Tình nhận bảo bối của thủ tịch
Tác giả: 🙆🙆
— "Ở đây có ai đồng ý lấy tôi không?”…
Đại sảnh khách sạn Nhuận Thịnh chật kín khách mời, bầu không khí rộn ràng nhộn nhịp, tiếng cười tiếng nói không ngừng vang lên.
Trong phòng, Tần Di nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cô không biết ai là người vừa gửi cho cô những bức ảnh này nhưng cô biết người trong bức ảnh.
Qua một hồi lâu, Tần Di mới cười lạnh một tiếng.
Chồng sắp cưới của cô Tiêu Hạng vừa nhận được một cuộc điện thoại nói công ty có việc rồi nhanh chóng rời đi, cô cũng không nghi ngờ còn an ủi anh ta đừng lo lắng.
Không nghĩ tới căn bản không phải công ty có chuyện gì mà là con của anh sắp chào đời!
Nhìn vào mẫu đơn đồng ý phẫu thuật, thấy tên của Vân Hạ và Tiêu Hạng xuất hiện trên cùng một tờ giấy,
Tần Di chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.
Chồng chưa cưới của cô và bạn thân nhất của cô đã sớm cặp với nhau mà cô hoàn toàn không hề hay biết.
Cô còn mơ tưởng cùng Tiêu Hạng đi đến đầu bạc răng long mà anh ta giờ đã có con với bạn thân nhất của cô!
Đàn ông quả nhiên không thể tin được!
Tiết Vãn Tình từ bên ngoài vui mừng đi tới liền thấy Tần Di đang ngẩn người.
"Cô dâu đang nghĩ gì thế? Đám cưới sắp bắt đầu rồi chú rể đâu?"
Tiết Vãn Tình nhìn chung quanh nhưng không thấy Tiêu Hạng thì rất nghi hoặc, Tần Di liền đưa di động đưa tới trước mặt cô.
Tiết Vãn Tình xem xong lập tức tức giận, “Mẹ nó, Tiêu Hạng thế mà lại làm ra loại chuyện này! Vân Hạ kia cũng không biết xấu hổ, bạn trai của bạn thân mà cũng cướp được, trên đời này không tìm được đàn ông hay sao mà còn đi đào góc tường nhà người khác!"
Tần Di là trẻ mồ côi. Mong ước lớn nhất của cô là có một gia đình.
Nhưng bây giờ ...
"Tần Di, chúng ta đi thôi, không kết hôn nữa!" Tiết Vãn Tình nói liền muốn lôi kéo Tần Di đi ra ngoài.
Tần Di gắng gượng cười một tiếng, “Vãn Tình, không cần lo lắng, tớ không sao."
Nói xong, Tần Di liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trong đám cưới, chú rể không xuất hiện thì cô dâu trở thành trò cười. Mọi người bắt đầu thì thầm bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Tần Di một thân một mình đi tới thảm đỏ, cô nghe được mọi người châm chọc khiêu khích, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Nhà họ Tiêu cũng được coi là một gia đình lớn, khách mời cũng đều là người có thân phận mà giờ đây cô lại trở thành đối tượng chế giễu của mọi người, tất cả là vì Tiêu Hạng.
Anh ta để cô phải khó xử như thế cô cũng sẽ không để cho anh ta dễ dàng!
Tần Di lấy micro từ trong tay người chủ trì rồi liếc nhìn mọi người. Mọi người đều không biết cô sẽ làm gì nhất thời đều yên tĩnh nhìn cô.
"Ở đây có ai đồng ý lấy tôi không? Chỉ cần còn độc thân thì tôi sẽ gả!"
Tần Di giọng nói rất bình tĩnh, lời cô vừa nói ra, dưới đài liền sôi trào nhưng không có người đàn ông nào đứng ra.
Ngay khi Tần Di chuẩn bị từ bỏ, một người đàn ông đẹp trai ngồi trên bàn chính đã lao tới trước mặt nắm lấy tay cô, để lộ một nụ cười thuần khiết ngọt ngào nói:
"Chị ơi, anh sẽ cưới em!"
Mọi người nhìn người đàn ông đứng trước mặt Tần Di biểu cảm đều rất cổ quái, bởi người đàn ông đáp ứng sẽ cưới cô trong mắt mọi người chính là đồ ngốc.
Tần Di cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt.
Trông anh rất đẹp trai, ăn mặc bảnh bao, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ Rolex, nếu không phải đôi mắt của anh ấy quá thuần khiết và trong trẻo thì chắc chắn đó sẽ là một người đàn ông mà tất cả phụ nữ đều mơ ước.
Thật đáng tiếc, anh trông chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi nhưng trông chỉ như đứa trẻ mấy tuổi.
“Được!"
Câu trả lời của Tần Di khiến dưới sân khấu lần nữa sôi trào.
“Thế mà cô ấy lại đồng ý?"
"Ôi trời điên rồi sao? Không phải tôi nghe nhầm chứ?"
“Bây giờ thì hay rồi, nếu tôi nhớ không nhầm hắn chính là con trai cả của nhà họ Nghiêm, Nghiêm Dịch Trạch năm ngoái bị đụng xe đụng thành ngớ ngẩn phải không?"
"Không sai, chính là hắn! Đây chính siêu cấp kim cương Vương lão ngũ, nhưng không may là một thằng ngốc!"
"Cô này chắc phải thủ tiết cả đời!"
"Thủ tiết cả đời thì làm sao? Tiền tiêu không hết, là tôi tôi cũng đồng ý!"
“Cũng đúng, cô này chắc chắn coi trọng tiền của nhà họ Nghiêm!"
"Tuyệt quá! Chị ơi, chúng ta có thể bên nhau mãi mãi. Người đàn ông
ngốc nghếch phấn khích hét lên, đôi mắt lóe thần thái khác thường.
"Chủ trì, đám cưới tiếp tục!"
Bà lão ngồi bên cạnh Nghiêm Dịch Trạch vui mừng đứng lên nhìn Nghiêm Dịch Trạch và Tần Di trên sân khấu cười miệng không khép lại được!
Bà không phải chưa từng tìm đối tượng cho Nghiêm Dịch Trạch nhưng anh đều không thích, bà đưa đến một người, anh lại đuổi đi một người vì thế đây là người đầu tiên mà anh chủ động muốn cưới. Sao mà bà không vui cho được, cháu của bà cuối cùng cũng lấy vợ rồi, về sau cũng có người chăm sóc cho nó, bà cho dù chết cũng có thể nhắm mắt.
Tần Di trở lại đại sảnh bên ngoài sắc mặt rất bình tĩnh. Cô đang đợi để tiếp tục cùng Nghiêm Dịch Trạch tiếp tục lễ cưới.
"Tần Di, nhân lúc không ai chú ý chúng mình đi đi!" Tiết Vãn Tình lôi kéo tay Tần Di, khẩn trương liếc mắt nhìn xung quanh.
"Tớ không đi!"
"Không đi? Cậu điên à? Cậu thật sự muốn gả cho đồ ngốc kia à?"
"Tớ cảm thấy gả cho anh ấy cũng rất tốt. Ít nhất sẽ không lo lắng anh ấy ngoại tình!" Tần Di cười với cô nhưng ánh mắt rất phức tạp.
“Nhưng thế thì cả đời sau của cậu sẽ bị huỷ hết, cậu cam tâm cả đời này sẽ trông coi đồ ngốc kia sao? Nói không chừng đến cái kia hắn cũng không biết thì cậu phải sống như quả phụ cả đời đấy!"
“Vãn Tình, cậu không cần khuyên tớ nữa! Đây là lựa chọn của tớ, coi như thật giống như cậu nói tớ cũng sẽ chấp nhận!"
"Cậu..."
Tiết Vãn Tình vẫn tiếp tục muốn khuyên Tần Di thì bà nội của Nghiêm Dịch Trạch đã đi đến cười với Tần Di, “Nha đầu, bà thấy con không có người thân, để bà đưa con vào trong!"
"Con cám ơn bà!"
Tần Di khéo léo nắm lấy tay bà lão bước vào phòng tiệc theo tiết tấu của bài hát vang lên trong lễ cưới...
Đám cưới diễn ra rất suôn sẻ, Nghiêm Dịch Trạch cũng rất ngoan ngoãn. Sau khi tiễn hết khách mời ra về, bà Nghiêm đang muốn đưa Tần Di và Nghiêm Dịch Trạch lên xe về nhà thì thấy Tiêu Hạng từ xa đi đến, nhìn thấy anh ta nụ cười trên khuôn mặt của Tần Di dần biến mất.
"A Hạng, anh đi đâu về đấy? Anh biết không? Vừa nãy có rất nhiều đồ ăn ngon thế mà anh lại không được nếm thử, có cần em đưa anh vào trong ăn không!"
Nghiêm Dịch Trạch chạy tới lôi kéo tay Tiêu Hạng muốn đưa anh vào phòng tiệc.
Tiêu Hạng cười khổ lắc đầu nói, “Không cần, anh ăn rồi!"
“Dịch Trạch, đừng đùa nữa!" Bà Nghiêm cười trách cứ Nghiêm Dịch Trạch một tiếng rồi kéo Tần Di đến trước mặt Tiêu Hạng, cười tủm tỉm nói:
"A Hạng, để bà giới thiệu nhé, đây là Tần Di, bây giờ là vợ của Dịch Trạch, cũng là chị dâu của con!"
Bà lão rất minh mẫn, mặc dù không biết tại sao Tần Di lại tìm người kết hôn ngay tại chỗ nhưng nhìn vào mắt Tiêu Hạng thì biết Tiêu Hạng có tình cảm với Tần Di.
Thế nhưng coi như anh có tình cảm với Tần Di thì bây giờ cô cũng là cháu dâu của bà, là vợ của Dịch Trạch, là người của nhà họ Nghiêm, Tiêu Hạng phải nhớ rõ thân phận hiện giờ của cô, cô bây giờ không phải là người anh có thể mơ tưởng đến!
“Chị...chị dâu!" Tiêu Hạng không tình nguyện gọi một tiếng.
Nhìn biểu cảm giống như ăn phân của Tiêu Hạng làm Tần Di đột nhiên cảm thấy lấy đồ ngốc Nghiệm Dịch Trạch cũng không hẳn là chuyện xấu.
“Bà ngoại, con có thể nói riêng với chị dâu mấy câu được không?"
Bà Ngiêm quay đầu thấy Tần Di nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạng thì mắt hơi lóe lên cười gật đầu, “Được chứ! Bà lên xe trước!"
Nghiêm Dịch Trạch tránh khỏi tay bà gắt gao bám lấy vạt áo của Tần Di bĩu môi lắc đầu. Bà bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Dịch Trạch chơi xấu, sắc mặt có chút khó coi.
“Bà nội để anh ấy ở đây cũng được! Chúng con chỉ nói mấy câu thôi!"
Tần Di cười nói với bà Nghiêm rồi nhẹ nhàng kéo tay của Nghiêm Dịch Trạch vào tay mình rồi chạm vào mặt anh nhẹ nhàng nói, “Dịch Trạch ngoan, chốc nữa đừng nói gì nhé?"
"Ừm ừm!"
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu điên cuồng, cười toe toét với Tần Di.
“Ngoan thật đấy!"
Đôi mắt Tần Di cong như trăng lưỡi liềm cưng chiều xoa đầu Nghiêm Dịch Trạch.
“Thế cũng được, các con nói chuyện đi!" Sau đó nửa đùa nửa thật nhìn Tiêu Hạng cười nói, "A Hạng con cũng đừng bắt nạt anh họ và chị dâu con nhé!"
"Bà ngoại con sẽ không!"
Tiêu Hạng khẽ cau mày, trong nháy mắt hiểu được ý nói bóng gió của bà Nghiêm.
Mắt nhìn thấy bà lão được quản gia đỡ lên xe Tần Di lúc này mới nhìn về phía Tiêu Hạng, lạnh như băng hỏi, "Anh cuối cùng muốn nói gì với tôi?"
"Tần Di, cô.." Tiêu Hạng cố ý mắt nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang hết sức chuyên chú loay hoay nghịch ngón tay của Tần Di, lúc này mới tiếp tục nói,
"Cô biết mình đang làm gì không?"
"Tôi biết chứ?"
“Biết mà cô còn như thế, cô biết mà còn để nhà họ Tiêu chúng tôi trở thành trò cười cho cả thành phố này à?"
“Thì sao?" Tần Di không chút khách khí trả lời một câu, "Anh dựa vào cái gì có thể làm thế mà tôi lại không thể?"
“Lời này của cô đến cùng là có ý gì?"
Lông mày Tiêu Hạng gắt gao nhíu lại, con ngươi loé lên vẻ nghi ngờ.
“Có ý tứ gì trong lòng anh tự biết! Dịch Trạch chúng ta đi!"
Tần Di lạnh lùng nhìn Tiêu Hạng đang muốn kéo Nghiêm Dịch Trạch rời đi nhưng Tiêu Hạng lại cố ý kéo tay cô lại, Nghiêm Dịch Trạch đột nhiên đẩy tay anh ta ra khuôn mặt không vui cong môi.
"A Hạng, cậu không thể bắt nạt vợ anh!"
Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, vừa muốn phát tác, phát hiện bà Nghiêm đang dò xét lại nhanh chóng cười nói, “Dịch Trạch đừng tức giận! Em với Tần Di chỉ đùa thôi!"
"A Hạng, cậu còn gọi tên vợ anh nữa là anh tức giận thật đấy!"
"Được, được được! Em không gọi, không gọi nữa!"
Thấy vẻ mặt khúm núm của Tiêu Hạng khoé miệng Tần Di hơi cong lên, “Dịch Trạch mình đi thôi! Đừng để bà đợi lâu sốt ruột!"
Nghiêm Dịch Trạch lập tức đồng ý lộ ra ngây thơ nụ cười xán lạn kéo Tần Di chạy đến đội xe đang đỗ ở lề đường.
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của Tiêu Hạng càng trở nên khó coi...
Trở về nhà họ Nghiêm, bà lão đưa Tần Di đi xem phòng cưới của Nghiêm Dịch Trạch, ngồi một lúc liền đứng dậy để Tần Di đi nghỉ ngơi, còn nói bữa tối sẽ để người mang đến tận nơi.
Tần Di nhìn bà lão hiền lành quay người tập tễnh ra ngoài, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Đêm khuya yên tĩnh Tần Di ngồi một mình trên giường nghĩ lung tung, trong đầu đều là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Xoạch”
Tiếng mở cửa giòn giã đánh thức cô, thấy là Nghiêm Dịch Trạch thì đứng lên lấy thêm một cái chăn mền trải trên mặt đất cười với Nghiêm Dịch Trạch,
“Dịch Trạch, muộn rồi lên giường ngủ đi!"
Cô vừa cởi giày, vén chăn lên đang muốn chui vào thì bị một đôi tay hữu lực từ phía sau lấy ôm chặt lấy eo thon của cô. Tần Di thân thể cứng đờ, theo bản năng hỏi một câu, “Dịch Trạch, anh làm gì?"
"Cô nói đi?"
Giọng nói từ tính vang lên bên tai làm Tần Di giật mình quay đầu nhìn đôi mắt đầy sao sâu thẳm cùng nụ cười xấu xa, cô cảm thấy mình như nhìn thấy quỷ,
“Anh...anh... anh không phải đồ ngốc?"...
PHẦN 2: