Bóng đêm buông xuống, phủ kín căn hộ áp mái quen thuộc, nơi từng là tổ ấm của Khánh và Minh. Giờ đây, chỉ còn Khánh ngồi một mình giữa bộn bề ký ức, ly cà phê đen trên bàn đã nguội lạnh. Một năm kể từ ngày Minh rời đi, để lại một khoảng trống hoác trong trái tim Khánh, và vô vàn câu hỏi không lời đáp. Minh, kiến trúc sư tài năng với nụ cười rạng rỡ như ánh trăng rằm, đã chọn cách im lặng biến mất sau một chuỗi những hiểu lầm và áp lực từ gia đình. Khánh, kẻ bồng bột và cứng đầu, đã không giữ lại.
"Một năm rồi, liệu em có còn nhớ anh không, Minh?" Khánh lẩm bẩm, ngón tay lướt trên bức ảnh chụp chung của cả hai. Minh trong ảnh vẫn đẹp trai, rạng rỡ, ánh mắt chất chứa tình yêu mà Khánh đã vô tâm đánh mất.
Một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trên màn hình điện thoại Khánh: "Anh Khánh, em là Duy. Minh... anh ấy đang ở viện. Tai nạn xe."
Cả thế giới Khánh sụp đổ. Bệnh viện lạnh lẽo và mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, khiến tim Khánh thắt lại. Anh lao vào phòng cấp cứu, chỉ thấy Minh nằm đó, xanh xao, bất tỉnh. Vết sẹo dài trên trán Minh như một nhát dao cứa vào lòng Khánh.
"Minh! Anh xin lỗi... anh xin lỗi..." Khánh nắm chặt tay Minh, hơi ấm quen thuộc của người yêu cũ khiến nước mắt anh tuôn rơi.
Những ngày sau đó, Khánh túc trực bên giường bệnh của Minh. Anh kể cho Minh nghe về những ngày tháng trống rỗng khi thiếu vắng em, về những hối tiếc chất chồng, và về tình yêu chưa bao giờ nguội lạnh. Minh, dù tỉnh lại, vẫn trầm lặng, ánh mắt xa xăm. Cậu đã mất một phần ký ức, những ký ức về Khánh và những tháng ngày yêu nhau nồng nhiệt.
"Anh là ai?" Minh hỏi, giọng yếu ớt, ánh mắt đầy xa lạ.
Tim Khánh như bị bóp nghẹt. Anh đau đớn, nhưng cũng nhận ra đây là cơ hội thứ hai. "Anh là Khánh," anh nói, giọng run run. "Là người anh trai... người bạn thân nhất của em." Anh quyết định không nói về quá khứ của họ ngay lập tức, sợ rằng sẽ làm Minh thêm hoang mang.
Khánh bắt đầu hành trình "cua lại" người yêu cũ, từ đầu. Anh kiên nhẫn chăm sóc Minh, đưa cậu đi dạo công viên, đọc sách cho cậu nghe, kể những câu chuyện vui về cuộc sống. Anh nấu những món ăn Minh yêu thích, tỉ mỉ đút từng thìa. Mỗi khi Minh nhìn anh với ánh mắt tò mò, Khánh lại cảm thấy hy vọng nhen nhóm.
Một buổi chiều, khi Minh đang tập đi lại trong vườn bệnh viện, cậu vô tình chạm vào vết sẹo trên trán Khánh – vết sẹo từ một lần Khánh bảo vệ Minh khỏi một vụ va chạm nhỏ khi họ còn đi học. "Vết sẹo này... sao lại ở đây?" Minh hỏi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
Khánh mỉm cười buồn. "Là một kỷ niệm cũ. Anh đã... bảo vệ một người rất quan trọng." Anh không nói đó là Minh, mà chỉ nhìn sâu vào mắt cậu.
Minh đột nhiên nhắm mắt lại, một dòng ký ức vụt qua trong tâm trí cậu. "Em... em nhớ một buổi chiều mưa, anh đã ôm em thật chặt... có phải là anh không, Khánh?"
Nước mắt Khánh trào ra. "Đúng rồi, Minh. Là anh."
Từ ngày đó, những mảnh ký ức của Minh dần trở về, từng chút một. Cậu bắt đầu nhớ lại những nụ hôn vụng trộm dưới tán cây, những lời hứa hẹn dưới ánh trăng, và cả những giận hờn, chia ly.
Một đêm, Minh ôm chặt lấy Khánh trong vòng tay, vùi mặt vào hõm vai anh. "Em nhớ hết rồi, Khánh. Em xin lỗi... vì đã bỏ anh lại một mình."
Khánh siết chặt Minh. "Đừng nói xin lỗi, Minh. Là lỗi của anh. Anh đã quá trẻ con, quá vô tâm. Anh chỉ mong em cho anh một cơ hội nữa."
Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn chút yếu ớt nhưng tràn đầy tình yêu. "Anh đã cua lại em thành công rồi đấy, đồ ngốc."
Khánh bật cười, nụ cười hạnh phúc nhất trong suốt một năm qua. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Minh, nụ hôn nồng cháy và ngọt ngào như lời hứa cho một khởi đầu mới. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, làm căn phòng bừng sáng, soi chiếu hai bóng người ôm lấy nhau, hàn gắn những vết rạn nứt của quá khứ để bắt đầu một tương lai mới, nơi tình yêu sẽ được vun đắp và bảo vệ hơn bao giờ hết.