Lời yêu thật khó ( P2 )
Tác giả: Ngân Hanie
Ngôn tình;Gia đình
Ngồi trong căn phòng trống vừa quen thuộc lại xa lạ, tôi khóc. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, thấm đẫm gối, thấm đẫm cả tâm hồn tôi. Căn phòng này, vẫn là những bức tường quen thuộc, nơi chứa đựng bao kỷ niệm của một thời thơ ấu tươi đẹp nơi chôn giấu bao nổi niệm về tình yêu thời niên thiếu của tôi dành cho anh ấy, giờ đây lại trở nên xa lạ đến lạnh lẽo. Mọi vật dụng, từ chiếc giường êm ái, chiếc bàn học đầy sách vở và những quyển nhật ký ấp ủ bao ước mơ đến những bức tranh treo tường, tất cả đều như chứng kiến sự thay đổi trong tôi, sự tan vỡ trong lòng tôi. Chúng dường như đang thì thầm với nhau, về một Hạ Khánh Linh đã khác xưa, về một linh hồn đã chết.
Bên ngoài cánh cửa, Bạc Kỳ Nhiên liên tục gõ cửa, tiếng gõ đều đặn như nhịp tim của anh, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Giọng anh cất lên, đầy lo lắng, đầy đau khổ, và đầy sự cầu xin tha thiết: “Khánh Linh, em mở cửa ra đi! Làm ơn, em đừng như thế này nữa! Em nói anh biết đi em ổn đúng không ? Làm ơn, anh không thể chịu đựng thêm được nữa… Anh xin lỗi… ” Tôi biết, anh lo lắng cho tôi, anh muốn tôi trở lại như xưa, nhưng những lời nói ấy, những lời cầu xin ấy, như thể rơi vào một hố sâu vô tận. Chúng không thể chạm đến tôi, không thể lay động trái tim đã chai sạn vì đau khổ.
Tôi nhắm nghiền đôi mắt, mặc cho dòng lệ vẫn không ngừng chảy dài trên gò má. Cơn đau nhói trong lồng ngực mỗi lúc một tăng, như có hàng ngàn con dao sắc nhọn đang đâm vào tim tôi. “Anh đi đi! Tránh xa tôi ra! Tôi không muốn gặp anh! Tôi muốn được ở một mình!” Tôi gào lên, giọng nói khàn đặc, pha lẫn sự tuyệt vọng đến tột cùng. Tiếng gào của tôi vang vọng trong căn phòng, tựa như tiếng kêu cứu của một người đang chìm dần xuống đáy biển sâu thẳm.
Sau tiếng gào, tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Bạc Kỳ Nhiên rời khỏi cánh cửa. Tiếng cửa đóng sầm lại. Tôi biết, anh đã rời đi, anh đã đau khổ biết nhường nào. Tôi biết, anh đang tự hỏi, điều gì đã khiến tôi trở nên yếu đuối và xa cách đến vậy. Anh không hiểu, anh không thể hiểu, bởi vì anh không phải là tôi.
Hạ Khánh Linh của ngày xưa, cô bé luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, luôn tràn đầy sức sống và niềm tin, giờ đây đã ở đâu? Cô bé thích những điều tốt đẹp, thích vui vẻ, thích những cuộc phiêu lưu đã biến mất rồi. Thay vào đó, trong tôi chỉ còn lại sự cô đơn, sự trống rỗng, và nỗi đau không thể nào diễn tả bằng lời.
Tôi biết, Bạc Kỳ Nhiên đã cố gắng rất nhiều, anh đã ở bên tôi, chia sẻ với tôi mọi thứ. Nhưng anh không thể giúp tôi thoát khỏi bóng tối. Bởi vì bóng tối ấy, không phải từ bên ngoài, mà từ sâu thẳm trong tâm hồn tôi. Bóng tối ấy, mang tên “cái chết” của em gái tôi, Hạ Khánh An.
Những ký ức về em, về những ngày tháng tươi đẹp của chúng tôi, vẫn luôn hiện về trong tâm trí tôi. Nụ cười trong sáng, giọng nói ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh của em, như những thước phim quay chậm, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Mỗi lần nhớ đến em, tôi lại cảm thấy như có ai đó đang xé nát trái tim tôi. Nỗi đau xót, sự tiếc nuối, sự oán giận, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một cơn bão tố trong lòng tôi.
Tôi nhớ, chúng tôi đã từng hứa với nhau, sẽ luôn ở bên nhau, sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường. Nhưng giờ đây, em đã bỏ tôi mà đi, để lại một khoảng trống không thể nào lấp đầy. Tôi cảm thấy có lỗi với em, tôi cảm thấy mình đã không bảo vệ được em, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã không ở bên em trong những giây phút cuối cùng.
Bệnh tự kỷ và chứng rối loạn cảm xúc, như những sợi dây vô hình, trói buộc tôi trong một thế giới riêng. Thế giới ấy, không có ánh sáng, không có niềm vui, chỉ có sự cô đơn và tuyệt vọng. Những suy nghĩ tiêu cực luôn vây quanh tôi, chúng thì thầm vào tai tôi, rằng tôi vô dụng, rằng tôi không xứng đáng được hạnh phúc, rằng tôi là gánh nặng cho mọi người.
Tôi trở nên xa cách với mọi người xung quanh, kể cả Bạc Kỳ Nhiên. Tôi không còn muốn nói chuyện, không còn muốn giao tiếp, không còn muốn làm bất cứ điều gì. Tôi như một con búp bê đã hết pin, không có cảm xúc, không có sự sống.
“Mọi người không hiểu em,” tôi thường tự nhủ với mình. Tôi biết, Bạc Kỳ Nhiên yêu tôi, anh muốn giúp tôi, nhưng anh không thể hiểu được nỗi đau mà tôi đang phải trải qua. Anh không thể cảm nhận được sự trống rỗng trong tâm hồn tôi, anh không thể biết được tôi đã phải chiến đấu với bóng tối như thế nào.
Tôi muốn hét lên, muốn giải thích, muốn chia sẻ với anh. Nhưng tôi không thể. Tôi không có đủ can đảm, tôi không có đủ sức mạnh. Tôi chỉ có thể ngồi đây, trong căn phòng trống, và khóc.
Tôi nhìn quanh căn phòng, những đồ vật quen thuộc dường như đang chế giễu tôi. Chiếc giường, nơi tôi từng có những giấc mơ đẹp, giờ chỉ là nơi tôi trốn tránh hiện thực. Chiếc bàn học, nơi tôi từng say mê đọc sách, giờ là nơi tôi vứt bỏ những cuốn sách đã trở nên vô nghĩa. Những bức tranh treo tường, những kỷ niệm một thời, giờ chỉ là những vết sẹo trong tim tôi.
Bạc Kỳ Nhiên vẫn đứng ngoài cửa, tôi biết anh vẫn còn ở đó, vẫn còn lo lắng cho tôi. Tôi muốn anh đi, nhưng tôi cũng muốn anh ở lại. Tôi mâu thuẫn với chính mình. Tôi muốn anh hiểu, nhưng tôi lại không thể nói. Tôi muốn được ôm anh, nhưng tôi lại sợ hãi.
Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, khi tôi và em gái cùng nhau chơi đùa trong căn phòng này. Tiếng cười nói rộn rã, những trò chơi ngây thơ, những ước mơ tươi đẹp. Tất cả dường như chỉ mới hôm qua. Giờ đây, tất cả chỉ còn là kỷ niệm, là quá khứ đã qua, là những gì tôi không thể nào có lại được.
Tôi cảm thấy bất lực, cảm thấy tuyệt vọng. Tôi muốn thoát khỏi bóng tối, nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Tôi muốn tìm lại chính mình, nhưng tôi không biết tôi là ai. Tôi như một người lạc lối trong chính cuộc đời mình.
Tôi biết, Bạc Kỳ Nhiên sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Nhưng anh không thể ở bên tôi mãi mãi, anh không thể chịu đựng được sự yếu đuối của tôi. Rồi một ngày nào đó, anh sẽ rời đi, và tôi sẽ lại một mình.
Tôi lại khóc. Nước mắt tôi rơi xuống, thấm đẫm gối, thấm đẫm cả tâm hồn tôi. Tôi tự hỏi, liệu có ngày mai tươi sáng cho tôi không? Liệu tôi có thể vượt qua nỗi đau này không? Liệu tôi có thể tìm lại được hạnh phúc không?
Nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi biết, tôi phải cố gắng. Tôi phải đứng lên, tôi phải chiến đấu. Vì tôi không muốn sống trong bóng tối mãi mãi. Vì tôi muốn được yêu thương, muốn được hạnh phúc, muốn được là chính mình.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. Tôi biết, con đường phía trước còn rất dài, còn rất nhiều khó khăn. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Vì tôi có Bạc Kỳ Nhiên, và vì tôi còn có chính mình.Ngồi trong căn phòng trống, tôi khóc. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, thấm đẫm gối, thấm đẫm cả tâm hồn tôi. Căn phòng này, vẫn là những bức tường quen thuộc, nơi chứa đựng bao kỷ niệm của một thời thơ ấu tươi đẹp, giờ đây lại trở nên xa lạ và lạnh lẽo. Mọi vật dụng, từ chiếc giường êm ái, chiếc bàn học đầy sách vở đến những bức tranh treo tường, tất cả đều như chứng kiến sự thay đổi trong tôi, sự tan vỡ trong lòng tôi. Chúng dường như đang thì thầm với nhau, về một Hạ Khánh Linh đã khác xưa, về một linh hồn đã chết.
Bên ngoài cánh cửa, Bạc Kỳ Nhiên liên tục gõ cửa, tiếng gõ đều đặn như nhịp tim của anh, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Giọng anh cất lên, đầy lo lắng, đầy đau khổ, và đầy sự cầu xin tha thiết: “Khánh Linh, em mở cửa ra đi! Làm ơn, em đừng như thế này nữa! Anh không thể chịu đựng được nữa…” Tôi biết, anh lo lắng cho tôi, anh muốn tôi trở lại như xưa, nhưng những lời nói ấy, những lời cầu xin ấy, như thể rơi vào một hố sâu vô tận. Chúng không thể chạm đến tôi, không thể lay động trái tim đã chai sạn vì đau khổ.
Tôi nhắm nghiền đôi mắt, mặc cho dòng lệ vẫn không ngừng chảy dài trên gò má. Cơn đau nhói trong lồng ngực mỗi lúc một tăng, như có hàng ngàn con dao sắc nhọn đang đâm vào tim tôi. “Anh đi đi! Tránh xa tôi ra! Tôi không muốn gặp anh! Tôi muốn được ở một mình!” Tôi gào lên, giọng nói khàn đặc, pha lẫn sự tuyệt vọng đến tột cùng. Tiếng gào của tôi vang vọng trong căn phòng, tựa như tiếng kêu cứu của một người đang chìm dần xuống đáy biển sâu thẳm.
Sau tiếng gào, tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Bạc Kỳ Nhiên rời khỏi cánh cửa. Tiếng cửa đóng sầm lại. Tôi biết, anh đã rời đi, anh đã đau khổ biết nhường nào. Tôi biết, anh đang tự hỏi, điều gì đã khiến tôi trở nên yếu đuối và xa cách đến vậy. Anh không hiểu, anh không thể hiểu, bởi vì anh không phải là tôi.
Hạ Khánh Linh của ngày xưa, cô bé luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, luôn tràn đầy sức sống và niềm tin, giờ đây đã ở đâu? Cô bé thích những điều tốt đẹp, thích vui vẻ, thích những cuộc phiêu lưu đã biến mất rồi. Thay vào đó, trong tôi chỉ còn lại sự cô đơn, sự trống rỗng, và nỗi đau không thể nào diễn tả bằng lời.
Tôi biết, Bạc Kỳ Nhiên đã cố gắng rất nhiều, anh đã ở bên tôi, chia sẻ với tôi mọi thứ. Nhưng anh không thể giúp tôi thoát khỏi bóng tối. Bởi vì bóng tối ấy, không phải từ bên ngoài, mà từ sâu thẳm trong tâm hồn tôi. Bóng tối ấy, mang tên “cái chết” của em gái tôi, Hạ Khánh Băng.
Những ký ức về em, về những ngày tháng tươi đẹp của chúng tôi, vẫn luôn hiện về trong tâm trí tôi. Nụ cười trong sáng, giọng nói ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh của em, như những thước phim quay chậm, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Mỗi lần nhớ đến em, tôi lại cảm thấy như có ai đó đang xé nát trái tim tôi. Nỗi đau xót, sự tiếc nuối, sự oán giận, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một cơn bão tố trong lòng tôi.
Tôi nhớ, chúng tôi đã từng hứa với nhau, sẽ luôn ở bên nhau, sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường. Nhưng giờ đây, em đã bỏ tôi mà đi, để lại một khoảng trống không thể nào lấp đầy. Tôi cảm thấy có lỗi với em, tôi cảm thấy mình đã không bảo vệ được em, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã không ở bên em trong những giây phút cuối cùng.
Bệnh trầm cảm và chứng rối loạn cảm xúc, chúng như những sợi dây vô hình, trói buộc tôi trong một thế giới riêng. Thế giới ấy, không có ánh sáng, không có niềm vui, chỉ có sự cô đơn và tuyệt vọng. Những suy nghĩ tiêu cực luôn vây quanh tôi, chúng thì thầm vào tai tôi, rằng tôi vô dụng, rằng tôi không xứng đáng được hạnh phúc, rằng tôi là gánh nặng cho mọi người.
Tôi trở nên xa cách với mọi người xung quanh, kể cả Bạc Kỳ Nhiên. Tôi không còn muốn nói chuyện, không còn muốn giao tiếp, không còn muốn làm bất cứ điều gì. Tôi như một con búp bê đã hết pin, không có cảm xúc, không có sự sống.
“Mọi người không hiểu em,” tôi thường tự nhủ với mình. Tôi biết, Bạc Kỳ Nhiên yêu tôi, anh muốn giúp tôi, nhưng anh không thể hiểu được nỗi đau mà tôi đang phải trải qua. Anh không thể cảm nhận được sự trống rỗng trong tâm hồn tôi, anh không thể biết được tôi đã phải chiến đấu với bóng tối như thế nào.
Tôi muốn hét lên, muốn giải thích, muốn chia sẻ với anh. Nhưng tôi không thể. Tôi không có đủ can đảm, tôi không có đủ sức mạnh. Tôi chỉ có thể ngồi đây, trong căn phòng trống, và khóc.
Tôi nhìn quanh căn phòng, những đồ vật quen thuộc dường như đang chế giễu tôi. Chiếc giường, nơi tôi từng có những giấc mơ đẹp, giờ chỉ là nơi tôi trốn tránh hiện thực. Chiếc bàn học, nơi tôi từng say mê đọc sách, giờ là nơi tôi vứt bỏ những cuốn sách đã trở nên vô nghĩa. Những bức tranh treo tường, những kỷ niệm một thời, giờ chỉ là những vết sẹo trong tim tôi.
Bạc Kỳ Nhiên vẫn đứng ngoài cửa, tôi biết anh vẫn còn ở đó, vẫn còn lo lắng cho tôi. Tôi muốn anh đi, nhưng tôi cũng muốn anh ở lại. Tôi mâu thuẫn với chính mình. Tôi muốn anh hiểu, nhưng tôi lại không thể nói. Tôi muốn được ôm anh, nhưng tôi lại sợ hãi.
Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, khi tôi và em gái cùng nhau chơi đùa trong căn phòng này. Tiếng cười nói rộn rã, những trò chơi ngây thơ, những ước mơ tươi đẹp. Tất cả dường như chỉ mới hôm qua. Giờ đây, tất cả chỉ còn là kỷ niệm, là quá khứ đã qua, là những gì tôi không thể nào có lại được.
Tôi cảm thấy bất lực, cảm thấy tuyệt vọng. Tôi muốn thoát khỏi bóng tối, nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Tôi muốn tìm lại chính mình, nhưng tôi không biết tôi là ai. Tôi như một người lạc lối trong chính cuộc đời mình.
Tôi biết, Bạc Kỳ Nhiên sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Nhưng anh không thể ở bên tôi mãi mãi, anh không thể chịu đựng được sự yếu đuối của tôi. Rồi một ngày nào đó, anh sẽ rời đi, và tôi sẽ lại một mình.
Tôi lại khóc. Nước mắt tôi rơi xuống, thấm đẫm gối, thấm đẫm cả tâm hồn tôi. Tôi tự hỏi, liệu có ngày mai tươi sáng cho tôi không? Liệu tôi có thể vượt qua nỗi đau này không? Liệu tôi có thể tìm lại được hạnh phúc không?
Nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi biết, tôi phải cố gắng. Tôi phải đứng lên, tôi phải chiến đấu. Vì tôi không muốn sống trong bóng tối mãi mãi. Vì tôi muốn được yêu thương, muốn được hạnh phúc, muốn được là chính mình.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, bước ra ngoài tôi nhìn anh đang hoe đỏ đôi mắt ngồi co ro trước cửa, tôi nhẹ nhàng ôm anh nói "Em xin lỗi, em không thể kìm chế cảm xúc của mình!". Kỳ Nhiên ôm chặt tôi vào lòng , liên tục nói không sao rồi vổ về tôi như một đứa trẻ .
Không biết từ khi nào , tôi đã ngủ say trong vòng tay của anh , tôi co mình lại cố rút sâu hơn trong lòng anh. Anh mỉm cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi.Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của tôi, khẽ khàng gỡ những sợi tóc vướng trên gò má ướt đẫm nước mắt. Làn da tôi tái nhợt, đôi mắt sưng húp, và cả thân hình nhỏ bé gầy gò co ro run rẩy trong vòng tay anh.Anh biết, tôi đang cố gắng kìm nén, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết, đằng sau vẻ ngoài kiên cường ấy là một trái tim tan vỡ, một tâm hồn đầy vết sẹo. Tôi đã phải chịu đựng quá nhiều, một mình gánh vác những nỗi đau mà không ai có thể thấu hiểu. Khóc, có lẽ là cách duy nhất để tôi giải tỏa, để trút bỏ gánh nặng đang đè nén trái tim cô.
Anh ôm tôi chặt hơn, siết chặt vòng tay, như muốn truyền cho tôi thêm chút sức mạnh, chút hơi ấm. Anh có lẽ muốn cho tôi biết rằng, tôi không hề đơn độc, rằng anh luôn ở bên cạnh tôi, dù cho có bất cứ điều gì xảy ra. Anh muốn tôi cảm nhận được sự an toàn, sự bình yên, và sự tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu mà tôi dành cho tôi. Kỳ Nhiên sẽ là bờ vai vững chắc để Khánh Linh tựa vào mỗi khi mệt mỏi, là điểm tựa tinh thần để tôi vượt qua mọi khó khăn, và là người đồng hành trung thành trên con đường tìm lại chính mình.
Anh lại mỉm cười, một nụ cười buồn bã và xót xa. Nước mắt anh cũng tuôn rơi, anh không thể kìm nén được nữa. Anh tự hỏi, liệu anh có đủ sức mạnh để giúp tôi vượt qua bóng tối, liệu tôi có thể tự chữa lành những vết thương lòng sâu sắc của mình nếu anh không bên cạnh, và liệu anh có thể ở bên cạnh tôi mãi mãi, cho đến khi hơi thở cuối cùng? Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu anh, khiến trái tim anh thắt lại. Nhưng trên tất cả, anh biết rằng, điều quan trọng nhất là tôi vẫn an toàn, Hạ Khánh Linh của anh.
Anh khẽ hôn lên trán tôi, một nụ hôn nhẹ nhàng và ấm áp. "Khánh Linh, anh phải làm sao với em đây? " anh thì thầm, giọng nói nghẹn ngào, "cứ khóc đi, em đừng cố gắng kìm nén nữa. Anh biết em đã phải chịu đựng rất nhiều rồi. Hãy cứ khóc thật to, khóc cho vơi đi nỗi buồn, khóc cho nhẹ lòng. Anh sẽ luôn ở bên em, lắng nghe em, chia sẻ với em mọi điều. Anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu."
Tôi ngủ say trong vòng tay anh, khuôn mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt. Nhìn tôi như vậy, trong lòng anh cảm thấy xót xa vô cùng. Anh lại khẽ vuốt ve mái tóc tôi, hôn nhẹ lên má, và thì thầm những lời yêu thương. Anh biết, tôi cần thời gian để đối diện với quá khứ, để chấp nhận sự thật, và để tìm lại chính mình.
Khi tôi đã ngủ say, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Anh ngồi bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú vương nét u buồn yếu đuối của tôi , và cảm thấy một sự bình yên lạ thường.
Anh khẽ hôn lên mái tóc tôi một lần nữa, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Anh biết, khi tôi thức dậy, có lẽ tôi vẫn còn buồn, vẫn còn đau khổ. Nhưng có lẽ dần dần tôi cũng sẽ vượt qua mà thôi.
Tôi thức dậy, cảm thấy hơi đau đầu và mệt mỏi. Tôi nhìn xung quanh căn phòng, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Tôi nhớ rằng tôi đã khóc rất nhiều, và anh đã ở bên cạnh tôi. Tôi ngồi dậy, cẩn thận không làm ồn giấc ngủ của anh. Tôi nhìn anh ngủ say, khuôn mặt anh bình yên và ấm áp. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy một sự bình yên lạ thường trong lòng.
Tôi bước ra khỏi phòng, xuống tầng dưới để tìm cái gì đó ăn sáng. Bầu không khí trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ. Tôi đi vào bếp, thấy một tờ giấy ghi chú trên bàn. Tôi cầm lên đọc:
"Nhóc con của anh , anh đi ra ngoài một chút để mua đồ ăn sáng và thuốc giảm đau cho em. Anh sẽ sớm quay lại. Hãy nghỉ ngơi và đừng lo lắng nhé ! "
Tôi mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh luôn quan tâm đến tôi như vậy. Tôi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mình, khi anh về thì có thể chúng ta sẽ cùng ăn.
Sau một lúc chuẩn bị, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tôi mở cửa ra, thấy anh đang đứng đó với một túi đồ ăn sáng và một hộp thuốc giảm đau trong tay.
"Anh về rồi à?" tôi hỏi với giọng nói nhẹ nhàng.
anh mỉm cười và bước vào nhà. "Em đã thức rồi à?"
"Vâng," tôi gật đầu và chỉ về phía bàn ăn. "Em đã chuẩn bị bữa sáng rồi đấy."
Anh nhìn vào bàn ăn và ngạc nhiên nói: "Em tự làm à? Em giỏi quá!"
Tôi đỏ mặt nhẹ nhàng và nói: "Không có gì đâu, không phải trước kia em cũng từng nấu ăn cho anh sao? "
Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, trò chuyện vui vẻ về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Anh hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi và tôi chia sẻ với anh về những suy nghĩ của mình sau khi trải qua những sự kiện gần đây.
Sau bữa sáng, chúng tôi cùng nhau dọn dẹp nhà cửa và trò chuyện vui vẻ. Cảm giác bình yên và hạnh phúc lan tỏa trong lòng tôi khi được ở bên cạnh anh như vậy.