MỘT MÀN TỰ HUỶ NGOẠN MỤC ĐẾN TỪ NHÓM 7A CUTE (13+)
Tác giả: K. Không Đơn Giản Như Bạn Nghĩ
Học đường;Giải trí
K. Không Đơn Giản Như Bạn Nghĩ
Chuyện đầu tay của mình
---
📘 CHUYỆN NGẮN:
"MỘT MÀN TỰ HUỶ NGOẠN MỤC ĐẾN TỪ NHÓM "7A CUTE""
---
*Nửa thật nửa giả, nói về cấp 2 với những vụ bạo lực học đường và gây rối trật tự công cộng và có thể có hài :))
** KHÔNG LÀM THEO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!!! **
(13+)
*Nếu có gì sai sót, mong là cả nhà hoan hỉ bỏ qua hoặc góp ý một cách tích cực nha, dù sao thì đây là chuyện đầu tay của mình mà! 🤗🤗🤗
---
☹️ CHƯƠNG 1: KHI TẤT CẢ CHỈ LÀ BẮT ĐẦU (LỚP 6 – NẠN NHÂN ĐẦU TIÊN)
"Hề, hey, yeah-eh-eh"
"Tuồng anh đa múa vai đa tình"
"Gặp ngay đôi mắt em tinh"
"Tính xem anh đường nào thoát?"
"Hề, hey, yeah-eh-eh"
"Tình ta ta tính nhanh ta chữ hề"
"Nhưng anh rất khăng khăng"
"Nhất thế gian không ai bằng"
"Hề, hề, rất hề"
"Hề, hề, rất hề"
Bài hát Hề của Em Xinh Say Hi rất thích hợp để tôi dành tặng cho cái nhóm "7A Cute" vì nhóm này hề ơi là hề
Ối dồi ôi, từ khi vào cấp 2, mình đã sống trầm đến mức khó tin lắm luôn á, trầm ai chính :)). Mà mọi người biết nhờ ai không? Nhờ cái nhóm 7A Cute á, mà cái câu chuyện này chẳng phải là 1 câu chuyện cảm ơn đến từ mình đâu, mà là 1 câu chuyện phốt rất đúng nghĩa luôn đó. Nào, hãy làm ơn im lặng, cầm đồ ăn vặt nhẹ cùng một ly nước để xem 1 câu chuyện nha.
Bạn đang xem trên kênh K. Không Đơn Giản Như Bạn Nghĩ. Nếu như phát hiện ai sử dụng câu chuyện này mà không viết cre, lập tức báo cho tôi để tôi báo cáo lại kênh đó. Cảm ơn và vào chuyện thôi!
---
Hồi đó mình chỉ mới là học sinh lớp 6. Một đứa vừa nhút nhát, vừa không mấy nổi bật, kiểu đi học chỉ biết lặng lẽ ghi bài, ngồi yên chỗ, chẳng ai để ý cũng chẳng ai ghét. Nhưng hoá ra cái "chẳng ai để ý" đó lại chính là lý do để mình *bị chú ý theo cách tồi tệ nhất.*
Nhóm "6A Cute" – tiền thân của "7A Cute" sau này – là một tập thể 12 người nổi như cồn ở lớp mình. Nổi không phải vì học giỏi hay tài năng, mà là vì sự lộng hành, ồn ào, tự mãn, và nhất là cái cách chúng "giỡn kiểu bắt nạt" với những đứa yếu thế. Và nổ hơn cả Đoàn Di Bom hay Ngân Hột Le :)).
Mỗi cái tên thành viên trong nhóm đại diện cho 1 tính cách xấu xa của chúng:
*Kim Táo, Anh Thù -> Sống ảo quá mức
Thảo Duyên, Thu Huyễn -> Có vấn đề về não
Bạo Nhi, Thiên Bạo -> Không thích ai phá mình
Hữu Đãi, Phù Lạc -> Tham lam
Đình Phong, Quốc Trấn -> Chuyên phốt người ta
Quang Quỷ, Văn Hủy -> Không biết đúng sai là gì*
Mình là một trong số đó. Những trò chơi khăm nhẹ nhàng ban đầu như:
– Trêu chọc ngoại hình,
– Đặt biệt danh kỳ cục,
– Cười hô hố khi mình lỡ làm rơi sách vở,
Tất cả dần leo thang thành:
– Giấu cặp,
– Giật hộp bút,
– Ném bóng trúng người trong giờ thể dục,
– Và những ánh nhìn khinh bỉ mỗi ngày mình bước vào lớp.
Mình không biết lúc đó mình sợ điều gì hơn, *sự im lặng của thầy cô, sự quay lưng của bạn bè, hay nỗi tuyệt vọng khi biết mình không thể phản kháng?*
Và một ngày, chuyện vượt quá giới hạn.
Giống như mình là "sít rịt" vậy :)).
---
Một bức ảnh mình đang cúi người nhặt hộp bút được Văn Hủy chụp lại và lan truyền trong group "6A Cute". Không phải để lưu giữ kỷ niệm – mà để chế giễu.
Dòng caption đi kèm là:
> "Nó lại nhặt não của nó bị rơi hả tụi bây hay là chào tụi mình vậy 🤣"
Chưa hết, những đoạn tin nhắn chửi bới, sỉ nhục mình bị phát tán. Người trong nhóm thì hùa theo cười cợt, người ngoài thì gửi cho mình bằng giọng "ủa sao không nghỉ học luôn đi?"
Tới lúc đó, mình tưởng như mình đã chết một lần trong lòng.
---
Nhưng rồi chuyện không dừng ở đó. Một giáo viên chủ nhiệm khác phát hiện vụ việc khi một bạn học sinh ẩn danh gửi tin nhắn kèm bằng chứng.
Ban giám hiệu vào cuộc.
Từng thành viên của "6A Cute" bị gọi tên trong giờ chào cờ trước toàn trường.
Ai nấy mặt cắt không còn giọt m*u.
Cô chủ nhiệm đứng trên bục, tay run run, nghẹn ngào:
> "Tôi không ngờ, những đứa học trò mà tôi yêu quý… lại tàn nhẫn như vậy."
Mỗi phụ huynh được mời đến, mỗi đứa viết bản kiểm điểm riêng. Không đứa nào thoát.
Tưởng như đó sẽ là dấu chấm hết.
Nhưng không.
---
🎭 CHƯƠNG 2: 7A CUTE – MẶT NẠ VÀ BÓNG TỐI
(Lớp 7 – Cơn bão của sự thật và màn sụp đổ từ bên trong)
Tưởng đâu sau trận "tự huỷ" mùa hè năm lớp 6, tụi nó sẽ biết sợ. Nhưng không.
Chẳng có bài học nào đọng lại – chỉ có thù hận âm ỉ.
Sang năm lớp 7, tụi nó "hồi sinh" với cái tên mới: "7A Cute". Nghe tên thì vẫn sến như năm trước, nhưng thực ra bên trong là một nhóm chắp vá sau tan rã, cố gồng để giữ vẻ cool ngầu nhưng bắt đầu rạn nứt thấy rõ.
Tụi nó vẫn tụ tập, vẫn giễu cợt, vẫn vênh váo như chưa từng bị bêu tên giữa trường. Chỉ khác là bây giờ, mọi thứ diễn ra ngấm ngầm hơn, kín đáo hơn, tinh vi hơn.
Và mình thì… tưởng mình được giải thoát. Nhưng không phải.
Mình chỉ đang tạm được bỏ qua — như một con mồi mà lũ thú săn chưa đến lượt.
---
💔 Nội bộ bắt đầu sụp đổ
Drama bắt đầu từ chuyện tình giữa Thu Huyễn và Quang Quỷ. Một cặp đôi tưởng như sinh ra để hủy diệt nhau.
Lúc mới công khai, cả lớp xôn xao. Tụi nó update avatar đôi, status "yêu thương", gọi nhau là "chồng iu – vợ yêu", tag nhau mỗi tối như dính keo 502. Nghe thấy cơm tró chỗ mô rồi đó, kakaka.
Nhưng rồi… tình yêu học đường thường không có hậu.
Chưa đầy một tháng sau, tin nhắn chia tay bay tứ tung, kèm theo status mắng chửi:
> "Tưởng mày thật lòng. Hóa ra là r*c rư*i đội lốt người."
> "Yêu phải con đ*ên."
> "Chắc thằng này chưa nghe bài Trình :)"
Tụi nó bắt đầu đâm chọt nhau ngay trong lớp, lôi cả chuyện giường chiếu trong game Free Fire ra cà khịa. Người này khịa người kia "hơi dơ", người kia đá xéo "có bệnh sạch sẽ".
Mình ngồi quan sát. Lặng im. Cười nhẹ.
Không phải vì hả hê, mà vì mình biết – bóng tối không cần ai đẩy, nó tự trượt dốc.
Tự nhiên thấy tụi hắn... "Hề Hề Rất Hề" :).
---
🙁 Nhưng mà một lần nữa, mình bị cuốn vào
Mình chỉ muốn sống yên, thật sự. Nhưng không dễ.
Có một lần mình vô tình chụp hình tập thể trong sân trường — và cái mặt một số đứa trong 7A Cute lọt vào khung ảnh.
Mình đăng lên story. Không hề cố ý. Thật sự.
Chưa đầy 5 phút sau, một đứa trong nhóm nhắn riêng:
> "Xoá ngay cái ảnh đó. Mày chụp chúng tao làm gì? Định bốc phốt hả con đ*ên?"
Mình chưa kịp trả lời thì bị thêm vào một group chat.
Cả đám hùa vào chửi:
> "Đồ rình ai tắm ủa lộn rình mò :))."
> "Thích nổi tiếng bằng cách bôi nhọ người khác hả?"
> "Mày thích bị đuổi học tiếp nữa không?"
Mình run, tay lạnh ngắt.
Mình xoá ảnh. Không vì mình sai – mà vì mình biết tụi nó không cần lý do để làm tổn thương.
---
💣 Đỉnh điểm: Cuộc lật mặt công khai
Rồi một ngày, mọi chuyện nổ tung.
Bạn thân của mình – một người từng có thời gian thân với nhóm đó – đã khôi phục lại tất cả tin nhắn trong Messenger.
Những đoạn hội thoại bẩn thỉu, kế hoạch bắt nạt, mỉa mai mình và nhiều người khác… tất cả lộ diện.
Và mình… không tha thứ.
Mình lập một tài khoản giả danh một thành viên trong nhóm, đăng lên mạng toàn bộ tin nhắn kèm caption:
> "MẤY LŨ CH* BỊ N*NG VÀ M** D** VÀ BỊ Đ*ÊM, TOÀN LŨ T*ẤT HỌC, PH*N B*I. HƠN CẢ L*N VÀ C*C!!!"**
Đúng như mình dự đoán.
Cả nhóm phát điên. Chúng nó quay sang cãi nhau, tố cáo lẫn nhau, livestream khóc, nhắn tin đe dọa, chặn nhau, tag nhau vào status.
Đến mức không ăn, không ngủ suốt mấy ngày.
Hậu quả?
Cả đám nhập viện. Cùng một bệnh viện. Và trớ trêu là… cùng một phòng. Bộ ông trời sắp đặt hả ta... :)).
---
🏥 Trận chiến trong bệnh viện
Hôm đó, tôi đến bệnh viện thăm dì.
Từ xa, nghe tiếng "ĐÙNG" (yeah yeah yeah, Blackpink in your area:)) ) vang lên như sấm.
Tiếp đó là…:
> "Má mày con l*n!"
> "Hóa ra mày bảo mày không làm chung là để mày làm với người khác phải không?"
> "Đ* m*, vậy mà kêu chúng ta là anh em tốt!"
> "Mày dám hẹn solo FF mà lại huỷ kèo rồi nhắn tin với bồ?"
> "Tại sao mày nói ừ tao thích rồi giờ mày chê???"
> "M* thằng c*c kia, sao mày giật bồ tao hả???"
> "Cái l*n m* nghe bài Trình chưa mà tụi bây đ*o có Trình vậy? :))"
Một đòn Knock-out:
> "Tụi bây đừng cãi nhau nữa, dù gì đi chăng nữa chúng ta từng thân thiết lắm mà, sao lại càng làm khó nhau dữ lắm vậy. TAO LẠY TỤI BÂY LUÔN Á 😭😭 🙏🙏"
Mà nghe toàn là những lời hứa không thành nên tôi nghĩ chắc giống…
Một đoạn bridge của bài Hề :)) :
"Mượn ngọt ngào gieo đắng cay"
"Tiếc thay tình ta tan theo từng tích tắc với một hình dung quá mắc cười"
"Về lời hứa mà người trao"
"Lại chỉ mới nghe chưa thấy khi nào"
Trận chiến chuẩn bị nổ ra.
Người cầm kim tiêm, chai thuỷ tinh, axit thật, bàn khám bệnh, sẵn sàng chiến đấu.
(Tác giả: Ủa sao nó cầm được bàn hay vậy:))
3, 2, 1…
Một trận đấu sinh tử diễn ra trong bệnh viện.
Người thì giật tóc, người đập đầu nhau vào tường. Người cầm vật dụng ném nhau, đ*m nhau,...
Hậu quả là cả nhóm gục tại chỗ vì bị thương. Công an ập vào. Bệnh viện lập hồ sơ gửi lên phòng GD&ĐT và họ đã hạ hạnh kiểm ngay lập tức.
---
😐 CHƯƠNG 3: CÁI GIÁ CỦA TRẢ THÙ
(Lớp 8 – Trò chơi kết thúc bằng tội danh và m*u)
Tôi nghĩ, sau khi tụi 7A Cute đánh nhau đến nhập viện và bị gọi hồn từ công an đến ban giám hiệu, mọi chuyện sẽ dừng lại.
Tôi đã nghĩ rằng đòn phản công của tôi là kết thúc hoàn hảo, công lý được thực thi, kẻ ác tự nuốt d*o mình rút ra.
Nhưng lại là không.
Sự thật là, cái ác không dễ tan biến. Nó chỉ biến hình. Giống như đứa mà tác giả ghét :)).
Và trong lớp 8, tụi nó quay trở lại — tàn bạo hơn, vô liêm sỉ hơn, và đặc biệt... không còn gì để mất. (vì đã mất hết rồi :)) )
---
💀 Hồi sinh trong bóng tối
Mùa hè trôi qua. Tôi bước vào lớp 8 với tâm thế nhẹ nhõm. Nhưng rồi tôi nghe phong thanh:
> "Tụi nó được bảo lãnh về."
> "Đứa nào đứa nấy bị giám sát học lực. Không được phạm lỗi nữa."
> "Nhưng tụi nó ghét thằng kia lắm á…"
Thằng kia? Là ai?
Chính là tôi. (Một người đã nghe bài Trình:))
Chúng nó không còn đăng status bóng gió. Không còn mỉa mai tôi trong lớp.
Chúng chọn cách lạnh lùng, dửng dưng – và rồi một hôm, quay lại đâm sau lưng tôi như một con thú săn mồi.
---
🩸 Gây rối – Lần 2: Nạn nhân là chính tụi nó
Một bạn học sinh từng là nạn nhân như tôi – nhưng mạnh mẽ hơn – gửi toàn bộ bằng chứng bắt nạt từ trước đến giờ lên một group kín. Group đó là của những người từng bị tụi này quấy phá hoặc có thù riêng. Những người bằng tuổi tụi hắn, thậm chí là dân hổ báo từng bị tụi nó chơi xấu, tụ hội lại, chờ cơ hội.
Vâng và ngày đó đến rất nhanh. Tưởng dùng cổ máy thời gian của doremon :))
Một chiều thứ tư, tụi 7A Cute bị bao vây ngay cổng trường bởi một nhóm người lạ – chỉ mang áo khoác và khẩu trang, mặt lạnh tanh, tay không nhưng ánh mắt sắc như dao.
Không ai kịp phản ứng.
Cả nhóm bị kéo ra phía sau khu đất trống gần trường.
Và rồi… một cuộc ẩu đả mà báo chí không bao giờ dám đưa tin.
(tác giả: vì họ đâu có thuê báo chí đưa tin đâu:))
---
*Tụi nó bị đánh, bị đạp xuống bùn, bị nắm đầu đá tát liên tục.*
Một số câu nói như:
> "Tụi mày còn nhớ mày từng lừa người ta ra gặp rồi bẻ khoá xe không?"
> "Tụi mày từng đăng số điện thoại chị tao lên mạng đúng không?"
> "Giờ tới lượt tụi mày đó."
> "Nhân tiện, nghe bài Trình chưa? :)"
Tôi không có mặt ở đó. Nhưng clip được lan truyền bí mật qua inbox. Tôi xem nó mà tay run lên, không hiểu là hả hê hay sợ hãi, mà chỉ biết lúc đó dã man lắm.
Cảnh tượng tụi nó khóc lóc, van xin, rồi vùng lên đánh trả như thú dại.
Một cuộc chiến giữa hai thế giới, và cả hai đều trượt dài vào bóng tối.
---
⚖️ Công lý không phải lúc nào cũng trắng – đen như đa phần ai cũng nghĩ
Chỉ khoảng 2 ngày sau, công an mở cuộc điều tra.
Cả hai nhóm đều bị bắt giữ.
Tôi nghe tin mà không thốt nên lời.
Người bạn đã gửi tin cho group đó, người từng ngồi học với tôi, giờ đang ngồi ở trại giáo dưỡng.
Tụi 7A Cute thì bị xử án vị thành niên nhưng vẫn bị ghi hồ sơ.
Phụ huynh của cả 2 phe – 6 tháng tù giam vì bao che và kích động bạo lực, có người phải bán xe để bồi thường.
Đã thíiiii :)).
---
🧨 Nhưng đã hết đâu mà dừng tại đây…
Tôi tưởng thế là xong. Nhưng không.
Tụi 7A Cute sau khi ra trại đã liên lạc với nhau.
Lòng thù hận chất cao như núi.
Chúng lên kế hoạch trả đũa nhau. Nhưng chẳng phải là trả đũa người ngoài, mà là… với nhau.
Chúng tự cho rằng trong nhóm có "kẻ phản bội" – người đã cung cấp tin cho người ngoài.
Và rồi…
---
🔥 ĐỊNH MỆNH: CUỘC HUYẾT CHIẾN Ở QUẢNG TRƯỜNG
Thứ Sáu ngày 13 – Một ngày đen tối định mệnh năm đó.
4 giờ chiều, tụi nó tập trung ở trung tâm quận 1 ủa lộn quảng trường :).
Không ai tưởng tượng nổi:
– *úa
– G*ch (ống :)) )
– Cây sắt
– Mũ bảo hiểm
– D*o rọc giấy
– Xe điện, xe máy (ê nha trời)
- …
Tụi nó kéo đến không phải để nói chuyện. Mà là để gi*t nhau.
4 giờ chiều…
6 giờ tối…
8 giờ tối…
Thậm chí là 10 giờ đêm…
Không ai ăn. Không ai uống. Chỉ còn m*u, tiếng gào, tiếng đổ vỡ, tiếng người dân la hét gọi công an.
(Ủa sao không ch*t, uống thuộc bổ hả :)) )
Cuối cùng cũng có một số người chịu thua
"Lần này thì anh chịu thua em rồi"
"Em bỏ anh đi ngay giữa đêm tối"
Một đoạn nhỏ của bài hát "Chịu cách mình nói thua" :)).
Hậu quả?
8 người nhập viện khẩn cấp.
4 người cần phẫu thuật.
Tụi nó bị đình chỉ học vĩnh viễn.
Phụ huynh phải đối mặt với án hình sự.
Tôi ngồi nhìn từ xa. Trong lòng lạnh ngắt.
Đây không phải là thắng lợi.
Đây là... kết thúc bi thảm của tất cả.
---
⏳ Còn lại gì?
Tôi không còn hận.
Tôi không còn buồn.
Tôi chỉ... thấy trống rỗng.
Những kẻ từng là ác nhân, nay tự làm khổ chính mình.
Những kẻ từng mạnh miệng gọi người khác là "đồ hèn", giờ nằm trong phòng ICU với xương gãy và nước mắt.
📘 CHƯƠNG 4: LỚP 9 – TẬN CÙNG CỦA SỰ SA NGÃ
(Và cũng là nơi bắt đầu của bài học cuối cùng)
Cứ nghĩ sau tất cả những gì xảy ra ở lớp 8 – từ bệnh viện đến quảng trường, từ máu đến tù tội – thì mọi chuyện sẽ thật sự kết thúc.
Không còn lý do gì để thù hận. Không còn lý do gì để tụi nó trở lại.
Tôi đã nghĩ thế.
Nhưng sự thật là… tội lỗi không rửa bằng thời gian.
Nó chỉ tạm chìm xuống… rồi khi bạn không ngờ tới, nó ngoi lên lần cuối – độc hơn, dữ hơn, và tàn ác hơn.
---
☠️ Trở lại – nhưng méo mó và thảm hại
Đầu năm lớp 9, tụi 7A Cute bị đình chỉ học mãi mãi. Nhưng không hiểu kiểu gì, sau bao nhiêu sự kiện kinh hoàng như phim hành động, một số đứa vẫn tìm đường trở lại trường tôi bằng cách đổi tên, đổi học bạ, thậm chí đổi luôn điểm tổng kết năm cấp 1.
Không phải với vẻ oai phong, mà là những cái bóng lết lê, nhếch nhác và biến dạng về tính cách.
Không còn ai ngưỡng mộ. Không còn ai chào hỏi.
Chỉ có ánh mắt dè chừng và những lời thì thầm sau lưng:
> "Tụi nó về làm gì nhỉ?"
> "Nghe nói bị bệnh tâm lý á."
> "Không thấy cười nữa luôn…"
> "Đình chỉ rồi mà vẫn vô được, lạy luôn ý!"
> "Không biết nghe bài Trình chưa mà thấy yếu yếu rồi đó :))"
Tưởng như tụi nó sẽ sống yên thân. Nhưng không.
---
💢 Kẻ đổ vỡ… vẫn là ác nhân
Những gì còn lại trong tụi nó không phải là sự hối hận.
Mà là nỗi cay cú.
Cay cú vì từng bị bẽ mặt. Cay cú vì từng là "quyền lực học đường", giờ thành trò cười.
Và rồi, tụi nó bắt đầu làm điều không tưởng:
🔥 Quay lại gấy rối chính những nạn nhân cũ – bao gồm cả tôi.
Lần này không dùng trò đùa ác ý.
Mà là bịa tin nhắn, dựng clip, giả danh, vu khống, lan tin giả trên các group học sinh.
Một đứa từng cầm đầu nhóm – giờ nhắn riêng cho tôi:
"Tao biết mày đứng sau vụ phốt năm lớp 7. Chờ đấy."
"Tao còn sống là mày chưa yên đâu."
"Thằng hèn nhát, thua cuộc như mày sao so được tao 😏."
Tôi thì đính chính lại kèm với một đoạn bài hát trích ra từ bài "Một chút vô tâm":) :
"Xàm quá!"
"Làm ơn im miệng lại dùm đi!"
Và đã có người khác khuyên nó lên núi ở đi :)). Và đã có một nạn nhân khác thì không qua được sự quấy rối của tụi hắn.
---
💥 Trả thù – Lần cuối cùng (cái kết của kẻ không biết điều)
Người đó – một bạn nam từng bị tụi nó quay lén lúc thay đồ trong trại hè – báo cáo toàn bộ sự việc vào một group ngầm.
Lần này không phải học sinh.
Mà là những người trưởng thành từng chịu cảnh bắt nạt học đường, từng bị hủy hoại vì sự độc hại.
Họ đến.
Không để giảng hoà.
Không để khuyên bảo.
Mà là để kết thúc mọi thứ một cách tồi tệ nhất mà tôi chưa từng nghĩ đến.
(Tác giả: Bắt nghe bài Trình hả ta? :)) )
---
🔥 Bao vây – Đòn trừng phạt cuối cùng
Một ngày nọ, sau buổi học ngoại khoá, tụi 7A Cute (tên gọi cũ vẫn còn được lưu truyền như vết sẹo) bị chặn lại tại một con hẻm gần trường.
> "Chào tụi bay. Lúc nghe nói đỉnh của chóp mà, sao giờ tàn canh gió lạnh rồi 🤣🤣🤣"
> "Hôm nay, tao sẽ để tụi mày nếm hết."
> "Vì bao nhiêu người mà tụi mày đã hại."
> "Biết Trình là rình ủa lộn Trình ai chấm không? :))"
Và rồi…
Hai nhóm lao vào nhau – không còn giận, chỉ còn bản năng sinh tồn (như Lửa chùa :) ).
*ao, tuýp sắt, thậm chí là gậ* bóng chày, g*ch (ống :)) ), cây gỗ, và cả một cái loa phát bài Trình :) – tất cả trở lại như một cơn ác mộng không hồi kết.
Không còn camera. Không còn livestream. Chỉ có tiếng xương gãy, tiếng la hét và ánh mắt ngập m*u.
Và cả 1 đoạn bài Trình phát lên :)) :
"Ối dồi ôi, ối dồi ôi, trình là gì mà là trình ai chấm?"
"Anh chỉ biết làm ba mẹ tự hào xây căn nhà thật to ở một mình 2 tấm"
"Ối dồi ôi, ối dồi ôi, cứ lên mạng phán xét tưởng là mình hay lắm"
"Nhìn vào sự nghiệp anh thèm chảy nước miếng giống mấy thằng biến thái nó đang rình ai tắm"
"Mua bao nhiêu căn nhà? Đếm được đếm được"
"Năm bao nhiêu show? Đếm được đếm được"
"Bao nhiêu bài hit? Đếm được đếm được"
"Bao nhiêu trong bank? Đếm được đếm được"
"Mua bao nhiêu căn nhà? Đếm được đếm được"
"Năm bao nhiêu show? Đếm được đếm được"
"Bao nhiêu là cup? Đếm được đếm được"
"Có bao nhiêu fan? Không đếm được không đếm được"
---
⚖️ Phán quyết cuối cùng
Cả hai nhóm bị tóm gọn.
Công an, phụ huynh, nhà trường… tất cả kéo đến như vỡ tổ ong.
Tụi 7A Cute – chính thức bị phạt tù giam đến hết đời.
Người tấn công bị phạt tù 5 năm vì tội cố ý gây thương tích có tổ chức.
Phụ huynh 2 bên thì bị phạt tù 1 năm.
Không ai thắng.
Không ai còn lại.
Chỉ có… một danh sách dài những vết thương cả về thể xác lẫn tâm lý. (và cả Trình ai chấm:))
---
🎓 CHƯƠNG KẾT: BÀI HỌC ĐẮT GIÁ
Đến cuối lớp 9, tôi ngồi trong một phòng học yên tĩnh, nhìn ra ngoài sân trường – nơi từng vang lên bao nhiêu tiếng cười, tiếng khóc, tiếng chửi bới, tiếng đấm đá.
Tôi thở dài. Tôi chẳng thấy nhẹ nhõm.
Tôi chỉ thấy mình đã già đi… một phần tâm hồn.
(Tôi nghĩ rằng:
> "Nếu ngay từ đầu họ nghe và hiểu bài Trình thì đâu đến nỗi này :)))"
---
🧠 Những bài học không thể quên:
1. Bạo lực học đường là một dạng ung thư. Nếu không được cắt bỏ từ đầu, nó sẽ di căn – tàn phá không chỉ một người mà cả thế hệ.
2. Sự im lặng không phải lúc nào là nhu nhược. Nhưng nếu bạn cứ im mãi, bạn sẽ bị nuốt chửng. Hãy tìm người giúp đỡ. Đừng gồng một mình.
3. Trả thù không chữa lành. Nó chỉ làm bạn giống kẻ thù của mình. Thứ bạn cần là công lý – không phải sự huỷ diệt.
4. Tất cả rồi sẽ phải trả giá. Có thể không ngay lập tức, nhưng sự thật không thể bị che giấu mãi. Mặt nạ nào rồi cũng rơi.
5. Hãy chọn cách sống nhân hậu. Không phải vì người khác xứng đáng, mà vì bạn không muốn trở thành kẻ mà mình từng sợ hãi.
---
🕊️ KẾT
Tôi giờ đã bước sang một chương mới của cuộc đời.
Tôi không còn là đứa học sinh bị giấu cặp, bị đặt biệt danh nhục nhã, bị đe doạ vì chụp ảnh dính mặt kẻ xấu.
Tôi là một con người. Một cá nhân mạnh mẽ, với một câu chuyện không ai có thể xóa.
(Và còn là người hiểu bài Trình :))
Cảm ơn bạn vì đã lắng nghe toàn bộ câu chuyện.
Đây không phải là một câu chuyện phốt đơn thuần.
Đây là một lời cảnh tỉnh. Một tiếng chuông cảnh báo. Một cuốn nhật ký m*u.
Nếu bạn đang trải qua điều tương tự –
Đừng sợ. Đừng im. Đừng tự huỷ bản thân.
Và nếu ai đang làm phiền bạn, đừng ngần ngại mà không báo với giáo viên hay cha mẹ!
---
🌱 Hãy sống đúng với mình.
🧱 Và để quá khứ xây nên bản lĩnh, chứ không phải gông xiềng.
---
Vậy là tới đây là hết, cảm ơn vì đã nghe.
*Tôi là Kim, chủ nhân của kênh "K. Không Đơn Giản Như Bạn Nghĩ."
Mình đang nhận chuyện hoặc gợi ý cho câu chuyện sắp tới đây, các bạn có thể inbox tại đây hoặc là tại kênh tiktok: "Kể Chuyện Và Phốt". Xin cảm ơn và hẹn gặp lại!