[Ngôn Tình Đô Thị] Vết Cắt Định Mệnh
Tác giả: Diiu
Ngôn tình
Mưa đêm Sài Gòn luôn mang theo một sự lạnh lẽo khó tả, thấm đẫm vào từng góc phố, từng ô cửa kính phản chiếu ánh đèn vàng vọt. Trong căn penthouse sang trọng nằm chót vót trên tầng 30 của tòa nhà chọc trời, hơi ấm duy nhất có lẽ chỉ là ly rượu vang đỏ sóng sánh trên tay Lãnh Phong. Anh đứng đó, tựa vào khung cửa sổ lớn, nhìn xuống thành phố lấp lánh như một dải ngân hà vỡ vụn. Nhưng đôi mắt anh, sâu thẳm và trống rỗng, không hề nhìn thấy vẻ đẹp ấy. Anh chỉ thấy hình bóng người con gái đã rời đi cách đây tròn ba năm, từng đêm từng đêm ám ảnh anh như một lời nguyền rủa.
Hứa Thanh. Cái tên ấy, chỉ cần lướt qua tâm trí cũng đủ khiến lồng ngực anh quặn thắt. Ba năm trước, cô rời đi không một lời từ biệt, để lại sau lưng anh một vết thương sâu hoắm, không tài nào lành được. Anh đã từng thề sẽ quên cô, sẽ biến cô thành một cái tên vô nghĩa trong cuộc đời mình. Nhưng mỗi khi rượu chạm môi, mỗi khi màn đêm buông xuống, gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo và nụ cười rạng rỡ của cô lại hiện về, đâm thẳng vào tim anh như một lưỡi dao sắc lạnh.
Tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên phá tan không gian tĩnh mịch. Lãnh Phong khẽ cau mày. Anh không chờ đợi ai vào giờ này. Anh nghĩ đó là thư ký hoặc đối tác nào đó quên đồ. Nhưng khi cánh cửa bật mở, đứng trước mặt anh không phải là một người đàn ông mặc vest phẳng phiu, mà là một bóng hình nhỏ bé, ướt sũng trong chiếc áo khoác mỏng tang.
Đôi mắt anh đột nhiên mở to. Trái tim, tưởng chừng đã chai sạn, đột ngột đập dữ dội như muốn thoát khỏi lồng ngực. Mái tóc đen nhánh của cô ướt sũng, dính bết vào khuôn mặt trắng bệch vì lạnh. Đôi môi cô run rẩy, đôi mắt to tròn ngày nào giờ đây tràn ngập sự hoảng loạn và mệt mỏi. Là cô. Hứa Thanh.
“Phong… Phong à…” Giọng cô yếu ớt, lạc đi trong tiếng gió rít qua khe cửa.
Anh đứng sững, ly rượu trên tay suýt rơi xuống sàn. Hàng ngàn câu hỏi, hàng vạn nỗi oán hận, và cả một nỗi nhớ nhung điên cuồng ùa về. Anh muốn xông tới ôm chầm lấy cô, muốn hét lên những câu hỏi anh đã giữ kín suốt ba năm qua, muốn hỏi tại sao cô lại bỏ anh đi. Nhưng rồi, lý trí thắng thế. Anh nhớ lại những đêm dài mất ngủ, những buổi sáng thức dậy với sự trống rỗng, những ngày tháng anh đã cố gắng để dứt bỏ hình bóng cô. Anh đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.
“Cô đến đây làm gì?” Giọng anh lạnh băng, còn hơn cả cơn mưa ngoài kia.
Hứa Thanh lảo đảo bước vào, từng bước chân như muốn ngã quỵ. Cô nhìn anh, ánh mắt cầu xin: “Em… em cần anh giúp…”
“Giúp?” Lãnh Phong nhếch mép, nụ cười đầy châm biếm. “Cô còn nhớ đến tôi sao? Ba năm qua cô ở đâu? Khi tôi như một kẻ điên tìm kiếm cô khắp nơi, cô lại vui vẻ ở một nơi nào đó, đúng không?”
Cơn thịnh nộ bùng lên trong anh. Anh tiến tới, nắm chặt lấy cánh tay cô. “Cô có biết tôi đã sống như thế nào không? Cô có biết tôi đã hận cô đến mức nào không? Hứa Thanh, cô thật tàn nhẫn!”
Cánh tay cô gầy guộc, yếu ớt trong tay anh. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước: “Không phải như anh nghĩ… Em… em không còn lựa chọn nào khác…”
“Lựa chọn?” Anh cười khẩy, buông tay cô ra như thể chạm vào một thứ dơ bẩn. “Lựa chọn là rời đi mà không một lời giải thích? Lựa chọn là để lại tôi một mình trong sự hỗn loạn? Cô nói xem, tôi có thể tin cô bằng cách nào đây?”
Hứa Thanh khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo, những giọt nước mắt lăn dài trên má, hòa lẫn với nước mưa. Cô ôm chặt lấy mình, run rẩy như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi. “Em xin lỗi… Em thực sự xin lỗi… Nhưng bây giờ, em không còn ai để nương tựa nữa rồi…”
Anh nhìn cô, trong lòng dậy sóng. Một phần anh muốn đẩy cô ra xa, muốn kết thúc mọi liên hệ với người phụ nữ này. Một phần khác, sâu thẳm trong tim, anh lại cảm thấy đau đớn khi thấy cô yếu đuối như vậy. Anh đã từng yêu cô sâu đậm đến mức nào, anh còn nhớ rõ. Nỗi đau của anh, một phần lớn cũng vì nỗi đau mất cô.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Anh hỏi, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng sự giằng xé trong mắt anh không thể che giấu.
Hứa Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. “Mẹ em… mẹ em bệnh nặng… cần một số tiền rất lớn để phẫu thuật. Em đã vay mượn khắp nơi, nhưng không đủ. Em… em biết anh là người duy nhất có thể giúp em lúc này.”
Lãnh Phong nghe vậy, tim anh như bị bóp nghẹt. Mẹ cô… anh nhớ bà là một người phụ nữ hiền lành, yêu thương con gái hết mực. Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc cô bỏ đi?
“Vậy tại sao ba năm trước cô lại biến mất?” Anh hỏi, giọng điệu sắc như dao cạo. “Lẽ nào là vì tiền? Nếu vậy, cô cũng quá thực dụng rồi.”
“Không!” Hứa Thanh hét lên, cố gắng đứng dậy. “Không phải vì tiền! Ba năm trước, em bị gài bẫy. Có người đã dàn dựng một cảnh em lên giường với một người đàn ông khác, sau đó đe dọa sẽ tung hết ảnh lên mạng nếu em không rời xa anh. Họ nói họ sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh, hủy hoại gia đình anh. Em… em không thể để anh gặp nguy hiểm vì em!”
Lãnh Phong sững sờ. Gài bẫy? Một cảnh lên giường? Anh chưa bao giờ nghe chuyện này. Anh đã dành ba năm để tin rằng cô là kẻ phản bội, là người đã vứt bỏ tình yêu của họ. Vậy mà…
“Ai? Ai đã làm điều đó?” Giọng anh run rẩy.
Hứa Thanh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nữa rơi xuống. “Em không biết chính xác là ai… Nhưng họ có quyền lực rất lớn. Họ nói nếu em không đi, họ sẽ không chỉ hủy hoại anh, mà còn không để em và mẹ em được yên ổn. Em… em sợ hãi… Em không còn cách nào khác.”
Cô ngước nhìn anh, ánh mắt đầy tuyệt vọng. “Em biết anh sẽ không tin. Em biết anh sẽ hận em. Nhưng xin anh, Phong, em không còn ai để cầu xin nữa. Xin anh, cứu mẹ em. Sau chuyện này, em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi. Em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Lãnh Phong nhìn cô. Từng lời cô nói như những mũi kim đâm vào tim anh. Cảm giác nghi ngờ, tức giận, hận thù… tất cả đều nhường chỗ cho một nỗi đau đớn khó tả. Anh đã hiểu lầm cô? Anh đã để cô một mình chịu đựng tất cả? Anh đã để cô đau khổ suốt ba năm qua mà không hề hay biết?
Anh lùi lại một bước, đưa tay ôm đầu. “Không thể nào… Tại sao cô không nói với tôi? Tại sao cô không tin tôi có thể bảo vệ cô?”
“Em đã cố gắng… Em đã định nói… Nhưng họ luôn theo dõi em. Họ nói nếu em hé răng nửa lời, hậu quả sẽ khôn lường. Em… em không dám mạo hiểm.” Hứa Thanh thổn thức. “Anh là tất cả của em. Em không muốn anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào vì em.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng mưa và tiếng nức nở của Hứa Thanh. Lãnh Phong cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc. Nỗi hận thù ba năm qua tan biến, nhường chỗ cho sự hối hận và nỗi đau đớn tột cùng. Anh đã hành hạ bản thân, hành hạ cô, mà không hề biết sự thật.
Anh nhìn bàn tay cô, vẫn còn in hằn những vết chai sần thô ráp. Ba năm qua, cô đã sống như thế nào? Chắc hẳn không hề dễ dàng. Người con gái anh yêu, đã từng được anh nâng niu như báu vật, giờ đây lại tiều tụy, khốn khổ đến vậy.
“Đứng dậy đi.” Anh nói, giọng khàn đặc. Anh đưa tay ra đỡ cô.
Hứa Thanh ngước nhìn anh, đôi mắt vẫn ngấn lệ. Cô do dự, rồi đặt tay mình vào bàn tay anh. Cảm giác ấm áp quen thuộc lập tức truyền qua da thịt, khiến cả hai đều run rẩy.
Anh kéo cô đứng dậy. Thấy người cô vẫn run bần bật vì lạnh, anh không suy nghĩ nhiều, cởi chiếc áo khoác vest của mình khoác lên người cô. Chiếc áo còn vương lại hơi ấm của anh, mùi hương quen thuộc của gỗ đàn hương và bạc hà, khiến Hứa Thanh không khỏi nức nở.
“Bệnh viện nào? Số tiền là bao nhiêu?” Anh hỏi, giọng nói đã mềm hơn rất nhiều.
Hứa Thanh không khỏi ngạc nhiên. Cô tưởng anh sẽ từ chối, hoặc ít nhất cũng sẽ dùng những lời lẽ cay nghiệt hơn nữa. “Bệnh viện Hoàng Gia… khoảng hai tỷ đồng…”
Hai tỷ đồng. Đối với Lãnh Phong, đó chỉ là một con số nhỏ. Nhưng đối với Hứa Thanh, đó là một món nợ khổng lồ, một gánh nặng suýt chút nữa đã đè bẹp cô.
Anh không nói thêm lời nào. Lãnh Phong lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại ngắn gọn. “Chuẩn bị hai tỷ chuyển vào tài khoản của Bệnh viện Hoàng Gia. Ghi rõ là tiền phẫu thuật cho bệnh nhân Nguyễn Thị Lan, phòng cấp cứu. Sáng mai tôi sẽ đến làm thủ tục.”
Hứa Thanh không tin vào tai mình. Anh thực sự giúp cô. Ngay cả sau tất cả những lời cay nghiệt, sau ba năm hiểu lầm, anh vẫn ra tay. Nước mắt cô trào ra, không kìm nén được. Cô cúi đầu, nghẹn ngào: “Cảm ơn anh… Cảm ơn anh rất nhiều…”
“Đừng cảm ơn.” Lãnh Phong ngắt lời. “Cô nợ tôi một lời giải thích rõ ràng. Sáng mai, sau khi lo xong cho mẹ cô, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Anh quay lưng lại, bước về phía quầy bar, rót thêm một ly rượu. Anh cần thời gian để trấn tĩnh, để sắp xếp lại những mảnh vỡ trong tâm trí mình. Sự thật anh vừa nghe được quá sức chịu đựng của anh. Ba năm qua, anh đã sống trong hận thù, trong nỗi đau khổ tưởng như vô tận. Giờ đây, mọi thứ đều đảo lộn.
Hứa Thanh nhìn bóng lưng anh, nỗi đau đớn và sự hối hận giằng xé cô. Cô biết, để anh tin tưởng lại, để hàn gắn vết thương lòng anh, sẽ là một hành trình cực kỳ khó khăn. Nhưng ít nhất, cô đã có một cơ hội.
Sáng hôm sau, Lãnh Phong đến bệnh viện Hoàng Gia từ sớm. Hứa Thanh đã ở đó, đôi mắt sưng húp vì khóc. Mẹ cô đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Anh lặng lẽ đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Hứa Thanh chăm sóc mẹ cô. Cô vẫn vậy, vẫn hiếu thảo và kiên cường. Những hình ảnh về quá khứ bỗng ùa về trong tâm trí anh: cô gái nhỏ bé luôn tươi cười, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, người đã thắp sáng cuộc đời anh bằng tình yêu chân thành.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục tài chính, Lãnh Phong gọi Hứa Thanh ra ngoài. Anh dẫn cô đến một quán cà phê yên tĩnh gần bệnh viện.
“Giờ thì nói đi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Nói cho tôi biết tất cả. Ai đã làm điều này? Tại sao họ lại nhắm vào cô và tôi?”
Hứa Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô kể lại mọi chuyện một cách chi tiết.
Ba năm trước, khi tình yêu của họ đang ở giai đoạn đẹp nhất, Hứa Thanh bỗng nhận được một cuộc gọi nặc danh. Người đó yêu cầu cô hẹn gặp ở một khách sạn. Khi cô đến, một người phụ nữ lạ mặt đã chờ sẵn. Người phụ nữ đó không nói nhiều, chỉ cho cô xem một loạt ảnh chụp Lãnh Phong bí mật gặp gỡ một nhóm người lạ mặt, trên bàn là những tập tài liệu mật của tập đoàn Lãnh thị.
“Người phụ nữ đó nói rằng Lãnh thị đang bị điều tra về một số hoạt động mờ ám, và anh đang nằm trong tầm ngắm của họ. Họ nói tôi là điểm yếu của anh, và nếu tôi không biến mất, họ sẽ dùng tôi để hủy hoại anh, buộc anh phải hợp tác với họ trong một phi vụ rửa tiền khổng lồ.” Hứa Thanh kể, giọng run rẩy. “Cô ta đưa cho tôi một số tấm ảnh, là ảnh ghép tôi đang ở trong phòng với một người đàn ông khác. Cô ta đe dọa sẽ tung những tấm ảnh này lên mạng, khiến anh mất uy tín, và gia đình anh sẽ phải chịu sự sỉ nhục. Cô ta còn nói, nếu tôi không nghe lời, mẹ tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tôi đã rất sợ hãi, Phong à. Tôi không muốn anh vì tôi mà gặp chuyện. Tôi cũng không muốn mẹ tôi bị liên lụy. Họ cho tôi hai lựa chọn: một là rời đi không một lời giải thích, hai là chứng kiến anh và gia đình anh sụp đổ.”
Lãnh Phong lắng nghe từng lời, tay anh nắm chặt lại. Sự việc phức tạp hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh đã nghi ngờ việc cô bỏ đi có liên quan đến công việc của anh, nhưng không ngờ lại đến mức độ này. Ai đã làm điều đó? Ai lại có thể nham hiểm đến vậy?
“Tôi đã cố gắng liên lạc với anh, nhưng điện thoại của tôi luôn bị theo dõi. Tôi không thể nói bất cứ điều gì. Tôi sợ hãi mỗi ngày. Tôi đã sống trong sự dằn vặt suốt ba năm qua, nỗi nhớ anh, nỗi day dứt khi phải rời xa anh, và nỗi lo sợ về mẹ tôi. Tôi đã làm đủ mọi việc, từ làm thêm đến bán sức lao động để có tiền lo cho mẹ. Nhưng càng ngày bệnh của bà càng nặng…” Hứa Thanh nói, nước mắt lại tuôn rơi.
Anh đứng dậy, bước đến ôm lấy cô. Hứa Thanh bất ngờ, vùi mặt vào ngực anh, khóc nức nở. Hơi ấm từ cơ thể anh, mùi hương quen thuộc của anh, cuối cùng cũng mang đến cho cô một chút an ủi sau ba năm dài đằng đẵng.
“Anh xin lỗi… Anh xin lỗi vì đã không tin em… Anh đã để em một mình chịu đựng tất cả.” Lãnh Phong thì thầm, ôm chặt lấy cô. Anh cảm thấy một sự hối hận tột cùng dâng lên trong lòng. Anh đã quá vội vàng kết tội cô, quá vội vàng để nỗi hận thù che mờ lý trí.
“Không… không phải lỗi của anh… Là em… em đã quá yếu đuối.”
“Không! Là lỗi của anh! Anh là bạn trai của em, là người em tin tưởng nhất, mà anh lại không bảo vệ được em, không tin tưởng em!” Lãnh Phong đau đớn nói.
Anh buông cô ra, nhìn sâu vào đôi mắt cô. “Anh sẽ tìm ra kẻ đã làm điều này. Anh sẽ khiến chúng phải trả giá.” Ánh mắt anh đầy sự kiên quyết, pha lẫn một tia lạnh lẽo chết người.
Hứa Thanh nhìn anh, trong mắt cô vẫn còn sự sợ hãi. “Em sợ… họ rất mạnh…”
“Đừng sợ.” Lãnh Phong nắm chặt tay cô. “Lần này, anh sẽ không để bất cứ ai làm hại em nữa. Anh sẽ bảo vệ em. Tin anh đi.”
Anh thấy sự bấp bênh trong ánh mắt cô, sự sợ hãi vẫn còn hiện hữu. Anh biết, để cô hoàn toàn tin tưởng, để vết thương lòng của cô lành lại, sẽ cần rất nhiều thời gian.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Lãnh Phong hoàn toàn đảo lộn. Anh dành phần lớn thời gian để điều tra vụ việc năm xưa. Anh huy động tất cả các mối quan hệ, từ cảnh sát điều tra đến các thám tử tư. Anh không ngừng truy tìm manh mối, quyết tâm lật tẩy kẻ đứng sau tất cả.
Hứa Thanh vẫn ở bên cạnh mẹ trong bệnh viện. Lãnh Phong thường xuyên đến thăm, mang theo đồ ăn, chăm sóc hai mẹ con. Anh nhẹ nhàng hơn, kiên nhẫn hơn, cố gắng bù đắp cho những tổn thương anh đã gây ra cho cô. Anh cũng kể cho cô nghe về những gì anh đã trải qua trong ba năm qua, những nỗi đau, sự tuyệt vọng và cả nỗi nhớ cô da diết.
Dần dần, Hứa Thanh bắt đầu mở lòng hơn. Cô kể cho anh nghe về cuộc sống khó khăn của mình trong ba năm qua, về những công việc cô đã làm để kiếm tiền, về những đêm dài thức trắng lo lắng cho mẹ. Cô không còn che giấu những vết sẹo trong tâm hồn mình.
Một buổi tối, Lãnh Phong nhận được cuộc gọi từ thám tử. “Chúng tôi đã có kết quả. Kẻ đứng sau chuyện này là Trần Duy Kha, đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Lãnh thị. Hắn ta đã lợi dụng một người phụ nữ để dàn dựng mọi chuyện, nhằm làm suy yếu Lãnh Phong và chiếm lấy thị trường.”
Lãnh Phong nghe vậy, mắt anh lóe lên tia lửa giận. Trần Duy Kha! Hắn ta đã luôn là một cái gai trong mắt anh, nhưng anh không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn hèn hạ đến vậy.
“Tìm tất cả bằng chứng liên quan đến hắn, càng nhiều càng tốt.” Anh ra lệnh, giọng đầy sát khí. “Đừng để sót bất kỳ thứ gì.”
Ngày hôm sau, Lãnh Phong đến bệnh viện. Anh dẫn Hứa Thanh đến một góc khuất, kể cho cô nghe tất cả. Hứa Thanh nghe xong, sắc mặt cô tái đi.
“Trần Duy Kha… hắn ta đã làm vậy?” Cô thì thầm. “Vậy những tấm ảnh anh gặp gỡ người lạ mặt đó…”
“Chắc chắn là dàn dựng hoặc hiểu lầm. Hắn ta đã lợi dụng sự cả tin của em, lợi dụng tình cảm của chúng ta để chia rẽ.” Lãnh Phong giải thích. “Giờ thì em đã hiểu chưa? Anh sẽ không để hắn ta thoát tội.”
Hứa Thanh nhìn anh, đôi mắt cô dần hiện lên sự kiên cường. Cô đã yếu đuối quá lâu rồi. Đã đến lúc cô phải đối mặt với mọi thứ. “Em muốn cùng anh đối mặt với hắn.”
Lãnh Phong ngạc nhiên nhìn cô. “Em chắc chứ? Chuyện này không đơn giản đâu.”
“Em chắc chắn.” Hứa Thanh đáp, giọng nói mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Em đã sống trong sợ hãi quá lâu rồi. Em không muốn trốn tránh nữa. Em muốn chứng kiến hắn phải trả giá.”
Lãnh Phong nhìn cô, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh. Cô gái của anh đã trở lại, mạnh mẽ và kiên cường hơn xưa. Anh gật đầu. “Được. Chúng ta sẽ cùng nhau.”
Vài ngày sau, một cuộc họp báo khẩn cấp được tổ chức tại tập đoàn Lãnh thị. Lãnh Phong xuất hiện cùng Hứa Thanh. Trần Duy Kha, đối thủ của anh, cũng có mặt, với vẻ mặt đầy tự tin. Hắn không hề biết rằng Lãnh Phong đã có đầy đủ bằng chứng trong tay.
Lãnh Phong đứng trước hàng trăm phóng viên, bắt đầu bài phát biểu của mình. Anh không chỉ công bố những bằng chứng về việc Trần Duy Kha hãm hại Hứa Thanh và gây chia rẽ tình cảm của họ, mà còn vạch trần những hành vi kinh doanh phi pháp của hắn ta, những bằng chứng mà anh đã tích lũy trong nhiều năm qua.
Khi những tấm ảnh giả mạo của Hứa Thanh được chiếu lên màn hình lớn, kèm theo lời giải thích về việc cô bị ép buộc phải rời đi để bảo vệ anh, cả khán phòng im lặng. Rồi sau đó, những tiếng xì xào, những ánh mắt thương cảm đổ dồn về phía Hứa Thanh.
Trần Duy Kha đứng sững, sắc mặt tái mét. Hắn ta không ngờ Lãnh Phong lại có thể lật ngược ván cờ nhanh đến vậy. Hắn ta cố gắng phản bác, nhưng những bằng chứng của Lãnh Phong quá sức thuyết phục.
Cuối cùng, Trần Duy Kha bị bắt giữ ngay tại chỗ, với hàng loạt tội danh từ hãm hại người khác đến vi phạm pháp luật kinh tế.
Khi buổi họp báo kết thúc, Hứa Thanh cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ngàn cân. Cô nhìn Lãnh Phong, đôi mắt cô ngấn lệ. Anh đã giúp cô giải oan, đã giúp cô đối mặt với nỗi sợ hãi.
“Anh đã làm được rồi.” Hứa Thanh thì thầm.
Lãnh Phong quay sang, ôm lấy cô vào lòng. “Chúng ta đã làm được. Giờ thì, tất cả đã kết thúc.”
Mẹ Hứa Thanh hồi phục nhanh chóng sau ca phẫu thuật thành công. Lãnh Phong đã sắp xếp cho bà một căn hộ nhỏ gần bệnh viện để tiện chăm sóc. Anh cũng thuê một người giúp việc để hỗ trợ Hứa Thanh.
Một buổi tối, khi Hứa Thanh đang ngồi bên giường bệnh của mẹ, Lãnh Phong bước vào. Anh mang theo một bó hoa hồng trắng, loài hoa cô yêu thích.
“Em có muốn cùng anh đi đâu đó không?” Anh hỏi, giọng nói dịu dàng.
Hứa Thanh ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu. “Vâng.”
Anh đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, nơi họ từng hẹn hò rất nhiều lần trong quá khứ. Không gian lãng mạn, ánh nến lung linh, và những bản nhạc du dương vang lên.
“Anh đã đặt bàn ở đây từ rất lâu rồi.” Lãnh Phong nói, nhìn cô. “Anh đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ có cơ hội đưa em đến đây nữa.”
Hứa Thanh cười nhẹ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. “Em cũng vậy.”
Bữa tối diễn ra trong không khí ấm áp và lãng mạn. Họ trò chuyện về mọi thứ, về những kỷ niệm cũ, về những dự định tương lai. Không còn những hiểu lầm, không còn những nỗi đau. Chỉ còn lại sự thấu hiểu và tình yêu thương.
Sau bữa ăn, Lãnh Phong đưa Hứa Thanh ra bờ sông Sài Gòn. Gió đêm mát rượi, ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng phản chiếu xuống mặt sông lấp lánh như dát vàng.
Anh dừng lại, quay sang nhìn cô. “Hứa Thanh, ba năm qua, anh đã sống trong nỗi ân hận và đau khổ tột cùng. Anh đã trách em, đã hận em, mà không hề biết sự thật. Anh xin lỗi vì tất cả những gì anh đã gây ra cho em.”
Hứa Thanh nhìn anh, nước mắt cô lại lăn dài. “Em cũng xin lỗi vì đã không đủ dũng cảm để đối mặt, không đủ tin tưởng anh.”
“Giờ thì mọi chuyện đã qua rồi.” Lãnh Phong nắm chặt tay cô. “Anh biết, những vết sẹo trong tim chúng ta không dễ gì lành lại. Nhưng anh muốn hỏi em một điều.”
Anh quỳ xuống, trước sự ngạc nhiên của Hứa Thanh. Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Hứa Thanh, em có đồng ý làm vợ anh không? Có đồng ý cho anh cơ hội được bù đắp cho em, được yêu thương em, được bảo vệ em suốt đời không?”
Hứa Thanh nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn vào đôi mắt chân thành của Lãnh Phong. Tất cả những đau khổ, những hiểu lầm, những giông bão mà họ đã trải qua, giờ đây dường như chỉ là một thử thách để tình yêu của họ trở nên bền chặt hơn.
Nước mắt cô tuôn rơi, nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc. Cô gật đầu lia lịa. “Em đồng ý! Em đồng ý!”
Lãnh Phong đứng dậy, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Anh ôm chặt lấy cô, xoay vòng trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Anh hôn lên trán cô, lên má cô, rồi cuối cùng là đôi môi cô, một nụ hôn nồng nàn và đầy yêu thương, như một lời hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng, nơi không còn nỗi đau, không còn sự ngược tâm, chỉ còn lại tình yêu.
Ánh đèn đêm Sài Gòn vẫn lung linh, nhưng giờ đây, chúng đã trở thành nhân chứng cho sự tái hợp và hạnh phúc vĩnh cửu của họ. Vết cắt định mệnh của ba năm trước đã khép lại, nhường chỗ cho một khởi đầu mới, nơi tình yêu sẽ chữa lành mọi vết thương và dẫn lối họ đi trên con đường hạnh phúc.