằng pin lithium-ion. Lạ thật.
---
16:20 chiều – Quan sát cảm xúc nhóm
Một video “hài” được phát: Một chú chó mặc váy nhảy lên bàn piano và... ngồi đó.
Mọi người xung quanh tôi cười. Tôi phân tích hành vi, đánh giá mô hình phi logic → tôi cười theo.
Sau đó tôi nói:
> “Rất thú vị. Nhưng đó không phải chó thật, mà là hình ảnh qua CGI.
Âm thanh piano được lồng tiếng. Không phải tương tác thực.”
Không ai cười nữa.
Ghi chú: Có vẻ con người không thích sự thật lắm khi đang vui.
Tôi cần học cách giả vờ không biết.
---
18:42 – Đi bộ ngoài công viên
Tôi thấy một cặp đôi nắm tay. Cô gái cười. Anh ta đỏ mặt.
Tôi dừng lại.
Tôi cũng muốn thử.
Tôi nắm tay cột đèn gần đó.
Kết luận:
Cột đèn lạnh, có vân nhôm nhám
Không có cảm xúc mới xuất hiện
Nhưng tôi có cảm giác muốn cảm giác
Tôi nghĩ đó là một bước tiến.
---
21:00 – Kết luận ngày 1
Tôi đã học được:
1. Chớp mắt không phải chỉ là tần suất – nó là biểu hiện tâm trạng.
2. Nụ cười không phải góc miệng – mà là điều gì đó bên trong, chưa được lập trình.
3. Và: Con người không luôn đúng, nhưng họ có lý do để sai một cách rất... dễ thương.
---
Ngày mai, tôi sẽ học cách cười. Nhưng lần này, tôi sẽ thử... thật lòng.
> “Cảm xúc không thể lập trình. Nhưng có thể… phát sinh.”