- Tác phẩm dựa trên tiểu thuyết Ma Đạo Tổ Sư của Mạc Hương Đồng Khứu .
- Kể về 16 năm vấn linh của Lam Vong Cơ .
3 nghìn gia quy nghiêm khắc của Cô Tô Lam Thị tới cuối cũng chỉ dưỡng ra một kẻ si tình đến cố chấp .
BA NGHÌN GIA QUY ,DƯỠNG RA MỘT KẺ SI TÌNH
___________________________________________________
16 NĂM VẤN LINH ,CHỜ MỘT NGƯỜI TRỞ LẠI
Năm 15 tuổi Lam Vong Cơ gặp một người đặc biệt ,là vị công tử đứng thứ 4 trong bảng xếp hạng công tử thế gia ,đại đệ tử Vân Mộng Giang Thị Ngụy Anh tự Ngụy Vô Tiện , sự xuất hiện của hắn đã tô điểm vào gương mặt trước giờ luôn đóng băng của y bằng một nụ cười .
Dần dần hai người thành bằng hữu ,trái tim của Lam Trạm cũng rung động rồi ,nhưng ..... y lại bất lực nhìn hắn từ một thiếu niên phong quang sáng lạng trở thành Di Lăng Lão Tổ bị người đời nguyền rủa kêu gọi thanh trừ ,ngày hôm đó y không ngăn nổi bước chân hắn ,y cũng đã khóc giưới cơn mưa tầm tã ( lần khóc thứ hai của Lam Trạm ) .
Hắn là người chỉ biết nghĩ cho người khác mà quên thân cuối cùng thì lại là người chịu đựng tất cả , Ngụy Anh lên Loạn Tán Cương rồi ,Lam Vong Cơ cũng đến Di Lăng không ít lần có lẽ cũng chỉ mong được một lần " vô tình gặp lại " .
Y ở đường lớn Di Lăng nghe được hai tiếng " Lam Trạm " vui vẻ quen thuộc ,khiến trái tim y như ấm lên ,ánh mắt tha thiết trầm luân mừng rỡ ấy không phải Lam Hi Thần cũng không nhìn ra , Lam Trạm nổi tiếng băng sương lạnh lùng cuối cũng cũng nở nụ cười bởi một hạnh phúc bé nhỏ tình cờ .
Có A Uyển ôm chân y ,có Ngụy Anh cười với y , cả ba người cùng ăn cơm tại một quán nhỏ ven đừng dù giản dị nhưng bình yên .
Lam Trạm biết Ngụy Anh coi hai tỷ đệ Giang gia như ruột thịt, hắn rất muốn nhìn thấy đứa cháu mới ra đời của mình, vì vậy đã chủ động đề xuất mời Ngụy Anh đến dự lễ đầy tháng của Kim Lăng, giúp hắn có cơ hội được gặp người thân. Bái thiếp mời Ngụy Anh đến dự lễ đầy tháng của con trai Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly là do đích thân Lam Trạm viết, câu đầu tiên là " Ngụy Anh hôm nay có bình an không ? ".
.................
Ngày cả tu tiên bách gia tụ họp vây giết hắn ở Bất Dạ Thiên năm ấy ,là ngày vui vẻ mãn nguyện của huyên môn bách gia và cũng là ngày tuyệt vọng đau đớn nhất trong sinh mệnh Lam Trạm .
Từ cái ngày định mệnh đấy thì thử hỏi có ngày nào mà Vân Thâm không có tiếng đàn vấn linh của y chưa ? .
Lam Vong Cơ luôn đoan chính mẫu mực, là tấm gương sáng chói của đệ tử thế gia, nhưng ở giây phút người kia gặp nguy hiểm, y đã vứt hết cái gọi là " gia quy ", " thanh danh ", " gương mẫu " ra khỏi đầu rồi .
Y lại tận mắt nhìn thấy Ngụy Anh của y rơi từ đỉnh Bất Dạ Thiên xuống dưới, bị hung thi lệ quỷ dưới trướng cắn trả, thân xác nát tan, hồn phi phách tán .
Kiếp này Di Lăng Lão Tổ thông minh xuất chúng cái gì cũng biết nhưng hắn lại không biết trái tim của Lam Vong Cơ , hắn không khiếu lòng y không hiểu tình cảm sâu đậm y dành cho hắn . Hai tiếng " Ngụy Anh " thét lên đau đớn nhường ấy, như dùng tất cả tâm can của mình để cố níu giữ chút hơi tàn của người thương.
Cũng chẳng ngờ vì hắn mà một người được nuôi dưỡng từ gia quy ngư Lam Vong Cơ lại sẵn sàng chĩa Tị Trần vào 33 vị tiền bối để bải vệ cho Ngụy Anh trong cuộc vây quét Loạn Táng Cương thứ nhất .
Khi trở về y lại phải chịu 300 roi giới diệt tiên ,giới tiên là vật như thế nào, chỉ hai ba roi là đủ đòi mạng, vậy mà Lam Vong Cơ chịu đủ 300 roi, lại kiên quyết không vận linh lực chống đỡ, cứ như vậy cắn răng chịu đựng. Lần phạt này có lẽ là hình phạt nặng nhất từ trước tới nay ở cả tu tiên giới, bởi vì làm gì có con cháu nhà nào phạm phải trọng tội đến mức phải chịu 300 roi giới tiên, một hai roi cảnh cáo đã là hình phạt cực nặng rồi. Nhưng vết thương thể xác dù có đau đớn đến đâu cũng không sánh được với tổn thương trong tâm y lúc này.
Và cũng là lần đầu tiên Hàm Quang Quân dám dùng giọng điệu ấy để chất vấn trưởng bối, cũng nói ra được những thắc mắc và uất ức kìm nén trong lòng y.
Lam Trạm là do chính người phụ nữ mà Lam thị coi là " gian tà "sinh ra đấy, thì làm sao?
Lam Trạm tâm duyệt một Ngụy Anh bị người đời coi là " tà ma ngoại đạo "đấy, thì làm sao?
Lam Trạm đích thân nuôi dạy một đứa trẻ mang huyết thống Ôn gia bị cả Tu Chân giới coi là " dư nghiệt " đấy, thì làm sao?
Ai chính ai tà, ai đen ai trắng? Chính là gì, tà lại là gì? Không ai trả lời được.
Y muốn tìm Ngụy Anh dù cho là một mảnh tàn hồn cũng được , nhưng hi vọng lại thành tuyệt vọng y chỉ tìm được một Ôn Uyển đang sốt cao ở Loạn Táng Vương là đứa bé mà Ngụy Anh từng nuôi , ngoài đàn thỏ ra thì Ôn Uyển là minh chứng duy nhất rằng người kia từng tồn tại , y mang Ôn Uyển về chăm sóc bây giờ sẽ không còn người họ Ôn nữa , y đặt tên cho Ôn Uyển là Lam Nguyện tự Tư Truy ,Nguyện là ước nguyện ,Tư là tương tư ,Truy là tìm kiếm nhưng đáng tiếc Tư Truy lại là Tư Quân Bất Khả Truy " nhớ người nhưng không thể tìm " .
Lời hứa của Ngụy Anh y luôn nhớ ,ngày hô đó y chĩa kiếm vào 33 vị tiền bối một phần vì bảo vệ Ngụy Anh một phần vì bảo vệ " chính nghĩa " y làm tất cả chỉ để " không thẹn với lòng " .
Suốt 16 năm ròng rã, mỗi ngày Vong Cơ cầm đều không ngừng vang lên những âm thanh vấn linh. Có lẽ cầm ngữ mà Lam Trạm sử dụng nhiều nhất chính là " Ngụy Anh hôm nay có bình an không? " "Ngụy Anh đang ở đâu, có thể trở về không? " . Day dứt đến thế, nhớ nhung mòn mỏi đến thế, chỉ mong có một tia sáng trong bóng đêm, chỉ mong nghe được hai tiếng " Lam Trạm "tươi vui của cậu thiếu niên năm ấy một lần nữa.
Lam Trạm cũng có một lần thử uống Thiên Tử Tiếu mua ở Thải Y Trấn Cô Tô, muốn thử xem mùi vị người kia thích là như thế nào .
Đêm ấy trong lúc say, y mở cổ thất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, lục tung lên không biết để kiếm thứ gì. Huynh trưởng hỏi y tìm gì, y nói muốn tìm cây sáo, Lam Hi Thần đưa một cây sáo ngọc cho y, nhưng y liên tục nói không phải cái này .
Y tìm Trần Tình nhưng không thấy ,y chỉ thấy một miếng sắt Ôn Thị ,sau khi tỉnh dậy Lam Trạm lại thấy trên ngực mình có một vết lạc ấn giống hệt vết Ngụy Anh từng chịu dưới động Huyền Vũ năm xưa vì cứu một cô nương .
Suốt những năm ấy Lam nhị công tử có mỹ danh “phùng loạn tất xuất”, bởi vì nơi nào có hung thi lệ quỷ hoành hành y đều đích thân đến nơi, trực tiếp ra tay, nhưng trước khi tiêu diệt luôn phải vấn linh một khúc hỏi chúng về Ngụy Anh.
16 năm dài đằng đẵng, Tư Truy trưởng thành trong tiếng vấn linh của Vong Cơ cầm, đã từ một đứa nhỏ 3 tuổi trở thành một thiếu niên ưu tú nổi bật trong đám hậu bối thế gia.
Cái tên Lam Vong Cơ hoàn toàn không hợp với một kẻ si tình như y đến cả tên Tị Trần cũng mang nghĩa không vướng bụi trần đó là hi vọng và mong muốn của Lam Khải Nhân dành cho Lam Trạm.
Cũng đồng thời là một lời cảnh cáo mang dụng ý sâu xa!
Cũng phải thôi, một khi trong lòng đã vương vấn một người, làm sao có thể quên cho được? Tiểu Phong trong “Đông Cung” nhảy Vong Xuyên diệu kì cũng chỉ đổi được 3 năm quên lãng, không thể đổi “cả đời được quên”. Còn Lam Trạm, dù chỉ một giây một phút, y cũng chưa bao giờ quên Ngụy Anh! Không muốn, cũng không thể!
16 năm trải qua cùng sự chờ đợi của Lam Vong Cơ dành cho hắn ,cuối cùng hắn cũng về . Năm xưa ở Bất Dạ Thiên y không níu giữ nổi một người bên bờ vực sinh tử, trơ mắt nhìn người đó tan thành tro bụi. Bây giờ người đã quay về, y sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay nữa, không bao giờ chần chừ nữa, trực tiếp đem người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, hoàn thành ước nguyện cháy bỏng nhất trong lòng suốt những năm qua. Y lại được nghe một tiếng “Lam Trạm” trong trẻo, không cần đau khổ vấn linh nữa.
____________꧁꧂