Tử Thần Gọi Tên
Tác giả: ĐẠI LÃO TỰ TẠI
Giải trí
Chương 1: Tử Thần Gọi Tên
"Tử Thần... Các ngươi có đang nghe thấy Tử Thần gọi tên mình không?"
Tiếng chuông điện thoại "tinh!" vang lên một cách đầy ma mị, phá tan không gian yên tĩnh của một buổi chiều ế ẩm. Màn hình điện thoại của tôi sáng lên, hiển thị một tin nhắn với phông chữ kỳ lạ, giống như được viết bằng mực máu khô.
Tên: Nguyễn Thanh Huyền
Họ: Trần
Giới tính: Nữ
Tuổi: 35
Nghề: Nhân viên văn phòng
Số tuổi thọ còn lại: 2 ngày
Tổng tài sản: 1,200,000,000 VND
Điểm thiện: 6780
Điểm ác: 1200
Tổng điểm đánh giá: 8950
Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo: 99.9%
Tỉ lệ được sống tiếp: 0.1%
Tổng điểm đạt được: 7500
Điểm phước nghiệp: 300\
Lời nhắn: "Cẩn thận bước chân, quý cô Trần. Nền gạch nhà tắm nhà cô đang nứt đó. Chết vì trượt chân tắm thì không oách đâu nhé!"
Quảng cáo: "Cửa hàng Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương. Chúng tôi cung cấp dịch vụ tang lễ trọn gói, quan tài cao cấp đủ mọi chất liệu, hoa tươi trang trọng và dàn nhạc hiếu theo yêu cầu. Liên hệ ngay để được tư vấn tận tình và hưởng ưu đãi đặc biệt cho những 'khách hàng' mới. Đảm bảo bạn sẽ có một chuyến đi cuối cùng thật an yên và... đáng nhớ! Liên hệ: 09xx.xxx.xxx"
Đính kèm cuối tin nhắn là một icon nhỏ(ko cho ảnh dc nên chịu thôi nhé)
"Lại là một nạn nhân của Tử Thần gọi tên đây mà," tôi lẩm bẩm, nhếch mép cười. "Cố gắng sống thêm được hai ngày nữa nhé, quý cô Trần Thanh Huyền."
Tôi là Mộc Miên, năm nay vừa tròn 18 tuổi. "Tử Thần" là biệt danh mà tôi tự phong cho mình, hay đúng hơn là một chiêu trò quảng cáo cho cửa hàng tang lễ ế ẩm của gia đình. Với mái tóc trắng dài ngang lưng, đôi mắt tím biếc cùng nụ cười tinh nghịch thường trực, ít ai nghĩ rằng tôi lại là chủ của một tiệm tang lễ cũ kỹ, nằm khuất mình trong con hẻm nhỏ.
Cửa hàng nhà tôi tên là "Tang Lễ Vĩnh Hằng". Nghe thì có vẻ mỹ miều, nhưng thực tế nó chỉ là một căn nhà cấp bốn đã bạc màu theo thời gian, với vài ba chiếc quan tài gỗ được đóng sơ sài đặt chỏng chơ bên trong. Giữa thời đại mà các nhà tang lễ hiện đại mọc lên như nấm, sang trọng, tiện nghi đủ thứ, thì cửa hàng của tôi cứ như một bảo tàng của quá khứ. Không quảng cáo, không khách quen (ai mà muốn có khách quen ở cái nghề này chứ!), dịch vụ thì ít ỏi, chủ yếu chỉ gói gọn trong việc bán quan tài và vài nghi thức đơn giản. Bởi vậy nên ế ẩm là chuyện đương nhiên.
Còn về cái "truyền thuyết" Tử Thần gọi tên ư? À, thì ra là do tôi cả đấy. Vốn là một con nghiện mạng xã hội chính hiệu, tôi thường xuyên lên mạng đọc tin tức lá cải, hóng hớt đủ thứ chuyện trên đời. Thỉnh thoảng, tôi lại vô tình bắt gặp những thông tin về ai đó sắp gặp chuyện không may, hoặc đơn giản là cảm thấy "ngứa nghề". Thế là tôi lại lấy danh "Tử Thần" ra, nhắn tin trêu đùa, hoặc đôi khi là nhắc nhở nhẹ nhàng về những nguy hiểm tiềm ẩn. Ai ngờ, cứ thế mà nó thành "truyền thuyết" lúc nào không hay. Nhiều người còn truyền tai nhau rằng, hễ ai bị "Tử Thần" gọi tên, thì chắc chắn sẽ chết. Ôi dào, nói quá lên thôi!
Mà nghĩ lại, cái chiêu này cũng hay đấy chứ. Vừa được "phán xét" người khác một cách bí ẩn, vừa tiện thể quảng cáo cho cửa hàng. Biết đâu sau này, danh tiếng "Tử Thần" của tôi bay xa, thì "Tang Lễ Vĩnh Hằng" cũng sẽ có thêm khách. Doanh thu tăng vù vù, lúc đó tha hồ mà tân trang cửa hàng, mua thêm quan tài đẹp, thậm chí là mở thêm dịch vụ "tổ chức đám cưới ma" cho mấy cặp đôi yêu nhau đến chết không rời. Nghĩ đến là thấy tương lai tươi sáng rồi!
"Tinh!"
Lại một tin nhắn nữa. Tôi bật cười. "Xem ra hôm nay Tử Thần có vẻ bận rộn đây."
Tên: Nguyễn Gia Bảo
Họ: Lê
Giới tính: Nam
Tuổi: 22
Nghề: Sinh viên
Số tuổi thọ còn lại: 1 tuần
Tổng tài sản: 50,000,000 VND
Điểm thiện: 8500
Điểm ác: 100
Tổng điểm đánh giá: 9800
Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo: 5%
Tỉ lệ được sống tiếp: 95%
Tổng điểm đạt được: 9200
Điểm phước nghiệp: 900\
Lời nhắn: "Cậu bạn trẻ, số cậu còn may chán! Cố gắng học hành cho tốt nhé, đừng có mà thức đêm chơi game nữa. Thi trượt môn cũng có thể giảm tuổi thọ đấy!"
Quảng cáo: "Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương..."
Tôi lại cười khúc khích. Xem ra cậu trai này không những ngoan hiền mà còn có nhiều phước đức. Tỉ lệ sống sót cao chót vót, chắc chắn sẽ vượt qua được kiếp nạn nhỏ nhặt này.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua, xen kẽ giữa những tin nhắn "gọi tên" đầy bí ẩn và những giờ phút ế ẩm buồn tẻ ở cửa hàng. Tôi không biết liệu những "nạn nhân" của mình có tin vào "truyền thuyết" hay không, nhưng ít nhất, tôi cũng thấy vui vẻ với trò đùa vô hại này. Hơn nữa, nó còn là một cách để tôi kết nối với thế giới bên ngoài, khi mà công việc của một người làm tang lễ thường rất ít khi tiếp xúc với người sống.
"Mộc Miên ơi, có khách!"
Tiếng mẹ tôi vọng lên từ phía trong nhà, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Khách ư? Đúng là của hiếm!
Tôi vội vàng cất điện thoại, chỉnh trang lại quần áo, và nở một nụ cười chuyên nghiệp nhất có thể. Dù sao thì, Tử Thần cũng phải biết kiếm cơm chứ, đúng không?
Chương 2: Khách Hàng Bất Ngờ
Tôi vội vàng chạy ra phòng khách, nơi mẹ tôi đang đứng nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Ông ta ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest đen, mái tóc bạc trắng được chải chuốt gọn gàng. Gương mặt ông hiện rõ vẻ ưu tư, đôi mắt trũng sâu lộ vẻ mệt mỏi.
"Chào ông, tôi là Mộc Miên, chủ cửa hàng Tang Lễ Vĩnh Hằng," tôi nở nụ cười tươi tắn nhất có thể, cố gắng che đi sự ngạc nhiên. Khách hàng hiếm hoi này trông có vẻ... giàu có.
Ông ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt dò xét. "Chào cô, tôi là Lê Hoàng. Tôi đến đây để... chuẩn bị cho một người."
Giọng ông ta trầm buồn, nghe như có cả ngàn tâm sự đè nặng. Tôi gật đầu, ra hiệu mời ông ngồi xuống ghế gỗ cũ kỹ. Mẹ tôi lặng lẽ mang ra một ấm trà nóng và vài chiếc bánh quy.
"Không biết ông muốn chuẩn bị cho ai ạ?" tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng. "Chúng tôi có đủ các loại quan tài, từ gỗ thông đơn giản đến gỗ lim cao cấp, và các dịch vụ đi kèm trọn gói."
Ông Lê Hoàng thở dài. "Là con trai tôi. Nó... nó vừa mới qua đời cách đây vài giờ."
Tôi khẽ giật mình. "Tôi thành thật chia buồn cùng gia đình ông. Không biết... cậu ấy ra đi vì lý do gì ạ?"
"Tai nạn giao thông," ông đáp, giọng run run. "Thằng bé... nó mới 22 tuổi."
22 tuổi? Một cảm giác quen thuộc ập đến. Chẳng phải tôi vừa nhắn tin cho một cậu trai 22 tuổi cách đây không lâu sao?
Tôi nhanh chóng mở điện thoại, kiểm tra lại tin nhắn. Đúng là như vậy. "Nguyễn Gia Bảo, 22 tuổi, sinh viên."
Trái tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp. Cái tin nhắn "Tử Thần" mà tôi gửi đi chỉ là một trò đùa, một cách quảng cáo. Nhưng giờ đây, nó lại ứng nghiệm một cách kinh hoàng như vậy. Tôi cảm thấy một chút lạnh sống lưng. Liệu có phải... những lời tôi viết ra thực sự có sức mạnh định đoạt số phận?
Ông Lê Hoàng tiếp tục nói, giọng lạc đi. "Thằng bé... nó là một đứa ngoan hiền. Học giỏi, hiếu thảo. Chỉ là... sáng nay nó đi học về, đang băng qua đường thì bị xe tải mất lái tông trúng."
Tôi im lặng lắng nghe, cảm thấy một sự khó chịu len lỏi trong lòng. Điểm phước nghiệp của cậu bé này rất cao, tỉ lệ được sống tiếp cũng tới 95%. Vậy mà...
"Nó... nó còn trẻ quá," ông Lê Hoàng nghẹn ngào. "Tôi không thể tin được."
Tôi nhìn ông Lê Hoàng, rồi lại nhìn xuống điện thoại. "Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo: 5%. Tỉ lệ được sống tiếp: 95%." Những con số này bỗng trở nên vô nghĩa. Định mệnh vẫn nghiệt ngã hơn bất kỳ thuật toán nào.
"Ông muốn chọn loại quan tài nào ạ?" tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. "Chúng tôi có nhiều mẫu mã đa dạng, phù hợp với mọi nhu cầu."
Ông Lê Hoàng day day thái dương. "Tôi... tôi muốn một chiếc quan tài thật tốt, thật bền. Thằng bé nó xứng đáng được yên nghỉ trong sự an lành nhất."
Tôi dẫn ông đi xem các mẫu quan tài. Khi tôi chỉ vào chiếc quan tài gỗ lim chạm khắc tinh xảo, ông Lê Hoàng liền gật đầu. "Cái này đi, dù đắt đến mấy tôi cũng sẽ mua."
Chúng tôi bắt đầu thảo luận về các dịch vụ đi kèm. Ông muốn một tang lễ trang trọng, có đầy đủ hoa tươi, nhạc hiếu và cả một ban kèn đồng. Dù vẻ ngoài cửa hàng khá cũ kỹ, nhưng chúng tôi vẫn có thể đáp ứng được mọi yêu cầu, nhờ vào mối quan hệ với các đối tác bên ngoài.
Trong lúc ông Lê Hoàng đang xem xét các mẫu hoa, tôi liếc nhìn điện thoại lần nữa. Cái icon Tử Thần bé nhỏ vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng giờ đây, nụ cười ấy lại có vẻ gì đó... đáng sợ.
Tôi không thể phủ nhận rằng tôi cảm thấy một chút lo lắng. Nếu những lời của tôi thực sự có thể ảnh hưởng đến sinh mệnh của người khác, thì đây không còn là một trò đùa vô hại nữa. Nó trở thành một trách nhiệm nặng nề.
Sau khi mọi thứ được chốt lại, ông Lê Hoàng đưa tôi một số tiền đặt cọc lớn. "Cảm ơn cô," ông nói, giọng có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút. "Tôi tin tưởng cô sẽ làm tốt."
Tôi tiễn ông ra về, lòng nặng trĩu. Trở lại phòng khách, mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi. "Con bé này, sao tự nhiên trông con lại trầm tư vậy? Có chuyện gì à?"
Tôi lắc đầu. "Không có gì đâu mẹ. Chỉ là... con vừa nhận ra rằng, cái nghề này không chỉ đơn thuần là kinh doanh."
Mẹ tôi mỉm cười hiền hậu. "Đúng vậy con gái. Mỗi người đến với chúng ta đều mang theo một câu chuyện, một nỗi buồn. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp họ tiễn biệt người thân một cách trọn vẹn nhất, để họ có thể yên lòng. Con đường của Tử Thần không phải chỉ toàn những trò đùa đâu con."
Tôi nhìn mẹ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Ánh nắng chiều vẫn vàng óng, nhưng lòng tôi lại có chút se lạnh. Trò chơi "Tử Thần gọi tên" của tôi, liệu có nên dừng lại ở đây? Hay nó mới chỉ là khởi đầu của một hành trình hoàn toàn khác? Tôi tự hỏi.
"Tinh!"
Một tin nhắn mới lại đến. Tôi do dự một lúc, rồi cũng mở ra.
Tên: Hoàng Minh Khôi
Họ: Trần
Giới tính: Nam
Tuổi: 45
Nghề: Doanh nhân
Số tuổi thọ còn lại: 1 ngày
Tổng tài sản: 50,000,000,000 VND
Điểm thiện: 1000
Điểm ác: 9500
Tổng điểm đánh giá: 2000
Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo: 99.99%
Tỉ lệ được sống tiếp: 0.01%
Tổng điểm đạt được: 1500
Điểm phước nghiệp: 0\
Lời nhắn: "Kẻ gieo gió, ắt gặt bão. Hãy chuẩn bị cho chuyến đi cuối cùng của mình, Hoàng Minh Khôi. Địa ngục đang chờ đón ngươi."
Quảng cáo: "Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương..."
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, đặc biệt là dòng "Điểm ác: 9500" và "Điểm phước nghiệp: 0". Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng. Có vẻ như, "Tử Thần" này không chỉ biết trêu đùa, mà còn biết trừng phạt.
Và tôi, Mộc Miên, liệu có phải là người thực thi những "phán quyết" đó?
(Viết có hơi lú 😅)(hơi khó hiểu vì vẫn là bản nháp thôi)
(Tổng tài sản dc tính bằng toàn bộ tài sản sở hữu quy đổi ra giá trị hiện tại nhé😅)
(Cuộc sống này đôi lúc lại mong manh lắm, vậy nên phải sống thật tốt, thật vui vẻ nhé, để lỡ có bị "Tử Thần gọi tên" thì cũng không hối tiếc, đúng không nào?😅
(ai có như cầu mình phán cho cái nào🤣)
Ngươi, chính ngươi đấy người đọc của ta.
Từ h người sẽ còn 3 ngày để sống, để sống tiếp ư? Người hãy like truyện này cho ta. Nếu ko địa ngục sẽ luôn mở cửa chào đón ngươi, kẻ lạc lối...😅(đùa thế thoi lỡ có người hẹo thật thì chết tui mất) 😅
(Việc lấy cái chết làm chủ đề có hơi nghiệp nên chỉ viết thế thôi)
(Nói vậy thôi chứ vẫn có thể viết tiểu thuyết ngắn luôn ấy😅)
(Điểm phước nghiệp chắc ko liên quan đến thỏ "bay màu" đâu nhể) 😆