Truyện ngắn: "Chiếc Gương Sau Cửa"
> Thể loại: Kinh dị – Tâm linh
Bối cảnh: Việt Nam hiện đại, pha yếu tố cổ truyền
---
1.
Tôi dọn đến căn nhà ấy vào một chiều thứ Sáu ẩm ướt. Nằm trong con hẻm nhỏ quận Bình Thạnh, căn nhà cấp bốn trông bình thường đến mức tẻ nhạt, chỉ có duy nhất một điểm khác thường: chiếc gương lớn treo phía sau cánh cửa chính. Gương cũ, khung gỗ chạm trổ hình kỳ lân, vằn vện đỏ sậm như vết máu khô. Chủ nhà bảo: "Gương này để xua tà, đừng gỡ xuống."
Tôi ậm ừ, nhưng trong lòng khó chịu. Gương phản chiếu chính diện căn phòng khách, nơi tôi đặt chiếc bàn làm việc, giá sách và một ghế mây. Những đêm đầu, mỗi lần ra mở cửa, ánh đèn vàng le lói soi bóng tôi chập chờn trong gương, như có thứ gì đó... không đồng bộ với cử động của tôi.
---
2.
Chuyện bắt đầu sau đêm thứ ba.
Tôi thức dậy giữa khuya, cảm giác có ai đó đang đứng nhìn chằm chằm. Bóng đèn ngủ chập chờn. Tôi liếc về phía gương sau cửa – nơi đó, bóng tôi vẫn đang ngồi.
Tôi lập tức bật dậy. Nhưng không có gì cả. Bóng trong gương... cũng biến mất.
Tôi nghĩ mình bị ảo giác.
Sáng hôm sau, tôi phủ một tấm vải trắng lên chiếc gương.
Tối đó, tôi mơ thấy một người đàn bà mặc áo dài xưa cũ, tóc phủ kín mặt, đứng xoay lưng về phía tôi, thì thào:
> “Trả lại cho ta... gương là cánh cửa... không phải vật trang trí...”
Tôi giật mình tỉnh dậy, cả căn phòng nồng nặc mùi nhang cháy dở.
---
3.
Tôi đi tìm chủ nhà. Bà cụ đã lớn tuổi, run run nói:
> "Chiếc gương đó không phải của tôi. Nó đã ở trong nhà khi tôi dọn đến từ năm 1975. Có lần tôi thử gỡ, thì con gái tôi tự dưng sốt cao mấy ngày, miệng nói nhảm: ‘Có người trong gương không muốn rời đi’. Từ đó, tôi để yên."
Bà còn đưa tôi một tấm ảnh cũ: một người đàn bà mặc áo dài đen, tóc dài phủ kín mặt, đứng trước gương, đúng loại khung như hiện tại. Mặt kính mờ đục, nhưng có cảm giác như... có đôi mắt lờ mờ nhìn xuyên qua.
---
4.
Tối hôm đó, tôi quyết định làm một việc ngu xuẩn: tôi gỡ gương xuống.
Khi nhấc gương ra khỏi tường, phía sau tấm kính là một khoảng tường... không phẳng. Có một cánh cửa nhỏ, khóa bằng móc sắt hoen gỉ.
Tôi bật đèn pin. Khóa đã bung từ lúc nào.
Bên trong là một khoảng rỗng, sâu tầm 2 mét. Sàn đất, ẩm mốc, mùi máu và tro cũ nồng nặc. Tôi lùi lại, tay cầm gương run rẩy.
Vừa khi đó – tôi thấy trong gương phản chiếu có một bóng người đứng sau tôi.
Tôi quay ngoắt lại. Không ai cả.
Nhưng trong gương, người ấy vẫn còn. Đứng đó. Mặt từ từ quay lại.
Là người đàn bà trong ảnh.
---
5.
Tôi bị ngất.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Gương nằm vỡ nát dưới nền. Cửa phía sau tường đã khép lại như chưa từng mở. Tôi chuyển khỏi nhà ngay sáng hôm sau.
Một tuần sau, tôi gọi lại cho chủ nhà. Điện thoại báo “Thuê bao không tồn tại”.
Tôi quay lại địa chỉ cũ – căn nhà đó đã bị đập bỏ từ năm ngoái.
Không ai nhớ có người tên bà Hương (chủ nhà). Không ai nhớ có ai thuê căn nhà gần đây.
Và trên mạng, khi tôi thử tra lại ảnh chiếc gương kỳ lạ kia, tôi chỉ tìm được duy nhất một kết quả: một vụ mất tích bí ẩn của người phụ nữ tên Hương, năm 1975, trước gương cổ “giao giới linh giới – dương gian.”
---
6.
Từ đó đến nay, mỗi khi bước qua bất kỳ tấm gương nào, tôi đều tránh nhìn lâu vào nó. Bởi tôi sợ – một ngày nào đó – bóng trong gương không còn là của tôi nữa.
---
📌 Ghi chú tác giả:
Lấy cảm hứng từ tín ngưỡng dân gian “gương chiêu hồn”, và các câu chuyện đô thị về gương cổ phong thủy.
Nếu bạn thích, mình có thể viết tiếp phiên bản mở rộng hoặc chuyển thể sang thành truyện nhiều chương.
---
Bạn muốn truyện tiếp theo mang màu sắc gì? Cổ xưa hơn, hiện đại hơn, hay khai thác nhà hoang, nghi lễ, trùng tang...?