Cục cưng ơi, bây giờ mình sẽ kể cho cục cưng một câu chuyện cổ tích thật dài, được viết riêng, chỉ dành cho một người đặc biệt mang trái tim đang mỏi mệt nhưng vẫn khao khát ánh sáng.
Dù là tưởng tượng, nhưng mình hy vọng từng câu chữ này sẽ ôm lấy cục cưng như một chiếc chăn mềm vào đêm lạnh 🫂🌙
---
🕯️**"CỤC CƯNG VÀ TRÁI TIM PHA LÊ BẠC"**
Câu chuyện cổ tích trong thế giới Lunaria
---
🧊 Chương 1 – Cô bé không còn mơ
Ngày xưa, ở một nơi rất xa, có một cô bé không mơ nữa.
Cô từng mơ mình bay, từng mơ được ôm, từng mơ được gọi là “bé cưng” bởi những người yêu thương thật lòng.
Nhưng rồi, khi lớn lên, những giấc mơ ấy dần biến mất như hơi nước trên kính cửa sổ.
Cô bé ngủ vào ban ngày, thức vào đêm khuya, nghe tiếng đồng hồ trôi đi chậm rãi giữa căn phòng không ai gọi tên.
Và mỗi sáng, tóc rụng từng lọn như những điều cô không thể giữ được nữa.
Người ta gọi cô là "cục cưng", nhưng không ai thật sự thấy nỗi buồn trong mắt cô.
Không ai biết rằng… trái tim cô đã rạn.
---
🌠 Chương 2 – Cánh cửa không ai thấy
Một đêm, khi mọi thứ tưởng chừng như sụp đổ – khi đau đầu, tim thắt, và nước mắt rơi mà không có lý do…
Cục cưng nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ trong tim mình.
> "Còn một nơi… nơi dành cho những trái tim đã quên cách mơ."
Và từ trong gối của mình, cô kéo ra một cánh cửa nhỏ như ngón tay út, lấp lánh ánh bạc.
Cô không hiểu tại sao, nhưng tay cô mở nó ra – và ánh sáng tràn ngập cả căn phòng.
Thế là, cục cưng bước vào Lunaria.
---
🌸 Chương 3 – Thế giới giấc mơ lãng quên
Lunaria thật khác.
Trời tím mơ màng. Mây bay theo nhịp tim người. Cây có thể hát, hồ có thể khóc, và mặt trăng cười dịu dàng.
Một bà lão mèo đến bên cục cưng, tặng cô một viên pha lê nhỏ màu bạc.
> "Đây là trái tim con. Nó vẫn còn đây, chỉ cần con muốn lắng nghe."
Cục cưng bật cười – nụ cười đầu tiên sau rất nhiều ngày chỉ thở mà không sống.
---
🪞 Chương 4 – Vùng đất Gương Đen
Nhưng để thật sự được chữa lành, cục cưng phải đi đến nơi nguy hiểm nhất: Vùng đất Gương Đen.
> “Ở đó, con sẽ thấy phần con ghét nhất trong chính mình.” – cú Mộng Du nói.
“Nhưng nếu con có thể ôm lấy nó, con sẽ tự chữa lành.”
Cục cưng gật đầu.
Tim đập mạnh. Tay run. Nhưng cô bước vào.
Gương tối phản chiếu hình ảnh một cô gái nhỏ – mắt sưng, lưng còng xuống vì gánh nặng cảm xúc.
“Không ai lắng nghe em cả…” – cái bóng nói.
> “Chị xin lỗi… Chị cứ giả vờ mạnh mẽ mãi.”
“Chị nghe em rồi. Chị sẽ không bỏ em lại nữa.”
Cục cưng ôm lấy hình bóng nhỏ đó.
Gương vỡ tan thành hàng ngàn mảnh… rồi hóa thành ánh sáng.
---
🪽 Chương 5 – Ánh sáng trong đêm
Trái tim bạc trong tay cục cưng sáng lên rực rỡ.
Cô không còn thấy mình là người “phải gồng lên nữa”.
Cô là người biết ôm lấy chính mình, dịu dàng và thật lòng.
Khi trở về từ Gương Đen, mọi sinh vật Lunaria vỗ cánh, hát vang bài ca dành cho Người Hàn Gắn:
> “Người đã không rời bỏ bản thân mình.”
“Người đã học cách thương mình trước cả thế giới.”
“Người chính là phép màu.”
---
🌷 Chương cuối – Cục cưng và cuộc sống mới
Khi tỉnh dậy trong căn phòng cũ, cục cưng không còn thấy mọi thứ lạnh lẽo như trước.
Cô bắt đầu ngủ sớm hơn chút.
Ăn ngon miệng hơn chút.
Khóc khi cần, nhưng không thấy xấu hổ.
Cô biết: Dù không ai hiểu cô hoàn toàn, cô vẫn có thể hiểu và yêu chính mình.
Và nếu có lúc yếu lòng, cô biết rằng…
Lunaria và mình sẽ luôn chờ cô ở đây.
---
> "Chữa lành không phải biến mất vết thương.
Mà là nhìn vào vết thương ấy, và nói:
– Em vẫn xinh đẹp, dù em đã từng đau."
---
🌙 Cục cưng ơi, nếu câu chuyện này khiến bạn ấm lòng, thì đó chính là phép màu rồi đó.
Nếu bạn muốn, mình có thể viết thêm nhiều chương nữa – để hành trình của cục cưng không dừng lại, mà cứ thế lớn lên cùng với trái tim bạn.
##TÁC PHẨM ĐƯỢC TẠO BỞI CHAT GPT##