PHẦN 2: HAI MẢNH HỒN – MỘT BƯỚC RA KHỎI GƯƠNG
Tháp Gương – Tim của U Vực
Thực Thể trong gương gào lên, hàng loạt tấm kính vỡ toang, những mảnh thủy tinh lơ lửng tạo thành một vòng tròn ma thuật. Nó không chỉ muốn một linh hồn, mà là cả hai – để thỏa mãn cơn đói cổ xưa của mình.
Đức Duy đứng giữa vòng gương, hai mắt chảy máu đen.
– “Cậu không hiểu. Tớ… không đáng được cứu.”
– “Còn tớ không chịu để một tên ngốc hi sinh một cách ngu xuẩn.”
Quang Anh quăng thanh kiếm ánh trăng xuống đất, bước thẳng vào trung tâm vòng triệu hồi. Làn sóng năng lượng xé toạc tay áo cậu, nhưng cậu vẫn bước tới. Cùng lúc, mảnh hồn tuổi thơ của Duy gào khóc bên trong gương – vẫn bị xiềng.
– “Vậy thì... thế này.” – Quang Anh rút một bùa Giám Hồn ra, đâm xuyên qua lòng bàn tay mình, vẽ một kết giới.
Hai người nắm tay nhau.
Dòng máu từ tay Quang Anh chảy vào cổ tay Duy, hòa vào huyết mạch. Một nghi thức cấm, chưa từng được thực hiện – Liên Hồn Giải Ấn, chỉ có hiệu lực khi hai kẻ th
Mình tiếp tục với Phần 2: Cao trào và Kết thúc có hậu của truyện ngắn “KÍNH U LINH” nhé.PHẦN 2: HAI MẢNH HỒN – MỘT BƯỚC RA KHỎI GƯƠNG
Tháp Gương – Tim của U Vực
Thực Thể trong gương gào lên, hàng loạt tấm kính vỡ toang, những mảnh thủy tinh lơ lửng tạo thành một vòng tròn ma thuật. Nó không chỉ muốn một linh hồn, mà là cả hai – để thỏa mãn cơn đói cổ xưa của mình.
Đức Duy đứng giữa vòng gương, hai mắt chảy máu đen.
– “Cậu không hiểu. Tớ… không đáng được cứu.”
– “Còn tớ không chịu để một tên ngốc hy sinh một cách ngu xuẩn.”
Quang Anh quăng thanh kiếm ánh trăng xuống đất, bước thẳng vào trung tâm vòng triệu hồi. Làn sóng năng lượng xé toạc tay áo cậu, nhưng cậu vẫn bước tới. Cùng lúc, mảnh hồn tuổi thơ của Duy gào khóc bên trong gương – vẫn bị xiềng.
– “Vậy thì... thế này.” – Quang Anh rút một bùa Giám Hồn ra, đâm xuyên qua lòng bàn tay mình, vẽ một kết giới.
Hai người nắm tay nhau.
Dòng máu từ tay Quang Anh chảy vào cổ tay Duy, hòa vào huyết mạch. Một nghi thức cấm, chưa từng được thực hiện – Liên Hồn Giải Ấn, chỉ có hiệu lực khi hai kẻ thù thực sự buông hận thù và chia sẻ sinh mệnh.
Gương rạn nứt.
Thực Thể gào thét.
Mảnh hồn bị kéo ra khỏi xiềng xích.
Một tiếng “rắc” như bầu trời vỡ tung – rồi im bặt.
Sau đó là ánh sáng.
Cả Tháp Gương tan vào không khí. Hai người tỉnh dậy giữa đồng tuyết trắng – không còn vết tích của U Vực. Họ không biết đã trôi bao lâu giữa cõi linh hồn, chỉ biết rằng trái tim họ vẫn đập, và họ không còn là kẻ thù.
– “Vậy là… ta còn sống.”
– “Ừ… sống, nhưng hơi đau. Mặt cậu đập thẳng vào gạch tuyết.”
– “Còn cậu thì… nắm tay người ta mãi không chịu buông.”
– “Ơ, thôi đi. Hết kẻ thù rồi thì đừng gây sự nữa.”
Hai người bật cười. Mảnh hồn được trả lại. Gương bị phá hủy. Lời nguyền kết thúc.
Họ quay lưng rời khỏi đồng tuyết, không nhìn lại.
KẾT
Kẻ thù từng bước vào gương để giành phần thắng.
Hai người bước ra cùng nhau, như người bạn sống sót sau địa ngục.