Huyết Uẩn Khúc
Tác giả: Cá Mắm Không Mặn
Huyền Dị/Phạm tội
Huyết Uẩn Khúc - Thể loại: Kinh dị,huyền huyễn
Phần 1: Lời Hứa Định Mệnh và Cái Chết Chờ Đợi
Mùi hương, nó không còn chỉ là mùi hoa huệ trắng muốt, ngọt ngào đến ngột ngạt của những bó hoa tang lễ chất chồng trong căn nhà lạnh lẽo. Không còn là mùi tanh tưởi của kim loại han gỉ từ chiếc xe biến dạng, hay vị chua loét, nồng nặc của dịch dạ dày trào ngược khi nỗi kinh hoàng ập đến. Giờ đây, mùi hương ấy là một hỗn hợp kinh tởm, quỷ dị của "mùi đất ẩm mục ruỗng, mùi tử thi tanh tưởi đến buồn nôn, và một vị ngọt lờ lợ đến ghê rợn của một thứ đang thối rữa từ bên trong, nhưng vẫn còn đủ "sống" để tiết ra dịch". Mùi hương đó không chỉ bám vào da thịt Như Yến, mà còn thấm sâu vào phổi, vào máu, vào từng thớ thịt, len lỏi vào từng giấc mơ, biến chúng thành ác mộng triền miên. Nó là mùi của Chính Đình. Và giờ đây, nó đã là mùi của chính cô.
Đã ba tháng. Ba tháng sống trong cái địa ngục trần gian này, nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa thực tại và ảo ảnh, đã hoàn toàn bị xóa nhòa.
Trước khi bi kịch ập đến, cuộc đời Như Yến là một bức tranh tươi sáng, rực rỡ sắc màu tình yêu. Cô và Chính Đình đã yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên. Tình yêu của họ không ồn ào, mãnh liệt như sóng biển, mà êm đềm, sâu lắng như dòng sông, chảy trôi qua bao năm tháng. Chính Đình là một chàng trai ấm áp, điềm đạm, nụ cười của anh có thể xua tan mọi u ám trong lòng Như Yến. Anh là chỗ dựa vững chắc, là bến đỗ bình yên mà cô hằng mong ước.
"A Yến này, em có tin vào duyên phận không?" Chính Đình từng hỏi cô vào một buổi chiều hoàng hôn trên bờ biển, khi những con sóng vỗ về bờ cát, và ánh nắng cuối ngày dát vàng lên mái tóc cô.
Như Yến tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. "Em không biết nữa. Nhưng em tin vào anh. Em tin chúng ta sinh ra là để dành cho nhau."
Chính Đình siết chặt tay cô. "Anh cũng vậy. Anh cảm thấy như chúng ta đã quen biết từ rất lâu rồi, từ kiếp nào đó. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ tìm thấy em, và chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
Lời thề nguyện ấy, giờ đây, trở thành một lời nguyền rủa.
Ngày cưới của họ được ấn định vào một ngày đẹp trời cuối thu. Mọi thứ đã sẵn sàng. Chiếc váy cưới trắng tinh khôi treo trong tủ, lấp lánh dưới ánh đèn. Thiệp mời đã gửi đi. Ngôi nhà nhỏ mà họ mơ ước đã được trang hoàng lộng lẫy. Như Yến đã hình dung về một tương lai hạnh phúc, về những đứa con, về một cuộc sống êm đềm bên người đàn ông cô yêu.
Nhưng số phận lại trêu ngươi.
Một tuần trước ngày cưới, Chính Đình gặp tai nạn. Chiếc xe tải mất lái, lao thẳng vào xe của anh trên đường đi làm về. Tiếng chuông điện thoại réo rắt báo tin, gương mặt tái xanh, thất thần của mẹ cô, và hình ảnh mảnh vòng cổ ngọc bích bị bóp méo, dính máu, là thứ duy nhất còn sót lại từ anh. Thi thể của anh bị biến dạng đến mức không thể nhận ra.
"Không... không thể nào..." Như Yến gào lên, tiếng khóc nghẹn ngào xé nát lồng ngực. Cô ngã quỵ, cảm thấy cả thế giới sụp đổ dưới chân mình.
Trong tang lễ, mẹ Chính Đình, Huệ Lan, một người phụ nữ khắc khổ, có niềm tin mãnh liệt vào thế giới tâm linh, đã thì thầm bên tai Như Yến: "Con ơi, Chính Đình nó chết không nhắm mắt. Hôn ước chưa thành, linh hồn nó bị kẹt lại, đòi kéo theo người còn sống. Phải làm một cái hôn lễ âm, để nó được siêu thoát, để nó không còn vương vấn trần thế."
Như Yến, trong sự yếu đuối, nỗi đau tột cùng và nỗi sợ hãi mơ hồ, đã không thể phản kháng. Cô chỉ muốn Chính Đình được yên nghỉ. Cô chấp nhận mọi yêu cầu của bà Huệ Lan, miễn sao linh hồn anh được siêu thoát.
Nghi lễ được tiến hành vào một đêm trăng khuyết, tại một ngôi miếu cổ hẻo lánh nằm sâu trong rừng. Mùi nhang trầm đặc quánh, tiếng tụng kinh ma mị của một vị pháp sư già, và những hình nhân thế mạng được đặt cạnh di ảnh Chính Đình. Bà Huệ Lan nắm chặt tay Như Yến, đôi mắt bà ánh lên một vẻ cuồng tín.
"Con phải thành tâm, Như Yến. Phải chấp nhận hôn ước này. Chỉ có như vậy, linh hồn nó mới được siêu thoát, và con mới được bình an." Bà Huệ Lan thì thầm, giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên quyết.
Như Yến gật đầu, nước mắt giàn giụa. Cô mặc một bộ áo cưới màu trắng, nhưng không phải bộ váy lộng lẫy mà cô đã chọn. Đó là một bộ đồ tang lễ màu trắng, lạnh lẽo và nặng trĩu. Cô cảm thấy như mình đang bị kéo vào một vực sâu không đáy, một thế giới mà cô chưa từng biết đến.
Nghi lễ kết thúc trong màn đêm tĩnh mịch. Như Yến trở về nhà, kiệt sức và trống rỗng. Cô tin rằng mọi chuyện đã kết thúc. Chính Đình đã được siêu thoát. Cô sẽ phải học cách sống tiếp mà không có anh.
Nhưng sự yên nghỉ không bao giờ đến.
Và rồi, ba tháng sau cái "hôn lễ âm" ấy, hắn đã "về".
Đó là một đêm mưa bão dữ dội, như thể bầu trời đang khóc than cho những linh hồn lạc lối. Cơn bão gào thét bên ngoài, như một con quỷ đang cào cấu, xé nát những gì còn sót lại của thế giới. Mưa quất liên hồi vào ô cửa kính, tạo ra những vệt nước chảy dài như nước mắt, và tiếng sấm rền vang xé toạc bầu trời, đánh thẳng vào lồng ngực Như Yến. Cô đang nằm co ro trên giường, cố gắng chợp mắt giữa nỗi đau và sự sợ hãi, thì một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rất rất nhẹ, nhưng lại vọng lại khắp căn phòng, đánh thẳng vào thứ tế bào sợ hãi nhất trong cô.
Như Yến bật dậy, lồng ngực đập thình thịch như trống trận. Cô biết đó không phải gió. Không một sinh vật sống nào có thể tạo ra âm thanh ghê rợn đến vậy trong đêm bão. Cô chậm rãi bước về phía cánh cửa. Mỗi bước chân là một sự vật lộn với nỗi sợ hãi tột cùng, một cuộc chiến với chính bản năng sinh tồn đang gào thét trong cô. Toàn thân cô run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong tai, át cả tiếng mưa bão. Khi tay cô run rẩy chạm vào nắm cửa lạnh buốt, một cảm giác ghê tởm chạy dọc sống lưng, như thể cô vừa chạm vào một cái xác đã lạnh giá từ lâu, và cái lạnh ấy đang ngấm vào tận xương tủy, đóng băng từng mạch máu.
Cánh cửa từ từ mở ra, kẽo kẹt một tiếng rợn người...
Và Chính Đình đứng đó. Không, không phải anh.
Hắn đứng sừng sững dưới ánh chớp lòa, như một bức tượng tạc từ bóng tối. Hắn mặc bộ vest cưới đã cháy xém, rách nát, dính đầy bùn đất và những vết cháy sém trông như than, như thể hắn vừa bò lên từ một ngôi mộ bị đào xới, hay vừa thoát khỏi một đám cháy địa ngục. Khuôn mặt hắn tái nhợt như sáp, đôi mắt hắn đen ngòm, trũng sâu, vô hồn, nhưng lại ánh lên một tia sáng đỏ rực, khát khao đến bệnh hoạn khi nhìn vào Như Yến. Đó không phải là ánh mắt yêu thương, mà là ánh mắt của một kẻ săn mồi, của một linh hồn đói khát, của một thứ không còn là con người. Mùi hôi thối của đất ẩm và xác chết xộc thẳng vào mũi cô, đặc quánh đến mức khiến cô muốn nôn khan, muốn xé toạc lồng ngực để thoát khỏi nó.
"A Yến... anh về rồi, vị hôn thê của anh..." Hắn nói, giọng rè rè, khô khốc, như tiếng lá khô bị gió cuốn, hay tiếng cát sỏi bị gió thổi qua một ngôi mộ cổ. Và khi môi hắn hé mở, Như Yến thấy bên trong là một khoang miệng đen ngòm, không có lưỡi, chỉ có hàm răng trắng bệch, sắc nhọn, như răng của một con cá dữ, hay của một loài ăn thịt nào đó, lởm chởm và ghê rợn.
Như Yến hét lên, một tiếng thét lạc giọng chìm nghỉm trong tiếng bão, trong tiếng tim cô đập loạn xạ. Cô ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt và nước mũi hòa lẫn vào nhau, nhưng không thể làm dịu đi nỗi kinh hoàng tột cùng đang bao trùm lấy cô. Cô cố gắng lùi lại, nhưng chân tay mềm nhũn, không thể nhúc nhích.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng. Chính Đình vẫn ở đó, ngồi lặng lẽ trong góc phòng, đôi mắt đỏ ngầu dõi theo cô không chớp. Hắn không còn đứng dưới cửa nữa, mà đã ở trong nhà, như một phần không thể tách rời của căn phòng, của cuộc đời cô. Từ ngày đó, hắn trở thành một cái bóng, một nỗi ám ảnh thường trực. Hắn không ăn, không uống, không nói, chỉ lặng lẽ dõi theo cô, từng cử chỉ, từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim cô. Nhưng đó là một nỗi kinh hoàng gấp vạn lần cái chết. Cái chết ít ra còn mang đến sự giải thoát. Còn hắn, mang đến sự giam cầm.
______
Phần 2: Nỗi Ám Ảnh và Sự Biến Đổi Khởi Đầu
Cuộc sống của Như Yến biến thành một chuỗi ngày dài vô tận của nỗi kinh hoàng và sự mục ruỗng. Cô không dám ngủ. Mỗi khi màn đêm buông xuống, bóng tối nuốt chửng căn phòng, nỗi sợ hãi lại dâng lên tột độ. Cô cố gắng thức, uống cà phê, xem phim, đọc sách, làm bất cứ điều gì để giữ cho đôi mắt mình không khép lại. Nhưng sự mệt mỏi và nỗi sợ hãi giằng xé, kéo cô vào giấc ngủ chập chờn, không sâu, không yên.
Và mỗi đêm, khi cô chìm vào giấc ngủ, cô lại bị đánh thức bởi một cái lạnh buốt thấu xương. Cái lạnh ấy không phải từ không khí, mà từ một bàn tay xương xẩu, lạnh ngắt như băng, từ từ trượt lên cơ thể cô. Nó vuốt ve mái tóc, lướt trên cổ, rồi siết chặt lấy cổ tay cô, như một gọng kìm vô hình. Mùi hương từ hắn lúc này nồng nặc đến nghẹt thở, như thể một cái xác đang phân hủy ngay sát mũi cô, khiến cô muốn nôn mửa, muốn xé toạc cổ họng để tống khứ thứ mùi kinh tởm ấy ra ngoài, nhưng không thể.
Như Yến cố gắng hét lên, giãy giụa, nhưng cơ thể cô hoàn toàn tê liệt, không thể cử động. Cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang trói chặt lấy mình, kéo cô vào một vực thẳm đen tối, nơi không có ánh sáng, không có hy vọng.
Cô cảm thấy môi hắn chạm vào môi cô, lạnh lẽo và cứng đờ. Hắn không có hơi thở, chỉ có một luồng khí lạnh buốt, thối rữa tràn vào khoang miệng cô, khiến cô cảm thấy như mình đang nuốt phải một thứ gì đó kinh tởm, mục nát, một phần của cái chết đang ngấm vào cơ thể cô. Rồi những ngón tay hắn từ từ luồn vào tóc cô, kéo mạnh, ép cô phải đối mặt với đôi mắt vô hồn của hắn, đôi mắt đỏ rực như hai đốm lửa ma trơi trong đêm tối, xuyên thẳng vào tâm can cô, đọc thấu mọi nỗi sợ hãi, mọi tuyệt vọng của cô.
"Em là của anh... Vị hôn thê của anh... Hôn ước của chúng ta..." Hắn thì thầm, giọng rè rè, đứt quãng, nhưng lại đầy quyền năng, như một lời nguyền rủa, một bản án đã được định sẵn, không thể nào thay đổi. "Chúng ta sẽ mãi mãi... là một..."
Lời hắn nói không phải là lời hứa yêu thương, mà là một bản án tử hình, một sự kết án vĩnh viễn. Ký ức về Chính Đình của ngày xưa, về nụ cười ấm áp của anh, về những lời hứa hẹn ngọt ngào, giờ đây chỉ còn là một con dao cứa vào tim Như Yến, khiến nỗi đau hiện tại càng thêm xé lòng. Cô nhớ về ngày đính hôn, anh đã hứa sẽ che chở cô cả đời. Giờ đây, lời hứa đó biến thành xiềng xích, và anh, biến thành quỷ dữ, kẻ giam cầm linh hồn cô.
Mỗi sáng, Như Yến tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, rũ rượi, như thể vừa trải qua một trận bão. Trên cổ tay cô, một vết bầm tím hình năm ngón tay hằn rõ, lạnh buốt và rợn người, như dấu ấn của một lời nguyền, một sự sở hữu không thể chối cãi. Và kinh hoàng hơn, mái tóc cô, từng suối tóc đen mượt, giờ đã bắt đầu rụng từng mảng, thưa thớt đi trông thấy. Trên da cô, những vết loang lổ màu xanh xám bắt đầu xuất hiện, như những mảng da chết đang lan rộng, báo hiệu sự mục ruỗng từ bên trong, một quá trình không thể đảo ngược. Như Yến nhìn vào gương, thấy một bóng ma mờ ảo phía sau mình, một nụ cười quỷ dị nhếch trên khuôn mặt hắn, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu trong gương như một lời cảnh báo, một lời chế giễu. Cô đập vỡ tấm gương, những mảnh vỡ văng tung tóe, nhưng hình ảnh đó vẫn in sâu vào võng mạc, vào tâm trí cô, không thể nào xóa bỏ.
"Con đang làm gì vậy, Như Yến?" Mẹ cô, bà Mai, bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn. Gương mặt bà đầy lo lắng, nhưng cũng pha lẫn sự mệt mỏi. "Con lại không ngủ được à? Con cứ thế này thì làm sao mà sống nổi?"
Như Yến không trả lời, chỉ ôm mặt khóc nức nở. "Mẹ ơi... con sợ quá... Anh ấy... anh ấy về rồi..."
Bà Mai thở dài, ánh mắt bà thoáng qua một tia sợ hãi. "Con lại nói mê sảng rồi. Chính Đình đã đi rồi. Con đừng tự dằn vặt mình nữa. Mẹ biết con đau khổ, nhưng con phải chấp nhận sự thật."
"Không phải! Mẹ không hiểu đâu!" Như Yến gào lên, giọng khản đặc. "Anh ấy ở đây! Anh ấy không đi đâu cả! Mẹ nhìn xem, con... con đang thay đổi!" Cô giơ cổ tay lên, cho mẹ xem vết bầm tím.
Bà Mai nhìn vết bầm, rồi nhìn vào đôi mắt thâm quầng, đầy vẻ hoảng loạn của con gái. Bà lắc đầu, cố gắng trấn an. "Con chắc là do con tự cấu vào mình thôi. Con bị ám ảnh quá rồi. Để mẹ đưa con đi khám bác sĩ nhé."
Như Yến biết mẹ không tin. Làm sao bà có thể tin vào một điều kinh hoàng đến vậy? Làm sao bà có thể nhìn thấy cái bóng vô hình đang ngồi trong góc phòng kia, dõi theo từng cử động của cô?
Đó chỉ là khởi đầu của sự mục ruỗng.
Chính Đình ngày càng mục ruỗng, không ngừng phân hủy. Làn da hắn khô héo, nứt nẻ, liên tục bong ra từng mảng lớn, để lộ bên dưới một lớp thịt nhầy nhụa, đỏ tươi, với những mạch máu đen sì nổi rõ, như những con giun đang bò dưới da. Mắt hắn càng ngày càng trũng sâu, và một thứ dịch đen đặc, hôi hám không ngừng rỉ ra từ khóe mắt, chảy dài trên gò má xương xẩu, tạo thành những vệt ghê tởm. Hắn không nói nữa, chỉ phát ra những tiếng gầm gừ khò khè, và tiếng xương khớp lạo xạo ghê rợn mỗi khi di chuyển, như tiếng một bộ xương di động. Mỗi khi hắn đến gần, không khí đặc quánh lại, như bị hút cạn oxy, khiến Như Yến chỉ muốn nôn thốc nôn tháo, muốn xé toạc lồng ngực để thoát khỏi mùi hương tử khí ấy, nhưng cô không thể.
Nhưng điều đáng sợ nhất là Như Yến cũng đang biến đổi. Mỗi sáng thức dậy, cô lại thấy thêm một phần cơ thể mình biến dạng, như thể cô đang dần trở thành một phần của hắn, một phần của cái chết. Da cô xanh xao, nổi gân xanh tím, lạnh toát như băng. Móng tay dài ra, cong queo, đen sì, sắc nhọn như móng vuốt của một loài quỷ dữ. Tóc cô rụng hết, và thay vào đó, những sợi tóc đen, dày, ẩm ướt, mục nát, giống hệt tóc của Chính Đình, bắt đầu mọc lởm chởm trên đầu cô, như những sợi rễ cây chết đang bám víu vào một thân cây khô héo. Mùi hương của hoa huệ và xác chết từ Chính Đình giờ đây đã hoàn toàn thấm vào cô, trở thành mùi hương của chính cô, một mùi hương mà cô không thể nào thoát khỏi, dù có tắm rửa bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Như Yến nhìn vào gương. Đó không còn là cô nữa. Đó là một khuôn mặt hốc hác, xương xẩu, với đôi mắt trũng sâu và làn da xanh xám loang lổ, những vết nứt bắt đầu xuất hiện, như thể da cô sắp vỡ vụn. Đôi môi cô nứt nẻ, và một nụ cười méo mó, ghê tởm, không còn chút hơi ấm của người sống, hiện rõ trên gương mặt. Cô đã trở thành một phiên bản méo mó, kinh hoàng của chính mình, một con rối bị Chính Đình điều khiển, một cầu nối giữa hai thế giới.
______
Phần 3: Sự Thật Đằng Sau Lời Nguyền
Một buổi chiều, khi Như Yến đang ngồi thẫn thờ trong phòng, Huệ Lan, mẹ của Chính Đình, đến thăm. Bà mang theo một túi đồ lễ cúng bái, và gương mặt bà còn hốc hác hơn cả Như Yến, đôi mắt bà trũng sâu, đầy vẻ lo âu.
"Như Yến à... con có khỏe không?" Huệ Lan hỏi, giọng yếu ớt.
Như Yến lắc đầu. "Con không ổn, mẹ. Anh ấy... anh ấy đang hành hạ con."
Huệ Lan ngồi xuống cạnh Như Yến, nắm lấy tay cô. Bàn tay bà lạnh toát, run rẩy. "Mẹ biết... mẹ biết con không nói dối đâu, Như Yến. Mẹ cũng cảm thấy... có gì đó không đúng."
Như Yến nhìn Huệ Lan với ánh mắt đầy hy vọng. "Mẹ tin con sao?"
Huệ Lan gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Mẹ tin. Vì mẹ cũng đã thấy nó... trong giấc mơ. Nó không siêu thoát được. Nó bị mắc kẹt. Và nó đang cố kéo con theo."
"Tại sao lại là con?" Như Yến nghẹn ngào. "Tại sao lại là chúng con?"
Huệ Lan thở dài, ánh mắt bà nhìn xa xăm, như đang nhớ lại một câu chuyện cũ. "Chuyện này... nó không phải là ngẫu nhiên đâu con. Gia đình chúng ta... có một lời nguyền."
Như Yến sững sờ. "Lời nguyền gì ạ?"
"Từ đời ông cố của Chính Đình, có một chuyện tình duyên ngang trái," Huệ Lan bắt đầu kể, giọng bà khàn đặc, như đang thì thầm một bí mật kinh hoàng. "Ông cố yêu một cô gái ở làng bên, nhưng cô ấy đã có hôn ước với một gia đình khác. Ông cố si mê, bất chấp tất cả, đã tìm cách phá vỡ hôn ước đó. Vào đêm trước ngày cưới của cô gái, ông cố đã... đã làm một điều không thể tha thứ. Ông đã dùng tà thuật, ép buộc cô gái phải chấp nhận ông, biến cô thành một cái bóng, một con rối không hồn. Nhưng cô gái đó đã tự vẫn ngay trong đêm tân hôn, mang theo lời nguyền rủa."
Huệ Lan dừng lại, hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng xua đi một nỗi sợ hãi vô hình. "Trước khi chết, cô ấy đã nguyền rủa dòng họ này. Cô ấy nói rằng, mỗi khi có một đôi uyên ương sắp thành vợ chồng mà một trong hai người chết đi trước ngày cưới, thì linh hồn người chết sẽ không siêu thoát, mà sẽ trở về để hoàn thành hôn ước, kéo theo người còn lại xuống địa ngục. Và cái hôn ước đó... sẽ không bao giờ chấm dứt."
Như Yến run rẩy. "Vậy... cái hôn lễ âm mà mẹ làm... không phải để anh ấy siêu thoát sao?"
Huệ Lan lắc đầu, nước mắt bà rơi lã chã. "Mẹ cũng không biết. Mẹ chỉ nghe theo lời pháp sư. Ông ta nói đó là cách duy nhất để hóa giải. Nhưng có lẽ... ông ta đã lầm. Hoặc có lẽ... lời nguyền này quá mạnh."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Như Yến tuyệt vọng. "Con không muốn biến thành thứ đó! Con không muốn chết!"
Huệ Lan nhìn Như Yến, ánh mắt bà đầy sự thương xót và bất lực. "Mẹ không biết nữa, con ơi. Mẹ đã thử mọi cách rồi. Nhưng nó... nó cứ bám riết lấy con."
Chính Đình, cái bóng vẫn ngồi lặng lẽ trong góc phòng, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm gừ khò khè. Đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn chằm chằm vào bà Huệ Lan, như một lời cảnh cáo. Huệ Lan rùng mình, vội vàng đứng dậy.
"Mẹ phải về rồi, Như Yến. Mẹ sẽ tìm cách. Mẹ sẽ tìm một pháp sư khác, một người có thể giúp con." Huệ Lan nói vội, rồi quay lưng bỏ đi, như thể có một thứ vô hình đang đuổi theo bà.
Như Yến biết, Huệ Lan cũng sợ hãi. Bà cũng bị ám ảnh bởi sự trở về của con trai mình, bởi lời nguyền đang đeo bám dòng họ.
_____
Phần 4: Sự Hợp Nhất Kinh Hoàng
Những ngày sau đó, tình trạng của Như Yến ngày càng tệ hơn. Quá trình biến đổi diễn ra nhanh chóng và ghê tởm. Da cô xanh xao, nổi gân xanh tím, lạnh toát như băng. Móng tay dài ra, cong queo, đen sì, sắc nhọn như móng vuốt của một loài quỷ dữ. Tóc cô rụng hết, và thay vào đó, những sợi tóc đen, dày, ẩm ướt, mục nát, giống hệt tóc của Chính Đình, bắt đầu mọc lởm chởm trên đầu cô, như những sợi rễ cây chết đang bám víu vào một thân cây khô héo. Mùi hương của hoa huệ và xác chết từ Chính Đình giờ đây đã hoàn toàn thấm vào cô, trở thành mùi hương của chính cô, một mùi hương mà cô không thể nào thoát khỏi, dù có tắm rửa bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Cô không còn cảm nhận được vị giác, khứu giác, hay xúc giác một cách bình thường. Mọi thứ đều trở nên méo mó, ghê tởm. Thức ăn trở nên vô vị, nước uống như bùn. Cô chỉ cảm thấy cái lạnh buốt xuyên thấu, và mùi tử khí nồng nặc.
Một lần, khi Như Yến cố gắng ăn một chút cháo, Chính Đình bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bát cháo. Hắn đưa bàn tay xương xẩu, lạnh ngắt của mình ra, chạm vào bát cháo. Ngay lập tức, bát cháo bốc lên một làn khói đen, và mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi Như Yến. Cô nôn thốc nôn tháo, nhưng không có gì để nôn ra ngoài, chỉ có một thứ dịch chua loét và đắng ngắt.
"Em không cần ăn..." Hắn thì thầm, giọng rè rè, khô khốc. "Chúng ta... sẽ là một... không cần gì khác..."
Như Yến ngã vật ra sàn, cơ thể cô co giật. Cô cảm thấy như có hàng ngàn con côn trùng đang bò dưới da mình, cắn xé từng thớ thịt. Cô muốn hét lên, muốn cầu cứu, nhưng giọng nói của cô đã biến thành những tiếng rên rỉ khàn đặc, không thành lời.
Đêm cuối cùng. Như Yến nằm đó, bất động. Sự sợ hãi đã hóa thành sự tê liệt và chấp nhận một cách đáng sợ. Cô không còn kháng cự. Chính Đình trườn đến bên cô, cái cơ thể mục rữa của hắn nặng trịch, đè lên người cô, như một tảng đá lạnh lẽo, một khối thịt xương ghê tởm. Hắn không còn là hình người. Hắn là một khối thịt xương biến dạng, từ đó thò ra những sợi tua rua màu đen, ẩm ướt, không ngừng ngọ nguậy, bao bọc lấy cô, siết chặt. Hắn thì thầm, giọng rè rè, đầy chiến thắng, đầy sự chiếm hữu, như một kẻ đã đạt được mục đích cuối cùng:
"Giờ thì... chúng ta là một... Vĩnh viễn..."
Như Yến không còn cảm thấy sợ hãi. Cơ thể cô run rẩy, và từ cổ họng cô phát ra tiếng cười khúc khích, khàn đặc, ghê rợn, hòa lẫn với tiếng gầm gừ của Chính Đình. Cô cảm thấy làn da mình đang tan chảy, hòa lẫn vào da hắn. Từng thớ thịt, từng mạch máu, từng khớp xương của cô đang biến dạng, nhập vào hắn, trở thành một phần của thứ quái vật đó. Mắt cô mở to, nhìn thấy trần nhà mục ruỗng đang sụp đổ, và từ những khe nứt, vô số con giun đất đang bò lúc nhúc, rơi xuống, cuốn lấy họ, như một nghi lễ hợp nhất kinh hoàng, một bản giao hưởng của sự mục nát.
Khi ánh bình minh yếu ớt cố gắng len lỏi vào căn phòng, nó chỉ rọi sáng một hình hài kinh tởm nằm co quắp trên chiếc giường cũ. Đó không còn là Chính Đình hay Như Yến. Đó là một khối thịt xương khổng lồ, biến dạng, với da dẻ xanh xám bong tróc, và từ kẽ hở của những lớp da mục nát, những sợi tua rua màu đen, ẩm ướt, không ngừng ngọ nguậy, vươn dài ra khắp sàn nhà, như những xúc tu hút lấy sự sống từ không khí, từ chính căn nhà, biến mọi thứ thành một phần của nó. Đôi mắt của nó, giờ đây là một sự kết hợp ghê tởm của đôi mắt Chính Đình và Như Yến, mở trừng trừng vô định, nhưng sâu thẳm trong đó là một sự trống rỗng, và một nụ cười man rợ, điên dại đang nở trên khuôn mặt vặn vẹo.
Tiếng hộp nhạc cổ khẽ vang lên trong căn phòng, một giai điệu cũ kỹ, réo rắt, và từ trong cái hình hài quái dị kia, một giọng nói khàn đặc, ghê rợn vang lên, không rõ là của ai, chỉ là một lời thì thầm: "Mãi mãi... không bao giờ chấm dứt..."
Và mùi hương hoa huệ ngọt lờ lợ pha lẫn tử khí vẫn bám riết lấy căn nhà, không bao giờ phai. Nó là minh chứng cho một tình yêu đã biến chất, một sự kết nối vĩnh viễn, tăm tối giữa cái sống và cái chết, một bản huyết uẩn khúc không thể nào bị phá vỡ.
_____
Phần 5: Tuyệt Vọng và Cuộc Chiến Cứu Rỗi
Ánh bình minh yếu ớt cố gắng len lỏi qua tấm rèm cửa sổ đã phủ bụi, rọi sáng một hình hài kinh tởm nằm co quắp trên chiếc giường cũ. Đó không còn là Chính Đình hay Như Yến. Đó là một khối thịt xương khổng lồ, biến dạng, với da dẻ xanh xám bong tróc, và từ kẽ hở của những lớp da mục nát, những sợi tua rua màu đen, ẩm ướt, không ngừng ngọ nguậy, vươn dài ra khắp sàn nhà, như những xúc tu hút lấy sự sống từ không khí, từ chính căn nhà, biến mọi thứ thành một phần của nó. Đôi mắt của nó, giờ đây là một sự kết hợp ghê tởm của đôi mắt Chính Đình và Như Yến, mở trừng trừng vô định, nhưng sâu thẳm trong đó là một sự trống rỗng, và một nụ cười man rợ, điên dại đang nở trên khuôn mặt vặn vẹo. Tiếng hộp nhạc cổ khẽ vang lên trong căn phòng, một giai điệu cũ kỹ, réo rắt, và từ trong cái hình hài quái dị kia, một giọng nói khàn đặc, ghê rợn vang lên, không rõ là của ai, chỉ là một lời thì thầm: "Mãi mãi... không bao giờ chấm dứt..."
Mùi hương hoa huệ ngọt lờ lợ pha lẫn tử khí vẫn bám riết lấy căn nhà, không bao giờ phai. Nó là minh chứng cho một tình yêu đã biến chất, một sự kết nối vĩnh viễn, tăm tối giữa cái sống và cái chết, một bản huyết uẩn khúc không thể nào bị phá vỡ.
Bà Mai, mẹ của Như Yến, là người đầu tiên phát hiện ra sự thật kinh hoàng. Đã mấy ngày liền bà không thấy con gái mình rời khỏi phòng. Tiếng bát đĩa vỡ, tiếng gầm gừ quái dị vọng ra từ căn phòng của Như Yến vào đêm hôm trước đã khiến bà đứng ngồi không yên. Sáng hôm nay, bà quyết định phá cửa xông vào.
"Như Yến! Con có sao không?" Bà Mai gào lên, tay run rẩy vặn nắm cửa. Cánh cửa bật mở, và cảnh tượng bên trong khiến bà đông cứng người.
Mùi. Cái mùi hôi thối nồng nặc, tanh tưởi đến mức khiến bà muốn nôn khan, xộc thẳng vào mũi, đánh úp lấy toàn bộ giác quan. Bà nhìn thấy trên giường, một khối hình thù quái dị, không còn giống con người, đang co quắp. Màu xanh xám của da thịt, những sợi tua rua đen sì ngọ nguậy, và đôi mắt... Đôi mắt đó, một phần là của con gái bà, một phần là của Chính Đình, nhìn chằm chằm vào bà với vẻ trống rỗng, điên dại.
"Trời ơi... Như Yến! Con của mẹ!" Bà Mai hét lên, tiếng thét xé lòng. Bà lùi lại, vấp phải chân ghế và ngã sõng soài xuống sàn nhà. Nước mắt giàn giụa, bà cố gắng bò lại gần khối dị vật đó, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh. "Như Yến... là con đúng không? Con nói gì đi chứ!"
Khối dị vật kia khẽ cựa quậy. Một cánh tay, giờ đây đã dài ngoẵng, xương xẩu, với những móng tay đen nhọn hoắt, từ từ vươn ra, chạm vào tay bà Mai. Cái lạnh buốt thấu xương như hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt bà. Bà Mai rụt tay lại, toàn thân run rẩy không kiểm soát. Bà đã hiểu. Con gái bà đã không còn là con gái bà nữa.
Không lâu sau, Huệ Lan cũng có mặt. Bà Mai đã gọi điện trong cơn hoảng loạn, giọng nói đứt quãng, không thể diễn tả hết nỗi kinh hoàng. Huệ Lan đến với bộ dạng thất thần không kém, đôi mắt trũng sâu vì những đêm không ngủ.
"Chị Mai... Như Yến... con bé thế nào rồi?" Huệ Lan hỏi, giọng run rẩy khi bước vào căn nhà, và ngay lập tức cái mùi kinh tởm đó tấn công bà. Bà khựng lại, mặt biến sắc khi nhìn thấy khối dị vật trên giường. "Trời đất ơi... Chính Đình... Như Yến... Đây là cái gì vậy?"
"Nó... nó nuốt con bé rồi, Huệ Lan à! Chính Đình nó không siêu thoát, nó biến thành quỷ... nó nuốt chửng con gái tôi rồi!" Bà Mai gào khóc, bám chặt lấy cánh tay Huệ Lan, móng tay cào vào da thịt bà kia đau điếng.
Huệ Lan cũng đổ sụp xuống. Nước mắt bà giàn giụa. Bà hiểu rằng cái "hôn lễ âm" mà bà tổ chức đã không những không giải thoát cho con trai mình, mà còn tạo ra một thứ quái vật, kéo cả Như Yến vào lời nguyền kinh hoàng của dòng họ. "Không... không thể nào... Lời nguyền này... nó đáng sợ đến vậy sao?"
Khối dị vật trên giường phát ra một tiếng gầm gừ khò khè, và những sợi tua rua đen sì bắt đầu vươn dài ra khỏi giường, bò lổm ngổm trên sàn nhà, hướng về phía hai người phụ nữ. Một cảm giác lạnh lẽo, ghê tởm lan tỏa khắp căn phòng, khiến cả hai người phải lùi lại trong sợ hãi tột độ.
"Chúng ta phải làm gì đây, Huệ Lan? Phải cứu con bé! Nó vẫn còn ở trong đó! Con bé vẫn còn ở trong đó!" Bà Mai tuyệt vọng níu áo Huệ Lan.
Huệ Lan gạt nước mắt, ánh mắt bà đầy sự quyết tâm. "Phải! Chúng ta không thể bỏ cuộc. Lần này, tôi sẽ tìm đúng người. Tôi sẽ tìm một pháp sư thực sự có khả năng, một người có thể đối phó với lời nguyền này!"
_____
Phần 6: Pháp Sư Âm Dương và Bí Mật Cổ Xưa
Hai người mẹ, với nỗi tuyệt vọng và hy vọng mong manh, bắt đầu hành trình tìm kiếm. Họ đến khắp các ngôi chùa cổ, các đền miếu linh thiêng, gặp gỡ đủ loại thầy bói, thầy cúng, pháp sư. Nhưng không ai có thể giúp đỡ. Có người lắc đầu bỏ đi ngay khi nghe đến cái tên Chính Đình và Như Yến. Có người thì rụt rè nhận lời, nhưng sau khi đến gần căn nhà, họ lại tái mặt bỏ chạy, nói rằng "tà khí quá nặng, không thể đối phó".
Cho đến một ngày, tại một ngôi đền cổ kính nằm sâu trong vùng núi vắng, họ gặp được một vị đạo sĩ già. Ông tên là Thanh Nguyên, với chòm râu bạc phơ, đôi mắt tinh anh và khí chất thoát tục. Ông không dùng tiền, chỉ nhận lễ vật là hương trầm và lòng thành.
Khi Huệ Lan kể lại toàn bộ câu chuyện, từ cái chết của Chính Đình, "hôn lễ âm", cho đến sự trở về và quá trình biến đổi kinh hoàng của Như Yến, đạo sĩ Thanh Nguyên chỉ lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt khép hờ. Bà Mai liên tục xen vào, giọng đầy lo lắng: "Ông ơi, con bé nó khổ quá rồi! Nó biến thành thứ quái gì rồi! Có cách nào cứu nó không ông?"
Khi Huệ Lan kể đến chi tiết về lời nguyền truyền kiếp trong dòng họ Chính Đình, về ông cố đã dùng tà thuật ép buộc cô gái phải chấp nhận hôn ước, đạo sĩ Thanh Nguyên bỗng mở mắt, đôi mắt ông lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
"Huyết uẩn khúc," đạo sĩ Thanh Nguyên khẽ thì thầm, giọng ông trầm ấm nhưng lại mang một nỗi bi ai khó tả. "Lời nguyền của huyết mạch, lời nguyền của sự chiếm hữu và thù hận không thể siêu thoát."
"Ông biết về nó sao?" Huệ Lan hỏi, đôi mắt đầy hy vọng.
Đạo sĩ Thanh Nguyên gật đầu. "Lời nguyền này cổ xưa hơn các vị nghĩ nhiều. Nó không chỉ đơn thuần là sự giận dữ của một linh hồn bị đoạt tình. Nó là một loại tà chú được lưu truyền trong một số dòng tộc cổ xưa, chuyên dùng để ràng buộc sinh mệnh, biến người chết thành vật sở hữu vĩnh viễn của kẻ còn sống, hoặc biến kẻ còn sống thành nô lệ của người đã khuất. Nhưng lời nguyền này... có một cái giá rất đắt."
Ông nhìn thẳng vào bà Huệ Lan, ánh mắt đầy thâm ý. "Kẻ sử dụng tà chú đó, và cả những hậu duệ của họ, sẽ phải trả giá bằng máu và linh hồn. Nếu hôn ước không trọn vẹn khi kẻ đó còn sống, thì sau khi chết, linh hồn của họ sẽ bị biến chất, trở thành một thực thể quỷ ám, quay về để cưỡng đoạt kẻ đã hứa hôn. Và không chỉ cưỡng đoạt, mà còn hòa nhập, biến cả hai thành một thể thống nhất, mãi mãi giam cầm trong sự mục ruỗng và thống khổ."
"Vậy là... Chính Đình..." Huệ Lan nghẹn lời.
"Đúng vậy," đạo sĩ Thanh Nguyên tiếp lời. "Hắn không còn là linh hồn của con trai bà nữa, Huệ Lan. Hắn đã trở thành hiện thân của lời nguyền, một thực thể do sự thù hận và khát khao chiếm hữu từ tổ tiên hắn tạo ra. Nghi lễ 'hôn lễ âm' mà bà đã làm... nó không giải thoát, mà lại là một cánh cửa, một nghi thức kích hoạt lời nguyền một cách hoàn hảo, đẩy Như Yến vào vòng xoáy nghiệt ngã."
Bà Mai ôm mặt khóc nức nở. "Vậy thì... Như Yến... con bé có cứu được không, thưa ông?"
Đạo sĩ Thanh Nguyên thở dài. "Lời nguyền này vô cùng thâm độc. Nó ràng buộc không chỉ linh hồn mà cả huyết mạch, cả thân xác. Việc hóa giải gần như là không thể. Chỉ có một cách duy nhất... nhưng nó vô cùng nguy hiểm, và cái giá phải trả... cũng rất lớn."
"Cái giá là gì? Xin ông hãy nói! Dù có phải hy sinh mạng sống này, tôi cũng cam lòng!" Huệ Lan quỳ sụp xuống, van nài.
Đạo sĩ Thanh Nguyên nhìn hai người phụ nữ với vẻ bi ai. "Để hóa giải lời nguyền 'Huyết Uẩn Khúc' này, cần một nghi lễ 'Tịnh Huyết Trừ Tà'. Nghi lễ này phải được thực hiện bởi một người thân ruột thịt, người có huyết mạch gần nhất với kẻ bị nguyền rủa, và phải có đủ ý chí kiên cường, vượt qua mọi nỗi sợ hãi. Người đó sẽ phải đi vào trung tâm của sự mục ruỗng, dùng chính sinh khí của mình để thanh tẩy tà khí và cắt đứt sợi dây ràng buộc. Nhưng nếu không thành công, hoặc nếu ý chí không đủ mạnh, người đó sẽ bị cái thực thể kia nuốt chửng, trở thành một phần của nó, vĩnh viễn."
Ông nhìn thẳng vào Huệ Lan. "Lời nguyền này bắt nguồn từ dòng họ của Chính Đình. Chỉ có người mang huyết mạch của dòng họ đó mới có thể cắt đứt nó. Huệ Lan... chỉ có bà mới có thể làm được điều này."
Huệ Lan sững sờ. Máu trong người bà như đông cứng lại. Bà nhìn thấy trước mắt mình hình ảnh cái khối thịt xương ghê tởm trên giường Như Yến, với đôi mắt đỏ ngầu của con trai bà và ánh mắt tuyệt vọng của con dâu. Bà là mẹ của Chính Đình, bà đã gây ra chuyện này. Bà phải chịu trách nhiệm.
"Tôi... tôi sẽ làm!" Huệ Lan nói, giọng bà run rẩy nhưng đầy kiên quyết. "Xin ông hãy chỉ dẫn!"
Đạo sĩ Thanh Nguyên gật đầu. "Tốt. Nhưng hãy nhớ, một khi đã bắt đầu, không được lùi bước. Ánh sáng chỉ có thể thắng bóng tối khi ý chí mạnh mẽ hơn mọi nỗi sợ hãi."
Ông bắt đầu hướng dẫn Huệ Lan về nghi thức, về những vật phẩm cần thiết, về thời điểm và địa điểm để thực hiện. Ông nói rằng nghi lễ phải được tiến hành vào đúng đêm trăng tròn, khi năng lượng âm dương giao thoa mạnh nhất, và phải là ở chính căn nhà nơi Chính Đình đã "trở về".
_____
Phần 7: Đêm Trăng Tròn và Cuộc Đối Đầu Định Mệnh
Những ngày sau cuộc gặp đạo sĩ Thanh Nguyên, căn nhà của Như Yến chìm trong một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Mùi tử khí từ khối dị vật trên giường Như Yến ngày càng nồng nặc, đến mức Bà Mai phải đốt liên tục hương trầm và mở toang mọi cửa sổ, nhưng dường như vô ích. Những sợi tua rua đen sì của Chính Đình đã bò lan ra khỏi giường, men theo tường, bò lên trần nhà, như những mạch máu ghê tởm của một sinh vật khổng lồ đang hút cạn sự sống của ngôi nhà. Mỗi khi có tiếng động nhỏ, hoặc một cơn gió thoảng qua, những sợi tua rua đó lại khẽ ngọ nguậy, tạo ra âm thanh sột soạt rợn người, như tiếng côn trùng bò lổm ngổm trong đêm.
Bà Mai, mặc dù sợ hãi tột độ, vẫn cố gắng chăm sóc con gái mình. Bà mang nước, thức ăn đến, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ từ khối dị vật. Thỉnh thoảng, bà lại thấy đôi mắt kết hợp của Chính Đình và Như Yến mở trừng trừng nhìn bà, một cái nhìn trống rỗng nhưng lại đầy sự chiếm hữu, đôi khi ánh lên tia đỏ ngầu sắc lạnh, khiến bà rùng mình.
Huệ Lan, với vẻ kiên quyết pha lẫn tuyệt vọng, bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ "Tịnh Huyết Trừ Tà" dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của đạo sĩ Thanh Nguyên. Bà sắm sửa những vật phẩm kỳ lạ: một lư hương bằng đồng cổ kính, những lá bùa viết bằng chu sa trên giấy vàng, một bộ quần áo tang lễ màu trắng đã được yểm chú, một con dao găm nhỏ làm từ xương động vật quý hiếm, và quan trọng nhất là một bát nước được hứng từ giếng cổ trong đêm trăng non. Bà làm mọi thứ trong im lặng, mỗi cử chỉ đều thấm đẫm sự căng thẳng và nỗi sợ hãi về cái chết cận kề.
"Huệ Lan à... Bà có chắc không?" Bà Mai thì thầm, giọng run rẩy khi thấy Huệ Lan đang lau chùi con dao găm xương, ánh mắt bà ấy kiên định đến đáng sợ. "Liệu nó có hiệu nghiệm không? Hay nó... nó sẽ đưa cả bà vào chung với tụi nó?"
Huệ Lan đặt con dao xuống, thở dài. "Tôi không biết, chị Mai. Nhưng tôi không thể đứng nhìn con tôi và con dâu tôi chịu khổ thế này. Lời nguyền này do tổ tiên nhà tôi gây ra, tôi là mẹ của Chính Đình, tôi phải chịu trách nhiệm. Dù có phải chết, tôi cũng phải thử." Huệ Lan siết chặt tay bà Mai, đôi mắt bà đỏ hoe nhưng không còn nước mắt. "Tôi chỉ mong... nếu tôi có mệnh hệ gì, chị hãy hỏa táng tôi thật kỹ, đừng để tôi... biến thành thứ như nó."
Bà Mai ôm chầm lấy Huệ Lan, cả hai người phụ nữ già yếu run rẩy trong căn phòng lạnh lẽo, chia sẻ nỗi sợ hãi và gánh nặng nghiệt ngã này.
Khi đêm trăng tròn đến gần, sự hiện diện của Chính Đình càng trở nên mạnh mẽ và đáng sợ hơn bao giờ hết. Hắn không còn chỉ ngồi yên trong góc. Tiếng gầm gừ khò khè của hắn trở nên rõ ràng hơn, như tiếng thở hổn hển của một con thú dữ bị giam cầm. Những sợi tua rua đen bò khắp nhà, và thỉnh thoảng, chúng lại vươn ra, cố gắng chạm vào Như Yến, kéo cô sâu hơn vào vòng xoáy mục ruỗng.
Vào đêm trăng tròn, đúng canh ba, ngôi nhà chìm trong một sự tĩnh lặng đến rợn người. Ánh trăng xanh tái xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào căn phòng của Như Yến, nơi đặt khối dị vật kinh tởm. Bà Huệ Lan đã mặc bộ quần áo tang lễ màu trắng được yểm chú, bước vào phòng, theo sau là Bà Mai với gương mặt trắng bệch vì sợ hãi.
"Tôi sẽ ở ngoài này, Huệ Lan," Bà Mai nói, giọng run rẩy. "Bà cẩn thận nhé."
Huệ Lan gật đầu, ánh mắt kiên định. Bà biết đây là trận chiến cuối cùng. Bà đặt lư hương giữa phòng, thắp những nén hương trầm được tẩm phép. Khói hương cuộn lên, tạo thành một màn sương mờ ảo, phảng phất mùi trầm hương và tử khí. Bà rải những lá bùa vàng xung quanh giường, tạo thành một vòng tròn bảo vệ. Tiếng tụng kinh ma mị của đạo sĩ Thanh Nguyên, người vẫn đang đợi bên ngoài, bắt đầu vọng vào, hòa lẫn với tiếng gió đêm gào thét và tiếng sột soạt ghê rợn từ khối dị vật.
Khi tiếng tụng kinh càng lúc càng lớn, khối dị vật trên giường bắt đầu co giật dữ dội. Những sợi tua rua đen sì vươn ra, đập mạnh vào tường, vào sàn nhà, như những roi quất trong cơn thịnh nộ. Mùi tử khí bốc lên nồng nặc hơn bao giờ hết, khiến Huệ Lan phải cắn chặt răng để không nôn mửa. Đôi mắt đỏ ngầu của Chính Đình và Như Yến trong khối dị vật mở to, nhìn chằm chằm vào Huệ Lan với sự căm thù và điên loạn tột cùng.
"Ngươi... không thể... phá vỡ!" Một giọng nói khàn đặc, trộn lẫn giữa giọng của Chính Đình và một âm thanh quỷ dị hơn, vang lên từ khối dị vật, vang vọng khắp căn phòng. Đó là tiếng gầm gừ, tiếng rên rỉ, tiếng cười man rợ hòa quyện vào nhau.
Huệ Lan không nao núng. Bà cầm con dao găm xương lên, con dao tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo nhưng lại có vẻ trấn áp. Bà bước chậm rãi về phía khối dị vật, tay kia cầm bát nước giếng cổ.
"Trả lại con dâu cho tôi! Trả lại linh hồn con trai tôi! Ngươi không có quyền giam cầm chúng!" Huệ Lan gào lên, giọng bà vang vọng đầy đau đớn và quyết tâm.
Khi bà đến gần, khối dị vật phản ứng dữ dội. Một sợi tua rua đen sì vụt đến, quấn chặt lấy cổ tay bà Huệ Lan, siết mạnh. Cái lạnh buốt thấu xương và mùi tử khí xộc thẳng vào bà, như muốn hút cạn sinh khí. Huệ Lan cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể yếu ớt muốn gục ngã. Bà Mai ở ngoài cửa hét lên kinh hoàng.
Nhưng Huệ Lan không buông dao. Bà cắn chặt môi, máu từ vết cắn rỉ ra. "Ngươi không thể thắng được ta! Ta là huyết mạch của ngươi! Ta sẽ cắt đứt sợi dây oan nghiệt này!"
Bà dùng hết sức bình sinh, đưa con dao găm xương lên. Đôi mắt bà nhìn thẳng vào đôi mắt quỷ dị của khối dị vật, và bà thấy một tia sáng le lói, một tia hy vọng mong manh lóe lên trong đôi mắt của Như Yến, như một lời cầu xin cuối cùng. Cùng lúc đó, bà nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt từ khối dị vật, một giọng nói giống Chính Đình ngày xưa: "Mẹ... cứu con... cứu chúng con..."
Đó là đủ.
Huệ Lan dồn toàn bộ sức lực, nhắm thẳng con dao găm vào trung tâm khối dị vật, nơi bà cảm nhận được nguồn gốc của tà khí đang cuộn trào. Một tiếng rít chói tai vang lên, xé rách màng nhĩ. Khối dị vật co giật điên cuồng, những sợi tua rua quất vào không khí, vào tường, tạo ra những vết nứt sâu hoắm. Mùi máu tươi và tử khí trộn lẫn, tạo nên một thứ mùi kinh hoàng chưa từng có.
Đạo sĩ Thanh Nguyên bên ngoài, nghe thấy tiếng rít, vội vàng đẩy cánh cửa vào. Ông thấy Huệ Lan đang run rẩy, tay cầm dao găm cắm sâu vào khối dị vật. Từ vết cắm, một luồng khói đen đặc bốc lên nghi ngút, và tiếng gầm rống của quỷ vật vang lên khắp căn nhà, như một tiếng kêu than tuyệt vọng từ vực sâu không đáy.
"Nhanh lên! Thanh tẩy bằng nước giếng cổ!" Đạo sĩ Thanh Nguyên hét lớn.
Huệ Lan, với những tàn dư cuối cùng của sức lực, đổ bát nước giếng cổ lên khối dị vật. Nước vừa chạm vào, khói đen bốc lên càng dày đặc hơn, và khối dị vật bắt đầu tan chảy, biến dạng, những thớ thịt xanh xám nát vụn, rơi lả tả xuống giường, xuống sàn nhà. Tiếng rít gào dần yếu ớt, rồi tắt hẳn.
Khi khói đen tan đi, trên chiếc giường, không còn là khối dị vật kinh tởm nữa. Chỉ còn lại một vũng chất lỏng đen kịt, sền sệt, và vài mảnh xương trắng bệch nằm lẫn lộn trong đó. Mùi tử khí vẫn còn, nhưng đã yếu đi nhiều.
Huệ Lan ngã quỵ xuống, cơ thể bà run rẩy bần bật. Bà Mai chạy đến đỡ lấy bà. Đôi mắt Huệ Lan nhìn chằm chằm vào vũng chất lỏng trên giường, trống rỗng và đầy bi thương.
"Như Yến... Chính Đình..." Huệ Lan thì thầm, giọng bà yếu ớt.
Đạo sĩ Thanh Nguyên bước đến, nhìn vào vũng chất lỏng. "Họ đã được giải thoát. Nhưng cái giá... là sự tiêu tán hoàn toàn của thân xác và linh hồn bị nhiễm bẩn. Họ sẽ không còn hình dạng, không còn ký ức. Chỉ là một phần của luân hồi, chờ đợi một kiếp sống mới, thanh tịnh hơn."
Bà Mai ôm lấy con gái, khóc nức nở. Nước mắt bà rơi xuống vũng chất lỏng đen, hòa tan vào đó. Đó là nước mắt của sự mất mát, nhưng cũng là của sự giải thoát.
_____
Phần 8: Bóng Đêm Vô Tận
Khi khói đen tan đi, trả lại không gian cho ánh trăng xanh tái, trên chiếc giường cũ, không còn là khối dị vật kinh tởm nữa. Chỉ còn lại một vũng chất lỏng đen kịt, sền sệt, và vài mảnh xương trắng bệch nằm lẫn lộn trong đó, lấp lánh một cách ghê rợn dưới ánh sáng mờ ảo. Mùi tử khí vẫn còn, nhưng đã yếu đi nhiều, chỉ còn vương vấn như một hơi thở cuối cùng của cái chết.
Huệ Lan ngã quỵ xuống, cơ thể bà run rẩy bần bật, hơi thở đứt quãng. Bà Mai vội vàng chạy đến đỡ lấy bà, gương mặt bà cũng tái mét, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc giường. Đôi mắt bà Huệ Lan cũng nhìn vào vũng chất lỏng, trống rỗng và đầy bi thương. Bà không còn nước mắt để khóc.
"Như Yến... Chính Đình..." Huệ Lan thì thầm, giọng bà yếu ớt, lạc đi. "Chúng nó... đã được giải thoát chưa?"
Đạo sĩ Thanh Nguyên bước đến, nhìn vào vũng chất lỏng với vẻ mặt trầm ngâm, một nỗi bi ai hiện rõ trong ánh mắt tinh anh của ông. Ông lắc đầu nhẹ. "Họ đã được giải thoát khỏi sự giam cầm thể xác và nỗi thống khổ hiện hữu. Nhưng cái giá... là sự tiêu tán hoàn toàn của thân xác và linh hồn bị nhiễm bẩn bởi lời nguyền. Họ sẽ không còn hình dạng, không còn ký ức của kiếp này. Chỉ là một phần của luân hồi, chờ đợi một kiếp sống mới, thanh tịnh hơn... nếu may mắn."
"Vậy là... chúng nó không còn nữa sao?" Bà Mai ôm mặt khóc nức nở, nước mắt bà rơi xuống vũng chất lỏng đen, hòa tan vào đó. Đó là nước mắt của sự mất mát tột cùng, nhưng cũng là của sự giải thoát khỏi nỗi ám ảnh kinh hoàng. Bà Mai biết, dù con gái bà không còn hình hài, nhưng ít nhất, nó đã thoát khỏi sự tra tấn không ngừng đó.
Đạo sĩ Thanh Nguyên nhìn hai người phụ nữ già yếu đang kiệt quệ vì bi kịch. "Lời nguyền 'Huyết Uẩn Khúc' này là một tà chú cổ xưa, ăn sâu vào huyết mạch. Nó không thể bị xóa bỏ hoàn toàn, chỉ có thể bị trấn áp. Nghi lễ 'Tịnh Huyết Trừ Tà' đã cắt đứt sợi dây ràng buộc giữa linh hồn của Chính Đình bị biến chất và Như Yến. Nhưng bản chất của lời nguyền... vẫn còn đó, âm ỉ trong dòng họ của Chính Đình. Nó sẽ không bao giờ thực sự biến mất. Nó chỉ ngủ yên, chờ đợi một điều kiện thích hợp để tái xuất."
Ông quay sang bà Huệ Lan, ánh mắt đầy sự cảnh báo. " Huệ Lan, bà đã hy sinh rất nhiều, đã đặt cược cả mạng sống để cứu con dâu và con trai bà. Hãy nhớ lấy bài học này. Đừng bao giờ tìm cách can thiệp vào duyên phận, hay dùng những tà thuật để cưỡng đoạt ý trời. Lời nguyền này, nếu bị kích hoạt lần nữa, sẽ còn tàn khốc hơn. Nó sẽ tìm đến hậu duệ tiếp theo, hoặc chính những người thân đã từng can thiệp vào nó."
Huệ Lan chỉ gật đầu trong im lặng. Bà hiểu. Cái giá mà bà và gia đình đã phải trả là quá lớn. Bà đã mất con trai, mất con dâu, và giờ đây, còn mang theo gánh nặng của một lời nguyền âm ỉ trong dòng máu.
Ngày hôm sau, bà Mai và bà Huệ Lan đã dọn dẹp căn phòng. Mùi tử khí dần tan biến, nhưng cái lạnh lẽo, u ám vẫn còn vương vấn. Vũng chất lỏng đen và những mảnh xương đã được đạo sĩ Thanh Nguyên chỉ dẫn cách xử lý, chôn cất theo một nghi thức đặc biệt, để đảm bảo không còn dấu vết nào của sự hợp nhất kinh hoàng đó. Căn nhà của Như Yến trở nên trống rỗng, lạnh lẽo, không còn chút hơi ấm nào của sự sống.
Bà Mai quyết định bán căn nhà đó. Bà không thể sống ở nơi đã chứng kiến nỗi kinh hoàng tột cùng của con gái mình. Mỗi đêm, bà vẫn giật mình tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng. Bà thấy con gái mình, với đôi mắt của Chính Đình, cười một nụ cười méo mó, ghê tởm, thì thầm: "Mẹ... con vẫn ở đây..." Bà biết đó chỉ là ám ảnh, nhưng nỗi sợ hãi thì vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.
Huệ Lan trở về căn nhà cũ của mình, sống trong sự cô độc và hối hận. Bà trở nên ít nói hơn, đôi mắt bà luôn mang một vẻ u buồn xa xăm. Bà dành phần đời còn lại để nghiên cứu về những lời nguyền cổ xưa, về cách để trấn áp hoàn toàn "Huyết Uẩn Khúc", hoặc ít nhất là để đảm bảo rằng nó sẽ không bao giờ tìm đến những người vô tội khác trong dòng tộc bà. Bà biết, lời nguyền đó vẫn ở đó, ẩn mình trong dòng máu của bà, chờ đợi thời cơ. Bà thường thấy mình giật mình trong đêm, cảm nhận một cái lạnh buốt xuyên thấu, hay nghe thấy tiếng hộp nhạc cổ réo rắt đâu đó trong không gian vắng lặng.
Đêm trăng tròn hàng tháng, Huệ Lan luôn thắp một nén hương trầm trong vườn, hướng về phía ngôi miếu cổ, và cầu nguyện. Bà không cầu nguyện cho linh hồn Chính Đình hay Như Yến, vì bà biết họ đã không còn là họ nữa. Bà cầu nguyện cho sự bình yên của dòng họ, và cho những linh hồn sẽ phải đối mặt với lời nguyền "Huyết Uẩn Khúc" trong tương lai, nếu nó thực sự trỗi dậy một lần nữa.
Lời nguyền đó, không bao giờ chấm dứt. Nó không phải là một câu chuyện để kể, mà là một sự thật ẩn mình trong bóng tối, một bản Huyết Uẩn Khúc vĩnh viễn, được viết bằng máu và nước mắt, bằng sự chiếm hữu và nỗi kinh hoàng, chờ đợi một chương mới được mở ra trong tương lai xa xôi, một khi điều kiện được tái lập.