[ RhyCap] Ký ức không thể lãng quên
Tác giả: Kathycteee
Ngôn tình;BL
Quang Anh 12A1 và Đức Duy 10A1 là cặp đôi hoàn hảo, hợp đôi khiến bao người ganh tị. 1 hôm nọ, trường tổ chức đi chơi với nhau 2 ngày 1 đêm. còn phòng thì được tự chọn.
Quang Anh và Đức Duy được xếp chung phòng. Kết thúc ngày 1, ai cũng khá mệt mỏi vì tham gia nhiều hoạt động. Sau đó chuyến đi của trường đã kết thúc. Càng ngày, Đức Duy càng có biểu hiện lạ như đang che giấu điều gì đó, Anh thuê người đi theo dõi thì biết Duy đã có người khác. Sau đó anh lấy bằng chứng ra để hỏi Duy cho ra lẽ thì biết một sự thật khủng khiếp. Cuộc trò chuyện như sau :
Đức Duy: Bác, con nghĩ không giấu được nữa
Mẹ Rhy: nhưng mà..
Đức Duy: chuyện mấy năm trước..Quang Anh mất trí.. cũng tại con..
Con không muốn anh ấy phải sống trong sự khó hiểu đầy bí ẩn nữa.. cũng vì do con, anh ấy mới mất trí... // Vừa kể vừa lau nước mắt //
Quang Anh: em có cần lừa gạt tôi không Duy...!?
Quang Anh: Em biết mẹ của em ác như nào mà?
Quang Anh: Tới cách bà ta đối xử với mẹ con tôi... Em biết như nào mà ?
Đức Duy: nếu em nói ra... Liệu anh còn yêu em không ? // Nghẹn ngào//
Đức Duy: Em làm tất cả mọi thứ, tới cái việc tìm mọi cách để vào nhà anh... Em cũng làm. Tới cái thai mà em đã từng nói với anh là của anh đó cũng là giả dối. TẤT CẢ CHỈ VÌ ANH, TẤT CẢ CŨNG CHỈ VÌ ĐƯỢC ANH YÊU THÔI!// cố kìm nén cảm xúc //
Đức Duy: Anh có biết người mình yêu và người yêu mình nó cách xa nhau đến như nào không? Em làm tất cả chỉ vì anh yêu cô ta mà không phải là em. Chính vì vậy em cố tìm mọi cách để được anh yêu... Nó như một cái vở kịch suốt mấy năm trời, đến lúc thành công thì người phá đi là anh... // Rớm nước mắt//
Đức Duy: Anh có biết tại sao anh lại mất trí không ?
Quang Anh: kh-không
Đức Duy: hahaha làm sao mà biết đc vì tôi là người đứng sau tất cả mà // cười một cách điên cuồng//
Quang Anh: ...!?
Đức Duy: việc anh bị bắt cũng là tôi
Đức Duy: anh và cô ấy rời xa nhau cũng là tôi
Đức Duy: ba anh mất cũng là tôi
Đức Duy: gia đình anh tan nát cũng là do tôi đấy // cười một cách mãn nguyện//
Quang Anh: ĐỦ RỒI !
Quang Anh: QUÁ ĐỦ RỒI DUY À, DUY CỦA LÚC TRƯỚC TÔI BIẾT ĐÂU RỒI, SAO LẠI THÀNH RA THẾ NÀY? // Khó kìm lại cảm xúc ức hận trong lòng//
Đức Duy: HOÀNG ĐỨC DUY CỦA ANH BIẾT NÓ CHẾT RỒI // khóc và rời đi//
Quang Anh: // khóc đến khi ngủ thiếp đi//
Vài ngày sau
An : anh ơi em có chuyện chấn động địa cầu
Quang Anh: nói đi
Hùng: tụi tao tìm ra sự thật rồi.
Hùng: lý do ba mày chết không phải do Duy, cũng không phải do bệnh ung thư gì ở đây hết.
An: Mà là mẹ mày...
Quang Anh: không lẽ...
An: đúng, bà ta giết chết ba mày đấy.
Quang Anh: sao được, rõ ràng là mẹ Duy giết mà!?
Kiều: // đưa đoạn video chứa hình ảnh mẹ Anh làm //
Đoạn video kết thúc. Không ai nói gì. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của Quang Anh, đôi tay run bần bật, mặt trắng bệch như giấy. Cả thế giới như vỡ vụn dưới chân.
Quang Anh: //nói trong hơi thở nghẹn ngào//
Là... mẹ tôi...? Mẹ tôi… đã giết ba tôi…?
Kiều: Phải. Camera ở nhà kho cũ... may mà tụi em tìm được ổ cứng cũ chưa bị xóa dữ liệu.
Hùng: Quang Anh... Nghe tao… phải mạnh mẽ lên. Giờ anh cần biết sự thật… về tất cả mọi thứ, kể cả về mẹ của Duy.
Hào: chuyện này không đơn giản như mày nghĩ đâu Quang Anh
Hào: về mấy năm trước, mẹ Duy là một nhân viên của một quán bar, ba mày là khách hàng vip ở quán bar đó. Mẹ Duy đem lòng yêu ba mày nhưng vấn đề ở đây mẹ đây nuôi dưỡng Duy không phải mẹ ruột... Mà là mẹ nuôi. Còn con nhỏ lúc trước mày yêu nó đó thật ra nó là anh em với mày đấy Quang Anh ạ.
Hào: theo như tụi tao điều tra, nhón máu của 2 người hoàn toàn trùng khớp với nhau. Con đấy nghe được vụ này nó sốc lắm. Đến nỗi nó hỏi mẹ mày về chuyện này và bà ta sợ nó sẽ cho mày biết nên đã giết nó và chôn dưới cái giếng trong tầng hầm của nhà mày.
An: // dắt Duy vô + thở hòng học // khổ lắm mới lôi vô được.
Duy: đúng như mọi người nói, kẻ đứng sau tất cả là mẹ Quang Anh. Còn mẹ tôi không phải giết ai cả mà kẻ bị đánh đập, hành hạ là mẹ tôi. Mẹ tôi giả vờ là người làm chỉ vì tính mạng của tôi. Cũng vì bà ta không chấp nhận việc kiếp chung chồng nên mới làm như vậy.
Quang Anh: // sững sốt//
Kiều: // bật đoạn ghi âm của mẹ Quang Anh đe doạ//
Quang Anh: // không tin sự thật + hét lên//
Một tuần sau.
Quang Anh tìm đến một người đàn ông từng là tài xế riêng của gia đình. Ông ta đã bỏ đi sau cái chết của ba anh vì “không chịu nổi cảnh giả tạo trong căn nhà đó.” Trên tay ông là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trong chứa những lá thư, sổ tay và một bức ảnh cũ đã ố vàng – ảnh của mẹ Quang Anh và... mẹ Đức Duy, ngày còn thân nhau.
Tài xế già: //giọng buồn// Họ từng là bạn thân… là chị em vào sinh ra tử trong những năm tuổi trẻ… nhưng rồi vì một người đàn ông… họ quay lưng lại với nhau…
Quang Anh: //rùng mình// Là… ba tôi?
Tài xế: Đúng vậy… Ba cậu... từng yêu mẹ của Duy. Nhưng rồi lại cưới mẹ cậu. Một người yêu không được... một người bị phản bội… Họ thù hận nhau… và kéo cả hai gia đình chìm xuống vũng bùn..
Cùng lúc đó, ở phía bên kia thành phố...
Đức Duy ngồi co người trong căn phòng tối, cắt liên lạc với thế giới.
Tiếng gió rít qua khung cửa sổ như rạch vào tim. Cậu nhìn vào chiếc gương nứt, bóng mình mờ nhòe. Gương mặt đẫm nước mắt.
Đức Duy: //nói trong hơi thở đứt đoạn//
Mình… là quái vật…
Mình… không xứng đáng được ai yêu…
Duy rút ra một sợi dây chuyền. Bên trong mặt dây là ảnh chụp em và Quang Anh – nụ cười trong sáng, đôi mắt chan chứa niềm tin.
Một thời đã từng như thế...
Duy: //thì thầm//
Em xin lỗi, Quang Anh…
Đêm hôm đó, Quang Anh đột ngột đến tìm Duy. Cửa phòng bật mở, Duy hoảng hốt.
Quang Anh: Em trốn tránh đủ chưa?
Tôi biết hết rồi. Về mẹ tôi. Về mẹ em. Về tất cả.
Đức Duy: //bối rối//
Anh… biết rồi sao…?
Quang Anh: Ừ… Em biết không?
Kẻ gây ra nỗi đau lớn nhất cho tôi… không phải em… mà là mẹ tôi.
Đức Duy: //vội quay đi// Anh đến đây để hận em à? Để kết thúc tất cả?
Quang Anh: //tiến tới, nhẹ giọng// Không...
Tôi đến để nói rằng… tôi hiểu rồi.
Tình yêu em dành cho tôi… méo mó, sai lầm… nhưng nó có thật.
Duy: //vỡ òa// Anh… anh vẫn có thể tha thứ cho em sao?
Quang Anh: Tôi không biết. Nhưng tôi biết… tôi không thể quên em.
Duy lao đến ôm chầm lấy Quang Anh, khóc như một đứa trẻ. Căn phòng vang lên tiếng nấc. Hai trái tim – một tan vỡ, một đầy thương tích – cuối cùng cũng dựa vào nhau.
Một tuần sau.
Quang Anh gửi đơn tố cáo mẹ mình. Trong phiên tòa kín, bà bị kết án với nhiều tội danh, trong đó có tội giết người có chủ đích.
Mẹ Quang Anh: //nhìn anh qua tấm kính// Con hận mẹ đến vậy sao?
Quang Anh: //lạnh lùng// Không. Con chỉ chọn đứng về phía sự thật.
Kết thúc những ngày tồi tệ ấy
Hai người ngồi bên nhau ở bãi biển, nơi từng là chốn kỷ niệm đầu tiên của họ.
Đức Duy: Nếu một ngày nào đó… anh không còn bên em nữa, em vẫn sẽ sống tốt chứ?
Quang Anh: //nhìn biển xa// Khi nào điều đó xảy ra, em sẽ biết câu trả lời.
Còn giờ… em vẫn còn ở đây. Vậy thì… hãy sống thật với trái tim mình.
Đức Duy: //cười nhẹ// Dù trái tim đó… đã từng rất sai?
Quang Anh: //siết tay Duy// Trái tim sai… nhưng vẫn biết yêu. Và với tôi… vậy là đủ để bắt đầu lại.
Một tháng sau.
Quang Anh và Đức Duy đã dọn về sống chung trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô – xa phố thị, xa quá khứ, xa cả những ồn ào từng giày xéo cuộc đời họ. Mỗi sáng, Quang Anh thức dậy pha cà phê, còn Duy trồng hoa trước hiên nhà.
Bề ngoài, họ như một đôi tình nhân hạnh phúc. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, mọi vết thương chưa lành hẳn.
Một đêm nọ, Duy giật mình tỉnh giấc.
Mồ hôi lạnh thấm lưng áo. Cậu vừa mơ thấy cảnh cũ – cảnh Quang Anh bị bắt vào trại tâm thần, cảnh cậu đứng từ xa… nhìn mà không làm gì.
Duy: //thở dốc// Mình… đã từng để anh ấy đau đớn đến vậy…
Cậu lặng lẽ xuống bếp, viết một lá thư để lại trên bàn.
Sáng hôm sau.
Quang Anh thức dậy, không thấy Duy đâu. Anh chạy khắp nhà, gọi khàn giọng.
Và rồi…
Trên bàn là một lá thư, gấp gọn gàng, kèm theo sợi dây chuyền có ảnh hai người.
[Nội dung lá thư]
> "Anh yêu à,
Em đã nghĩ mình có thể quên đi quá khứ, sống trọn cho hiện tại, chỉ cần có anh. Nhưng sự thật là, mỗi lần em nhìn thấy anh, em lại nhớ đến những gì mình đã gây ra.
Em yêu anh – yêu đến mức không muốn anh phải sống với bóng ma mang tên “Đức Duy” nữa.
Em đã có tất cả… chỉ là không đúng cách. Giờ em phải trả lại tự do cho anh.
Đừng tìm em. Cũng đừng tha thứ. Hãy sống cho chính mình.
Và nếu một ngày nào đó, chúng ta gặp lại…
…hãy xem như em chưa từng tồn tại.
– Duy."
Quang Anh đánh rơi lá thư, khụy gối giữa bếp.
Anh gào lên trong cơn tuyệt vọng:
Duy!!
Những ngày tháng sau không ai liên lạc được với Duy. Không ai biết cậu đã đi đâu. Quang Anh đến nhà trọ cũ, căn hộ xưa, cả trường học, cả ngôi nhà thời thơ ấu – nhưng tất cả chỉ là khoảng trống.
Mỗi ngày trôi qua, Quang Anh như chết dần bên trong. Đêm về, anh ngồi nhìn sợi dây chuyền, đọc lại lá thư, rồi khóc đến khi ngủ thiếp đi.
Ba tháng sau.
Một cuộc gọi từ bệnh viện vùng núi phía Bắc: “Có một bệnh nhân bị tai nạn, mất trí nhớ tạm thời. Trên người có sợi dây chuyền hình ảnh hai người con trai.”
Quang Anh lập tức bắt xe đi.
Tại bệnh viện.
Anh bước vào phòng. Trên giường, Đức Duy đang ngồi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn.
Quang Anh: //giọng run run// Duy… là em phải không?
Duy: //quay lại, khẽ nhíu mày// Anh là ai…?
Quang Anh: //tim như bị bóp nghẹt// Anh là… người từng yêu em.Và sẽ luôn là như thế… Dù em có còn nhớ hay không.
Duy ://nhìn chằm chằm, rồi khẽ rơi nước mắt dù không hiểu tại sao// Em… thấy tim mình đau… rất đau…
Quang Anh tiến lại gần, ôm lấy cậu thật chặt.
"Không sao. Em không cần nhớ gì cả. Chỉ cần… yêu anh lại từ đầu."
Ở một thị trấn nhỏ vùng cao, hai người cùng nhau bắt đầu lại cuộc đời. Mỗi ngày, Quang Anh kể cho Duy nghe về những chuyện đã qua – bằng giọng nhẹ nhàng, bằng ký ức được gói trong yêu thương.
6 tháng sau – thị trấn vùng cao.
Không khí nơi đây luôn yên bình – không còi xe, không người dòm ngó, chỉ có tiếng chim và mùi cỏ dại sau mưa. Đức Duy giờ đây không còn là cậu học sinh thông minh nhưng nguy hiểm của năm nào. Cậu là một người mới – hồn nhiên, hay cười, và đôi khi… rất hay hỏi.
Duy: Sao anh lại tốt với em như vậy?
Quang Anh: //cười nhẹ// Vì em từng là cả thế giới của anh.
Và giờ… anh chỉ muốn được làm cả thế giới của em lần nữa.
Duy: Vậy… chúng ta từng yêu nhau?
Quang Anh: Từng, và vẫn đang.
Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Vào một buổi tối có giông – Duy bất ngờ lên cơn hoảng loạn sau khi nghe tiếng sấm lớn. Cậu gào thét, đập phá, khóc lóc.
Duy: KHÔNG! ĐỪNG NHỐT TÔI VÀO ĐÓ!
ĐỪNG! QUANG ANH, EM XIN ANH… ĐỪNG GHÉT EM!
Quang Anh: Duy! Em sao vậy!? Nhìn anh đi, là anh mà!
Duy ngã quỵ trong vòng tay Quang Anh. Anh chỉ còn biết siết lấy cậu thật chặt. Trong lòng anh hiểu – ký ức đã bắt đầu trở lại.
Vài tuần sau.
Duy càng lúc càng hay mơ thấy những cảnh đứt đoạn – gương mặt giận dữ của Quang Anh, giọt nước mắt của mẹ mình, căn phòng khóa kín, những vết máu.
Và một buổi sáng, Duy hỏi:
Duy: Anh ơi… em đã từng… làm tổn thương anh nhiều lắm phải không?
Quang Anh: //im lặng rất lâu// ...Đúng. Nhưng anh tha thứ rồi. Không phải vì em thay đổi, mà vì… anh không muốn chúng ta sống trong hận thù mãi.
Duy: //rưng rưng// Vậy nếu một ngày em nhớ lại hết… anh còn ở đây chứ?
Quang Anh: //nắm tay cậu// Anh đã ở đây khi em không còn gì… thì sao lại bỏ em khi em có lại mọi thứ?
Nhưng… định mệnh không để họ yên.
Một ngày nọ, mẹ Duy – người đàn bà tưởng như đã biến mất – bất ngờ xuất hiện ở thị trấn.
Bà đứng trước cửa, ánh mắt rực lửa, nhìn chằm chằm vào Quang Anh.
Mẹ Duy: Mày tưởng mày có thể giấu nó khỏi tao sao? Tao là mẹ nó!
Quang Anh: //giữ bình tĩnh// Bà không phải mẹ nữa… sau những gì bà đã làm với chúng tôi.
Mẹ Duy: //gằn từng chữ// Tao không cần tình yêu của nó, tao chỉ cần nó nhớ rằng: chính mày là người khiến nó trở thành một kẻ điên!
Cuộc gặp đó khiến Duy càng rối loạn.
Cậu bắt đầu nghi ngờ Quang Anh. Trí nhớ lộn xộn, nửa tin nửa ngờ.
Duy: Anh có từng… nhốt em?
Có từng… đánh em? Có từng… nói em là quái vật?
Quang Anh: //bất lực// Không, Duy… Em phải tin anh. Mọi thứ em nghe được không phải tất cả là thật.
Duy: //giọng run//
Vậy… em từng làm gì để khiến ai cũng căm ghét em như vậy?
Quang Anh: //siết chặt vai cậu// Em đã từng rất lạc lối… nhưng em quay đầu. Và đó mới là điều quan trọng. Em là Duy của hiện tại – không phải của quá khứ.
Đêm hôm đó.
Duy một mình đi ra bờ suối, nơi họ hay ngồi tâm sự. Trên tay là một đoạn nhật ký cũ mà mẹ cậu để lại – viết về những gì mẹ Quang Anh từng làm. Lẫn trong đó là bức thư... của chính Duy – năm 16 tuổi.
Nếu có một ngày nào đó em không còn nhớ gì…
_Làm ơn đừng để em quay lại làm quỷ…
…Hãy để em yêu lại Quang Anh từ đầu…
– Duy
Sáng hôm sau.
Quang Anh mở mắt, thấy Duy đang ngồi bên giường, tay cầm ly nước nóng, đôi mắt đỏ hoe.
Duy: //thì thầm// Em… nhớ rồi, Quang Anh, em nhớ Tất cả.
Những chuyện tốt, xấu, máu, nước mắt. Em nhớ hết…
Quang Anh: //khựng lại// Vậy… em hối hận chứ?
Duy: //cười, rơi nước mắt// Không. Vì nếu không có tất cả những thứ đó… em đã không biết… em yêu anh đến thế nào.
Duy: //ôm chặt anh// Em nhớ tất cả, và vẫn chọn yêu anh.
Một năm sau – Thành phố.
Quang Anh và Đức Duy đã quay trở lại thành phố. Họ không còn là hai cậu học sinh ngây ngô của những năm cấp ba, cũng không còn là hai con người mắc kẹt trong hận thù và tổn thương.
Giờ đây, họ sống như một cặp đôi bình thường giữa đời thực — đi làm, đi chợ, cùng dọn nhà, cùng cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt. Nhưng có một thứ không bao giờ đổi: họ luôn quay về bên nhau.
Nhưng cuộc sống không để họ yên bình lâu.
Một ngày nọ, phóng sự trên truyền hình bất ngờ chiếu lại vụ án năm xưa:
> “Vụ tự tử bất thường của ông Quân – giám đốc tập đoàn QA, nghi án liên quan đến nội bộ gia đình.”
Tên Quang Anh bị nhắc lại. Kèm theo đó là những hình ảnh mờ mờ… mà ai từng biết cũng hiểu, đó là gia đình anh.
Và rồi một tin nhắn nặc danh xuất hiện trong điện thoại Quang Anh:
: Muốn biết tại sao cha mày chết không?
Lên sân thượng tòa QA, tối nay. Một mình thôi.
Tối hôm đó.
Dù Đức Duy ngăn cản, Quang Anh vẫn lặng lẽ đi. Đến nơi, anh thấy một người đàn ông lạ đứng quay lưng, nhưng giọng nói thì quen thuộc đến ám ảnh.
Người lạ: Cuối cùng mày cũng đến… Quang Anh.
Quang Anh: …Bác là ai?
Người lạ quay lại — ánh mắt đầy oán hận.
Người lạ: Tao là em trai của mẹ mày.
Quang Anh lùi lại, bất ngờ.
Người lạ: Tao là người duy nhất còn sống biết toàn bộ sự thật. Và cũng là người biết mẹ mày giết chồng mình vì tài sản. Nhưng tao im lặng…
Tao tưởng con trai họ sẽ khác… Nhưng nhìn mày — cũng chỉ là một thằng nhu nhược vì yêu mà bỏ qua tất cả.
Quang Anh: //nghiến răng// Bác im đi.
Người lạ: Mày biết mẹ mày từng ra giá bao nhiêu để giữ lại cái mạng của thằng Duy không?
Mày nghĩ nó bị đưa vào bệnh viện vì bị bắt à? Không, là mẹ mày muốn thủ tiêu nó.
Nhưng vì một điều duy nhất — nó dọa sẽ nói ra sự thật về cái chết của ba mày.
Tao là người cứu nó… còn mày thì mù quáng!
Đúng lúc đó — Duy xuất hiện.
Duy: Đủ rồi. Anh không cần phải nghe gì nữa. Em sẽ kể lại tất cả.
Duy bước đến, đối diện Quang Anh — lần đầu tiên anh thấy ánh mắt Duy kiên định đến vậy.
Duy: Ngày hôm đó… em đã thấy mẹ anh cãi nhau với ba anh.
Em nấp sau cầu thang.
Ba anh nói muốn ly hôn, giao lại tập đoàn cho anh.
Bà ta hét lên: “Nếu không phải của tao thì cũng không ai được nhận!"
Duy: //giọng nghẹn lại// Em thấy bà ta đẩy ông từ lan can tầng 2.
Ba anh chết ngay lúc đó… Và em — đã bị bắt đi, vì là nhân chứng duy nhất.
Quang Anh: //chết lặng// …Em đã che giấu tất cả, vì anh?
//Duy gật//
Duy: Em không muốn anh phải sống với sự thật rằng… người đã sinh ra anh lại giết người anh yêu thương nhất.
Nên em làm tất cả – cả những điều sai trái nhất – chỉ để bảo vệ anh khỏi sự thật đó.
//Quang Anh khuỵu xuống//
Quang Anh: Vậy suốt thời gian qua… em mang một gánh nặng như vậy, chỉ vì anh?
Duy: Phải.
Em từng nói dối anh rất nhiều. Nhưng có một điều chưa bao giờ em nói sai.
Là… em yêu anh.
Một tuần sau, mẹ Quang Anh bị bắt giữ nhờ đoạn băng ghi âm từ người chú. Vụ án khép lại.
Không còn kẻ thù. Không còn bóng tối.
Chỉ còn hai người… sau quá nhiều lần đánh mất nhau, vẫn đứng bên nhau.
Tại một ngôi nhà nhỏ ở ven thành phố, Duy đang bày bàn tiệc nhỏ. Quang Anh mang một hộp nhỏ đến.
Quang Anh: //cười// Cho em này.
Duy: //mở hộp, thấy một chiếc nhẫn bạc/ Anh…
Quang Anh: Anh không hứa không làm em tổn thương nữa, vì anh cũng chỉ là con người.
Nhưng anh hứa, sẽ không bao giờ để em cô đơn thêm một lần nào nữa.
Duy: //ôm lấy anh, khóc// Chúng ta… đã đi qua cả địa ngục để được bên nhau…
Vậy từ nay, hãy sống như thể ngày mai không còn.