Bóng Đêm Thầm Lặng: Sự Thật?
Tác giả: ĐẠI LÃO TỰ TẠI
Huyền Dị/Phạm tội;Giải trí
Chương 0: Liệu Rằng Chúng Ta Thật Sự Biết Đến Sự Thật?
Thế giới mạng là một tấm lưới vô tận, nơi mọi thứ từ những điều tầm thường nhất đến những bí ẩn sâu thẳm nhất đều có thể tìm thấy một chỗ đứng. Giữa vô vàn những diễn đàn nhộn nhịp, những trang mạng xã hội ồn ào, tồn tại một nơi khuất nẻo, một góc tối mà ít ai biết đến. Đó là một diễn đàn mang tên “Bóng Đêm Thầm Lặng”. Nghe cái tên thôi đã thấy phảng phất sự u ám, bí ẩn rồi. Nơi đây không phải là chốn để người ta tìm kiếm thông tin về kinh tế, chính trị, hay giải trí. Nó là một cái động, nơi những câu chuyện rùng rợn, ma quái, những hiện tượng siêu nhiên khó lý giải, những truyền thuyết đô thị ghê rợn, và cả những trải nghiệm tâm linh kỳ lạ được kể lại.
Ban đầu, diễn đàn này chỉ là một góc nhỏ của internet, một bãi đất hoang vắng nơi vài ba kẻ cô độc tìm đến để trút bầu tâm sự về những điều mà họ không dám nói với ai khác. Các bài viết thưa thớt, lác đác vài dòng kể chuyện vụn vặt, đôi khi là những lời than thở về giấc mơ kỳ lạ, hay tiếng động lạ trong đêm. Chẳng mấy ai quan tâm, và diễn đàn cứ thế chìm trong sự im lìm, như một ngôi nhà hoang vắng chờ đợi một bóng ma nào đó ghé thăm.
Thế rồi, một ngày nọ, một bài viết xuất hiện. Nó không quá dài, nhưng cái tiêu đề của nó lại lập tức thu hút sự chú ý: “Liệu Rằng Chúng Ta Thật Sự Biết Đến Sự Thật?”
Bài viết được đăng bởi một tài khoản ẩn danh, với nickname chỉ là “Người Lữ Khách”. Nội dung của nó không phải là một câu chuyện cụ thể, mà là một lời đặt vấn đề, một câu hỏi lớn gieo vào lòng người đọc sự tò mò, hoài nghi.
“Chúng ta sống trong một thế giới mà khoa học và lý trí được tôn thờ. Mọi thứ đều phải có lời giải thích, mọi hiện tượng đều phải có nguyên nhân. Nhưng liệu có thật là như vậy? Có bao giờ bạn cảm thấy có điều gì đó không đúng, một mảnh ghép còn thiếu trong bức tranh mà chúng ta gọi là thực tại? Liệu những câu chuyện cổ tích, những truyền thuyết dân gian, những lời đồn đại rùng rợn mà chúng ta vẫn cho là hư cấu, có thật sự chỉ là hư cấu? Hay chúng là những mảnh vỡ của một sự thật lớn hơn, một sự thật bị che giấu bởi bức màn của sự sợ hãi và sự tiện lợi của việc không tin?
Tôi đã chứng kiến, đã trải nghiệm những điều mà khoa học không thể lý giải. Những điều khiến tôi phải tự hỏi, liệu ranh giới giữa thực và hư có mong manh đến vậy? Liệu những bóng ma, những sinh vật huyền bí, những thế giới song song có tồn tại đâu đó ngoài tầm mắt của chúng ta? Hay chúng đã và đang len lỏi vào cuộc sống hàng ngày, chỉ chờ đợi khoảnh khắc thích hợp để lộ diện?
Bạn, người đang đọc những dòng này, bạn có từng cảm thấy một sự lạnh lẽo vô cớ trong căn phòng trống? Từng nghe thấy tiếng thì thầm không rõ từ đâu vọng lại? Từng nhìn thấy một bóng hình lướt qua góc mắt rồi biến mất? Nếu có, thì bạn không đơn độc. Và nếu không, hãy tự hỏi, liệu bạn có đang nhắm mắt lại trước những điều mà tâm trí bạn không muốn chấp nhận?
Tôi tin rằng có những câu chuyện, những trải nghiệm không thể được lý giải bằng bất cứ công thức vật lý hay định luật khoa học nào. Những câu chuyện mà người ta gọi là kinh dị, tâm linh, hay huyền huyễn. Nhưng biết đâu, chúng lại chính là những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh toàn cảnh về sự thật mà chúng ta đang bị che mắt.
Tôi đăng bài viết này không phải để kể một câu chuyện. Tôi đăng nó để khơi gợi. Để thách thức bạn, những người có cùng niềm tin hoặc đơn giản chỉ là sự tò mò, hãy kể lại những gì bạn đã trải qua, những gì bạn đã nghe được, hay thậm chí là những gì bạn đã tưởng tượng ra. Hãy để những câu chuyện của chúng ta hòa quyện vào nhau, và biết đâu, từ trong mớ hỗn độn ấy, chúng ta sẽ tìm thấy một manh mối, một sợi chỉ dẫn đến sự thật mà chúng ta đang tìm kiếm.
Hãy nhớ, trong màn đêm thầm lặng này, không ai phán xét. Không ai cười nhạo. Chỉ có những trái tim mở rộng đón nhận những điều kỳ bí.
Liệu rằng chúng ta thật sự biết đến sự thật? Hãy cùng nhau tìm câu trả lời.”
Bài viết của “Người Lữ Khách” như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng lan tỏa khắp diễn đàn. Cái tiêu đề đầy ẩn ý và nội dung đánh thẳng vào sự tò mò, bản năng nguyên thủy của con người về những điều bí ẩn đã nhanh chóng lan truyền. Nó không chỉ thu hút những người vốn đã quan tâm đến thể loại này, mà còn kéo theo cả những người vốn dĩ chẳng bao giờ nghĩ đến việc ghé thăm một diễn đàn như “Bóng Đêm Thầm Lặng”.
Từ chỗ chỉ có vài chục thành viên lèo tèo, diễn đàn bỗng trở nên sôi động lạ thường. Lượng truy cập tăng vọt, và từng giờ, từng phút, những bài viết mới cứ thế xuất hiện. Ban đầu, là những câu chuyện ngắn, những lời bình luận bày tỏ sự đồng tình, sự tò mò. Rồi dần dà, những bài viết dài hơn bắt đầu được đăng tải.
Có người kể lại giấc mơ kỳ lạ tái hiện cảnh chiến tranh từ hàng trăm năm trước, chi tiết đến nỗi họ không thể tin đó chỉ là giấc mơ. Có người chia sẻ trải nghiệm bị “bóng đè” với những hình ảnh ghê rợn và cảm giác ngạt thở chân thật. Có người lại kể về những câu chuyện ma quái được truyền miệng trong gia đình, về những ngôi nhà bỏ hoang với những tiếng động lạ lùng, những bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện.
Có những người đăng bài chỉ để trêu đùa, để thử tài bịa chuyện của mình, hoặc đơn giản là để tìm kiếm sự chú ý. Họ dựng lên những câu chuyện ly kỳ, pha trộn giữa yếu tố kinh dị và hài hước, đôi khi là những tình tiết khó tin đến mức ai cũng biết là giả. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là diễn đàn đã sống dậy, đã trở thành một sân chơi đầy hấp dẫn.
Nhưng điều đáng nói nhất, điều khiến diễn đàn này trở nên khác biệt, là xen lẫn trong mớ hỗn độn của những câu chuyện thật giả lẫn lộn ấy, lại có những bài viết mà khi đọc, người ta không khỏi rùng mình. Không phải vì chúng quá kinh khủng, mà vì chúng mang một sắc thái chân thật đến đáng sợ. Giọng văn không hoa mỹ, không tô vẽ, nhưng lại đầy ám ảnh. Những chi tiết nhỏ nhặt, những cảm xúc được miêu tả một cách sống động, khiến người đọc có cảm giác như đang được chứng kiến tận mắt, trải nghiệm tận cùng những điều được kể lại.
Đó là những câu chuyện về những vụ mất tích bí ẩn không tìm thấy dấu vết, về những vật thể lạ xuất hiện trên bầu trời mà không có lời giải thích, về những hiện tượng tâm linh kỳ lạ xảy ra trong cuộc sống thường ngày của những người bình thường. Những câu chuyện này không chỉ là lời kể, mà còn đi kèm với những bức ảnh mờ ảo, những đoạn ghi âm nhiễu loạn, hay thậm chí là những đường dẫn đến các bài báo cũ kỹ, những tin tức địa phương ít ai biết đến.
“Người Lữ Khách” vẫn thường xuyên xuất hiện, không phải để kể chuyện, mà để bình luận, để khơi gợi, để đặt thêm những câu hỏi, khiến cho những cuộc thảo luận trở nên sâu sắc và ám ảnh hơn. Nickname này không bao giờ tiết lộ thông tin cá nhân, không bao giờ khẳng định hay phủ định bất cứ điều gì. Chỉ đơn giản là một bóng hình lặng lẽ, dẫn dắt những người khác vào mê cung của những điều kỳ bí.
Diễn đàn “Bóng Đêm Thầm Lặng” giờ đây không còn là một nơi bị lãng quên. Nó đã trở thành một nam châm thu hút những tâm hồn tò mò, những người tin vào những điều không thể giải thích, và cả những kẻ chỉ muốn tìm kiếm cảm giác mạnh. Mỗi câu chuyện được đăng tải đều được cộng đồng đón nhận, bình luận sôi nổi. Các thành viên bắt đầu phân tích, mổ xẻ từng chi tiết, cố gắng tìm ra sự thật đằng sau những lời kể.
Và rồi, một sự thật kinh hoàng dần được hé lộ. Trong số hàng trăm, hàng ngàn câu chuyện được đăng tải, có những câu chuyện không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Chúng là những mảnh ghép của những sự kiện có thật, những bí ẩn chưa từng có lời giải đáp, những điều mà thế giới này vẫn đang cố gắng chôn vùi dưới lớp vỏ bọc của sự bình thường.
Mỗi câu chuyện là một cánh cửa. Mỗi cánh cửa mở ra một thế giới, một khía cạnh khác của sự thật mà chúng ta vẫn nghĩ là mình đã nắm rõ. Và hành trình khám phá ấy, chỉ mới vừa bắt đầu. Diễn đàn “Bóng Đầm Thầm Lặng” đã trở thành một nhân chứng, một kho lưu trữ cho những điều mà con người vẫn luôn e sợ nhưng lại bị cuốn hút một cách mãnh liệt.
Liệu rằng chúng ta thật sự biết đến sự thật? Câu hỏi đó vẫn vang vọng, ám ảnh trong tâm trí mỗi người khi họ dấn thân vào mê cung của những câu chuyện chưa bao giờ được kể, hay đúng hơn là chưa bao giờ được tin.
Chương 1: Tiếng Gọi Từ Nơi Đáy Giếng
Lời mời gọi của “Người Lữ Khách” vang vọng khắp “Bóng Đêm Thầm Lặng” đã gieo vào lòng tôi một hạt mầm tò mò khó tả. Tôi là một trong số hàng ngàn người đã âm thầm theo dõi diễn đàn này từ khi nó còn là một bãi đất hoang vắng. Tên tôi là An, một lập trình viên với cuộc sống khá đơn điệu và logic. Mọi thứ trong thế giới của tôi đều có thể giải thích bằng mã code, bằng thuật toán, bằng những con số khô khan. Thế nhưng, tận sâu trong con người tôi, luôn tồn tại một khao khát mãnh liệt về những điều không thể lý giải, những bí ẩn nằm ngoài tầm với của lý trí.
Bài viết của “Người Lữ Khách” chạm đúng vào cái điểm yếu đó. Tôi đã đọc đi đọc lại nó nhiều lần, từng câu từng chữ như khắc sâu vào tâm trí. “Liệu rằng chúng ta thật sự biết đến sự thật?” – Câu hỏi ấy cứ xoáy sâu, khiến tôi không thể không suy nghĩ. Tôi đã từng nghe vô vàn câu chuyện kinh dị, ma quái, nhưng tôi luôn gạt bỏ chúng bằng cách lý giải khoa học hoặc cho rằng đó là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú. Nhưng lần này thì khác. Có điều gì đó trong giọng văn của “Người Lữ Khách”, một sự chân thành, một nỗi ám ảnh, khiến tôi phải nhìn lại mọi thứ.
Trong những ngày sau đó, tôi đã chứng kiến diễn đàn bùng nổ. Hàng trăm, hàng ngàn câu chuyện được đăng tải. Có những câu chuyện khiến tôi bật cười vì sự phi lý, có những câu chuyện khiến tôi rùng mình vì sự đáng sợ, nhưng cũng có những câu chuyện, một số ít thôi, lại gieo vào tôi một sự lạnh gáy không thể lý giải. Chúng không quá ghê rợn, không có máu me, không có jumpscare. Chúng đơn giản là… thật. Tôi không biết tại sao tôi lại có cảm giác đó, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, những câu chuyện ấy, bằng cách nào đó, đã từng xảy ra.
Đêm đó, sau một ngày dài làm việc căng thẳng, tôi nằm trên giường, cố gắng chợp mắt. Nhưng tâm trí tôi cứ luẩn quẩn với những câu chuyện trên diễn đàn. Đặc biệt là một bài viết với tiêu đề: “Tiếng Gọi Từ Nơi Đáy Giếng”. Nó được đăng bởi một tài khoản mới toanh, chỉ có một bài viết duy nhất. Người viết tự xưng là “Kẻ Khai Quật”.
Câu chuyện bắt đầu bằng một bức ảnh. Bức ảnh chụp một cái giếng cổ, được xây bằng đá ong rêu phong, nằm sâu trong một khu rừng hoang vắng. Nước giếng đen ngòm, phản chiếu một bầu trời xám xịt. Không có gì đặc biệt, nhưng lại toát lên một vẻ âm u đến lạ.
“Kẻ Khai Quật” bắt đầu câu chuyện của mình:
“Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ kể lại chuyện này. Không phải vì tôi sợ bị cười nhạo, mà vì tôi sợ phải nhớ lại. Nhưng lời kêu gọi của ‘Người Lữ Khách’ đã lay động tôi. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải đối mặt với sự thật của chính mình.
Chuyện xảy ra cách đây hơn mười năm, khi tôi còn là một sinh viên đại học. Tôi có một nhóm bạn thân, và chúng tôi thường xuyên tổ chức những chuyến đi phượt, khám phá những vùng đất hoang sơ. Lần đó, chúng tôi quyết định đi cắm trại ở một khu rừng nằm sâu trong vùng núi Tây Bắc, một nơi được đồn đại là hoang vu và ít người qua lại.
Rừng sâu thật sự. Cây cối rậm rạp, ánh sáng mặt trời khó lọt qua tán lá dày đặc. Không khí ẩm ướt, mang theo mùi của đất mục và lá khô. Chúng tôi đi bộ cả ngày, cố gắng tìm một địa điểm bằng phẳng để dựng lều. Khi chiều tà buông xuống, chúng tôi bất ngờ phát hiện ra một công trình kiến trúc kỳ lạ. Đó là một cái giếng cổ.
Nó nằm khuất sau những bụi cây rậm rạp, được bao quanh bởi những bức tường đá đổ nát, trông như tàn tích của một ngôi đền cổ. Cái giếng sâu hoắm, miệng giếng được xây bằng những phiến đá ong to lớn, rêu phong phủ kín. Nước giếng đen ngòm, không nhìn thấy đáy. Xung quanh đó không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người. Cảm giác như nó đã nằm ở đó hàng trăm, hàng ngàn năm, bị thời gian và thiên nhiên vùi lấp.
Bạn bè tôi đều tỏ ra tò mò. Thằng Phong, đứa liều lĩnh nhất nhóm, tiến lại gần, cúi xuống nhìn vào lòng giếng. 'Sâu thật!' Nó reo lên. Con Linh, đứa nhát gan nhất, thì đứng lùi lại, mặt tái mét. 'Thôi đi Phong, trông nó ghê rợn thế nào ấy.'
Tôi cũng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Có điều gì đó không ổn về cái giếng này. Một cảm giác u ám, nặng nề bao trùm lấy không gian xung quanh. Nhưng sự tò mò của tuổi trẻ đã lấn át sự sợ hãi. Chúng tôi quyết định dựng lều gần đó, và coi cái giếng là một 'điểm nhấn' thú vị cho chuyến đi.
Đêm đầu tiên trôi qua khá yên bình, ngoại trừ vài tiếng côn trùng kêu vo ve và tiếng lá cây xào xạc trong gió. Chúng tôi đốt lửa trại, nướng thịt, kể chuyện phiếm. Không ai nhắc đến cái giếng nữa.
Đêm thứ hai, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Khi tất cả đã say ngủ, tôi bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một âm thanh lạ. Đó không phải là tiếng gió, cũng không phải tiếng côn trùng. Đó là một tiếng thì thầm, rất khẽ, như có ai đó đang nói chuyện ở rất xa. Tôi dụi mắt, nhìn xung quanh. Mọi người vẫn đang ngủ say. Lửa trại đã tàn, chỉ còn lại những đốm than đỏ rực.
Tiếng thì thầm lại vang lên. Lần này rõ hơn một chút. Nó không giống như một ngôn ngữ cụ thể, mà giống như một chuỗi âm thanh lặp đi lặp lại, đều đều, trầm thấp. Tôi nhận ra, âm thanh đó vọng ra từ phía cái giếng.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân. Có lẽ là do gió lùa vào lòng giếng tạo ra âm thanh thôi. Tôi cố gắng nhắm mắt lại, nhưng tiếng thì thầm cứ dai dẳng, luồn lách vào trong tai tôi. Càng nghe, tôi càng thấy nó trở nên… rõ ràng hơn. Như thể có ai đó đang gọi tên tôi.
'An… An…'
Không, không thể nào. Chắc chắn là tôi nghe nhầm. Tôi cố gắng cuộn tròn người lại, vùi mặt vào túi ngủ, hy vọng tiếng thì thầm sẽ biến mất. Nhưng nó không biến mất. Nó cứ lớn dần, lớn dần, không còn là thì thầm nữa, mà trở thành một tiếng gọi, một tiếng kêu, đầy ai oán và đau đớn.
Tôi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng. Tiếng kêu ấy không chỉ trong đầu tôi nữa. Nó đang vang vọng trong đêm tối, đủ lớn để đánh thức những người khác. Thằng Phong, con Linh, thằng Cường, con Mai… tất cả đều đã tỉnh dậy, mắt mở thao láo, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
'Tiếng gì thế?' Linh thì thào, giọng run rẩy.
'Từ cái giếng…' Cường lắp bắp.
Chúng tôi im lặng, nín thở lắng nghe. Tiếng kêu ấy cứ vang vọng, như một linh hồn đang bị giam cầm dưới lòng đất sâu thẳm, cố gắng thoát ra ngoài. Nó không phải là tiếng kêu bình thường của con người. Nó mang một âm hưởng lạnh lẽo, cổ xưa, như đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Phong, vốn dĩ là kẻ gan dạ nhất, cũng không giấu nổi vẻ hoảng sợ. 'Chúng ta… chúng ta phải đi.'
Chúng tôi vội vàng thu dọn đồ đạc. Cảm giác kinh hoàng bao trùm lấy tất cả. Tiếng kêu từ giếng sâu cứ ám ảnh chúng tôi từng bước chân. Chúng tôi chạy, chạy không ngừng nghỉ, xuyên qua màn đêm đen tối, xuyên qua những bụi cây rậm rạp. Chúng tôi không dám quay đầu lại, không dám nhìn về phía cái giếng.
Cuối cùng, khi ánh bình minh ló dạng, chúng tôi cũng thoát ra khỏi khu rừng. Cả nhóm kiệt sức, quần áo rách rưới, mặt mũi bơ phờ. Không ai nói với ai một lời nào. Chúng tôi chỉ biết thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con đường nhựa phía xa.
Chúng tôi không bao giờ quay lại khu rừng đó nữa. Và cũng không bao giờ nhắc đến chuyện cái giếng với bất cứ ai. Chúng tôi tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ, một ảo ảnh, một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng sâu thẳm trong lòng, chúng tôi biết rằng đó là sự thật.
Suốt mười năm qua, tôi vẫn thường xuyên bị ám ảnh bởi tiếng kêu ấy. Mỗi khi đêm xuống, mỗi khi tôi nhắm mắt, tôi lại nghe thấy nó. Nó không còn là tiếng thì thầm nữa, mà là một tiếng gào thét, một tiếng khóc than, như đang gọi tên tôi, kéo tôi về phía đáy giếng lạnh lẽo.
Tôi không biết cái giếng đó là gì. Tôi không biết linh hồn nào đang bị giam cầm ở đó. Nhưng tôi biết một điều: có những thứ trên đời này không thể giải thích bằng khoa học, bằng logic. Có những thứ tồn tại ngoài tầm hiểu biết của chúng ta. Và đôi khi, những thứ đó lại tìm cách liên lạc với chúng ta, gọi chúng ta từ nơi đáy sâu của sự bí ẩn.
Liệu có ai trong các bạn từng nghe thấy tiếng gọi từ nơi sâu thẳm như vậy không? Hay tôi chỉ là kẻ điên rồ duy nhất bị ám ảnh bởi một cái giếng cổ?”
Tôi đọc hết câu chuyện của “Kẻ Khai Quật”, toàn thân lạnh toát. Không phải vì những hình ảnh ghê rợn hay yếu tố siêu nhiên quá đà. Mà là vì sự chân thật đến rợn người trong từng câu chữ. Cái cách mà “Kẻ Khai Quật” miêu tả âm thanh, không khí, và cảm giác sợ hãi của họ, khiến tôi có cảm giác như đang đứng cạnh họ, đang nghe tiếng kêu từ cái giếng đó vậy.
Tôi nhìn vào bức ảnh cái giếng một lần nữa. Mặc dù là một bức ảnh tĩnh, nhưng nó lại toát ra một sự sống động kỳ lạ, như thể nó đang… quan sát tôi. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: liệu cái giếng đó có thật sự tồn tại? Liệu những điều “Kẻ Khai Quật” kể có phải là sự thật?
Tim tôi đập mạnh hơn. Một cảm giác thúc giục mạnh mẽ nổi lên trong tôi. Tôi muốn tìm hiểu. Tôi muốn biết thêm về cái giếng đó. Và tôi muốn biết, liệu có ai khác cũng đã nghe thấy tiếng gọi từ nơi đáy giếng không…
Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Tiếng thì thầm của “Kẻ Khai Quật” cứ văng vẳng trong đầu tôi, hòa lẫn với tiếng kêu ai oán từ nơi đáy giếng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy. Tôi biết rằng, từ giờ phút này, cuộc sống của tôi sẽ không còn đơn điệu và logic nữa. Một cánh cửa đã mở ra, và tôi, không thể không bước vào.
(Mọi câu truyện chỉ là hư cấu ko có thật, mọi thứ đều là 1 suy nghĩ ko có thật thôi, câu truyện trong chương 1 đều là giả tưởng, chỉ đọc để giải trí thôi nhé, ko nên tin bất thứ j trong truyện)
(Ai có câu truyện nào hay muốn kể thì kể đi nhé, đừng giữ trong lòng làm j, cứ viết ra dòng tâm sự mỏng biết đâu sẽ có ai đó biết đến câu truyện của bạn chăng😅)