Trong một con ngõ nhỏ u ám ở Thượng Hải, nơi ánh đèn neon từ các con phố lớn không thể chạm tới, có một căn nhà cổ nằm lặng lẽ giữa những tòa cao ốc hiện đại. Căn nhà này, với mái ngói rêu phong và những bức tường loang lổ, từng thuộc về gia tộc họ Lưu, một dòng họ giàu có nhưng đầy bí ẩn. Người dân quanh vùng đồn đại rằng căn nhà bị nguyền rủa, rằng bất kỳ ai bước vào đều không bao giờ trở ra nguyên vẹn. Nhưng điều khiến người ta rùng mình nhất là câu chuyện về một bức thư – bức thư của người chết – được cho là sẽ xuất hiện trước khi một bi kịch xảy ra.
Tần Minh, một thám tử tư 35 tuổi với mái tóc lòa xòa và ánh mắt sắc bén, không tin vào những lời đồn đại. Anh sống bằng lý trí và bằng những vụ án mà cảnh sát không thể giải quyết. Một buổi tối mưa tầm tã, khi Tần Minh đang ngồi trong văn phòng nhỏ của mình, một người phụ nữ bước vào. Cô ta mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn dưới vành mũ rộng, giọng nói run rẩy khi giới thiệu mình là Lưu Vân, hậu duệ cuối cùng của gia tộc họ Lưu.
"Tôi cần anh giúp," cô nói, đặt lên bàn một phong thư cũ kỹ, giấy đã ngả vàng và bìa thư có dấu sáp đỏ đã nứt vỡ. "Bức thư này được gửi đến nhà tôi sáng nay. Nó... nó mang tên tôi, nhưng người gửi là ông nội tôi. Ông đã chết cách đây 20 năm."
Tần Minh nhíu mày, cầm bức thư lên. Chữ viết trên phong bì là kiểu thư pháp cổ, nét chữ cứng cáp nhưng đầy ám khí, như thể được viết bằng sự oán hận. Anh mở thư, bên trong là một mẩu giấy nhỏ với vài dòng chữ:
*"Lưu Vân, máu của dòng họ sẽ trả giá. Đêm trăng rằm, ngươi sẽ đối mặt với sự thật. Đừng chạy trốn."*
"Đây có thể là trò đùa," Tần Minh nói, dù trong lòng anh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Cô có kẻ thù nào không?"
Lưu Vân lắc đầu, đôi mắt hoảng loạn. "Tôi sống một mình, không giao du với ai. Nhưng từ khi nhận bức thư này, tôi cảm thấy như có ai đó đang theo dõi tôi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân trong căn nhà cổ vào ban đêm, và... những tiếng thì thầm."
Tần Minh đồng ý nhận vụ án, không phải vì anh tin vào ma quỷ, mà vì ánh mắt tuyệt vọng của Lưu Vân. Anh yêu cầu cô đưa anh đến căn nhà cổ để điều tra. Khi họ đến nơi, trời đã tối mịt, mưa vẫn rơi không ngớt. Căn nhà hiện ra như một bóng ma khổng lồ giữa màn đêm, những cánh cửa gỗ kêu cót két khi Lưu Vân đẩy chúng ra.
Bên trong, không khí lạnh lẽo và mùi ẩm mốc bao trùm. Tần Minh bật đèn pin, ánh sáng quét qua những bức tranh chân dung treo trên tường – tất cả đều là thành viên của gia tộc họ Lưu, với ánh mắt dường như đang nhìn chằm chằm vào họ. Lưu Vân chỉ vào một bức tranh lớn ở cuối hành lang. "Đó là ông nội tôi, Lưu Thiên Hạo. Ông mất trong một vụ cháy ở căn nhà này, nhưng thi thể không bao giờ được tìm thấy."
Tần Minh kiểm tra khắp căn nhà, nhưng không tìm thấy dấu hiệu của sự xâm nhập. Tuy nhiên, khi anh bước vào thư viện cũ, một cuốn sách trên kệ đột nhiên rơi xuống sàn, mở ra ở một trang viết tay. Những dòng chữ nguệch ngoạc ghi lại một câu chuyện kỳ lạ:
*"Gia tộc họ Lưu đã đánh cắp bí mật của thần linh. Máu của họ sẽ trả giá. Bức thư sẽ dẫn đường."*
Đêm đó, Tần Minh quyết định ở lại căn nhà để quan sát. Lưu Vân run rẩy, nhưng cô đồng ý ngủ trong phòng khách, nơi Tần Minh có thể bảo vệ cô. Nửa đêm, khi ánh trăng rằm chiếu qua cửa sổ, một tiếng động lớn vang lên từ tầng trên. Tần Minh cầm đèn pin và dao găm, chạy lên cầu thang. Ở đó, trong căn phòng cũ của Lưu Thiên Hạo, anh tìm thấy một chiếc hộp gỗ khắc hoa văn kỳ lạ, khóa chặt bằng một ổ khóa cổ. Trên hộp, một phong thư khác xuất hiện, lần này đề tên Tần Minh.
Anh mở thư, tim đập thình thịch. Bên trong chỉ có một dòng:
*"Ngươi đã bước vào lời nguyền. Đêm nay, máu sẽ chảy."*
Ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên từ tầng dưới. Tần Minh lao xuống, chỉ để thấy Lưu Vân đứng sững, mắt mở to kinh hoàng, tay cầm một con dao dính máu. Trước mặt cô là một thi thể – một người đàn ông không rõ danh tính, mặt mũi bị cắt nát, nằm trong vũng máu. Lưu Vân lắp bắp: "Tôi... tôi không làm! Tôi chỉ thấy hắn nằm đây!"
Tần Minh kiểm tra thi thể. Người đàn ông mặc áo choàng đen, không có giấy tờ tùy thân, nhưng trong túi áo là một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ: *"Kẻ phản bội sẽ chết đầu tiên."* Anh nhận ra vụ án này không chỉ là một trò đùa hay sự trùng hợp – có một thế lực đang thao túng mọi chuyện. Nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ thêm, ánh đèn trong nhà vụt tắt, và một tiếng cười lạnh lùng vang lên từ bóng tối.
Tần Minh kéo Lưu Vân lùi lại, tay nắm chặt dao găm. Tiếng cười kia dường như phát ra từ khắp nơi, hòa lẫn với tiếng mưa gào thét bên ngoài. Anh bật đèn pin, nhưng ánh sáng yếu ớt chỉ đủ chiếu sáng vài mét trước mặt. Lưu Vân run rẩy, thì thầm: "Là ông nội... tôi nghe thấy giọng ông!"
Tần Minh không tin vào ma quỷ, nhưng anh không thể phủ nhận sự kỳ lạ của tình huống. Anh dẫn Lưu Vân trở lại thư viện, nơi chiếc hộp gỗ bí ẩn vẫn nằm yên trên bàn. Anh quyết định phá khóa, bất chấp lời cảnh báo của Lưu Vân rằng đó có thể là cánh cửa dẫn đến tai họa. Bên trong hộp là một cuốn nhật ký cũ, bìa da sờn rách, và một chiếc chìa khóa nhỏ khắc hình đầu lâu.
Nhật ký thuộc về Lưu Thiên Hạo, ghi lại những bí mật đen tối của gia tộc họ Lưu. Hóa ra, hơn một thế kỷ trước, tổ tiên của họ Lưu đã đánh cắp một cổ vật từ một ngôi chùa cổ ở Tây Tạng – một viên ngọc được cho là chứa sức mạnh của thần linh. Nhưng viên ngọc đó bị nguyền rủa, và bất kỳ ai sở hữu nó đều phải trả giá bằng máu. Lưu Thiên Hạo, trong nỗ lực phá bỏ lời nguyền, đã thực hiện một nghi lễ cấm kỵ, nhưng thất bại. Ông viết trong nhật ký:
*"Tôi đã đánh thức thứ không nên tỉnh giấc. Nó sẽ không ngừng săn đuổi máu của dòng họ Lưu."*
Tần Minh nhận ra rằng bức thư và những sự kiện kỳ lạ có thể liên quan đến viên ngọc. Anh hỏi Lưu Vân: "Cô có biết viên ngọc này ở đâu không?" Lưu Vân lắc đầu, nhưng ánh mắt cô thoáng chút do dự, như thể đang giấu điều gì đó. Trước khi anh kịp tra hỏi, một tiếng động lớn vang lên từ tầng hầm. Tần Minh cầm chìa khóa đầu lâu và chạy xuống, Lưu Vân bám theo sau.
Tầng hầm tối om, đầy những thùng gỗ phủ bụi. Ở góc phòng, một cánh cửa sắt ẩn sau một tấm ván gỗ. Chiếc chìa khóa khớp hoàn hảo với ổ khóa. Khi cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh buốt tràn ra, kèm theo mùi tử khí. Bên trong là một căn phòng nhỏ, tường khắc đầy những ký tự cổ xưa. Ở giữa phòng, trên một bệ đá, là viên ngọc màu đỏ rực, phát ra ánh sáng ma mị.
Lưu Vân đột nhiên hét lên: "Đừng chạm vào nó!" Nhưng đã quá muộn. Khi Tần Minh tiến gần, viên ngọc rung lên, và một bóng đen xuất hiện từ góc phòng. Nó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một khối sương mù đen kịt với đôi mắt đỏ rực. Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ngươi dám quấy rầy ta?"
Tần Minh lùi lại, tay siết chặt dao. Anh hét lên với Lưu Vân: "Cô biết gì về thứ này? Nói đi!" Lưu Vân, nước mắt lăn dài, thú nhận rằng cô từng tìm cách bán viên ngọc trên chợ đen để trả nợ, nhưng người mua – người đàn ông bị giết ở tầng dưới – đã phản bội cô, cố gắng chiếm đoạt viên ngọc. Cô không ngờ hành động của mình đã kích hoạt lời nguyền.
Bóng đen cười lớn, rồi lao về phía Lưu Vân. Tần Minh đẩy cô ra, vung dao chém vào không khí, nhưng lưỡi dao chỉ xuyên qua sương mù. Anh nhận ra cách duy nhất để dừng lời nguyền là phá hủy viên ngọc. Anh nhặt một hòn đá lớn trong phòng, đập mạnh vào viên ngọc. Một tiếng nổ vang lên, ánh sáng đỏ rực bao trùm căn phòng, và bóng đen gào thét trước khi tan biến.
Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, Tần Minh và Lưu Vân thoát ra khỏi tầng hầm, cả hai đều kiệt sức. Viên ngọc đã vỡ vụn, nhưng căn nhà vẫn toát lên cảm giác bất an. Tần Minh đưa Lưu Vân rời khỏi đó, nhưng khi họ bước ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm: "Máu chưa trả đủ..."
Vài ngày sau, Tần Minh nhận được một bức thư khác tại văn phòng. Lần này, nó không đề tên ai, chỉ có một dòng chữ: *"Lời nguyền không bao giờ kết thúc."* Anh nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng vẫn lạnh lùng chiếu xuống con ngõ tối. Liệu lời nguyền đã thực sự chấm dứt, hay chỉ là sự khởi đầu cho một cơn ác mộng mới?