Ở một thành phố cảng sầm uất, nơi những con tàu lớn ngày đêm cập bến và những ngọn hải đăng vẫn miệt mài soi sáng giữa đêm đen, có hai người con trai mà số phận đã trót buộc chặt vào nhau: Minh và Phong. Minh, là con của một gia đình giàu có, quyền thế, tương lai đã được định sẵn trên nhặng xanh. Phong, một chàng trai mồ côi, lớn lên từ những con sóng dữ và những bãi đá hoang, nhưng lại mang trong mình trái tim đầy nhiệt huyết và khát khao tự do.
Họ gặp nhau trong một đêm mưa bão, khi con tàu của gia đình Minh gặp nạn. Phong, không màng hiểm nguy, đã lao mình xuống biển cứu lấy Minh khỏi dòng nước xiết. Kể từ giây phút đó, một sợi dây vô hình đã ràng buộc họ. Minh say đắm sự hoang dã, phóng khoáng của Phong, còn Phong thì bị cuốn hút bởi vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm đầy trắc ẩn của Minh. Tình yêu của họ nảy nở giữa những cuộc gặp gỡ bí mật ở bến cảng vắng người, dưới ánh đèn lấp lánh của những con tàu. Họ trao nhau những lời hứa hẹn về một tương lai không tưởng, nơi họ có thể cùng nhau vượt qua mọi sóng gió.
Nhưng cuộc đời không phải là một bài thơ lãng mạn. Gia đình Minh không thể chấp nhận một mối quan hệ "ghê tởm" và "làm ô uế danh dự" của dòng tộc. Cha Minh, một người đàn ông quyền lực và độc đoán, đã dùng mọi cách để chia cắt họ. Ông ta đe dọa Phong, uy hiếp tương lai của anh, thậm chí còn tìm cách hãm hại những người thân quen của Phong.
Minh bị giam lỏng trong chính căn nhà của mình, bị ép phải đính hôn với con gái của một đối tác làm ăn lớn. Anh đau đớn tột cùng, nhưng không thể làm gì để chống lại quyền lực của cha. Phong, biết được Minh đang phải chịu đựng những gì, và để bảo vệ người mình yêu khỏi sự giày vò của gia đình, anh đã đưa ra một quyết định tàn khốc.
Một đêm trăng tròn vằng vặc, Phong gửi cho Minh một tin nhắn cuối cùng: "Anh hãy sống tốt nhé. Em sẽ luôn ở đây, dõi theo anh." Sau đó, anh đi thẳng ra bến cảng. Minh, linh tính có điều chẳng lành, đã tìm cách thoát ra và chạy đến nơi hẹn.
Khi Minh đến, anh thấy Phong đang đứng trên mỏm đá cao nhất, nơi những con sóng bạc đầu vỗ vào không ngừng. Gió biển thổi tung mái tóc Phong, và ánh trăng chiếu rọi làm nổi bật bóng dáng cô độc của anh. Minh gào lên tên Phong, chạy về phía anh. Nhưng đã quá muộn.
Phong quay lại nhìn Minh, đôi mắt anh tràn ngập yêu thương và nỗi tuyệt vọng cùng cực. Anh mỉm cười, một nụ cười vừa đau đớn, vừa giải thoát. "Anh... hãy sống thay phần em..." Rồi Phong gieo mình xuống làn nước đen ngòm, biến mất giữa tiếng sóng biển gào thét.
Minh lao xuống, vùng vẫy trong vô vọng, nhưng Phong đã biến mất. Anh gào thét tên người yêu, đấm vào mặt biển lạnh buốt, nhưng chỉ có tiếng sóng trả lời. Từ đêm đó, Minh sống trong đau khổ tột cùng. Cái chết của Phong không chỉ là một cái kết, mà còn là một lời nguyền ám ảnh cuộc đời anh.
Minh vẫn sống, vẫn kết hôn, vẫn kế thừa sự nghiệp của gia đình như cha anh mong muốn. Anh có mọi thứ: tiền tài, địa vị, nhưng anh không có hạnh phúc. Mỗi đêm, Minh đều ra bến cảng, nhìn ra biển cả bao la, nghe tiếng sóng vỗ như tiếng Phong thì thầm bên tai. Anh nhìn thấy hình bóng Phong trong từng con sóng, trong từng hạt mưa biển. Minh biết, anh sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cái chết của Phong, khỏi cái đêm định mệnh ấy.
Cuộc đời của Minh trở thành một nhà tù vô hình, giam giữ linh hồn anh trong nỗi ân hận và nỗi nhớ vô bờ. Anh sống, nhưng chỉ là một cái xác không hồn, mãi mãi bị lời nguyền của tình yêu bi thảm dưới đáy biển giam hãm.